*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh Dụ, rồng dữ phải biết thương hương tiếc ngọc.”
Vương Tiểu Minh đứng bên cạnh rồng dữ, kích thước của cậu ta so với rồng không khác gì một chú lùn.
Dụ Tả Kim nhìn Chử Vệ Thiên, hàng lông mày không thể khống chế được, nhíu lại.
Thương hương tiếc ngọc? Không cho nó một đấm đã không tệ.
Yêu cầu này đối với hắn thật sự quá khó, bảo hắn yêu Chử Vệ Thiên chẳng khác gì bảo hắn bay lên trời.
Bắt hắn sử dụng trăm phương ngàn kế che chở cho công chúa, Dụ Tả Kim đột nhiên cảm thấy vai diễn rồng dữ này chẳng có ý nghĩa gì. Vương Tiểu Minh ở bên cạnh vẫn líu ra líu ríu, đổi sang những lúc bình thường thì Dụ Tả Kim đã có thể tung ra một cú để cậu ta câm miệng. Nhưng lúc này Thịnh Uyên đang ở đây đã triệt để loại bỏ những ý nghĩ này trong đầu hắn. Móng vuốt của chú rồng hoạt hình quá mức tròn trịa nên hắn không thể nào tháo mũ trùm đầu và bộ phận bên ngoài của ốc tai điện tử, chỉ có thể nghiêng đầu lạnh mặt quay đuôi về phía Vương Tiểu Minh.
Nếu như không có bộ quần áo trên người mà chỉ nhìn bóng lưng lúc bình thường của Dụ Tả Kim thì người ta sẽ cảm thấy hắn cực kỳ lạnh lùng cực kỳ bạo lực. Thế nhưng lúc này trên người hắn đang mặc bộ đồ rồng hoạt hình giống như đi tham gia biểu diễn tiết mục trên kênh thiếu nhi nên khi người ta nhìn vào bóng lưng của hắn lại tưởng rằng hắn đang bị chỉ trích mà sinh ra tự kỷ.
Lâm Hiểu Viên vươn bàn tay Nhĩ Khang: “Chờ đã! Rồng dữ không phải người tốt nên khi trông thấy hoàng tử ôm công chúa chắc chắn sẽ tức giận, hơn nữa rồng dữ không có tình người, ban nãy rồng diễn như vậy rất hợp lý!”
Vương Tiểu Minh phản ứng lại, vỗ tay cái bốp: “Đúng ha!”
Tình huống đúng ra phải như thế thật, ban nãy cậu ta đã hoàn toàn quên mất cơn tức giận của rồng dữ.
Dụ Tả Kim diễn như vừa rồi hoàn toàn hợp tình hợp lý, Vương Tiểu Minh tiếp tục vòng tới trước người hắn.
“Đại ca Dụ, quá hoàn mỹ, sự hiểu biết và lý giải về nghệ thuật của anh trong tình huống ban nãy đã vươn tới đỉnh cao”.
Gương mặt Dụ Tả Kim không bày tỏ thái độ gì, liếc nhìn cậu ta một cái.
Con ngươi lạnh lùng dường như đang muốn nói.
Cậu muốn chết à.
Vương Tiểu Minh lập tức run bắn lên.
Thịnh Uyên ngồi nghe ở một bên, lên tiếng khen Dụ Tả Kim: “Cậu rất có thiên phú về phương diện này”.
Dụ Tả Kim thu hồi ánh mắt khỏi người Vương Tiểu Minh, nỗi bực bội quanh người đã bị hắn thu lại không ít.
Còn về thiên phú thì chỉ do phần tình cảm của Dụ Tả Kim đối với Chử Vệ Thiên hơi phong phú mà thôi.
Ba người họ luyện tập thêm một lần nữa, so với lần diễn ban nãy bước chân di chuyển của họ đã tinh tế hơn rất nhiều, chỉ diễn một lần đã thành công.
Thời gian nghỉ trưa có hạn nên tiến độ luyện tập gấp gáp, Lâm Hiểu Viên gọi: “Anh Chử, bây giờ anh hãy đi thay lễ phục dạ hội ngay đi, chúng ta tranh thủ thời gian diễn thêm một cảnh nữa”.
Chử Vệ Thiên xách váy, phóng khoáng cất bước.
Lâm Hiểu Viên: “Anh Chử, anh đừng bước đi khệnh khạng như thế, không hề tao nhã chút nào. Anh là một nàng công chúa chất lượng cao đấy!”
Chử Vệ Thiên:…
Thừa dịp Chử Vệ Thiên quay người đi thay quần áo, mọi người bắt đầu tìm đạo cụ cần dùng cho vũ hội.
Thịnh Uyên không có việc phải làm, tiếp tục đứng sau lưng Dụ Tả Kim nghịch chiếc đuôi rồng mà cậu yêu thích không nỡ buông tay.
