Thịnh Uyên kéo cổ Dụ Tả Kim, hai người hôn nhau đến độ khó lòng rời ra.
Dưới chân trượt đi, bịch một tiếng, hai chiếc bánh quai chèo ngã nhào xuống đất.
Anh cảnh sát và gã đàn ông trợn tròn mắt, Hạ Chi Kỳ phía sau há miệng rơi cằm, dáng vẻ như bị ống hút hút sạch não bộ chỉ còn để lại dáng vẻ đần độn.
Hành động hôn môi của hai người nọ vô cùng trơn tru, Thịnh Uyên đã sớm chuẩn bị nhưng Dụ Tả Kim rõ ràng bị động không hề đoán được trước, thế mà hắn hoàn toàn không có bất cứ phản kháng và tâm lý khó chịu nào, cứ vậy nghênh đón “một cậu trai” xông tới.
Thậm chí… thậm chí lúc Thịnh Uyên ngửa đầu, hắn đã cúi xuống chu môi chờ người ta hôn tới.
Hai cậu con trai, hôn nhau, địa điểm: đồn cảnh sát.
Khối lượng tin tức bùng nổ!
Hạ Chi Kỳ cảm thấy thế giới này điên rồi, có bổ đầu cậu chàng ra cậu chàng cũng chẳng nghĩ ra được một màn không hợp thói thường như thế có thể xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Kẻ đang ngã xuống đất mà vẫn ôm hôn người cùng giới tính kia là đại ca của cậu chàng.
Nắm cửa phòng thẩm vấn sau lưng bị vặn, trái tim Hạ Chi Kỳ suýt chút nữa đã nhào từ trong cổ họng ra ngoài. Cậu chàng nhảy một cú nhảy xa, lưng chống lên ván cửa, ngăn cản người bên ngoài đi vào trong.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nghe thấy tiếng vang trong phòng tưởng nhóm Thịnh Uyên lại làm ra chuyện gì xúc động.
Thầy đập cánh cửa ầm ầm.
“Mở cửa! Chặn cửa làm gì thế hả!”
Hạ Chi Kỳ:…
Em chặn cửa tủ hộ anh Thịnh ạ.
(*出柜 – xuất quỹ: comeout, 柜 – quỹ: cái tủ)
Nếu thầy chủ nhiệm giáo dục xông vào chứng kiến một màn này, Hạ Chi Kỳ dám chắc chắn thầy chủ nhiệm giáo dục sẽ trở thành người thầy chủ nhiệm giáo dục đầu tiên phát điên trong lịch sử của trường trung học phổ thông số 1.
Thầy ơi, em chỉ giúp thầy đến đây được thôi.
Anh Thịnh! Anh nhanh lên nào!
Kim An Châu vội vã đến độ đấm ngực giậm chân, đùi cũng sắp bị giậm gãy! Cậu ta cố gắng kiềm chế chính mình không xông lên phía trước!
Ôi, ôi, ôi!!!!
Cậu ta vội vã đến suýt bật khóc.
Rõ ràng lúc nãy anh Thịnh chạy đến chỗ cậu ta mà! Anh Thịnh chạy đến chỗ cậu ta mà!!!
Đều tại thằng nhãi kia xô đẩy cậu ta! Thằng nhãi kia dùng sức mạnh dã man của nó xô vào, đẩy bay cậu ta!
Lúc Dụ Tả Kim bị Thịnh Uyên lôi đi không hề hé răng nói một lời, thế nhưng Kim An Châu lại nghe thấy âm thanh.
Ầm ĩ chói tai.
“Mày muốn hôn Thịnh Uyên ấy hả? Giỏi thì đến đi?”
A a a a a!!!
Lòng Kim An Châu chứa đựng một con gà la hét đang muốn thét gào, trái tim lá gan cồn cào tiếc nuối. Cậu ta khóc không ra nước mắt, hiện giờ cậu ta muốn tới khóc đổ Trường Thành với Mạnh Khương Nữ!
Sao cậu ta lại thảm như thế này, thua thiệt cho cậu ta ngày trước khi Thịnh Uyên chưa ra mặt trở thành người mạnh nhất trung học phổ thông số 1, cậu ta đã dẫn đầu hợp lực các chị em bỏ phiếu cho Dụ Tả Kim lên vị trí đầu bảng. Mặc dù công lao của cậu ta chẳng có ý nghĩa gì nhưng phần nỗ lực đó không tài nào có thể xóa nhòa nổi.
Ai biết được!
Kim An Châu nhìn Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim dính vào một chỗ với nhau.
Ai biết kẻ kia chó đến vậy!
Lấy oán trả ơn! Đoạt chồng của bố!
