Trải qua một phen cố gắng khổ tâm, bộ ảnh hoa bay cuối cùng cũng hoàn thành.
Ông lão cũng không phải không nhận được thứ gì, ông vẫn còn có thể kéo tấm bìa carton cực lớn trên mặt đất đi bán đồng nát.
Vương Tiểu Minh và Dụ Tả Kim cùng xem ảnh chụp, chỉ có mình Kỳ Thắng người đầy vết thương ngồi dưới gốc cây lê, cánh tay đau buốt nhức mỏi, chụp ảnh còn mệt hơn cả đánh nhau nữa.
Thế giới này chỉ có một mình Kỳ Thắng tổn thương.
Sau khi bức ảnh được đăng tải, Kỳ Thắng lấy điện thoại ra bỏ phiếu bầu. Kỳ Thắng nhìn bối cảnh ảnh chụp của ba thứ hạng đầu, đau khổ nhắm hai mắt lại.
Cầu xin thế gian này đừng bao giờ xuất hiện ảnh chụp hoa bay nữa.
Cũng càng cầu xin ba ngày tới đừng ai tiếp tục tranh đua, bình bình đạm đạm mới là chân thật.
“Đi.”
Một chữ cái duy nhất vang lên.
Kỳ Thắng vỗ mông đứng dậy, Dụ Tả Kim dẫn cậu ta đi ăn cơm tối xem như trả thù lao giúp đỡ việc chụp ảnh.
Dưới sự nỗ lực của ông lão, Vương Tiểu Minh và Kỳ Thắng, ngay ngày hôm sau Dụ Tả Kim đã vươn lên vị trí số một trong cuộc bình chọn hoa khôi trường.
Trên diễn đàn trường học:
[Năm ngày, một trăm nghìn phiếu, đại ca Dụ trâu bò vãi!]
[Cuộc bình chọn hoa khôi trường đã chạy xa theo phương hướng tôi chẳng ngờ tới.]
[Bằng này phiếu bầu, thôi thì đừng chối nữa, học sinh toàn trường hoặc ít hoặc nhiều đều bỏ phiếu cho Dụ Tả Kim đúng không.]
[Chưa chắc đã toàn học sinh, có thể còn có giáo viên nữa đấy.]
Lão già Lý trèo lên gõ chữ xong, tắt màn hình điện thoại di động, quay đầu nhìn về phía Dụ Tả Kim đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ chữa đề Vật Lý.
Thằng đồ đệ ngỗ ngược, thời đại hoàng kim này đã y như em mong muốn.
Thầy không thể hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi, nét mặt thầy Lý tràn đầy câm lặng, một cuộc bình chọn hoa khôi trường đang tốt đẹp như vậy, để Dụ Tả Kim đứng hạng nhất thì sẽ thành ra chuyện gì?
Nhưng hôm nay khi đối phương đến tổ bộ môn của thầy quả thật đã vui vẻ hơn hôm qua không ít.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, thời gian nghỉ ngơi dài giữa trưa chính thức bắt đầu.
Đầu Đinh đã hẹn Thịnh Uyên ra ngoài ăn vào hôm nay, vừa lúc có thể đi mua vật dụng thể thao cho mình.
Nửa tháng sau Đầu Đinh sẽ đi tập huấn, sau đó thi môn năng khiếu Thể dục.
Bé mập tranh thủ đi vệ sinh nên đám người Thịnh Uyên và Hạ Chi Kỳ phải đứng ở trước khu lớp học chờ đợi.
Bé mập cũng y như cái tên của mình, thân rộng người tròn, trông từ xa không khác gì một quả bóng. Chẳng bao lâu sau, bóng dáng bé mập tròn tròn lăn tới, đằng sau lưng còn có Dụ Tả Kim đang tụt lại mấy bước chân.