Dụ Tả Kim ngoan ngoãn đứng bên cậu chờ đợi, chiều cao của hai người họ hiện giờ đã không còn chỉ hơn kém nhau nửa cái đầu như bình thường nữa.
Kỳ Thắng mặc chiếc váy màu xanh lam bồng bềnh của cô chị gái con mẹ kế đứng từ nơi khác nhìn sang, cậu ta cảm thấy Thịnh Uyên đã quá phận! Ngay trước mặt mọi người mà Thịnh Uyên kia dám nghịch đuôi đại ca, thế thì mặt mũi đại ca của cậu ta sẽ đặt ở đâu được chứ!
Big gan!
Kỳ Thắng – người thề sống thề chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của Dụ Tả Kim – xách váy đi sang. Nhớ tới lời căn dặn con gái chất lượng cao không được bước đi hai hàng của Lâm Hiểu Viên ban nãy, cậu ta đã biết đường thu mũi chân vào trong.
Nhập vai, nhập vai rồi!
Mới bước được hai bước, cậu ta bỗng dưng sững sờ, cậu ta đang làm cái chuyện ngu ngốc gì vậy?
Thịnh Uyên quay đầu, vừa lúc bắt gặp Kỳ Thắng.
“Bạn học Kỳ Thắng, cậu tới đúng lúc ghê”.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai gọi Kỳ Thắng là bạn học Kỳ Thắng cả, vừa nghe tiếng gọi này xong, Kỳ Thắng liền nghĩ lời của Thịnh Uyên đang có hàm ý.
Nhìn ánh mắt mang tươi cười của cậu, Kỳ Thắng cảnh giác, thằng oắt này chắc chắn đang có ý nghĩ xấu xa.
Thịnh Uyên cúi đầu lần tìm điện thoại di động: “Chụp hộ tôi và bạn học Dụ một kiểu ảnh nhé”.
Chụp ảnh?
Kỳ Thắng nhướng mày, phát hiện sự tình không đơn giản.
Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim đang đứng bên cạnh nhau nhưng giá trị quần áo trên người cách xa vạn dặm.
Một bộ đồ được may thủ công, một bộ đồ khác nhìn qua cũng đoán được giá tiền thuê phải lên đến mấy trăm tệ nên khi hai người họ đứng cạnh nhau thì phong cách rất chênh lệch.
Mày mặc bộ đồ biến chó thành người lại đòi đi chụp ảnh chung với bộ đồ không khác gì da chó trên người anh Dụ nhà tao không phải vì mày định đem ảnh về bảo đám đàn em tung lên diễn đàn cười chê anh tao, kéo anh tao từ trên ngai vàng của giới bất lương xuống hả.
Nhưng tao là người đứng thứ hai ngay sau lưng anh Dụ, sao tao có thể để Thịnh Uyên mày đạt được mục đích.
Kỳ Thắng hất cằm, dùng lỗ mũi nhìn người: “Sao tao phải…”
Dụ Tả Kim đưa điện thoại sang.
Kỳ Thắng:…
Anh Dụ! Anh tỉnh táo lại đi!
Anh bị Thịnh Uyên này hạ cổ rồi hả?!
Thịnh Uyên sờ vào túi không tìm được điện thoại di động mới nhớ ra ban nãy lúc Hạ Chi Kỳ đi thay đồ cậu đã gửi điện thoại để nhờ cậu chàng ném vào trong tủ quần áo hộ cậu.
Nhưng điện thoại của ai cũng thế.
Thịnh Uyên kéo cánh tay Dụ Tả Kim: “Cậu lại gần đây một chút nào”.
Bộ quần áo rồng dữ vừa to vừa nặng, người ở bên trong đó phải sử dụng sức lực lớn gấp đôi mới có thể làm ra hiệu quả tay chân lúc bình thường. Dụ Tả Kim kéo cái đuôi to vụng về tiến thêm hai bước sát vào người Thịnh Uyên nhưng vẫn để lại một khoảng cách ở giữa.
Thịnh Uyên lại áp sát vào bên cạnh hắn, cười nhìn vào trong ống kính.
“Chụp đi”.
Kỳ Thắng mang theo gương mặt suy sụp cầm điện thoại di động nhắm thẳng vào hai người. Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim trong màn hình đang đứng nghiêm, Thịnh Uyên cười như gió xuân còn gương mặt Dụ Tả Kim vẫn là biểu cảm giống con cá chết lúc bình thường, cứ như gương mặt hắn từ khi sinh ra đã vậy chưa từng thay đổi.
Kỳ Thắng qua loa đếm ngược: “Ba, hai, một.”
Tách ——
Con ngươi của Kỳ Thắng co rụt lại, lúc cậu ta buông điện thoại di động xuống, gương mặt Dụ Tả Kim vẫn lạnh lùng như cũ.
