Một chân của cô chủ nhiệm lớp 10 bước hụt, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.
Dụ Tả Kim bình tĩnh nhìn cô, trên gương mặt không hề có chút hoảng hốt vì mình đã muộn giờ tiết tự học sớm.
Gương mặt của hắn vốn vô cùng đẹp đẽ, đôi con ngươi đen nhánh mang đến cảm giác sâu thẳm hơn hẳn những đôi mắt nâu của người bình thường và cũng làm cho khí chất của hắn càng thêm ấn tượng. Mỗi lúc bị hắn chăm chú nhìn vào, người đối diện luôn cảm nhận được một sự công kích cực mạnh.
Giống như đang bị sư tử nhìn chằm chằm, không dám nhúc nhích.
Hai bên tai mang theo bộ phận máy của ốc tai điện tử, giác hút gắn vào bên hộp sọ, mái tóc ngắn luôn được xử lý rất sạch sẽ, không phải kiểu tóc phổ biến của các nam sinh nhưng cho dù có đổi kiểu tóc gì thì gương mặt có những đường nét hết sức sắc nét kia vẫn đủ sức làm chủ đem tới cảm giác dễ nhìn. Nếu như bỏ qua tất cả những sự tích và tin đồn về hắn, chỉ nhìn diện mạo bên ngoài thì chắc hẳn hắn sẽ trở thành một người rất được mến mộ trong trường học.
Bộ đồng phục trên người hắn gọn gàng sạch sẽ, vai phải đeo cặp sách màu đen, đáy cặp rũ xuống chứng tỏ bên trong có sách vở.
Vương Lệ Văn vốn không thể ngờ mình lại gặp được Dụ Tả Kim ở bên ngoài dãy phòng học vào lúc 7 giờ sáng.
Trình độ hiếm có khó gặp không thua gì được trông thấy gấu Bắc cực ở Nam cực.
Cho dù ở nơi đâu, các thiếu niên bất lương cũng luôn là sự tồn tại đau đầu đối với giáo viên. Đối với cô giáo Vương Lệ Văn, Dụ Tả Kim không chỉ là một nỗi đau đầu mà còn là một niềm sợ hãi, dù sao hắn cũng chuyển từ trường Thường Đằng tới nơi này vì hành động ra tay đánh thầy cô giáo.
Nghe nói Dụ Tả Kim và một thầy giáo hơn 30 tuổi nảy sinh mâu thuẫn, hắn đã đánh người phải nhập viện. Trước đó khi còn đang học ở trường trung học cơ sở, Dụ Tả Kim từng ném bạn học mình từ hành lang tầng 3 xuống, một lần ra tay đã khiến cho trường tư thục Thường Đằng phải lắp đặt thêm lan can sắt lộ thiên bên ngoài hành lang của trường.
Vương Lệ Văn vừa mới vấp ngã lảo đảo, chiếc bút bi nước trong tay rơi xuống đất, lạch cạch lăn tròn đến bên cạnh chân của Dụ Tả Kim.
Vương Lệ Văn không định nhặt chiếc bút này lên ngay.
Dụ Tả Kim rũ mắt chăm chú nhìn chiếc bút bi nước rơi trên mặt đất.
Ngay lúc Vương Lệ Văn không có lời nào để nói, định bụng dứt khoát buông tha cho hắn đi vào trong thì cậu thiếu niên cao lớn thẳng tắp trước mặt đột ngột khom lưng, nhặt chiếc bút bi nước trên mặt đất lên.
Hắn không đưa tới tận tay cô giáo chủ nhiệm mà chỉ giơ lên giữa không trung.
Vương Lệ Văn:!
Không được rồi.
Nam Cực thực sự có gấu Bắc Cực.
Nhanh lên! Mau thông báo với chim cánh cụt để cho chúng di chuyển về phương bắc!!!