Sự xuất hiện của Dụ Tả Kim không hề khiến người khác bất ngờ bởi vì hắn thường xuyên đi bên cạnh Thịnh Uyên, gần như là đi đâu theo đó, qua một thời gian dài, nhóm đàn em của cậu đều đã quen.
Mấy cậu thiếu niên đi ra khỏi cổng trường tới cửa hàng bán đồ thể thao, trên đường đi, Hạ Chi Kỳ hỏi: “Anh Thịnh, hôm nay ăn gì?”
Bé mập: “Anh hỏi câu hỏi khó thế, anh không muốn sống nữa đúng không!”
Câu hỏi ăn món gì đúng thực là một vấn đề gây khó khăn không nhỏ xuất hiện mỗi ngày trên thế giới.
“…”
Thịnh Uyên nhìn nhóm người Hạ Chi Kỳ và Dụ Tả Kim.
[Hệ thống: Cậu đang nhìn gì đó?]
Thịnh Uyên: “Đang nhìn đám đàn em thùng cơm và người bạn trai thùng cơm của mình.”
[Hệ thống:…]
Thôi cậu đừng nói nữa, thật sự cậu đừng nói nữa.
Cả một đám trẻ ranh to xác, sức ăn thật sự không tồi. Bé mập vốn đã yêu ăn uống, Hạ Chi Kỳ thì suốt ngày thèm đồ ăn, Đầu Đinh là học sinh năng khiếu thế thao, lượng vận động mỗi ngày lớn nên sức ăn cũng lớn, Dụ Tả Kim…
Đúng lúc này Dụ Tả Kim nghiêng đầu nhìn cậu.
Thịnh Uyên thu hồi tầm mắt.
[Hệ thống: Sao cậu không bình luận nữa?]
Thịnh Uyên: “Cậu ấy thì chỉ đơn thuần là một cái thùng cơm.”
Thật Nỗ Lực:…
Hóa ra tình yêu vẫn chưa hoàn toàn che khuất đôi mắt cậu.
Đầu Đinh: “Anh Thịnh, mua đồ xong chúng ta đi ăn buffet nhé, một người tám mươi tệ mà còn ăn no.”
Tám mươi tệ một người quả thực chợt nghe sẽ cảm thấy hơi đắt tiền với học sinh, nhưng với đám thiếu niên các cậu mà nói nó không khác gì đang được đi ăn cơm chùa.
Sau khi bữa trưa được quyết định, lòng họ không còn điều gì phải lo lắng.
Chủ đề nói chuyện phiếm nhanh chóng chuyển sang đại hội thể dục thể thao sẽ được tổ chức trong tuần tới.
Đám người Hạ Chi Kỳ đang trò chuyện mình sẽ đăng ký hạng mục gì, Thịnh Uyên không hứng thú cho lắm.
Mấy cậu thiếu niên đi vào cửa hàng bán đồ thể dục thể thao, số lượng khách bên trong không ít.
“Đầu Đinh!”
Đầu Đinh quay đầu lại phía sau, người gọi cậu ta là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục trường trung học phổ thông số một, vóc người cao tầm 1m75, bên cạnh có bạn trai của cô nàng theo sát.
Đây là thành viên của đội thể dục lớp 12 trường trung học phổ thông số một.
Khu họ đang đứng vừa hay là khu bán túi thể thao và bảo vệ cổ tay, Đầu Đinh bước tới đó xem qua một chút. Trừ đôi tình nhân nhỏ này ra, đi bên cạnh họ còn có bóng đèn vạn năm Tưởng Thần theo bước, cậu bạn này cũng là học sinh của đội thể dục trường, là bạn bè với người bạn trai trong đôi tình nhân nhỏ, nhưng Đầu Đinh vốn chẳng có ấn tượng gì tốt với Tưởng Thần.
Lý do thì đừng hỏi, nói tóm lại đây là một kẻ giỏi ra vẻ phiền phức nhất trên đời.
Thịnh Uyên ngắm hàng túi thể thao treo đầy bên tường, duỗi một ngón tay chỉ.