Hình như ban nãy anh Dụ đã cười.
Chẳng lẽ cậu ta nhìn nhầm rồi sao?
Ngay lúc Kỳ Thắng định kiểm tra ảnh chụp, Dụ Tả Kim đã nhanh tay cầm lấy điện thoại nhét vào trong túi áo của bộ đồ rồng dữ.
Thịnh Uyên vỗ cánh tay phồng to như bóng đèn của Kỳ Thắng: “Cảm ơn cậu”.
Lúc cậu đang định tới xem ảnh chụp bên điện thoại của Dụ Tả Kim thì Cố Luân Cường Tráng công chúa đã xách làn váy màu ánh bạc lấp lánh quay trở về.
Vương Tiểu Minh: “Anh Thịnh, diễn tập thôi”.
Thịnh Uyên đành phải từ bỏ chuyện xem ảnh, quay đầu lại bảo Dụ Tả Kim: “Mệt thì nghỉ ngơi trước đi.”
Dụ Tả Kim không nói gì, màn hình chiếc điện thoại di động trong túi vẫn còn đang hiển thị ảnh chụp của hai người họ.
Thiếu niên ăn mặc rực rỡ cười tựa gió xuân nhìn thẳng vào ống kính không khác gì mặt trời xán lạn trên trời cao. Gương mặt Dụ Tả Kim trong bức ảnh cũng cong lên nụ cười nhàn nhạt, độ cong khóe miệng rất nhỏ nhưng hoàn toàn có thể nhận ra niềm vui từ trong ánh mắt hắn. Nụ cười của hắn ngại ngùng nhút nhát, không một ai có thể tìm được tính cách tàn độc cuồng bạo lực trên người anh Dụ lúc bình thường trong tấm ảnh này.
Hắn và Thịnh Uyên sóng vai đứng cạnh nhau, cả hai cùng cười nhìn vào ống kính. Đầu hắn đang được bao phủ bởi mũ trùm của bộ đồ con rồng, mũ trùm che đi bộ phận máy móc bên ngoài của ốc tai điện tử và giác hút trên đầu hắn, cái đầu rồng nặng nề che đi khuyết tật của hắn, giống như đây mới chính là một ngày sống bình thường trong cuộc đời một học sinh trung học phổ thông của hắn.
Sống như một học sinh bình thường.
Ở bên kia, hoàng tử và công chúa đang chuẩn bị tập luyện cho cảnh diễn vũ hội.
Dụ Tả Kim tựa vào trước gương ôm móng vuốt nhìn hai người, hai người họ di chuyển đến chỗ nào thì ánh mắt hắn liền biến thành GPS hình người theo đi đến tận chỗ đó. Kỳ Thắng mặc váy công chúa đứng ở bên cạnh hắn muốn hóng xem rốt cuộc nội dung vở kịch kỳ lạ này sẽ tiếp diễn như thế nào.
Bạn học đóng vai người kể chuyện uống nước nhuận giọng, cầm kịch bản tiếp tục đọc: “Đây là lần đầu tiên công chúa và hoàng tử gặp mặt nhau, chỉ liếc mắt thoáng qua, hoàng tử đã bị công chúa hấp dẫn, yêu nàng không thể nào tự kiềm chế nổi”.
Mặt mày Thịnh Uyên co giật, nói lời khen: “Xinh đẹp quá, thật xinh đẹp làm sao, trên đời này ta chưa được gặp một cô gái nào xinh đẹp lại đáng yêu như thế”.
Lời nói không chút thật lòng.
Người kể chuyện: “Hoàng tử nhiệt tình bước lên mời công chúa khiêu vũ”.
Thịnh Uyên lịch sự vươn tay tới bên Chử Vệ Thiên: “Ta có thể mời nàng nhảy một điệu chứ?”
Người kể chuyện: “Công chúa cất tiếng cười thẹn thùng y như tiếng chim hoàng oanh”.
Chử Vệ Thiên:…
Mẹ mày, chim hoàng oanh cười thế quái nào được.
Hắn ta bóp giọng: “Đương nhiên là được”.
Hai người mặt đối mặt.
Chử Vệ Thiên: Con chó còm. (*细狗 – Tế cẩu: ý chê cười những cậu con trai rất gầy)
Thịnh Uyên: Thằng bóp giọng chết tiệt.
Nét mặt không biểu hiện nhưng bên trong ánh mắt đã đầy mùi thuốc súng.
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm bàn tay Chử Vệ Thiên đang đặt trong tay Thịnh Uyên, nỗi ghen tị trong lòng lên tới đỉnh điểm. Gã nô lệ ích kỷ trong lòng không ngừng ném than đá vào trong lò lửa, gã cười hì hì bảo rằng cháy to nữa đi, cháy càng khỏe càng tốt.
Gương mặt gã xấu xí, tiếng nói của gã giống như đội kiến kết bầy bò đầy trong trái tim.
Người kể chuyện: “Hoàng tử chăm chú ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ động lòng người của công chúa, sợ bản thân mình sẽ làm cô gái đáng yêu như chú chim nhỏ này hoảng hốt. Chàng nhẹ nhàng hỏi…”
Thịnh Uyên nhìn con chim to béo trước mặt: “Nàng tên là gì?”
Người kể chuyện: “Công chúa ngại ngùng mở miệng”.
Chử Vệ Thiên: “Đoán xem”.
Người kể chuyện: “Hoàng tử cười ha ha hai tiếng”.
Thịnh Uyên: “Hóa ra là công chúa Đoán Xem”.
“…”
Rốt cuộc đứa nào đã viết kịch bản thế hả?
Chính cậu nghĩ lại thử xem, đây là thứ người bình thường có thể nói ra hả?!
Vương Tiểu Minh đứng bên ngoài ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật mình tạo ra, gật đầu thật mạnh, tuyệt vời, tuyệt không lời nào tả nổi.
Chử Vệ Thiên nhắm mắt hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc tiếp tục đọc thoại: “Ta không phải Đoán Xem công chúa, tên của ta là Cố Luân Cường Tráng. Ta đồng ý khiêu vũ với chàng”.
Hai người bày ra tư thế khiêu vũ, bàn tay Thịnh Uyên đặt lên vòng eo thô của Chử Vệ Thiên.
“Bình thường công chúa hay tập Glute Bridge* lắm nhỉ”.
“Ghét quá đi à~”
“Ha ha, cô bé tinh nghịch”.
Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên cùng run lập cập.
Mắt Dụ Tả Kim như ngọn đuốc, híp mắt chăm chú nhìn hai người.
Thịnh Uyên điều chỉnh tốt cảm xúc: “Công chúa đến từ nơi nào?”
“Từ phương Bắc”.
“Nhờ sắc đẹp của công chúa nên linh cảm ta rất dạt dào, ta muốn tặng cho nàng một bài thơ”.
“Thơ thế nào?”
“Biển Bắc có Chử, tên gọi là Cường Tráng, Cường Tráng cực to, một tay ôm không lại”.
(*Chế từ câu Bắc minh hữu ngư, kì danh vi Côn. Côn chi đại, bất tri kì kỉ thiên lí dã: Biển bắc có loài cá, tên của nó là Côn. Cá Côn rất lớn, dài không biết đến mấy ngàn dặm – trích Tiêu dao du của Trang Tử).
“Hoàng tử, chàng thật có tài”.
“Quá khen quá khen”.
Hai cậu trai rất chuyên nghiệp, trong lòng đã thầm chửi đồ chó mà ngoài mặt vẫn coi như nể mặt nhau.
Dù sao cả hai bên đều chẳng người nào khá hơn người nào.
“Anh Dụ”.
“Anh Dụ!”
Dụ Tả Kim quay lại, đối diện với gương mặt trang điểm đậm của Kỳ Thắng.
Kỳ Thắng đã quen với chuyện hắn ít nói cười, chỉ cần thấy hắn nhìn sang cậu ta liền hiểu hắn đã để ý tới mình.
Vừa rồi ánh mắt của Dụ Tả Kim chứa quá nhiều thái độ thù địch, chỉ hận không thể khảm Chử Vệ Thiên xuống luôn sàn nhà. Nhưng hai người họ vốn là hai kẻ không cùng cấp bậc trong giới bất lương, bình thường đừng nói đến chuyện để Chử Vệ Thiên vào trong mắt, đến liếc nhìn Dụ Tả Kim còn chẳng thèm nhìn qua, không hiểu tại sao hôm nay hắn lại nổi giận to đến vậy.
Kỳ Thắng cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Anh Dụ, Chử Vệ Thiên cướp bạn gái của anh hả?”
Dụ Tả Kim lạnh giọng: “Không phải”.
“Vậy sao anh lại nhìn nó như thế?”
Rõ ràng hắn đang dùng ánh mắt nhìn kẻ tình địch cướp bạn gái mình nhìn người ta.
Lời hỏi ra rồi, Dụ Tả Kim cũng ngạc nhiên một thoáng.
Đúng vậy, tại sao nhỉ?
Hắn vô thức đưa ra đáp án, bởi vì Thịnh Uyên vốn là người của hắn.
Thế thì hắn cứ xông lên đoạt người, cướp người về là được rồi mà. Sao hắn lại phải một mực nhẫn nhịn đến tận giờ không hề hành động, còn mặc một bộ quần áo đội mũ trùm đầu buồn cười đến thế này đứng ở một bên.
Hắn sợ Thịnh Uyên giận.
Nhưng tại sao hắn lại sợ cậu giận?