Vương Lệ Văn nhận lấy chiếc bút trong khi lòng vẫn còn đang khiếp sợ. Là một cô giáo luôn phải làm tấm gương sáng cho học sinh của mình, cô không thể không nói ra lời cảm ơn. Trước kia mỗi lần học sinh giúp đỡ cô bất cứ việc gì, cô luôn mở miệng khen ngợi tuyên dương bạn học sinh đó, nhưng Dụ Tả Kim trước mắt cô hoàn toàn không giống với những học sinh trong quá khứ cô đã từng gặp.
Cô vừa cất lời liền bị sặc nước bọt, lòng căng thẳng quá đỗi: “Cảm… khụ, cảm ơn em… Em đi vào lớp đi”.
Cơn sặc khiến cô suýt chút lìa đời, cũng bỏ luôn chuyện hỏi lý do tại sao Dụ Tả Kim lại lên lớp.
Đến còn hơn không đến, đi học tốt hơn đánh nhau rất nhiều.
Dụ Tả Kim: “Ngày mai em sẽ tới sớm”.
Hắn bỏ lại một câu, mở cửa phòng học bước chân vào trong.
Đám bạn học trong lớp mới thoáng nghe thấy tiếng của cô giáo chủ nhiệm đã bắt đầu thì thầm.
“Cô Lệ Văn đang nói chuyện với ai thế nhỉ?”
“Chắc có đứa nào đi học muộn bị cô tóm được rồi”.
Vị trí của đám thiếu niên bất lương trong lớp đều trống rỗng.
“Nó thảm quá, ha ha ha ha”.
“Ha ha ha ha”.
Cho đến tận khi Dụ Tả Kim cất bước đi vào trong lớp học.
“…”
Cô Lệ Văn ơi!!!
Cô Lệ Văn thảm hại của tụi em ơi!
Cô Lệ Văn đâu mất rồi?
Mấy bạn học sinh ngồi dãy bàn đầu tiên duỗi cổ ngó ra, chưa tới mấy giây sau Vương Lệ Văn đã mang theo gương mặt chưa tan hết nỗi khiếp sợ từ bên ngoài bước vào trong lớp.
Trông thấy cô Lệ Văn không có việc gì, đám bạn học mới yên lòng.
Vương Lệ Văn đi lại trong lớp kiểm tra một vòng: “Tự… tự học đi nhé”.
“Mày nói xem, cô Lệ Văn còn ổn không?”
“Cô ấy sợ quá, nói lắp luôn rồi kìa”.
Trước kia cô Lệ Văn luôn dạy dỗ đám học trò suốt một tiếng đồng hồ không cần uống lấy một giọt nước, xem ra hôm nay cô ấy đã bị kinh hãi không nhỏ.
“Hóa ra cô Lệ Văn cũng có một gương mặt giống với con gái như thế này, tao xúc động chết mất thôi”.
Mày đừng nói quá như thế chứ…
Dụ Tả Kim ngồi xuống vị trí của mình. Tác dụng của hắn còn tốt hơn cả cô giáo chủ nhiệm, không khác gì một chất đông lạnh hình người, vừa ngồi xuống toàn bộ các bạn học trong vòng nửa mét quanh hắn không ai dám trao đổi ồn ào, miệng như đã bị đông cứng.
Không biết tại sao Dụ Tả Kim lại đến lớp tự học sớm nhưng chẳng ai dám hỏi.
Mấy vị thiếu niên bất lương này muốn làm việc gì thì kệ họ, mình cứ ít can thiệp vào vẫn hơn.
Dụ Tả Kim lấy những cuốn sách giáo khoa mới tìm được trong phòng ký túc tối hôm qua từ trong cặp sách ra ngoài. Mặt bàn học của hắn rất sạch sẽ, trong ngăn bàn là những đề thi đã được phát xuống. Bình thường mỗi khi phát đề cho các bạn học, cán sự bộ môn của lớp sẽ tùy tiện ném bài thi lên bàn, nếu bạn học không ở trong lớp thì cứ việc nhét vào trong ngăn bàn của họ. Tuy nhiên Dụ Tả Kim là một người khác biệt, tất cả các đề thi trong ngăn bàn của hắn đều được sắp xếp chất chồng lên nhau rất ngăn nắp quy củ.