“Cái đó có đẹp không?”
Dụ Tả Kim nhìn về chiếc túi thể thao màu quýt kèm theo hàng chữ màu hồng mà Thịnh Uyên đang chỉ.
Biểu cảm trên gương mặt hắn không hề thay đổi: “Rất đẹp.”
Nói dối mà hai mắt không thèm chớp.
Thật Nỗ Lực: Cậu không thấy lời của mình trái với lương tâm sao?
Cái gì cũng khen tốt sẽ chỉ hại cậu thôi đó.
Quả nhiên tình yêu khiến con người ta mù quáng.
Thật Nỗ Lực tốt bụng khuyên bảo.
[Hệ thống: Không đẹp đâu, cậu ta đang nói dối đấy.]
Thịnh Uyên: “Không tin.”
[Hệ thống:…]
Thịnh Uyên cất bước đi tìm ông chủ.
Thật Nỗ Lực thét gào.
[Hệ thống: Không đẹp! Thật đấy! Thật!!]
Thịnh Uyên: “Ông chủ, cháu muốn mua cái đó.”
Ông chủ ngạc nhiên nhìn về phía Thịnh Uyên.
“Bạn học! Tinh mắt đấy!”
Thật Nỗ Lực:…
Chút đam mê thu thập đồ xấu thôi ấy mà.
Ông chủ lấy chiếc móc móc túi thể thao xuống, trưng bày trước mặt Thịnh Uyên: “Đồ mới cứng nhé, màu sắc phía trước hơi rực rỡ nhưng đằng sau… cũng rực rỡ y vậy.”
Bắt ông chủ đưa ra lời khen cũng làm khó ông chủ quá.
Thịnh Uyên cầm túi đi trả tiền, sau đó đeo lên người Dụ Tả Kim.
Dụ Tả Kim:…
Thật Nỗ Lực:…
Cái gì cũng khen đẹp chỉ có thể hại chính cậu thôi.
Nhưng ngoại hình của Dụ Tả Kim rất tốt nên khi đeo chiếc túi này lên vai đã khiến hắn biến thành một nam sinh đầy phong cách thanh xuân tuổi trẻ.
Gương mặt của hắn đã trung hòa đi sự xấu xí của chiếc túi.
Cậu nam sinh ở bên cạnh nhìn thấy: “Ông chủ, còn chiếc nào giống thế này không ạ?”
Thật Nỗ Lực:…
Thịnh Uyên nhìn chiếc túi, vô cùng hài lòng.
“Tôi cảm thấy mỗi lần mình chọn đồ đều vô cùng thích hợp với cậu ấy.”
[Hệ thống: Đã bao giờ cậu nghĩ lý do tự ở chỗ bản thân cậu ta chưa?]
Cơ thể và gương mặt này mặc cái gì cũng đẹp.
Thịnh Uyên chưa từng suy nghĩ theo phương hướng đó.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền đến.
“Nếu tôi có bạn gái thì chắc chắn sẽ hơn xa đối tượng của cậu.”
Tưởng Thần nói với cậu bạn trai trong đôi tình nhân nhỏ: “Nếu như tôi trúng 1500 tệ thì tôi sẽ đưa 1314 tệ cho bạn gái mình tiêu.”
Thật Nỗ Lực thắc mắc.
[Hệ thống: 186 tệ còn lại đâu rồi?]
Thịnh Uyên: “Đó là chiều cao của cậu ta đấy.”
Quả nhiên nữ sinh kia hỏi.
“Thế còn 186 thì thế nào?”
“Sao cậu lại biết chiều cao của tôi?”
Thật Nỗ Lực:…
Dễ đoán quá.
Tưởng Thần là học sinh năng khiếu thường xuyên xuất hiện trong mỗi đội thể thao, tập luyện thì chẳng ra sao nhưng rất thích khoe khoang, vô cùng yêu khoác lác về thân phận học sinh năng khiếu của mình, chiều cao chưa bao giờ thoát khỏi miệng.