Hiện giờ Kim An Châu chỉ hận không thể lột phắt Dụ Tả Kim kia xuống khỏi người Thịnh Uyên, cậu ta nhìn chằm chằm hai đôi môi dính lấy nhau, răng hàm sắp bị nghiến vỡ!
Hơn nữa…
Kim An Châu:!
Lúc hai bờ môi kéo ra một khe hở, đầu lưỡi Dụ Tả Kim kia còn đưa tới chui vào miệng anh Thịnh của cậu ta.
Hành động đến mơ Kim An Châu còn chưa dám nghĩ!!!
Dụ Tả Kim, thứ cậu trộm của tôi cậu lấy gì để trả lại cho tôi đây!
Đầu lưỡi của Dụ Tả Kim nhẹ nhàng lướt qua vết xước bên khóe môi Thịnh Uyên, sau đó thẳng thắn chui vào giữa đôi môi cậu. Thịnh Uyên không kịp phản ứng, để hắn hoàn toàn xâm nhập vào trong.
Câu vô thức nhíu mày, không thể ngờ Dụ Tả Kim lại duỗi đầu lưỡi tới. Lúc đầu Thịnh Uyên chỉ định môi chạm môi, bóp chết lời bịa đặt của gã đàn ông kia từ trong trứng nước.
Nhưng cho dù thế nào thì hiệu quả cậu muốn đã có được, cậu khép hàm răng lại, vươn tay vỗ lưng Dụ Tả Kim, diễn viên nên rời sân khấu rồi.
“Được… ưm”.
Cậu mới kéo dài khoảng cách với người ta một tẹo, răng môi đã bị người ta chặn tiếp.
Thịnh Uyên dùng một tay ấn vào người hắn đẩy ra: “Được rồi”.
Dụ Tả Kim liếm môi dưới, không hề nổi giận. Hắn vác theo đôi môi hôn đến mức hơi sưng lên quay người lui về phía sau.
Kim An Châu:…
Không giận là đúng rồi! Hôn cũng đã hôn xong rồi! Có gì mà giận cơ chứ!
Lúc Dụ Tả Kim đi ngang qua Kim An Châu, hắn còn liếc mắt nhìn cậu ta một cái. Đôi mắt kia vẫn đen nhánh yên lặng như vũng nước đọng nhưng Kim An Châu có thể đọc được sự đắc ý trong đó.
Cực kỳ đắc ý!
Bờ môi lạnh lẽo trở lại, Thịnh Uyên quệt miệng, lần nữa ngồi xuống vị trí thẩm vấn, không thèm lo lắng nhìn sang chỗ gã đàn ông đầy mồm hôi thối vừa rồi.
“Chú nói tiếp đi.”
Gã đàn ông:…
Gã nhìn về phía anh cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, tôi…”
Anh cảnh sát: “Anh còn định tiếp tục bịa đặt nữa sao?!”
Người ta đã bày tỏ tính hướng giữa đám đông rồi mà anh còn định vu khống tung tin đồn nữa hả!
Ác độc vô hạn, không xứng làm người!
Sau khi lời nói dối hoang đường bị vạch trần, gã đàn ông luống cuống: “Đồng chí cảnh sát, anh nghe tôi giải thích đã!”
Thịnh Uyên ở bên cạnh nhẹ nhàng bổ đao.
“Bạo lực đánh người lại còn tung tin đồn nhảm, chú muốn ăn cơm tù đúng không~~~”
[Hệ thống:…]
Cậu hiểu cách điều khiển tâm lý người khác ghê đấy nhỉ.
Đã là chó thì mãi mãi là chó, người ta đã bước chân đến đường cùng còn nhất quyết đòi bổ thêm một đao.
Anh cảnh sát tìm cô Vương đến xác nhận tình huống, anh nhìn thấy dấu tay đen sì đáng sợ trên cổ của cô, sắc mặt cực kỳ khó coi. Gã đàn ông kia phải dùng sức lớn đến thế nào mới có thể để lại dấu tay như thế trên cổ người ta chứ? Rõ ràng gã muốn dồn vợ mình vào chỗ chết!
Giờ phút này cảm xúc của cô Vương đã ổn định lại, cô đã suy nghĩ rõ ràng, cho dù sau này cô có phải một mình nuôi con gái đi chăng nữa thì cô cũng có khả năng để con sống một cuộc sống tốt đẹp. Thứ con gái cô cần là một người cha biết yêu thương gia đình, thứ cô cần là một người chồng có trách nhiệm có thể che chở cho cô chứ tuyệt đối không phải một tên cầm thú có hành vi bạo lực với gia đình.
Những người lớn trong nhà không ai ủng hộ cô nhưng hiện giờ cô hoàn toàn không phải đối mặt một mình.
“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo anh ta tội cố tình gây thương tích”.
