• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ Kỳ Thắng xong xuôi liền sải bước chân đi tới bên cạnh Dụ Tả Kim: “Dụ Tả Kim! Em đừng tưởng em tháo giác hút xuống không nghe tôi nói thì chuyện sẽ xem như chưa từng xảy ra. Tôi đã nói với cô quản lý ký túc rồi, sau này nếu như em không trở về ký túc đúng thời gian quy định, cô ấy sẽ không mở cửa cho em nữa!”

Dụ Tả Kim coi thầy như không khí, không quan tâm đến thầy, đi lướt thẳng qua.

Một tẹo mặt mũi cũng không tặng.

Nhóm người Kỳ Thắng đuổi theo.

“Mẹ nó, anh Dụ không để lại chút mặt mũi nào cho Đầu Sắt luôn à?”

“Vậy có phải sau này anh Dụ sẽ không thể vào trong ký túc xá nữa không?”

“Sao lại không vào được, bình thường anh Dụ cũng có đi bằng cửa chính đâu”.

“Bình thường anh ấy về thế nào vậy?”

“Trèo cửa sổ đó”.

“…”

Bóng dáng nhóm Dụ Tả Kim biến mất, Thịnh Uyên thu hồi tầm mắt xuống siêu thị dưới tầng mua nước.

[Hệ thống: Chuyện thế này cậu phải sai bảo đàn em làm cho chứ].

Thịnh Uyên cầm chai nước ngọt: “Anh đây thích tự mình làm đấy”.

[Hệ thống: Đàn em không để sai bảo thì còn để làm gì?]

“Chắc gì người ta đã tình nguyện”.

[Hệ thống: Cậu giao nhiệm vụ cho họ, có gì mà không tình nguyện?]

“Cậu giao nhiệm vụ cho tôi, cậu cảm thấy tôi muốn làm lắm sao?”

[Hệ thống:…]

Thằng nhãi, cậu nói thật đi, cậu luôn đứng ở khe hở này chờ hệ thống nhỏ bé tôi đấy hả.

Thằng nhóc học sinh trung học lắm mưu nhiều kế.

Thịnh Uyên cầm nước ra tính tiền, xếp hàng ở cuối đội ngũ. Đám bạn học phía trước vốn còn đang ồn ào ầm ĩ chơi đùa vừa trông thấy cậu lập tức thay đổi sắc mặt, nhường ra một con đường đi lên.

Tình huống này thường xuyên xảy ra trong địa bàn trường học, một số thành phần bất lương lười xếp hàng sẽ cố ý lớn tiếng mắng chửi người, các bạn học sinh hoảng hốt sợ hãi vội vàng nhường đường cho họ, sau này đã trở thành một hiện tượng.

Các bạn học sinh tránh sang bên chờ Thịnh Uyên đi lên.

Thịnh Uyên nhìn con đường bỗng trống trải đằng trước, “Sao thế? Bên này không thanh toán tiền được hả?”

Sau đó trước mắt bao người cậu chuyển hàng sang đội ngũ khác.

Mọi người:…

Hay cho một kẻ bất lương không đi theo con đường thông thường.

Thịnh Uyên cầm nước bước ra khỏi siêu thị.

[Hệ thống: Ban nãy người khác nhường đường cho cậu sao cậu không đi lên?]

Thịnh Uyên giả vờ nghe không hiểu: “Bên đó không tính tiền được”.

[Hệ thống: Cậu cứ tiếp tục thế này thì giá trị bất lương không thể tăng cao, cậu không có cách nào vượt qua Dụ Tả Kim được. Huống hồ còn đang có người ngấp nghé vị trí của Dụ Tả Kim như cậu nữa đó].

“Ai vậy?”

[Hệ thống: Thủ lĩnh trung học phổ thông số 1 – Chử Vệ Thiên].

Thịnh Uyên: “Không phải cậu đã nói nhân vật mục tiêu mới là người có giá trị bất lương đứng đầu hả?”

[Hệ thống: Dụ Tả Kim không quan tâm chuyện trong trường học cũng không đánh người trong trường cho nên danh hiệu đã rơi xuống đầu Chử Vệ Thiên].