Thịnh Uyên nhìn thấy đám băng bảo vệ cổ tay bên đó không tệ nên cũng bước tới xem qua.
Tưởng Thần thấy ánh mắt trong cửa hàng chậm rãi tụ tập vào trên người mình, nhẹ nhàng nghếch đầu lên.
“Không phải tuần sau đại hội thể dục thể thao sẽ diễn ra đấy hả?”
Cậu ta quay người: “Tôi sẽ bỏ xa bạn trai cậu trong cự ly 3000m.”
Một giây sau, tầm mắt Tưởng Thần đụng độ với một đôi mắt sáng ngời.
Thịnh Uyên mặt đối mặt với người ta.
Người sau thấy cậu trái tim nhảy bình bịch.
Mẹ ơi, Thịnh Uyên kia!
Thủ lĩnh bất lương đứng đầu trường trung học phổ thông số một, nét mặt diễu võ dương oai của Tưởng Thần lập tức phẳng lặng hẳn.
Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
Bé mập: “Sao cậu ta không nói nữa?”
Đầu Đinh: “Còn đang cố lắng đọng lại.”
Bé mập:…
Đừng ép tao cười.
Thịnh Uyên nhìn Tưởng Thần, giọng điệu ngả ngớn: “Cậu nói gì cơ?”
Tưởng Thần bực bội.
Mặc dù gần đây đám bất lương trường trung học phổ thông số một đã bớt gây rối đi rất nhiều nhưng danh tiếng của Thịnh Uyên vẫn còn không nhỏ, hơn nữa bên người cậu còn đang có một Dụ Tả Kim.
Đây chính là hậu quả của việc giả vờ cool ngầu quá đà trước mặt người khác, Tưởng Thần lập tức biến trở thành một kẻ câm.
“Bỏ xa bạn trai của tôi?”
Tưởng Thần: “Không phải đâu anh Thịnh, em đang nói chuyện với cô ấy và bạn trai của cô ấy thôi.”
Mà Thịnh Uyên vốn là một cậu con trai, lấy đâu ra bạn trai chứ?
Dù nghĩ vậy nhưng Tưởng Thần chẳng dám nói.
Hạ Chi Kỳ hốt hoảng: “Cái gì, anh Thịnh có bạn trai á?”
Bé mập: “… anh đừng suy nghĩ quá đi như thế.”
Bé mập không thể hiểu được rốt cuộc Hạ Chi Kỳ có thứ mạnh não thần kỳ như thế nào.
Ngay khi Tưởng Thần cho rằng Thịnh Uyên muốn dạy dỗ mình thì cậu bỗng vỗ vỗ tay cậu ta: “Được rồi, đợi đến hôm đó anh đây sẽ chờ xem.”
Tưởng Thần há hốc miệng.
Dụ Tả Kim cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu ta lấy một cái, theo chân Thịnh Uyên đi xem băng bảo vệ cổ tay.
Tưởng Thần thấy Thịnh Uyên không định dạy dỗ mình, vội vàng chạy tới nơi khác.
Tuần sau đại hội thể dục thể thao sẽ diễn ra, bắt đầu từ ngày hôm qua các lớp học đã đăng ký dự thi. Đây sẽ là hoạt động cuối cùng của học sinh khối 12 nên chủ nhiệm lớp 10 hy vọng các bạn trong lớp sẽ đều có thể tham dự, hoặc tham gia cổ vũ hoặc đăng ký hạng mục thi đấu.
Dụ Tả Kim thế nào cũng được, lớp trưởng đăng ký nội dung 3.000m cho hắn.
Sáng ngày hôm nay khi nói chuyện về đại hội thể dục thể thao, Thịnh Uyên mới biết được chuyện này.
