Nhìn thầy chủ nhiệm giáo dục vả đầu Dụ Tả Kim, trái tim Hạ Chi Kỳ và Đầu Đinh đứng bên cửa đập thình thình theo.
Ai cũng dám đánh, không hổ Đầu Sắt.
Không chỉ tồn tại trong trường trung học phổ thông số một, rất nhiều các cấp các trường khác cũng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn giữa thiếu niên bất lương và giáo viên.
Cho nên phần lớn các giáo viên gần như đều trốn tránh đám thiếu niên bất lương đó.
Họ sợ có chuyện xui xẻo rơi xuống đầu.
Nhưng Đầu Sắt thì khác, thầy là dạng người càng thất thế sẽ càng dũng mãnh, can đảm vùng vẫy xông đến đỉnh cao.
Triệt để cống hiến sinh mệnh của mình cho sự nghiệp giáo dục.
100 nhân vật gây cảm động nước Hoa không thể nào bỏ qua được thầy.
Đầu Đinh: “Anh nói xem, Đầu Sắt thực sự không sợ Dụ Tả Kim đánh thầy à? Dụ Tả Kim chuyển tới trường mình bởi vì đã đánh giáo viên đấy”.
Cậu ta rất sợ Dụ Tả Kim trở tay vung một đòn đấm thầy chết ngóm.
Dù sao kẻ vừa mới ăn nắm đấm của hắn vẫn còn đang chui dưới gầm bàn lời nào cũng tuôn sạch.
Hạ Chi Kỳ nhìn Đầu Đinh giống như nhìn một đứa thiểu năng. Bây giờ bọn họ đều đang ở trong đồn cảnh sát, Dụ Tả Kim cũng không ngốc, sao hắn có thể ra tay ở chỗ này.
Cậu chàng ho khan một cái, cất cao giọng hát: “Kẻ được yêu thì luôn chẳng lo sợ gì~”
(*) Lời bài hát Hoa hồng đỏ của Trần Dịch Tấn: Thứ vĩnh viễn không chiếm được luôn khiến trái tim xao động, người được yêu thì luôn chẳng lo sợ gì. Ý là nơi này có cảnh sát đảm bảo nên thầy chủ nhiệm giáo dục không lo sợ.
Hát xong, Hạ Chi Kỳ hỏi: “Hiểu không?”
Đầu Đinh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Hiểu gì? Anh hát khó nghe quá”.
Hạ Chi Kỳ:…
Trong lúc thầy chủ nhiệm giáo dục giận dữ dựng râu trừng mắt, một anh cảnh sát bước sang phiền thầy đến cửa sổ bên kia ký tên. Thầy chủ nhiệm giáo dục vội vàng cười ha hả đáp lại: “Cậu chờ một chút”.
Hai cây cải bên trường trung học phổ thông số 12 và phụ huynh của họ vẫn chưa đi. Thầy chủ nhiệm giáo dục huých cánh tay vào người Dụ Tả Kim.
“Em ngoan ngoãn đợi ở đây cho thầy, đừng gây chuyện đấy, đã biết chưa?”
Dụ Tả Kim không đáp lại lời thầy, dựa vào tường đứng ở nơi đó giống như chẳng hề quan tâm chuyện thầy đang dặn.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đi ký tên, Thịnh Uyên đã tiếp nhận xong sự an ủi khai thông về mặt tâm lý của bên cảnh sát. Bước chân cậu chuyển hướng, tự nhiên đi tới bên cạnh Dụ Tả Kim.
“Ôi ai thế này?” Thịnh Uyên dừng lại trước mặt hắn: “Sao vị bạn học này lại xuất hiện ở đây?”
Dụ Tả Kim nghiêng mắt đi không nhìn cậu, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, hơi chột dạ.
Thịnh Uyên nhìn gã đàn ông mặc âu phục khổ sở bò ra khỏi gầm bàn đang ngồi ở một bên.
Lông mày cậu nhướng lên: “Cậu đánh?”
Yết hầu Dụ Tả Kim lăn lên lộn xuống, im lặng thật lâu. Đầu lưỡi hắn chống vào hàm răng cứng miệng cả nửa ngày mới mở miệng đáp: “Chỉ đánh một cái”.
Đầu lưỡi vểnh lên hạ xuống của hắn vẫn chưa đúng với âm phát ra, lời nói vượt thẳng qua đầu lưỡi lướt ra khỏi miệng, có lẽ muốn sửa chữa giúp thì một năm nửa năm cũng khó mà thành công.