Có thể nói dễ hiểu thành: Người ta chỉ đấu với cao thủ.

Thịnh Uyên ra vẻ buồn rầu: “Thế thì phải nghĩ cách kết bạn với nhân vật mục tiêu thôi”.

[Hệ thống: Kết bạn làm gì?]

“Cậu chưa từng nghe câu nói nhà ở ven hồ hưởng trăng trước hả?” (*= gần quan được ban lộc).

[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hàng ngày: làm giảm giá trị bất lương của Dụ Tả Kim, mỗi mười điểm bất lương hạ xuống có thể nhận về 1HP].

Nhiệm vụ được thông báo bất ngờ, Thịnh Uyên khó hiểu: “Không có hình phạt?”

[Hệ thống: Không có. Nhiệm vụ mỗi ngày hôm nào cũng có, cậu có thể làm hoặc không làm].

Thịnh Uyên hiểu ý nó nên không hỏi nhiều thêm, giẫm lên tiếng chuông vào tiết đi về lớp học.

Giáo viên Ngữ Văn bước lên bục giảng. Giáo viên Ngữ Văn lớp họ là một cô giáo 31 tuổi, khí chất rất dịu dàng: “Chào các em, hôm nay trước khi lớp chúng ta bắt đầu tiết học cô xin nói trước vài lời”.

Tuy rằng nhờ có Thịnh Uyên nên lớp 6 yên ắng hơn không ít nhưng phần lớn đám học sinh vẫn ai làm việc người nấy, chỉ không dám phát ra tiếng động mà thôi.

Ngay cả khi đám học sinh chẳng có ai lắng nghe, cô giáo Ngữ Văn vẫn mang theo thái độ xử lý trách nhiệm chung thông báo tin tức đến.

“Cuộc thi học sinh giỏi hàng năm được tổ chức bởi ba trường trung học sắp đến gần, trường chúng ta muốn tuyển chọn ra ba học sinh khối mình đại biểu tham gia cuộc thi đó. Các bạn học à, em nào có ý định tham gia thì hãy đến văn phòng chủ nhiệm lớp đăng ký. À đúng rồi, giáo viên chủ nhiệm Tiểu Đào của lớp các em chiều nay sẽ quay về trường, bạn học nào muốn đăng ký thì chờ đến xế chiều tới tìm chủ nhiệm nhé”.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 6 – Lý Đào gần đây bị bệnh, giáo viên Ngữ Văn thay thế chủ nhiệm chăm lo cho lớp.

“Bánh mì nhỏ sắp về rồi hả?”

“Bánh mì nhỏ khỏi ốm rồi à?”

Thịnh Uyên khó hiểu: “Bánh mì nhỏ?”

Bé mập ngồi bàn sau cậu giải thích: “Chủ nhiệm lớp Tiểu Đào tên đầy đủ là Lý Đào, đại ca à, anh đọc ngược tên chủ nhiệm lớp lại đi”.

Đào Lý. (*Tên của một hãng bánh mì).

Thịnh Uyên:…

Quả nhiên mỗi người có một sở trường.

Mặc dù thành tích lớp 6 chẳng ra sao nhưng tài năng đặt biệt danh đứng hạng nhất.

Vì công cụ sinh tồn của mình, buổi chiều khi tan tiết Hóa học, Thịnh Uyên đi tới văn phòng chủ nhiệm lớp mười hai, thuận tiện xử lý luôn chuyện xin phòng nghỉ trưa ở ký túc xá.

Trời mùa hè cửa văn phòng rộng mở, Thịnh Uyên nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa.

Chờ đợi một tiếng mời vào.

Nhưng giáo viên trong phòng làm việc ngẩng đầu trông thấy Thịnh Uyên một cái, toàn bộ đều nín lặng.

Dù sao diễn đàn trường cũng không chỉ mở cho học sinh mà còn có cả giáo viên hoạt động.

Trước đó trong trường trung học phổ thông số một đã xảy ra kha khá cuộc xung đột của học sinh và giáo viên.

Thịnh Uyên: “Chủ nhiệm Tiểu Đào có ở đây không ạ?”