Sau khi Đầu Đinh chọn đồ xong, nhóm người đi từ cửa hàng bán đồ thể thao vào nhà hàng buffet. Trả tiền xong xuôi, nhân viên phục vụ dẫn họ tới hàng ghế dài dành cho sáu người, cả đám chia nhau ra bắt đầu đi lấy đồ ăn.
Thịnh Uyên hơi nóng nên muốn đi lấy một cái kem ốc quế trước, chờ khi cậu quay trở về thì trên mặt bàn đã chất đống một quả núi nhỏ.
[Hệ thống: Giờ khắc này cậu không còn là thiếu niên bất lương nữa.]
“Thế thì là cái gì?”
[Hệ thống: Thủ lĩnh trại thổ phỉ.]
Thịnh Uyên:…
Hình như hơi giống thật.
Ông chủ cửa hàng buffet đi ngang qua trông thấy bàn ăn này của họ chân bỗng thoáng run rẩy, ông chủ vội vàng nhắm mắt đi qua, không nhìn thấy không phiền lòng.
Thịnh Uyên lấy mấy phần đồ ăn rồi ngồi trên ghế ăn kem, trong lúc đó Dụ Tả Kim và Hạ Chi Kỳ cũng đã trở lại.
Hạ Chi Kỳ ngồi đối diện cậu, Dụ Tả Kim ngồi bên cạnh cậu.
Kem ốc quế của Thịnh Uyên tan nhanh hơn tốc độ cậu ăn, kem tan chảy xuống đầu ngón tay cậu. Hạ Chi Kỳ nhìn thấy tùy tiện rút mấy tờ giấy đưa Thịnh Uyên lau một phen.
“Anh Thịnh, chảy xuống tay rồi kia.”
Thịnh Uyên nhận giấy: “Cảm ơn.”
Hai người họ không hề đụng chạm da thịt, khăn giấy một mực chắn ở giữa nhưng ánh mắt của Dụ Tả Kim cứ như muốn xuyên thủng Hạ Chi Kỳ.
Hạ Chi Kỳ chẳng cảm nhận được gì, hành động không thể nào bình thường hơn.
“Em quên lấy sashimi rồi!”
Hạ Chi Kỳ gào lên, vội vàng đứng dậy, cũng không biết có còn món này nữa hay không.
Thịnh Uyên đã ăn hết một nửa cây kem, chẳng bao lâu sau đã lại có thêm phần kem tan chảy xuống trên tay cậu.
Dụ Tả Kim nhìn nhìn, kéo tay cậu sang bắt đầu dùng khăn giấy lau chùi.
Hành động không tùy tiện giống như Hạ Chi Kỳ, hắn vô cùng nghiêm túc, Thịnh Uyên thì cầm kem trên tay còn lại tiếp tục ăn.
Ngón tay của cậu trắng nõn mềm mại, nhiệt độ lạnh buốt của kem ốc quế khiến đầu ngón tay hiện ra màu đỏ nhạt.
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm đầu ngón tay trong trắng lộ hồng của cậu, nuốt nước bọt.
Một người có vóc dáng cao lớn như thế ngồi bên cạnh lau ngón tay cho Thịnh Uyên đã hình thành chênh lệch rõ ràng so với Hạ Chi Kỳ ban nãy.
Thật Nỗ Lực đột nhiên nghĩ đến một câu.
Tùy tiện thoải mái là tình bạn, cẩn thận từng li từng tí là tình yêu…
Chỉ thấy Dụ Tả Kim tiến lại gần đầu ngón tay trắng nõn của Thịnh Uyên, đôi môi hé mở, sau đó…
Thật Nỗ Lực nhìn một màn đen kịt trước mắt.
Bị che mắt rồi.
Thật Nỗ Lực:…
Tùy tiện thoải mái là tình bạn, cẩn thận từng li từng tí là hạng biến thái.
– – Hết chương 93 —
Xoài: Dạo này mị bận quá chưa beta được, thông cảm cho mị nhé QAQ