Trong những tình huống bình thường, phần lớn cảm xúc của Dụ Tả Kim luôn lạnh lùng nhưng về mặt tình cảm, Dụ Tả Kim có một thái độ rất cực đoan. Hắn cực kỳ dễ nổi giận vì những người hắn để ý hoặc những chuyện hắn quan tâm, thậm chí có thể nói rằng hắn nóng nảy đến mức không thể khống chế được vì họ.
Dụ Tả Kim: “Tôi thấy video của cậu ở trên mạng”.
Thịnh Uyên nhớ ra. Sau khi tiểu đội lớp 6 đi tới studio xuống xe bus đánh lộn với gã đàn ông mặc âu phục thì xung quanh họ quả thực có không ít người đứng vây xem chụp ảnh và quay video.
Cậu cũng đã nhờ Hạ Chi Kỳ đưa chứng cứ lên mạng.
Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Uyên khẽ chớp: “Cho nên cậu đến ra mặt cho anh đấy hả?”
Dụ Tả Kim không gật đầu cũng không lắc đầu mà chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau eo Thịnh Uyên, vô cùng cố chấp.
“Cậu bị gã sờ”.
Thịnh Uyên đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng yêu: “Sau đó cậu lập tức chạy tới đây đánh người?”
Nếu để người khác biết có người cảm thấy Dụ Tả Kim đáng yêu thì nhất định họ sẽ bị dọa chết.
Giống như đám động vật ăn cỏ xưa nay sẽ chẳng bao giờ cảm thấy sư tử khổng lồ đáng yêu vậy.
Dụ Tả Kim buồn bực.
Thịnh Uyên nghiêng sang nhìn vào mắt hắn: “Dụ Tả Kim, bình thường anh thương cậu quả là chẳng phí công”.
Con mắt đen của Dụ Tả Kim chăm chú nhìn cậu, khóe miệng khẽ giật giật, độ cong cực nhỏ, không dễ phát hiện.
Gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng lòng hắn lại vui vẻ.
Tất cả tình cảm cho đi đều cần đáp lại.
Dụ Tả Kim tới đây ra mặt thay cậu, Thịnh Uyên không thể lập tức chỉ trích hắn quá bạo lực.
Không phải bởi vì chuyện lần này xảy ra với cậu nên có người ra mặt dạy dỗ người khác thay cậu cậu sẽ bỏ qua.
Mà bởi vì tình cảm con người có qua phải có lại.
Dụ Tả Kim đến đồn cảnh sát không vì nguyên nhân nào khác mà là vì cậu.
Nếu cậu vừa mở miệng đã nói đầy những lời không hiểu hắn và chỉ trích hắn thì chẳng khác gì cậu đang dội nước lạnh vào tấm lòng của người ta.
Thịnh Uyên vẫn khuyên bảo hắn, chuyện gì cũng phải chú ý, cân nhắc chừng mực và mức độ nguy hiểm.
Cậu nhìn khớp ngón tay đỏ bừng của hắn.
Đánh người ta nhưng tay của bản thân hắn cũng đã bị thương.
Đây chính là thứ gọi là chừng mực và nguy hiểm.
“Cậu đánh người khác tay của cậu cũng bị đau. Cậu đến đây giúp tôi, lòng tôi rất vui nhưng nếu như chính cậu không phải chịu thiệt thòi gì thì tôi sẽ vui vẻ hơn nữa”.
Dụ Tả Kim đứng nơi đó ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu lắng nghe khá nghiêm túc.
Chênh lệch rõ ràng với tình cảnh ban nãy thầy chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ hắn.
Hành động ban nãy của hắn đối với lời dạy của thầy chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, dáng vẻ rõ ràng đã mất kiên nhẫn với thầy.
Thầy chủ nhiệm giáo dục ký xong quay trở lại liền trông thấy Dụ Tả Kim vô cùng ngoan ngoãn đứng ở bên tường, người cũng chẳng dựa vào tường nữa. Đôi chân dài của hắn đứng nghiêm, cả người lộ ra dáng vẻ khiêm tốn có lễ phép.
Thầy chủ nhiệm giáo dục:….
Thằng nhóc này là thằng hai mặt!
“Ban nãy tôi nghe thầy Phan nói hôm nay cậu đã lên lớp học Ngữ Văn?”
Dụ Tả Kim nhìn ra hướng xa xa, giọng điệu lơ đãng: “Tùy tiện lên một lát.”
Giá trị bất lương trên đỉnh đầu hắn đã giảm hơn 1000 điểm so với lúc hai người họ học dưới tàng cây long não trưa nay mà hiện giờ cũng vẫn đang tiếp tục giảm xuống.
Hiệu ứng người nổi tiếng của hắn phát huy vô cùng hiệu quả trong giới bất lương.
Thịnh Uyên nhìn giá trị bất lương không ngừng giảm xuống trên đầu hắn tựa như nhìn thấy cuộc sống tương lai tốt đẹp của mình.