Gã đàn ông vội vàng nhảy ra khỏi ghế ngồi: “Vợ chồng cãi cọ ầm ĩ nhỏ với nhau sao có thể gọi là cố tình gây thương tích!”
“Chẳng lẽ đợi đến ngày anh đánh chết tôi, tôi không thể mở miệng ra được nữa thì vẫn chỉ có thể xem là vợ chồng ầm ĩ cãi cọ nho nhỏ với nhau sao?! Trần Hàng, tôi không thể tiếp tục sống với anh nữa, tôi muốn ly hôn. Anh đồng ý hay không cũng được, tôi sẽ tìm luật sư thưa kiện”.
“Chuyện ly hôn cũng thế, chuyện tố cáo anh cũng thế, tôi muốn anh phải chịu trách nhiệm hình sự về hành động của mình”.
“Vương Ôn! Vương Ôn! Chúng ta là vợ chồng mà em, em không thể đối xử với anh như thế được! Em nghĩ xem, Đường Đường của chúng ta sau này sẽ như thế nào? Vương Ôn à!”
Cảm xúc của gã đàn ông đã trở nên quá kích động, gã bị hai anh cảnh sát đè xuống chỗ ngồi, miệng không ngừng gào thét.
Gã không muốn bị bắt giam! Gã không muốn ngồi tù!
Gã còn cho rằng lần này Vương Ôn sẽ tiếp tục im lặng nhẫn nhịn như những lần trước, nhưng gã sai rồi, sai lầm vô cùng lớn.
Cô Vương Ôn đứng ở bên cạnh không thèm liếc mắt nhìn gã, châm chọc thay, trước giờ gã chưa từng suy nghĩ đến con gái mình mà lúc này lại không biết xấu hổ dõng dạc nói to đến như vậy.
Gã nhớ ra đứa con gái nhỏ của mình chỉ vì gã muốn thoát tội.
Vương Ôn nhắm mắt lại, lòng đã sớm đưa ra quyết định.
Thịnh Uyên và đám bạn bè phải trải qua hai tiếng đồng hồ giáo dục dạy dỗ mới được rời khỏi đồn cảnh sát.
Thầy chủ nhiệm giáo dục thấy học sinh của mình đều không xảy ra vấn đề gì lớn, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng buông xuôi.
“Thấy mấy đứa đều ổn, thầy cũng yên tâm”.
Hạ Chi Kỳ đi ở phía sau.
Sở dĩ thầy chủ nhiệm giáo dục yên tâm là vì đã có người gánh vác trọng trách thay thầy.
Nếu như cậu chàng không chặn cửa thì có lẽ giờ này chiếc xe cứu thương đã ngừng ngay trước cổng đồn cảnh sát.
Lão Phan, tuy thầy mới chỉ có bốn mươi mấy tuổi, nhưng vẫn có người yên lặng bảo vệ phía sau lưng thầy.
Hạ Chi Kỳ tự cảm động vì chính mình, cảm thấy mình như chúa cứu thế.
Cậu chàng lại nhìn về phía Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim đi đằng trước.
Chẳng trách hai người này thường xuyên ở bên cạnh nhau. Hạ Chi Kỳ từng tò mò tại sao mối quan hệ giữa anh Thịnh và Dụ Tả Kim lại tốt đến như vậy. Phần lớn đám thủ lĩnh nhóm thiếu niên bất lương luôn không vừa mắt lẫn nhau, suốt ngày tranh danh tiếng tranh địa bàn, thế nhưng hai vị đàn anh này luôn ở cạnh nhau hòa hợp đến kỳ lạ, thậm chí gần như ngày nào cũng phải ở bên nhau trong một khoảng thời gian không cố định.
Huống hồ Thịnh Uyên luôn một mực tới đón Dụ Tả Kim tan làm.
Hạ Chi Kỳ yên lặng bước đến phía sau lưng Thịnh Uyên, nhỏ giọng hỏi.
“Anh Thịnh, hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”
Thịnh Uyên quay đầu nhìn cậu chàng: “Bắt đầu cái gì?”
“Chính là…” Hạ Chi Kỳ không biết miêu tả ra làm sao, chỉ có thể chỉ về hướng Dụ Tả Kim, mấp máy miệng.
Cậu chàng không có bất cứ thành kiến gì, cho dù hiện giờ đồng tính luyến ái không phải tình yêu phổ biến nhưng nó cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì trong xã hội bọn họ.
Thịnh Uyên biết cậu chàng đã hiểu lầm.
“Vừa rồi tôi làm thế vì không muốn để tên súc sinh kia tung tin đồn nhảm”.
Hạ Chi Kỳ bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là thế! Thì ra là do trí tưởng tượng của cậu ta phát triển quá tốt!
Lúc sắp sửa về tới cổng trường, thầy chủ nhiệm giáo dục nhận được một cuộc điện thoại, trông sắc mặt của thầy có thể nhận ra tính nghiêm trọng của cuộc điện thoại này.
Tuy vậy thầy vẫn không quên quay đầu căn dặn: “Thầy có chút việc bận, các em trở về trường phải nhớ ngoan ngoãn nên lớp cho thầy đấy, nếu để thầy tóm được ai trốn học…”
Thầy nói ra mấy cụm từ mấu chốt.
“Thứ hai, quốc kỳ, năm ngàn chữ”.
Cả đám học sinh liên tục đồng ý với thầy, đoàn người đi vào trong trường. Lúc tới khu lớp học của khối 12, Dụ Tả Kim không định vào trong mà bước chân xoay chuyển chuẩn bị trở về ký túc xá.
Tình huống ban nãy quá đột ngột, Thịnh Uyên đã hôn người ta, hiện giờ nhất định phải cho người ta một lời giải thích hợp lý.
“Các cậu về trước đi, chút nữa tôi sẽ về”.
Bỏ lại một câu như vậy, cậu lập tức xoay người đi về phía khu A ký túc xá.
Dụ Tả Kim chân dài bước lớn, Thịnh Uyên phải chạy chậm vài bước mới đuổi kịp hắn.
“Chuyện ở trong đồn cảnh sát lúc nãy xảy ra quá đột ngột, tôi không suy nghĩ quá nhiều đã làm như vậy với cậu, xin lỗi cậu”.
Thịnh Uyên thu hồi phong cách nói chuyện tùy ý lúc bình thường, nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Dụ Tả Kim nhìn cậu không nói gì, tầm mắt dừng trên đôi môi sưng đỏ của Thịnh Uyên. Gương mặt hắn lạnh lùng không để lộ cảm xúc nhưng lại hoàn toàn có thể khiến người ta cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của hắn.
Bờ môi hai người họ đều đã hơi sưng lên, nguyên do là vì nụ hôn ở đồn cảnh sát hồi nãy.
Lúc ấy cả người Dụ Tả Kim đều run rẩy, rơi vào trạng thái hưng phấn cao độ, kích thích hơn gấp trăm gấp ngàn lần những hành động tìm kiếm chuyện kích thích trước kia của hắn.
Như thể bị tiêm một mũi kích thích quá liều.
Thịnh Uyên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Đó không phải nụ hôn đầu tiên của cậu đúng không?”
Dụ Tả Kim sửng sốt.
“Hình như cậu rất quen thuộc”, Thịnh Uyên hỏi: “Cậu từng yêu sớm?”
Câu hỏi kia phảng phất như thăm dò lại giống như chất vấn.
Nếu như trước đó hắn thực sự từng qua lại với người khác thì chắc hẳn lòng cậu ấy sẽ không dễ chịu.
Dụ Tả Kim gần như lập tức thốt ra tiếng.
“Không có”.
Lắp bắp khàn đặc nhưng rất nghiêm túc.
Huống hồ hắn thực sự chưa từng yêu ai.
Những người khác đều luôn sợ hãi hắn, không có mấy ai dám tiếp cận với hắn, chuyện làm quen yêu sớm hoàn toàn không có khả năng.
Thịnh Uyên: “Thật sao?”
Dụ Tả Kim lạnh mặt gật đầu.
“Vậy tại sao cậu lại duỗi lưỡi vào trong miệng tôi?”
Lần này đổi thành Dụ Tả Kim cứng đờ người.
Tại sao lại duỗi lưỡi vào trong miệng cậu ấy?
Học với ai?
Dụ Tả Kim bị thiết lập cậu trai trong sáng thuần khiết khóa nguyên tại chỗ.
Hôm qua hắn mới vừa tạo lập được hình tượng bé trai ngoan ngoãn trong lòng Thịnh Uyên.
Hắn học thứ đó từ chỗ nào?
Xem từ trong AV ra.
Dụ Tả Kim vốn là một học sinh có vấn đề điển hình, là thiếu niên bất lương đau đầu trong mắt thầy cô. Mấy năm học trung học phổ thông không có ai chăm lo cho hắn nên tính cách hắn kém cỏi âm u, thứ gì xấu hắn cũng học, thói hư nào hắn cũng từng thử.
Đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, xem AV.
Nên những lời đó hắn không thể nói ra với Thịnh Uyên được.
Hắn nhìn ánh mắt tò mò của cậu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu như nói thật Thịnh Uyên liệu có còn thích hắn nữa không?
Hiện giờ hắn vô cùng hối hận, thậm chí còn phỉ nhổ bản thân mình trước kia, tại sao hắn lại đi xem đám AV đó chứ.
Dụ Tả Kim, tại sao mày không chịu lương thiện!
– –
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Tôi đã xem AV, tôi có tội (quỳ xuống đất).