Tại sao lại như vậy?
Cán sự các bộ môn trong lớp rơi xuống giọt nước mắt khuất nhục.
Còn không phải vì sợ hắn hay sao, hu hu hu hu~
Lỡ đâu nhét đề bừa bãi làm cho kẻ này nổi giận đấm một cú để họ bay tới tận Nam Thiên Môn thì phải làm sao bây giờ.
Dụ Tả Kim lấy đề thi môn Hóa Học trong ngăn bàn ra.
Hắn muốn học tập.
Hắn cầm bút lên bắt đầu trả lời, bài đầu tiên không biết làm, bỏ qua.
Bài thứ hai không biết làm, bỏ qua. Bài thứ ba, bài thứ tư…
Tốt lắm, cả tờ đề thi không biết làm bài nào.
Dụ Tả Kim:…
Khuôn mặt lạnh như băng của hắn xuất hiện sự khiếp sợ.
Ngay lúc cả lớp học đang vô cùng yên tĩnh, dãy bàn đầu tiên vang lên tiếng ma sát của chân bàn chân ghế với mặt đất.
Dụ Tả Kim đứng lên, chắc hẳn hắn đang định đi ra ngoài. Vương Lệ Văn ngồi trên bục giảng trông coi tiết tự học định giả vờ không nhìn thấy, dù sao thì cô cũng đoán chuyện Dụ Tả Kim lên lớp tự học buổi sáng hôm nay chẳng qua vì vài ba phút nóng…
Giây tiếp theo, một tờ đề thi Hóa Học đặt xuống trước mắt cô.
Vương Lệ Văn:… đầu.
Dụ Tả Kim nhìn về phía cô giáo, không mở miệng nói câu gì giống như đang định giao lưu ý nghĩ cùng cô.
Khóe miệng Vương Lệ Văn giật giật, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái: “Không biết làm bài nào?”
“Mẹ kiếp, cô Lệ Văn vốn có hai gương mặt đúng không?”
“Mày nói nhỏ thôi”.
Vương Lệ Văn lườm cậu học sinh bên dưới một cái.
Dụ Tả Kim vẫn chăm chú nhìn cô.
Vương Lệ Văn:…
Tốt lắm, cô hiểu, không biết làm bài nào cả.
Đối với những thiếu niên không khác gì kền kền như Dụ Tả Kim lại đột ngột biết quay đầu, Vương Lệ Văn nhất thời không biết miêu tả cảm giác phức tạp trong lòng mình ra sao.
Cô cầm bút bi nước giảng đề cho Dụ Tả Kim, một bài lại một bài. Dụ Tả Kim không nói mình không hiểu, Vương Lệ Văn tiếp tục giảng xuống bài tiếp theo. Bởi vì học trò một mực không thắc mắc một câu nào nên cả tờ đề Hóa Học đều đã được cô giảng giải trọn vẹn.
Dụ Tả Kim cầm tờ đề chưa khoanh đáp án quay lại chỗ ngồi.
Vầng trán của Vương Lệ Văn đã toát mồ hôi, trái tim trong ngực muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô ngồi trên ghế vài phút lấy lại bình tĩnh, trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu mới chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc đứng lên, cô nhìn qua tờ đề thi trên mặt bàn của Dụ Tả Kim một thoáng, tờ đề vốn trống không đã được điền gần xong chỉ trong khoảng chưa đến mười phút cực ngắn ngủi.
Tiết học đầu tiên là tiết Vật Lý.
Vương Lệ Văn bước ra khỏi lớp học, đụng độ thầy Vật Lý đang cầm tài liệu giảng dạy đi tới.
Vương Lệ Văn tốt bụng nhắc nhở: “Đi đường nhớ chú ý dưới chân”.
Thầy Vật Lý:?
Có gì dưới chân mà phải chú ý?
Thầy không hiểu tại sao cô giáo chủ nhiệm lớp 10 lại nói với mình một câu khó hiểu như vậy, bước đi vững chãi trên mặt đất bằng phẳng chẳng lẽ có thể ngã được sao?
Thầy kéo cửa lớp 12-10 đi vào bên trong.
Bịch —
“Ôi đệt! Thầy ơi!”
Thầy giáo Vật Lý mới bước chân vào cửa đã đối diện với một ánh mắt âm u, dưới chân trơn trượt, chớp mắt một thoáng đã vồ ếch.
Cô chủ nhiệm lớp 10, tôi hiểu rồi.
Cú ngã khiến mông đau nhức, mặt mày thầy vặn vẹo vào một chỗ.
Thầy Lý đứng lên, cảm thấy hơi mất mặt: “Vào lớp nào, vào lớp nào”.
Lần trước thầy còn hâm mộ thầy Ngữ Văn vì Dụ Tả Kim chịu đi học Văn không chịu học môn thầy, nhưng tiết này mới bắt đầu, thầy Lý đã cảm nhận sâu sắc được nỗi sợ của thầy Văn rồi.
Dụ Tả Kim chỉ liếc nhìn thầy thôi thầy đã cảm tưởng giây tiếp theo hắn sẽ đứng lên đánh người.
Sự hoang dã và lạnh lẽo trên người hắn tỏa ra quá mạnh mẽ, một nét cười trên gương mặt cũng không có. Bình thường thầy luôn giảng bài theo phong cách đùa vui dí dỏm, thỉnh thoảng lại kể vài câu chuyện cười nhạt nhẽo, đám học sinh trong lớp cười khằng khặc ầm vang.
Trong tiết học ngày hôm nay thầy vẫn tươi cười kể một câu chuyện, quả nhiên tiếng cười trong phòng học đúng hẹn mà tới.
Thầy Lý nhìn về phía Dụ Tả Kim.
Dụ Tả Kim: O-O
Thầy Lý:…
Dụ Tả Kim: Trả lại trò cười cho thầy đấy ạ.
Trên khuôn mặt Dụ Tả Kim không có một chút dấu vết của nụ cười, khóe miệng cũng không hề nhúc nhích.
Thầy Lý cảm thấy hơi bị đả kích, thật sự không buồn cười à?
Thầy giả bộ lơ đãng đi ngang qua bên bàn Dụ Tả Kim: “Bạn học Dụ, em cũng cười một cái đi nào”.
Dụ Tả Kim nâng mí mắt nhìn thầy.
Khóe miệng thẳng băng, đôi mắt đen bình tĩnh. Mặc dù hắn không mở miệng nói chuyện nhưng thầy Lý vẫn như nghe được âm thanh.
Thầy cũng xứng sao?
Thầy Lý:…
Tuy rằng Dụ Tả Kim không cười nhưng hắn lại nghe giảng vô cùng nghiêm túc. Trước đó hắn chưa từng lên lớp học nên thầy Lý hoàn toàn không biết được Dụ Tả Kim đang giả vờ ngoan ngoãn hay hắn thật sự nghe hiểu lời thầy.
Chuông tan học vang, thầy Lý căn dặn: “Tan học thôi, bạn học nào có thắc mắc thì tranh thủ giờ ra chơi lên văn phòng tìm thầy ngay nhé. Trưa nay thầy không ở lại trường”.
Dụ Tả Kim ngẩng đầu.
Thầy Lý đang đi ra ngoài bỗng dưng lảo đảo. Thầy cảm nhận được sau lưng mình lạnh lẽo, quay đầu lại, quả nhiên Dụ Tả Kim đang nhìn thầy.
Thầy vội vã rời đi.
Lúc dạy xong tiết học cho lớp 12-12 quay trở về văn phòng, thầy Lý lại bắt gặp Dụ Tả Kim đang đứng trong văn phòng bộ môn Vật Lý.
Đối phương cầm đề thi Vật Lý trong tay.
Trời sập rồi.
Dụ Tả Kim thật sự đến hỏi bài.
Dụ Tả Kim vẫn không chịu nói chuyện nhưng thầy Lý đọc được thông điệp trong mắt hắn.
Ông quay về rồi hả, ông già.
Thầy Lý:…
Các thầy cô trong phòng làm việc trông thấy Dụ Tả Kim đều dồn dập thở gấp.
Thầy Lý ra vẻ bình tĩnh mang theo trái tim hốt hoảng đi đến trước bàn làm việc.
Thầy kéo ghế, vốn định tự mình ngồi xuống nhưng không hiểu tại sao thầy bỗng buột miệng thốt lên với Dụ Tả Kim: “Đến đây, ngồi đi”.
Dụ Tả Kim:…
Thầy Lý:…
Các thầy cô khác ngó về phía thầy Lý, khó mà không sinh ra nỗi nghi ngờ với trạng thái tâm lý hiện tại của thầy.
– –
Buổi trưa, Dụ Tả Kim giải quyết xong bữa trưa quay về phòng 408, vừa mở cửa đã trông thấy Thịnh Uyên đang ở trong chờ hắn.
Thịnh Uyên rất nhiệt tình hỏi thăm: “Về rồi à? Hôm nay học hành thế nào?”
Tiếng nói của Dụ Tả Kim khàn khàn bập bẹ: “Vẫn ổn”.
Thịnh Uyên hỏi trúng nỗi đau: “Bài kiểm tra thì sao? Có làm bài kiểm tra nào không? Điểm số thế nào?”
Dụ Tả Kim quay lưng lại với cậu.
Thật Nỗ Lực:…
Dụ Tả Kim không động được đến Thịnh Uyên nên thằng chó này ra vẻ phách lối không thôi, còn hết lần này đến lần khác bày tỏ mình rất nhiệt tình rất chờ mong nữa.
Dụ Tả Kim lấy những đề thi hắn đã làm trong ngày hôm nay ra, công thức và lời giải bay bay trên mặt đề, chữ của giáo viên song hành với chữ hắn.
Liếc nhìn qua đã thấy nét chữ chó bò xấu tệ xấu hại.
Thịnh Uyên cầm đề trên tay, tỏ vẻ hơi tiếc hận: “Hôm nay cậu chỉ tự làm đề thôi hả?”
Dụ Tả Kim gật đầu.
Thịnh Uyên: “Không kiểm tra?”
Háo hức vội vàng lắm.
Dụ Tả Kim mím môi: “Không có”.
Hắn cúi gục mặt xuống.
Trái tim trong lồng ngực hắn đập thình thịch.
“Ôi, đáng tiếc quá”.
[Hệ thống: Thằng chó, khóe miệng cậu sắp không kiềm chế được nữa rồi kìa].
Thịnh Uyên xoay người, khóe môi dần dần cong lên rõ rệt: “Tôi còn tưởng sáng nay lớp các cậu sẽ có bài kiểm tra nho nhỏ nào đó, không có bài kiểm tra nhỏ thì cũng phải có bài thi thử…”
Nửa câu còn lại cậu không nói nốt.
Không có kiểm tra, không có bài thi thử thì không có hôn môi.
Giọng của cậu ra vẻ tiếc hận lắm nhưng mặt mũi lại chẳng tiếc hận tí gì.
“Tiếc quá, tôi đã rất chờ mong”.
“Cậu nói xem có đúng không…”
Cậu mang theo nét mặt nghiêm túc quay đầu lại.
Dụ Tả Kim đang đứng cách cậu một bước chân, nhìn cậu chằm chằm.
Thịnh Uyên:…
Nhìn vào ánh mắt chứa đựng cảm xúc mãnh liệt của hắn, Thịnh Uyên phát hiện ra chuyện không đơn giản.
Dụ Tả Kim vừa động đậy, chân Thịnh Uyên như gắn lò xo, bật thẳng ra ngoài.
Dụ Tả Kim như con báo săn trên thảo nguyên theo sát phía sau.
– –
Lời tác giả:
Anh Thịnh: Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Thầy Lý: Có buồn cười không?
Dụ Ba Lạp: O-O