Giảm 10 điểm đổi 1HP, nếu như giá trị bất lương của hắn mất sạch, có khi cậu sẽ sống được đến tận thế kỷ sau sau nữa.
Nhưng Thịnh Uyên không mơ mộng quá xa vời, cậu thấy sống tới một trăm tuổi đã đủ.
Hiện giờ nhìn Dụ Tả Kim, cậu như trông thấy được vị sứ giả tặng mạng cho mình, càng nhìn càng thuận mắt.
“Xét thấy cậu đã ngoan ngoãn lên lớp học, đợi mấy hôm sau anh đây hết bận sẽ đưa cậu đi ăn kẹo hồ lô nhé, có được không?”
Dụ Tả Kim nhìn về phía cậu.
“Một?”
Câu hỏi của hắn không phải hỏi tới số lượng xiên kẹo mứt quả cậu đãi mà đang hỏi có phải cậu chỉ dẫn theo mình hắn hay không?
Có lẽ do ở cạnh hắn đã lâu nên Thịnh Uyên hiểu ngay lời của hắn: “Chỉ một mình cậu”.
Cậu tiến thêm một bước, mùi hương xà phòng trên đồng phục học sinh thơm ngát len lỏi chui vào trong mũi.
“Có muốn đi không?”
Dụ Tả Kim nhìn đôi mắt xinh đẹp của cậu.
“Muốn”.
Xử lý mọi chuyện xong xuôi, tiểu đội đi tới studio của lớp 6 tạm biệt thầy chủ nhiệm giáo dục.
“Thưa thầy, chúng em phải tới studio mượn trang phục và đạo cụ dùng cho ngày lễ kỷ niệm trường, chúng em xin phép đi trước ạ”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Đi đi, các em đi đi. Chú ý xe cộ, qua đường cẩn thận nhé”.
Nói xong thầy liếc sang chỗ Dụ Tả Kim: “Còn em?”
Thịnh Uyên cũng nhìn hắn.
Dụ Tả Kim: “Về trường ạ”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục kinh hãi.
Trời sập, trời sập thật rồi.
Thằng oắt này không chỉ lên lớp mà hiện giờ khi nó đang lang thang bên ngoài lại còn định chủ động về trường học tiếp.
Một dòng nước mắt chua xót tụ ở trong lòng, thời gian cực khổ đời thầy đã chấm dứt.
Cuối cùng Dụ Tả Kim cũng đã hiểu chuyện.
Nhóm Thịnh Uyên rời đi, lần nữa lên xe bus tới studio.
Thầy chủ nhiệm giáo dục thấy họ lên xe an toàn, cũng chuẩn bị cất bước.
“Đi thôi, Dụ Tả Kim, chúng ta về trường”.
Thầy quay đầu, sau lưng không một bóng ai.
Dụ Tả Kim im lặng rời đi không mang theo một áng mây nào nhưng trong không khí vẫn như còn đọng lại âm thanh khinh thường của hắn.
“Mẹ kiếp, thằng nào thèm về trường với ông chứ lão già, bố đây chỉ thuận miệng hứa vậy lão cũng tin sao?”
Thầy chủ nhiệm giáo dục:…
Thằng nhãi ranh!
Dụ Tả Kim, thằng nhãi ranh kia!!!
Tiểu đội lớp 6 thành công xuống xe ở địa điểm trong kế hoạch, họ đi bộ thêm năm phút đã tới được studio.
Lâm Hiểu Viên cao giọng nói: “Kinh phí lớp mình có hạn nhưng bạn học nào trong lớp chúng ta cũng phải có trang phục, không thể đối xử bất công với bất kỳ ai”.
“Cho nên các bạn! Hãy bỏ mặt mũi mình xuống! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi bạn, tôi và lớp số 6!”
Bốp bốp bốp bốp —
Tiếng vỗ tay rào rào.
“Lớp 6 cần người như cậu!”
“Có cậu! Lớp 6 sẽ sống!”
“Lớp 6 có hi vọng rồi!”
Ai không biết còn tưởng họ đang chuẩn bị khởi nghĩa tiêu diệt chế độ phong kiến nào đó.
Vì bộ lạc của mình, sau khi đi vào trong studio, Hạ Chi Kỳ – nhân vật có cái miệng và bộ não phát triểm không đồng đều nói mãi không thôi, lời nào cũng vô cùng chú ý, nói ngọt không xong liền dùng lời tâm tình thổ lộ.
Nhưng nửa ngày trôi qua một bộ vẫn không giảm được giá.
Đầu Đinh: “Hay chúng ta sang bên kia xem anh Thịnh nói sao đi? Em thấy bên anh ấy thuận lợi lắm”.
Hai người họ đi sang, chỉ thấy Thịnh Uyên đang cầm một bộ đồng phục cảnh sát thỏ, mặt như hoa đào, dịu dàng tựa gió xuân: “Chị ơi, có thể rẻ hơn chút không chị?”
“Có thể có thể!”
Hạ Chi Kỳ:…
Thôi, cậu chàng vẫn nên nhận mình là trẻ mồ côi đio.
Một loạt hành động lời nói nói ra, bà chủ studio nhìn bảy tám đứa trẻ mồ côi của tiểu đội lớp 6.
“Các em đều là trẻ mồ côi?!”
Hạ Chi Kỳ gật đầu: “Đúng ạ!”
“Các em định lừa chị để chị giảm giá đúng không? Sao có thể có nhiều trẻ mồ côi như thế được”.
“Ôi, bà chủ, chị không hiểu rồi”, Hạ Chi Kỳ “Vật họp theo loài”.
Đầu Đinh: “Người phân theo nhóm”.
Bà chủ:…
Trăm mét quanh Ngọa Long ắt hẳn tìm được Phượng Sồ.
Chờ đến khi nhóm người ôm bao lớn bao nhỏ ra khỏi studio thì đã tới tận 5 giờ chiều. Thế nhưng các cô các cậu bé đều không ai mỏi mệt tinh thần phấn khởi vì chuyến đi này của họ xem như rất thuận lợi.
Lâm Hiểu Viên kiểm kê lại kinh phí lớp, còn 200 tệ vừa đủ để dành mua nước uống trong các buổi tập luyện của lớp số 6.
Vì lo lắng học sinh của mình quá mức mong chờ lễ kỷ niệm trường mà bỏ bê học hành nên mỗi ngày sau khi tan học cô Tiểu Đào luôn cố ý đến mượn chìa khóa phòng học phía Bắc tầng một của dãy lớp học khối 12, cô đem tất cả đạo cụ cùng trang phục đã được học sinh thuê về bỏ vào trong đó, chờ khi nào tập luyện mới cho phép các em tới lấy đồ.
Tự học tối kết thúc, Thịnh Uyên đạp xe tới đón Dụ Tả Kim như thường lệ.
Cậu dừng xe ở đầu con ngõ nhỏ, vô thức nâng cổ trái lên định nhìn giờ.
Vùng cổ tay trái mảnh khảnh trắng nõn rỗng tuếch.
Lúc này Thịnh Uyên mới nhớ ra chiếc đồng hồ điện tử cậu hay đeo đã bị hỏng, ban chiều ở đồn cảnh sát đã không xem được thời gian nữa. Không biết chiếc đồng hồ đó đã hết pin hay bị hỏng, Thịnh Uyên liền nhờ Thịnh Thành Công mang đồng hồ về nhà sạc pin thử xem còn dùng được hay không.
Lúc chiều khi đi thuê trang phục, Thịnh Thành Công nhắn tin cho cậu.
Đồng hồ đã hỏng, sạc điện vào mặt đồng hồ cũng không hiển thị nữa.
Chiếc đồng hồ điện tử có giá vào khoảng 100 tệ, không cần phải đem sửa bởi vì tiền sửa đã đủ mua nửa chiếc đồng hồ mới rồi.
Thịnh Uyên lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, 10:10.
Trong con ngõ nhỏ vang lên tiếng bước chân, đầu tiên là ông lão dẫn theo chú Corgi, sau đó đến lượt cô Trần, cuối cùng là tiếng bước chân quen thuộc với Thịnh Uyên.
Chờ khi chở người về đến trường trung học phổ thông số một, Thịnh Uyên lại lần nữa nâng cổ tay trái lên theo thói quen định xác nhận thời gian mình có thể về đến nhà.
Sau khi nhìn thấy cổ tay trống rỗng thêm lần nữa, Thịnh Uyên sửng sốt.
Cậu lại quên.
Đồng hồ của cậu hỏng rồi.
Dụ Tả Kim đứng bên chú ý tới hành động của cậu.
Tố chất thân thể Thịnh Uyên vô cùng khỏe mạnh nhưng đường cong khớp xương cực kỳ rõ ràng mang đến cho người ta cảm giác 'mảnh khảnh'.
Nhìn cổ tay trái trống rỗng của cậu, Dụ Tả Kim hỏi: “Đồng hồ cậu đâu rồi?”
Không có đồng hồ, cổ tay trái nhẹ bẫng hẳn đi.
“Hỏng rồi.”
– –
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Tôi thích bị người khác dạy dỗ.
Thầy chủ nhiệm giáo dục lải nhải bên tai hắn suốt hai năm: Hóa ra là do thầy không xứng!!!