Một giáo viên nam trẻ tuổi đáp lời: “Có”.

Thịnh Uyên định đi đến: “Thưa thầy…”

Đối phương vội vàng chối từ: “Không, tôi không phải”.

“Thế chủ nhiệm Tiểu Đào ở đâu vậy ạ?”

Một giọng nữ truyền tới: “Ở phía sau em.”

Thịnh Uyên xoay người, chỉ thấy sau lưng mình trống rỗng.

?

Người đâu?

“Cúi đầu”.

Thịnh Uyên cúi đầu liền trông thấy được Lý Đào. Cô Lý Đào – một giáo viên nữ hai mươi lăm tuổi, cao một mét năm mươi lăm, miễn cưỡng tính rằng đủ cao ngang ngực cậu.

[Hệ thống: Chủ nhiệm lớp cậu thấp ghê].

Thịnh Uyên: “Cậu đừng xem thường cô ấy”.

[Hệ thống:?]

Thịnh Uyên: “Người có phong cách như cô ấy thi cử cực gắt, đánh người cực đau”.

Lý Đào hoàn toàn không hề hay biết trong nửa tháng cô nghỉ phép lớp cô đã xuất hiện thêm một thiếu niên bất lương có danh tiếng không nhỏ.

Cô cười với Thịnh Uyên: “Tìm cô có chuyện gì à?”

Cô lấy một cuốn sổ ra chuẩn bị ghi nhớ.

“Em muốn đăng ký tham gia cuộc thi kiến thức chung của ba trường kết hợp tổ chức ạ”.

Cô Lý Đào cầm cuốn sổ ghi chép trên tay, tươi cười đầy mặt: “Hả?”

Bệnh của cô vẫn chưa khỏi hẳn à?

Sao còn xuất hiện ảo thính thế này?

Thịnh Uyên lặp lại lần nữa: “Em muốn đăng ký tham gia cuộc thi kiến thức chung của ba trường kết hợp tổ chức ạ”.

“À, à, được chứ. Để cô đăng ký tên hộ em”.

Bàn tay cầm bút của Lý Đào run rẩy, cô không nhịn được nâng mắt nhìn Thịnh Uyên. Ấn tượng trước đó của cô với thiếu niên trước mặt vốn là đầu của cậu thật nhiều màu sắc, không ngờ khi cô nghỉ phép quay về, đối phương đã nhuộm lại màu đen.

“Cuộc thi kiến thức chung này không phải cứ đăng ký là tham gia được, em còn phải tham gia cuộc thi tuyển chọn của trường đấy. Em đã biết chuyện này rồi chứ?”

Lúc trước không biết bây giờ đã biết vậy thì xem như biết.

Thịnh Uyên gật đầu.

“Đi thôi, cô dẫn em tới tìm thầy chủ nhiệm giáo dục”.

Thời gian đăng ký là trước ba giờ, Lý Đào còn tưởng lớp mình chẳng có học sinh nào định tham gia. Cô vội vàng hấp tấp mở phiếu đăng ký ra, hiện giờ có điền cũng không kịp, nhanh chóng kéo học sinh tới văn phòng chủ nhiệm giáo dục điền luôn cho rồi.

Lúc hai người họ gõ cửa văn phòng, trong phòng thầy chủ nhiệm giáo dục đã có ba học sinh.

Thầy chủ nhiệm sờ sờ đầu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba đại biểu năm nay vẫn là ba đứa nhé”.

Thấy Lý Đào dẫn học sinh đi vào, thầy chủ nhiệm giáo dục hỏi: “Cô Lý à, có chuyện gì thế?”

“Lớp em có học sinh muốn đăng ký tham gia cuộc thi kiến thức chung do ba trường cùng kết hợp tổ chức”.

Thầy chủ nhiệm giáo dục kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế ngồi: “Ai?”

Năm ngoái số học sinh đăng ký tham gia của khối học này chỉ vẻn vẹn có ba người.

Hiếm lắm mời lòi ra thêm được một đứa.

Cô Tiểu Đào: “Thịnh Uyên ạ.”

Thịnh Uyên đứng ở sau lưng cô Tiểu Đào.

Cô Tiểu Đào: “Thịnh Uyên, em đứng ra trước mặt cô đi”.

Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Không cần, đứng đâu cũng thế”.

Cô Tiểu Đào:…

Kiếp sau nhất định cô phải cao đến một mét tám.

Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn vị tuyển thủ hạt giống dự bị nửa đường xông ra này, quần áo đồng phục ăn mặc gọn gàng, kiểu tóc phù hợp với tiêu chuẩn của học sinh, trên người không có nhẫn vòng linh tinh lộn xộn.

Ánh mắt thầy hài lòng.

Trịnh Tử Lộ từng lướt qua bài đăng về Thịnh Uyên trên diễn đàn trường, nhìn thì hình người dáng người nhưng sau lưng lại là một thiếu niên hư hỏng. Bình thường cậu ta luôn xem thường nhất chính là những thiếu niên vừa hư lại vừa có thành tích tồi.

“Thầy, không phải thầy mới nói nếu không có gì bất ngờ thì ba người chúng em sẽ đại biểu toàn khối tham gia cuộc thi lần này ạ?”

Nào ngờ chính bản thân người đến đăng ký lại mở miệng: “Này còn chưa đủ bất ngờ à”.

Trịnh Tử Lộ:…

Hay cho tên Thịnh Uyên nhà mày.

Trung học phổ thông số một nhiều năm liên tiếp không giành được thắng lợi trong cuộc thi kiến thức chung được tổ chức bởi ba trường, chủ nhiệm giáo dục cũng hi vọng có càng nhiều học sinh đăng ký càng tốt, trải qua sàng lọc một hồi tuyển chọn ra người ưu tú nhất.

Nhưng lúc này ba bạn học đang ở trong văn phòng của thầy chính là top 3 học sinh đứng đầu khối 12.

Chủ nhiệm giáo dục không dài dòng, nói thẳng điều kiện dự thi: “Tuần sau có kỳ thi tháng, top 3 sẽ được tham gia”.

Thịnh Uyên: “Vâng ạ”.

Giọng điệu thoải mái.

Gương mặt Trịnh Tử Lộ bày tỏ khinh thường.

Không biết sao thằng oắt kia có thể không biết xấu hổ đứng ở chỗ này mạnh miệng.

Cô Tiểu Đào ở trong văn phòng điền thông tin, dặn Thịnh Uyên ra ngoài trước chờ cô.

Khi Trịnh Tử Lộ đi ra, cậu ta liền nhìn thấy Thịnh Uyên đứng ở bên cửa.

“Ôi chà! Mày dựa vào cái quái gì mà đòi dự thi thế hả”.

Ba bạn học sinh đều là thành viên lớp số 1, bạn học bên cạnh không ngờ Trịnh Tử Lộ sẽ cứng rắn đối đầu trực tiếp với Thịnh Uyên, hoảng loạn vội vàng kéo tay cậu ta lại.

“Mày đừng nói nữa”.

“Đừng nói cái gì? Chẳng lẽ nó có thể đánh tao ngay trước văn phòng giáo dục?” Trịnh Tử Lộ hất tay cậu bạn ra, nét mặt không phục trông sang chỗ Thịnh Uyên: “Cả đời này tao khinh thường nhất loại người hư hỏng như mày đấy”.

Thịnh Uyên nhét tay trong túi, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống đối phương. Hai mắt cậu híp hờ, hứng thú lắng nghe người kia nói chuyện, một mực chờ Trịnh Tử Lộ chửi bới xong xuôi.

Trịnh Tử Lộ nói một hơi hết lời, suýt chút nữa đã sặc nước bọt.

Thịnh Uyên nhướng mày: “Nói xong rồi à?”

Tiếng nói của cậu trong veo, cực kỳ dễ nghe.

[Hệ thống:…]

Đáng ghét, thì ra sự sủng ái cưng chiều này không phải dành cho một mình nó.

“Nói xong rồi, sao hả?”

“Vậy thì đến lượt tôi nói”.

Trịnh Tử Lộ trợn tròn mắt lên: “Mày muốn nói cái gì?”

Thịnh Uyên cúi người khẽ bảo: “Trên răng cậu có đồ ăn đấy”.

Trịnh Tử Lộ:!

Trịnh Tử Lộ vô thức ngậm chặt miệng lại, gương mặt “bùm” cái đỏ bừng.

Chẳng lẽ mới rồi cậu ta vẫn một mực treo đồ ăn trên răng dạy dỗ đạo lý một hồi với Thịnh Uyên hả!

Người bạn đi cùng nhắm mắt mím môi, gần như đã lôi hết toàn bộ những chuyện thương cảm đau xót trong cuộc đời ra nhớ lại một lần mà vẫn nhịn cười không nổi bật ra một tiếng heo kêu.

“Ụt…”

Trịnh Tử Lộ nóng mặt, giơ tay chỉ thẳng Thịnh Uyên: “Mày!”

Thịnh Uyên: “Sao thế?”

“Mày không biết nói năng uyển chuyển chút à?!”

“À, trong miệng cậu có mùa xuân đó”. (*rau xanh tốt)

Trịnh Tử Lộ:…

[Hệ thống:…]

Cậu nói chuyện giỏi ghê á.

Âm thanh của Trịnh Tử Lộ hơi ồn ào, Thịnh Uyên hỏi thẳng luôn: “Thành tích của cậu xếp thứ mấy?”

Niềm kiêu ngạo của Trịnh Tử Lộ bùng lên, cậu ta hất cằm: “Đứng thứ ba toàn trường, tổng điểm 701”.

Thịnh Uyên im lặng không nói gì.

Trịnh Tử Lộ cười lạnh: “Sao nào, mày…”

“Được rồi, suất của cậu, tôi muốn”.

“Cái gì?”

Cô Tiểu Đào đi ra, Thịnh Uyên đi theo cô, không để ý đến Trịnh Tử Lộ nữa.

Trịnh Tử Lộ đứng im tại chỗ gào: “Ít nói nhảm đi!”

Thịnh Uyên giả điếc không nghe thấy.

Lúc trên đường quay về, hệ thống phát ra câu hỏi nghi ngờ.

[Hệ thống: Lúc nãy cậu ta nói thế cậu không giận hả?]

“Tại sao phải tức giận?”

[Hệ thống: Cậu ta hiểu lầm cậu quá sâu, cậu không tức giận sao?]

Thịnh Uyên: “Tôi không quan tâm đến cậu ấy nên tôi không giận”.

Hệ thống câm nín.

Đến tận bây giờ nó chưa từng gặp được người nào như Thịnh Uyên.

Thiếu niên hiên ngang, tự tin không biết sợ.

Trở về văn phòng, cô Tiểu Đào bắt tay vào xử lý chuyện xin nghỉ trưa tại ký túc xá của Thịnh Uyên. Cô lên trang web ký túc xá trường tra một hồi, phát hiện phòng nghỉ trưa của ký túc xá hầu như đã đầy người.

Cô gọi điện thoại liên hệ với ban quản lý ký túc, hỏi thăm xem bên đó có thể giúp đỡ sắp xếp một chỗ cho cô được không.

“Có duy nhất một phòng trống một vị trí, đó là phòng 408, cô có muốn không?”

Cô Tiểu Đào nhăn mặt: “Chỉ còn mỗi chỗ này thôi hả?”

“Chỉ có một chỗ này là ưu tiên được, những chỗ còn lại phải phân cho học sinh có ý định ở lâu dài trong trường”.

Cô khó xử nhìn sang phía Thịnh Uyên: “Phòng 408 khu A có được không em?”

Thịnh Uyên chẳng quan tâm: “Có là được ạ, em không kén chọn”.

“Hay là…” cô Tiểu Đào còn định thuyết phục nhưng Thịnh Uyên đã ký tên lên danh sách đăng ký phòng ở.

“Thưa cô, nếu không còn chuyện gì thì em xin phép trở về lớp trước”.

Cô Tiểu Đào nuốt lời vào trong: “Không còn gì nữa, em về lớp đi”.

Bóng dáng Thịnh Uyên biến mất, lúc này chủ nhiệm lớp 7 mới lên tiếng: “Tôi nhớ người ở trong phòng ký túc xá đó là Dụ Tả Kim mà, hai đứa nó ở cùng sẽ không đánh nhau đấy chứ?”

“Không đâu, Thịnh Uyên là một đứa trẻ ngoan”.

“Thật sao?”

“Không phải ạ?”

Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 đưa điện thoại di động tới, bên trên là bài đăng siêu hot về Thịnh Uyên.

Cô Tiểu Đào:!

Bánh mì nhỏ hoảng sợ tới một trăm năm.

Lúc tiết học chiều kết thúc, Thịnh Uyên đi ra cổng trường định đến hiệu sách mua vài cuốn sách bài tập.

Tối hè gió mát phảng qua mặt không còn khô nóng của ban ngày.

Thịnh Uyên đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ.

[Hệ thống: Kia không phải là Dụ Tả Kim đó sao?]

Nhân vật mục tiêu?

Thịnh Uyên nâng mắt nhìn, quả nhiên trông thấy đối phương ở con đường đối diện. Dụ Tả Kim quá mức bắt mắt, nhét hắn vào trong đám đông cũng có thể trông thấy ngay.

Lúc này sắc mặt hắn âm trầm, phần máy trợ thính bên ngoài vốn nên treo bên tai lại bị nắm chặt trong lòng bàn tay, nắm tay và ống tay áo dính máu, hiển nhiên đó không phải máu của hắn.

Thịnh Uyên không có ý định sang tìm nhân vật mục tiêu này cho đến khi nhìn thấy năm đồng rơi ra khỏi túi áo đồng phục của hắn.

Cậu tiến lên nhặt lấy.

Nhặt được của rơi trả lại người mất, bản thân Thịnh Uyên có mang trong mình phẩm chất này, cậu dự định trả lại cho Dụ Tả Kim.

Dụ Tả Kim chân dài bước lớn, Thịnh Uyên tăng tốc bước chân, giật lấy vạt áo của hắn.

“Bạn học ơi”.

Dụ Tả Kim quay đầu lại, cho dù hắn chẳng làm ra hành động gì thì trên dưới toàn thân của hắn cũng tràn ngập bạo lực.

Gân xanh hằn trên cổ, vết máu trên nắm tay và đôi mắt u ám như thú dữ.

“Tiền cậu rơi.”

Lúc này Dụ Tả Kim chẳng nghe thấy gì, hắn nhìn khẩu hình của đối phương, cố hiểu lời cậu nói.

Cuối cùng mò mẫm được thành ba tiếng.

“Tôi thích cậu”.

Một giây sau hắn cau mày, cực kỳ ghét bỏ.

“Không cần”.

Tiếng nói của hắn như mầm cây héo rũ bị bão cát không ngừng thôi rèn, cũng giống như mảnh đất khô cạn không có đủ nước sạch để tưới tiêu, bị bao phủ bởi đầy rẫy những vết nứt dữ tợn.

Một lời hai chữ đều không đúng âm điệu.

Dứt lời, hắn lập tức bỏ đi.

Thịnh Uyên:?

Không cần?

Thế thì nó là của tôi.

Bỏ vào túi.

Thịnh Uyên cầm tiền tới hiệu sách. Sau khi mua xong sách bài tập, cậu lại đi tới con đường văn nghệ xa xôi.

[Hệ thống: Cậu tới đây làm gì?]

“Tự có đạo lý”.

Thịnh Uyên đi theo chỉ đường trên điện thoại di động tới một cơ quan phúc lợi, tới bên thùng tiền ủng hộ người tàn tật bỏ năm tệ vào trong đó.

Lúc cậu rời đi, nhân viên công tác ngăn cậu lại: “Bạn học nhỏ này, cháu có thể để tên mình lại trên tấm bảng người có tấm lòng đấy”.

“Vậy ạ”.

Thịnh Uyên bước lên trên cầm bút vẽ ba chữ thật to.

Dụ Tả Kim.

Thêm một phần công đức.

[Hệ thống: Tinh! Giá trị bất lương của Dụ Tả Kim giảm 10 điểm, nhiệm vụ hàng ngày đã hoàn thành].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK