• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Uyên ngồi trên ghế dựa cạnh hàng rào bên hồ hóng gió, ngắm đàn vịt trên mặt hồ trong veo.

Thật Nỗ Lực cảm xúc bộc phát, cất tiếng ngâm thơ.

[Hệ thống: Xuân giang thủy noãn áp tiên tri.]

(Sông xuân nước ấm vịt biết đầu tiên – Một câu thơ trong Xuân giang vãn cảnh của tác giả Huệ Sùng)

Thịnh Uyên: “Cậu còn biết cả ngâm thơ cơ à?”

[Hệ thống: Tôi còn biết nhiều thứ lắm.]

Nó là một bé Thống đa tài đa nghệ.

Trong tay Thịnh Uyên cầm theo tạp chí mới mua, cơm trưa còn chưa ăn đã ra khỏi trường học, một đường chạy tới cửa hàng bán tạp chí. Cũng may cậu đã dặn dò chủ sạp để lại cho cậu một bản nên mới có thể mua được tạp chí về tay.

Tạp chí hàng quốc tế có giá không rẻ, một cuốn mỏng mà tốn vài trăm, bình thường không đến nỗi đắt đỏ như vậy, nhưng món này lại là tạp chí có số lượng giới hạn.

Ảnh của Dụ Tả Kim ở trên trang thứ ba, một mình một trang. Thịnh Uyên vừa mới mua được đã mở ngay trang có ảnh hắn. Một thân trang phục cắt may theo phong cách mới lạ, đi kèm với sức hấp dẫn của bản thân hắn mang tới cảm giác thu hút và độc đáo.

Thật Nỗ Lực nhìn thấy, gật gù đắc ý.

[Hệ thống: Cậu ta quả thực có chút nhan sắc ha.]

Nói xong, lòng nó hơi kiêu ngạo.

Dụ Tả Kim này đã trưởng thành ngay dưới tầm mắt nó.

Từ một cậu nhóc chưa lớn biến thành người trưởng thành, trong năm tháng khoảng cách xa xôi từ tuổi 17 đến 18.

Thịnh Uyên mua tạp chí xong liền đi tới bên hồ.

[Hệ thống: Cậu không xem tạp chí mà ra đây ngắm vịt làm gì? Con vịt đẹp mắt bằng người yêu của cậu sao?]

Thịnh Uyên: “Đặt ở lúc thường thì không thể, nhưng ngay bây giờ thì chưa chắc.”

Trưa nay Thịnh Uyên còn chưa ăn cơm trưa, con vịt trong hồ lúc này có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ với cậu.

Đôi môi cậu đóng đóng mở mở: “Cậu thấy con vịt trong hồ này có giống con vịt quay không?”

Thật Nỗ Lực:…

Cậu là ma quỷ phải không?

Chưa được mấy chốc, sự kiện Dụ Tả Kim trở thành người mẫu trên tạp chí thời trang thời thượng đã lan truyền khắp trường, trên diễn đàn cũng liên tục xuất hiện các bài đăng về hắn.

Buổi tối Thịnh Uyên mang tạp chí về nhà, đặt trên bàn trà. Thịnh Thành Công mở ra ngắm hai ba lượt.

“Thằng nhóc thối này chạy ra nước ngoài làm người mẫu?”

Thịnh Uyên lật đến trang có Dụ Tả Kim: “Chụp không tồi.”

Thịnh Thành Công: “Cũng tạm được.”

Sáng sớm hôm sau Thịnh Uyên rời giường, bên trên bàn ăn không có bữa sáng. Cậu mơ màng chớp chớp mắt, Phùng Quyên từ trong bếp đi ra ngoài.

“Trong nhà hết trứng gà rồi, hôm nay ăn sáng bên tiệm nhé.”

Thịnh Uyên đáp vâng một tiếng, định đến phòng khách lấy tạp chí, nhưng bàn trà không còn một món đồ gì.

“Mẹ, tạp chí hôm qua con mang về đâu rồi ạ?'

“Mẹ không biết, mẹ không lấy, chắc là bố con cất đi rồi.”

Ồ, thế ạ.

Thịnh Uyên còn phải đi học nên không tìm kiếm thêm, xách cặp đi tới cửa hàng.

Phần lớn khách hàng sáng sớm đến ăn đều là học sinh và nhân viên văn phòng.

Thịnh Uyên vừa đi vào cửa đã trông thấy Thịnh Thành Công đang cầm tạp chí đứng bên một bàn ăn khoe khoang.

Đều là những gương mặt quen thuộc, hẳn là người trong cùng khu phố.

Khách đến ăn nhìn Thịnh Thành Công, sợ hãi than thở: “Giỏi thế cơ à, ra hẳn nước ngoài làm người mẫu!”

“Là cậu bé một mực ở trong nhà anh hồi trước đó sao?”

Thịnh Thành Công: “Đúng, đúng là Dụ Tả Kim, ảnh chụp cũng tạm được, thân hình thằng bé đẹp, cái chân dài đến tận thắt lưng tôi này, đúng là bát cơm ông trời ban tặng.”

“Người mẫu nào cũng có thể lên trên tạp chí này hả?”

“Cái gì mà người mẫu nào cũng có thể lên chứ, đây là tạp chí thời trang nổi tiếng thế giới đấy, có tiếng tăm trên quốc tế lắm nha, người lên được cuốn tạp chí này phải trải qua muôn vàn lần tuyển chọn!”

Thịnh Thành Công chỉ vào trang ảnh của Dụ Tả Kim, ba hoa khoác lác.

[Hệ thống: Một màn này hình như đã từng quen.]

Thịnh Uyên:…

Nhớ lại ngày thư tuyển thẳng của cậu gửi tới, Thịnh Thành Công cũng có dáng vẻ thế này.

Tối hôm qua chú vẫn còn phản ứng rất bình thường, hôm nay đem khoe với người ta thì cười như hoa nở.

Đêm hôm qua Thịnh Thành Công đã cố ý tìm hiểu những chuyện này nọ trong giới thời trang, hôm nay chú khoe khoang thế này vì chú thật lòng tự hào về Dụ Tả Kim.

Chỉ cần con cái sống vui khỏe, những người làm bố làm mẹ như chú đã vui lòng.

Đương nhiên ngoài Thịnh Thành Công đang đắc ý, ở nơi khác còn một lão già Lý lớp số 10 cũng kiêu ngạo y chang.

Thầy Lý: “Mọi người xem này, xem này.”

Thầy cầm cuốn tạp chí cháu gái nhỏ mới mua khoe khoang trong tổ bộ môn Vật Lý.

Trên đó là tấm ảnh của thằng học trò ngỗ ngược kiêm hoa khôi trường của thầy.

Dụ Tả Kim trước kia giành được danh hiệu hoa khôi, chắc chắn nhờ vào số phiếu của thầy bỏ!

Sau khi biết được Thịnh Uyên đi ngắm vịt, vừa chụp ảnh xong Dụ Tả Kim đã tức tốc muốn trở về nước, quản lý muốn cản cũng cản không xong.

Anh ta nơm nớp lo sợ hỏi: “Cậu đi rồi liệu có còn trở lại nữa không?”

Dụ Tả Kim đeo chiếc kính râm trợ lý đưa tới.

Quản lý của hắn kéo cổ áo hắn than: “Sau khi cậu về rồi chắc chắn sẽ quay lại đúng không?”

Dụ Tả Kim cúi đầu nhìn anh ta.

Quản lý: “Cậu mau nói đi!!!”

Khuôn mặt Dụ Tả Kim lạnh lùng cứng đờ, nếu như Thịnh Uyên thực sự đã thích người khác thì hắn sẽ không trở lại, hẳn sẽ ở trong nước ôm chặt thắt lưng Thịnh Uyên sống qua ngày.

Quản lý của hắn muốn khóc mà không được, tiếng Anh kiểu Mỹ liên tục lải nhải bên tai Dụ Tả Kim.

Ôi giời ơi, ai hiểu được lòng anh, vất vả lắm anh mới đào ra một hạt giống ưu tú, nào ngờ đâu nó lại là kẻ si tình.

Yến Tử à, không có em anh phải sống sao đây, Yến Tử à. (một câu thoại trong phim Ngang qua thế giới của em.)

Mấy ngày tới không có công việc, quản lý thả cho Dụ Tả Kim đi, cũng chuẩn bị hai hôm nữa đến giáo đường cầu nguyện, hi vọng hắn có thể quay về.

Vô cùng thành kính tin tưởng.

Dụ Tả Kim ngồi trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, lúc hạ cánh đã là 11 giờ trưa ngày hôm sau. Xuống máy bay một cái hắn cũng không kịp đem vali về đã nhanh chân chạy tới trường trung học phổ thông số 1.

Lần này quay về, hắn phải giật lại hết những thứ vốn là của mình.

Quản lý nhắc nhở hắn nhớ chú ý hình tượng, khẩu trang và kính râm hàn chết ở trên mặt. Dụ Tả Kim cũng nghe lời làm y như vậy, nhưng vì hắn lén lút trở về nên trông không khác gì kẻ đang đến khách sạn bắt gian.

Nhưng dù hắn che giấu kín đến đâu, bảo vệ chỉ nhìn thân hình đã nhận ra ngay lập tức.

Quá quen thuộc, đây chính là vị khách quen thường xuyên trốn học suốt ba năm qua.

Nhớ ngày đó vì muốn tóm cậu học sinh nhức đầu nhất trường là hắn, thầy chủ nhiệm giáo dục đã nghĩ đủ mọi cách mà mãi không xong.

“Dụ Tả Kim!”

Chân dài của Dụ Tả Kim dừng bước.

Chú bảo vệ nhiệt tình ngắm từ đầu tới chân hắn: “Không giống trước chút nào, giờ trông cháu y hệt ngôi sao ấy. Sao thế này, về trường chụp ảnh tốt nghiệp đúng không?”

Hôm nay vừa hay đúng dịp toàn trường chụp ảnh tốt nghiệp, trong sân trường và khu phòng học toàn những tiếng bấm máy ảnh.

Dụ Tả Kim gật đầu.

“Nhanh quá, mới đấy các cháu đã tốt nghiệp rồi, chú chúc cháu sau này tương lai càng ngày càng tươi đẹp.”

Chú bảo vệ cười cười, để hắn đi vào trong.

Dụ Tả Kim vòng đến lớp 12-6 một vòng, nhưng gần như mọi lớp học đã đi tới sân vận động chụp ảnh. Dụ Tả Kim lại chuyển đường đi tới sân vận động, trong lúc tìm kiếm đã nhìn thấy bóng dáng Thịnh Uyên ở xa xa.

Nhưng còn chưa đợi hắn tiến lên, Thịnh Uyên đã bị một đàn em gọi rời khỏi.

Đồng phục trên thân người đến không phải đồng phục học sinh 12, có lẽ là học sinh lớp 11 hoặc lớp 10 đang lén lút trốn học chạy tới.

Hai người họ đi tới khu nhà đằng sau sân vận động, Dụ Tả Kim theo sát phía sau, cả cơ thể cao lớn núp trong lùm cỏ.

Cậu học sinh khối dưới nhìn Thịnh Uyên đang đứng trước mặt mình, kích động đến độ luống cuống tay chân.

Thịnh Uyên đang bận, lên tiếng hỏi ngay: “Có chuyện gì vậy?”

Lớp 12 bọn họ sắp sửa tốt nghiệp, đây là cơ hội cuối cùng, cậu bạn kia không muốn để cuộc đời mình còn lại tiếc nuối, thích người ấy phải lớn mật nói ra, biết đâu được đối phương sẽ đồng ý!

Cậu học sinh khối dưới lấy ra một phong thư tình từ trong túi, lớn tiếng nói: “Anh Thịnh, em thích anh, xin anh hãy chấp nhận lời thổ lộ của em ạ!”

Thịnh Uyên trợn to hai mắt, cậu không thể ngờ đàn em này gọi mình ra vì chuyện đó. Trong lúc cậu còn chưa kịp từ chối, lùm cỏ bên đường bỗng động đậy chui ra một bóng người.

Người tới quá đột ngột, cậu học sinh nhỏ giật nảy mình, lùi vào sau lưng Thịnh Uyên trốn tránh.

Thật Nỗ Lực cũng khiếp sợ thét lên.

[Hệ thống: Má ơi! Sao trong trường lại có gấu đen vậy!!!]

Thịnh Uyên đột nhiên trông thấy Dụ Tả Kim:…

Cậu trợn to hai mắt tưởng mình nhìn nhầm.

Dụ Tả Kim đang giận điên lên, hung dữ nhào ra từ lùm cây bên cạnh, kéo mạnh tách cậu học sinh nhỏ đang bám dính Thịnh Uyên ra ngoài.

“Ở bên cạnh tôi lâu rồi nên bây giờ cậu bắt đầu thích loại chó gầy này hả?!”

Thịnh Uyên:…

Thật Nỗ Lực:…

Cậu đang nói lời điên rồ gì vậy?

Cậu học sinh nhỏ kia cũng hơi kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cậu bạn nhỏ nhìn người mặc trang phục kín kẽ mới xuất hiện, cẩn thận ngắm hồi lâu.

“Anh… anh là Dụ Tả Kim?!”

Cậu bạn nhỏ chỉ vào hai người họ, cái miệng há tròn vo, hóa ra… hai người họ là một đôi hả?!!

“Xin lỗi! Em quấy rầy rồi!!”

Cậu học sinh nhỏ cầm thư tình phi nước đại chạy như điên, biến mất trong tầm mắt hai người họ.

Hóa ra trai đẹp nổi tiếng toàn trường đã là chậu cây có chủ.

Tạm biệt anh nhé, tình yêu của em.

Thịnh Uyên trông thấy Dụ Tả Kim đi về, vui vẻ ôm chặt lấy hắn: “Sao lại về rồi?”

Ngọn lửa giận dữ gào thét trên thân Dụ Tả Kim lập tức nhỏ xuống.

Tiếng nói hắn khàn khàn: “Cậu thích người khác rồi sao?”

“Sao có thể?”

“Hôm qua, con vịt.”

Trên đầu Thịnh Uyên chậm rãi xuất hiện một dấu hỏi chấm.

“Ý cậu là chuyện tôi ăn vịt quay không dẫn theo cậu ấy hả?”

Dụ Tả Kim:…

Nghe ra thịt vịt quay, tâm trạng hắn mới có biến đổi tốt hơn.

Dụ Tả Kim kéo khẩu trang xuống, Thịnh Uyên thuận thế cọ cọ lên môi hắn, lúc này Dụ Tả Kim mới hoàn toàn hài lòng. Hắn đã trở về, Thịnh Uyên như có thêm một món đồ trang sức dính cạnh. Lớp bọn họ còn phải chụp ảnh tốt nghiệp, Thịnh Uyên dẫn theo Dụ Tả Kim đến sân vận động.

Cô chủ nhiệm lớp 10 trông thấy hắn, giật cả mình. Kỳ Thắng trông thấy hắn thì biến thành cậu trai cao lớn chảy nước mắt.

“Anh Dụ ơi!”

Từ ngày Dụ Tả Kim đi, Kỳ Thắng sống không bằng chết. Đám người Thịnh Uyên ngày ngày lôi kéo cậu ta học hành, bây giờ có muốn đánh nhau cậu ta cũng chẳng còn sức đánh nổi.

Cuộc sống đắng cay này cậu ta không muốn sống thêm một ngày nào nữa.

Chủ nhiệm lớp 10: “Đã về rồi thì cùng chụp ảnh tốt nghiệp đi, các bạn học cùng lớp đều mong chờ em đấy.”

Dụ Tả Kim đi vào trong tập thể lớp, tháo kính râm và khẩu trang, chụp ảnh cùng lớp 12-10, để lại dấu chấm tròn trọn vẹn cho năm học lớp 12 của hắn.

Thầy chủ nhiệm giáo dục qua qua lại lại trong các lớp, chụp xong bên lớp 6 lại đi tới lớp 7. Lúc tới bên lớp 12-10, trông thấy Dụ Tả Kim, thầy hơi bùi ngùi, thầy không ngờ thằng nhóc này lại sẽ về chụp ảnh tốt nghiệp.

“Không uổng công thầy dạy dỗ, sau khi ra ngoài xã hội em đã chững chạc hẳn lên…”

Thầy chủ nhiệm giáo dục lẩm bẩm mãi không thôi, Dụ Tả Kim liếc nhìn thầy một cái rồi tháo bộ phận bên ngoài ốc tai điện tử xuống.

Thầy chủ nhiệm giáo dục:…

Thằng nhóc thối này chưa hề thay đổi chút nào.

Chờ khi ảnh tốt nghiệp chụp xong xuôi, Dụ Tả Kim lập tức đi tìm Thịnh Uyên. Nhưng từ xa xa hắn đã trông thấy Thịnh Uyên bị bạn học bao quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, ai ai cũng muốn chụp ảnh chung với cậu.

“Anh Thịnh! Chụp chung một tấm đi.”

“Bạn học Thịnh, tớ thích bạn.”

“Anh Thịnh, sau này học nghiên cứu sinh em nhất định sẽ thi đỗ trường của anh!”

“Thịnh Uyên, tớ cũng thích cậu, nhưng tớ không giống đám nữ sinh kia, tớ làm nam sinh đó!”

“…”

“Xiên nhỏ 0 này ra ngoài đi!”

Dụ Tả Kim khoanh tay đứng ở xa xa nhìn, Kim An Châu mới vừa chụp ảnh chung với Thịnh Uyên xong, chui ra được khỏi đám người, trông thấy Dụ Tả Kim đen mặt đứng ở phía xa.

Đôi mắt cậu ta sáng lên.

Cơ hội trả đũa đây rồi!

Kim An Châu im lặng cọ đến bên người Dụ Tả Kim, giả bộ vô tình nói.

“Anh Thịnh được mến mộ ghê nhỉ.”

Lúc trước ở đồn cảnh sát, nếu Dụ Tả Kim không cướp đoạt thì nụ hôn của anh Thịnh đã trao trọn cho cậu ta.

Dụ Tả Kim, thứ cậu nợ tôi, cả đời cậu không thể trả nổi!

Đường hàm của Dụ Tả Kim căng chặt, hắn không nói lời nào.

“Ai cũng muốn chụp ảnh với anh Thịnh, rất nhiều người thổ lộ với anh Thịnh, cậu không lo lắng gì sao.”

Dụ Tả Kim: “Không quan trọng.”

Kim An Châu quay đầu nhìn hắn.

Một giây, hai giây….

“Cậu bỏ kính râm xuống xem nào.”

Dụ Tả Kim không nhúc nhích tí nào.

“Tôi bảo cậu tháo kính râm xuống xem nào.”

Dụ Tả Kim:…

……

Lời tác giả: Gương mặt của Dụ Ba Lạp sau kính râm đã ghen tị đến mức hoàn toàn thay đổi.

Ngày mai còn một phần cốt truyện một năm sau thì cốt truyện chính sẽ hoàn toàn kết thúc rồi~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK