• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành quả lao động?

Cái đám lung tung lộn xộn này?

Vừa vào căn phòng 408, hai mặt thật sự đã sáng bừng lên.

Đối phương thu dọn phòng, đẩy ngã đồi núi, khôi phục hình dạng nguyên bản của mặt đất.

Vốn cho rằng cậu nam sinh trung học đã siêng năng.

Thịnh Uyên cúi đầu nhìn sườn núi nhỏ mới hình thành trên sàn nhà trong nháy mắt.

Hóa ra là “Dụ” công dời núi.

“Thành quả lao động của cậu?”

Gương mặt Dụ Tả Kim vẫn vô tội như xưa, không hề trả lời nhưng mặt chẳng đỏ lên tim chẳng đập loạn.

Đôi mắt chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt hắn quá mức yên lặng và âm trầm, người bị hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy sẽ cảm thấy sợ hãi run rẩy.

Chỉ khi sử dụng bạo lực tìm được nỗi niềm sung sướng trong đôi mắt đó mới dâng lên sắc thái vui vẻ.

Nhìn biểu cảm cẩn thận tỉ mỉ của hắn kìa.

Được, hắn đang bày tỏ rõ ràng cậu là đã người phá hủy cái thành quả lao động lộn xộn lung tung của hắn.

Vị bạn học này lớn lên ra dáng người hình người nhưng da mặt dày hơn hẳn người.

“Không cẩn thận”.

[Hệ thống: Cậu xin lỗi dễ dàng như thế sao?]

Thịnh Uyên: “Tôi đang nói thành quả lao động của cậu ấy không cẩn thận”.

[Hệ thống:…]

Nếu như nói người này đã thu dọn phòng thì tất cả đồ đạc và quần áo linh tinh của hắn đều bị chất đống lại một chỗ. Nhưng nếu nói người này không thu dọn thì trong tầm mắt lại không tìm ra nơi nào lộn xộn bừa bộn cả.

Giác hút bên đầu Dụ Tả Kim như ẩn như hiện, âm điệu quỷ dị: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn”.

Thật sự đang dạy dỗ cậu kìa.

Thịnh Uyên ngạc nhiên.

“Ôi chao, cậu lợi hại ghê, còn biết dạy người cơ đấy”.

Bước chân Dụ Tả Kim tạm dừng một lát. Hắn không nói gì, đi tới bên cạnh Thịnh Uyên rồi khom lưng, cánh tay to khỏe rắn chắc ôm chặt, đồi núi trên mặt đất lập tức bị san phẳng. Hắn ôm chúng định nhét hết vào trong tủ quần áo.

Thịnh Uyên cảm thấy đau não với hạng mục công trình của hắn. Cậu giữ chặt cánh tay hắn lại, xoay chuyển sang phía khác, ném tất cả quần áo lên giường.

Lại lấy móc treo quần áo móc đồ vật trong gầm giường ra.

“Việc thu dọn đồ đạc không phải chỉ cần giấu hết đồ đi đã coi như thu dọn”.

Căn phòng 408 sạch sẽ gọn gàng lộ nguyên hình.

Thịnh Uyên chỉ vào móc treo trong tủ quần áo: “Đồ thường mặc thì treo lên móc, đồ không thường mặc thì gấp gọn xếp chồng bên dưới.”

“Biết gấp quần áo không?”

Dụ Tả Kim nhìn quần áo, không nói chuyện.

Được rồi, cậu đã hỏi lời dư thừa.

Nếu như biết chắc rằng người ta đã chẳng cố nhét đồ vào trong.

Thịnh Uyên: “Dạy cậu một lần, học nghiêm túc đấy”.

Quần áo trên giường lung tung lộn xộn thứ gì cũng có. Thịnh Uyên cầm một cái áo ngắn tay hiện giờ không mặc đến, gấp hai ba cái đã gọn gàng ngay trước mắt Dụ Tả Kim.

“Cho dù áo tay dài hay tay ngắn thì cứ gấp hết như vậy”.

[Hệ thống: Tôi xem chương trình trên TV người ta có dạy gấp áo tay dài phải dùng một kiểu, gấp áo tay ngắn thì có kiểu khác mà? Sao cậu chỉ dạy cho cậu ta có một cách gấp?]

Thịnh Uyên: “Anh chỉ biết mỗi cách gấp này”.

[Hệ thống:…]

Cậu khá lắm, dùng tri thức cả cuộc đời truyền dạy hết cho người ta.

Thịnh Uyên đặt áo ngắn tay gấp gọn gàng xuống phía dưới tủ quần áo.

“Biết gấp chưa?”

Dụ Tả Kim không nói chuyện, Thịnh Uyên cầm một chiếc áo sơmi đưa tới cho hắn.

“Gấp đi”.

Dụ Tả Kim người cao dáng to, bàn tay cũng không nhỏ. Hắn gấp quần áo không khác gì đang thêu hoa mà bản thân hắn chưa làm bao giờ nên khó tránh lộ ra dáng vẻ tay chân vụng về.

Thịnh Uyên không giục hắn, chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên.

Cậu ngồi thẳng xuống sàn nhà, giúp hắn dọn dẹp những thứ khác.

Thu dọn một hồi đã mất hơn nửa tiếng.

Thịnh Uyên nằm ngửa ở trên giường, Dụ Tả Kim không ở lại lâu, đứng lên muốn đi ra ngoài.

Nhớ tới gió thu tối qua.

“Mang cái áo khoác theo đi”.

Khóa cửa lạch cạch hai tiếng, Dụ Tả Kim đóng cánh cửa mới mở ra, bước về chỗ tủ quần áo cầm thêm áo khoác.

Kích cỡ hơi nhỏ.

Thịnh Uyên: “Cậu mua cái áo này từ khi nào thế?”

Người kia không nhìn cậu, bỏ đi thẳng.

Áo khoác này mua từ năm lớp 10, khi ấy Dụ Tả Kim chưa cao như hiện tại, chỉ khoảng một mét bảy mấy.

Lúc tối Thịnh Uyên tới đón hắn, cậu nhìn thấy quần áo trên người hắn đã khá chật.

Dụ Tả Kim cao to, khung xương cũng không nhỏ.

Thịnh Uyên không đề cập đến chuyện áo khoác, đưa người về thẳng trường.

Ngày hôm sau trước khi ra khỏi cửa cậu không quên mang theo cuốn sách hôm qua cậu đã hứa mang tới cho Kim An Châu.

Đến lớp học, cậu đưa luôn nó cho đối phương.

“Sách của cậu”.

Kim An Châu phấn khởi nhận sách.

Cưỡng ép yêu đương tàn độc của mình!

Cầm lên tay, nhìn tên cuốn sách, <Tường Lạc Đà>.

Kim An Châu:…

(*)Truyện dài của tác giả Lão Xá kể về một người nông dân tên Tường Tử mồ côi cha mẹ, tứ cố vô thân, lên Bắc Kinh kiếm sống. Để có tiền sinh nhai Tường Tử đã phải đi thuê xe kéo làm kiếp ngựa người. Trong cảnh đời khốn khó, Tường Tử ấp ủ một mơ ước “lớn lao” là dành dụm đủ tiền mua một cái xe kéo thật oách để trở thành một phu kéo xe “cao cấp”.

Y cũng định bụng khi nào mua được cái xe đó thì sẽ tổ chức sinh nhật cho mình. Thế nhưng, khi đã có đủ tiền mua xe rồi thì cái xe đó lại bị đám lính ô hợp cướp mất. Trắng tay, Tường Tử phải chấp nhận lấy cô con gái ế chồng của lão chủ xe làm vợ và lại làm thân ngựa người như cũ. Cuối cùng y cũng lại kiếm đủ tiền để tậu một cái xe mới.

Thế nhưng, vợ y chết khi lâm bồn nên y phải bán xe đi để trả nợ. Thất vọng, Tường Tử trở nên bê tha rượu chè và ở cuối truyện, đau yếu và kiệt sức, y đã trút hơi thở cuối cùng trên đường phố Bắc Kinh phủ đầy tuyết trắng. Thông điệp của Tường lạc đà là trong một xã hội đã thối nát thì mọi nỗ lực cá nhân để cải thiện đời sống chỉ như dã tràng xe cát.

Theo bạn Thịnh nó là một cuốn sách có yêu đương, có cưỡng ép, có tàn nhẫn độc ác.

Thịnh Uyên ngồi xuống vị trí của mình, thò tay vào trong ngăn bàn định tìm sách giáo khoa.

Cậu nhặt ra một chiếc phong bì.

Cầm lấy nâng lên trước mặt.

Hạ Chi Kỳ thò tới: “Mẹ kiếp! Anh Thịnh, đây là chiến thư của Chử Vệ Thiên!”

Chử Vệ Thiên?

[Hệ thống: Quả mướp đắng nhà thầy chủ nhiệm giáo dục.]

Thịnh Uyên nhớ lại: “À”.

Sau đó bỏ phong thư vào ngăn bàn như chưa từng nhìn thấy.

Cậu sẽ không đi đánh nhau, chỉ cần cậu giả bộ mình không nhìn thấy thì bức chiến thư này xem như chưa từng tồn tại.

Cậu luôn luôn không thích sự tranh đấu giữa đám thiếu niên bất lương, chỉ vì những thứ đồ vật giả dối mà có thể đánh người ta đầu rơi máu chảy.

Hạ Chi Kỳ kích động: “Anh Thịnh! Phải làm sao bây giờ?”

“Đến lúc đó chắc Chử Vệ Thiên sẽ tới tìm anh đấy”.

“Đến lúc đó rồi nói sau”.

Thịnh Uyên chẳng đau chẳng ngứa nhưng đám đàn em dưới tay lại phấn khích điên cuồng.

Chử Vệ Thiên! Đại ca đương nhiệm trường trung học phổ thông số một!

Nếu anh Thịnh của họ giành chiến thắng thì chẳng phải anh ấy chính là đại ca của trường trung học phổ thông số 1 rồi sao!

Trên diễn đàn trường —

[Nghe gì chưa?! Chử Vệ Thiên gửi chiến thư tới cho Thịnh Uyên rồi đó!]

[Không phải Chử Vệ Thiên bị đình chỉ học rồi à? Đã trở về rồi sao?]

[Về từ chiều hôm qua. Cậu ta nghe nói Thịnh Uyên đã ngoi đầu lên trong khoảng thời gian cậu ta đi vắng nên nói muốn dạy dỗ Thịnh Uyên một bài học].

[Gần đây Thịnh Uyên ngông cuồng thật.]

[Thịnh Uyên ngông cuồng cũng vì người ta có vốn liếng, lúc trước có người tới trường mình gây sự, đám đàn em của Chử Vệ Thiên cũng có quản đến đâu].

[Đầu tiên là Ngô Địch sau đó đến Vua Sói, Thịnh Uyên không phải người bình thường].

[Nhưng tôi cảm thấy Chử Vệ Thiên vẫn mạnh hơn một chút].

[Nghe đồn hẹn vào mười giờ tối ở rừng cây nhỏ đó].

[Lần này họ sẽ cá cược vị trí đại ca của trường trung học phổ thông số một đấy hả?]

[Đương nhiên thế rồi, cậu không đọc mấy bài đăng muốn Thịnh Uyên lên làm đại ca trường chúng ta hả? Chử Vệ Thiên nhịn được chắc?]

[Tao cá Chử Vệ Thiên].

[Tôi +1 phiếu].

[Ngại quá, tớ cược Thịnh Uyên].

[Đừng cược ở đây nữa, phía đông rừng cây nhỏ đã đặt hai chiếc hòm bỏ phiếu, chúng ta sang thẳng bên đó bỏ phiếu đi].

[Ồ, còn có chuyện đó nữa hả, nghiêm túc thế].

[Đm, thế thì nhất định tao phải tham gia, tan học tao sẽ tới].

Hạ Chi Kỳ lười biếng trong giờ, cầm điện thoại di động lướt đến đoạn đám người bỏ phiếu cho Chử Vệ Thiên ở bên phía Đông rừng cây nhỏ. Ý chí chiến đấu của cậu ta lập tức trỗi dậy, người khác có, anh Thịnh của họ cũng phải có.

Cậu ta tìm một chiếc thùng carton lớn, cũng tạo một điểm bỏ phiếu trong rừng cây nhỏ.

Gọi bé mập cùng cầm cờ đỏ đứng bên.

“Xin ủng hộ cho anh Thịnh của chúng tôi!”

“Anh Thịnh, anh Thịnh, đại ca huyền thoại!”

Đứng ở cạnh hòm phiếu đến tận trưa mà phần lớn các học sinh đi vào trong rừng cây nhỏ đều bước sang chỗ Chử Vệ Thiên ở bên cạnh.

Chỉ có vài người lẻ tẻ tới bỏ phiếu cho Thịnh Uyên.

Nhìn Kim An Châu bỏ phiếu.

Hạ Chi Kỳ:…

Còn đều là người một nhà cả.

Há có lẽ như vậy.

Vậy không phải bọn họ đã thua khí thế từ ngay khi bắt đầu rồi hả!!

Giữa trưa, Đầu Đinh chạy tới.

“Anh Cẩu, em sang bên đối diện quan sát, chỉ cần có người bỏ phiếu cho Chử Vệ Thiên thì sẽ lập tức nhận được một chai Cocacola đấy ạ!”

Hạ Chi Kỳ:!

Còn có việc này?!

Đây còn là bỏ phiếu hả?!

Rõ ràng chúng đang hối lộ!!

“Đi, chúng ta sang xem một chút! Tao phải chế giễu chúng nó một phen, dám chơi cả chiêu này cơ đấy!”

Mấy người hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách đi đến vị trí bỏ phiếu của đối phương.

Quả nhiên phía sau hòm bỏ phiếu đang bày mấy thùng Cocacola to tướng.

Gia đình Chử Vệ Thiên giàu có, số tiền bỏ ra mua mấy món đồ này chẳng đáng là bao.

Ngay lúc Hạ Chi Kỳ định xông tới xem thì đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Chỉ thấy người tới đút hai tay trong túi, đầu đội mũ lưỡi trai, đi đến cầm giấy và bút viết ra ba chữ Chử Vệ Thiên rồng bay phượng múa thật to ném vào hòm phiếu.

“Cocacola của cậu”.

Thịnh Uyên: “Cảm ơn”.

Hạ Chi Kỳ:…

Nhóm đàn em:…

Thịnh Uyên cầm Cocacola xoay người trông thấy nhóm họ.

Mấy phút sau, trên tay mỗi cậu học sinh cá biệt lớp số 6 đều có một chai Coca.

Hạ Chi Kỳ ừng ực ừng ực uống sạch.

Mẹ nó chứ, uống ngon thật.

Nhìn sang Thịnh Uyên uống xong Cocacola định trở về lớp học tập, Hạ Chi Kỳ nhanh chân đuổi kịp cậu.

“Anh Thịnh, Chử Vệ Thiên viết chiến thư cho anh, anh không tức giận hả?”

Chử Vệ Thiên chỉ có duy nhất một chiêu làm nhục kẻ khác đó là chửi tục cực nhiều trong chiến thư, ngay cả đám người bọn họ thường xuyên mở miệng ra lời bậy cũng không thể đọc nổi.

Thịnh Uyên chẳng đau chẳng ngứa: “Tại sao phải giận?'

“Nó mắng chửi anh trong chiến thư đó”.

“Vậy cậu cảm thấy tôi giống hạng người cậu ta chửi trong chiến thư à?”

“Dĩ nhiên không phải!”

Anh Thịnh của cậu ta huy hoàng vô đối!

“Cho nên cậu ta nói gì không quan trọng. Có một vài việc không cần phải giận quá mất khôn làm việc lỗ mãng, đối với những người không quan trọng, những việc không quan trọng thì cứ bỏ qua nó là được rồi”.

Hạ Chi Kỳ vẫn cảm thấy lòng nghẹn ứ.

Thịnh Uyên vỗ vào lưng cậu chàng: “Tức giận thế làm gì, chúng ta đã nhận được chiến lợi phẩm rồi đó thôi”.

Uống gần hai mươi chai Coca của kẻ địch.

Tiết học sắp bắt đầu, Thịnh Uyên không ở lại thêm.

“Đi thôi nào, nhà ngoại giao lớn”.

Hạ Chi Kỳ vội vàng đuổi theo: “Anh Thịnh! Chờ em!”

Bên kia, đàn em đang kể lại chuyện Thịnh Uyên tới nhận Cocacola cho Chử Vệ Thiên nghe.

“Nó tới thế nào?”

“Một mình đi tới, viết tên anh Chử bỏ vào hòm phiếu, nhận Coca rồi đi luôn”.

Ngón tay Chử Vệ Thiên kẹp đầu lọc thuốc lá, phun làn khói trong miệng ra ngoài.

Rõ ràng đang trắng trợn khiêu khích.

Đám đàn em bên cạnh vội hỏi nhau.

“Sáng nay thằng nhãi kia đã đọc chiến thư rồi chứ?”

“Đọc rồi, mới sáng sớm đến lớp nó đã phát hiện”.

Đàn em: “Biểu cảm thế nào?”

Người truyền tin do dự.

Đàn em: “Nói đi! Muốn chờ anh Chử tự thân tra hỏi mày hả?”

“Không… không có thái độ gì, xem xong liền nhét luôn về ngăn bàn”.

Căn bản không hề coi trọng bức chiến thư đó.

Chử Vệ Thiên ném tàn thuốc xuống mặt đất, giẫm lên dập tắt.

Đôi mắt nhìn xuống con kiến đang vác đồ ăn di chuyển trên nền nhà.

“Nó chê tao không đủ tư cách?'

Người ở bên bị dọa đến run rẩy: “Sao nó dám! Nó không nhìn xem anh Chử là ai hả? Thằng oắt này chỉ thừa dịp anh Chử không ở chỗ này nên mới bò được lên, nếu anh Chử không bị đình chỉ học thì nào có phần của nó!”

Chử Vệ Thiên nở nụ cười: “Tao lại không nhìn ra nó không dám ở chỗ nào đấy.”

“Thằng nhãi này rất ngông cuồng”.

“Anh Chử, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao là làm sao?” Đôi mắt Chử Vệ Thiên xuất hiện sự tàn độc: “Nó đã không xem tao ra gì thì tao sẽ tặng thêm cho nó một lời dự báo.”

Tiết học thứ hai buổi chiều kết thúc, Hạ Chi Kỳ vặn lưng bẻ cổ đứng dậy.

“Tao đi siêu thị đây, có ai muốn mua gì không?”

“Mua em trai nước”.

“Mua tao cái bánh mì”.

“Mua em hộp mì tôm”.

“Quên nội quy rồi hả? Trong thời gian lên lớp không được ăn mì tôm!”

“Em biết, em biết, em sẽ ăn vào giờ nghỉ giải lao lúc 6h”.

Hạ Chi Kỳ: “Anh Thịnh, anh cần gì không ạ?”

“Mua hộ tôi chai nước là được”.

Thịnh Uyên đưa tiền cho cậu chàng, Hạ Chi Kỳ ung dung lắc lư ra khỏi lớp học.

Khu phòng học dành cho khối mười hai có tổng cộng hai tòa nhà nhưng không có tòa nhà nào có siêu thị, chỉ có thể vòng sang phía bên kia sân vận động.

“Này, mày là đàn em của Thịnh Uyên có phải không?”

Hạ Chi Kỳ nhét tay trong túi quần quay đầu, cậu chàng trông thấy Chử Vệ Thiên giữa đám người, ánh mắt vốn đang cợt nhả lập tức nghiêm túc trở lại.

“Đúng vậy, sao thế?”

Cậu đàn em dẫn đầu bên phía đối phương tiến đến: “Vậy thì theo chúng ta sang đây một chuyến”.

– –

“Thằng nhãi nhà mày ban nãy ngông cuồng lắm mà? Sao không nói gì nữa vậy?”

Một người trong nhóm hung ác đá mạnh một cú vào bụng Hạ Chi Kỳ, cậu chàng nằm trên mặt đất lập tức ôm bụng không ngừng nôn mửa.

Máu và nước mắt hòa lẫn trượt xuống khỏi xoang mũi, đôi mắt sưng lên đen bầm. Hạ Chi Kỳ nâng gương mặt đã biến dạng, ngón tay bấu víu vào mặt đất, cơn đau đớn làm mồ hôi cậu chàng chảy không ngừng, cả người run lập cập.

“Đỡ nó lên, tao muốn đấm nó phát nữa”.

Hạ Chi Kỳ bị hai ba người nâng dậy, theo âm thanh nắm đấm đập vào cơ thể, cậu chàng lại lần nữa bị hất ra ngã nhào xuống mặt đất.

Máu mũi tràn ra quá nửa gương mặt, máu chảy từ lợi đã nhuộm đỏ cả răng.

Cậu chàng há to miệng ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.

Chử Vệ Thiên ra hiệu, đám đàn em kia dừng tay.

Hắn ta bước qua, giật tóc Hạ Chi Kỳ xách dậy.

“Tao cho mày một cơ hội”.

Giọng điệu hắn ta mỉa mai: “Mày nói Thịnh Uyên là con chó của tao, tao sẽ thả mày”.

Chỉ cần Hạ Chi Kỳ nói ra, Chử Vệ Thiên sẽ thả người.

Đau đớn dữ dội làm cho ý thức của Hạ Chi Kỳ lơ mơ.

Giống như có một lưỡi cưa đang rạch từ phần lưng cậu chàng, một đường bổ ra, cả cơ thể không có chỗ nào không đau đớn.

Chỉ cần Hạ Chi Kỳ cất lời, trận đòn tàn bạo trên người cậu sẽ kết thúc.

“Hạ Chi Kỳ, người anh tin tưởng nhất là chú”.

“Thịnh Uyên anh có chú không thể là người tầm thường”.

“Đừng nản lòng, nhà ngoại giao lớn”.

Cơn đau khiến nước mắt sinh lý của cậu chàng chật vật chảy xuống.

Giọng nói khàn khàn: “Mày…”

Ngón tay Hạ Chi Kỳ run run, đôi mắt sưng húp còn một khe hở nhỏ nhìn về phía Chử Vệ Thiên.

“Thế nào, nói tao nghe chút”.

“Mày… loại chó tạp chủng như mày đang nói lời chó gì vậy?”

Anh Thịnh là người tin tưởng cậu chàng có thể trở thành một nhà ngoại giao lớn.

Con ngươi Chử Vệ Thiên co rụt lại.

“Chử Vệ Thiên”, Gương mặt đau đến chết lặng của Hạ Chi Kỳ xuất hiện tươi cười: “Mày cứ chuẩn bị làm chó cho anh Thịnh của tao đi”.

– –

Cô Xoài: Chương tiếp theo là chương bắt đầu nhập V, chương VIP đầu thường rất dài, chương 23 gấp 3 lần một chương thông thường mà nay tôi bận quá, chắc mai mới gõ xong nổi, đừng chờ tôi =))

Cuốn tiếp theo của má Thỏ Hoa dự kiến là “Mùa xuân của bia đỡ đạn”. Cuốn này làm tôi hơi thất vọng tẹo nên chưa biết có đu má ấy tiếp không. Thôi đợi đến lúc đó xem tình hình công việc của tôi thế nào đã. Với lại một từ tiếng Trung nó có nhiều nghĩa bên mình, tôi cố tìm từ thuận miệng tí + làm đến đâu đọc đến đó nên đôi khi nó không khớp với cái nghĩa ở chương sau lại phải sửa lại. Sai sót chỗ nào mong mọi người bỏ qua thôi chứ làm chuyện hài đau não v~ luôn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK