• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không còn nỗi niềm lo lắng nơm nớp sợ hãi Thịnh Uyên không chịu làm nhiệm vụ mỗi ngày, dường như Thật Nỗ Lực đã lập tức mọc thêm ra tận mười lá gan.

Nó không ngừng an ủi Thịnh Uyên đang mải hoài nghi cuộc đời.

[Hệ thống: Không phải con người các cậu vốn có một câu gì mà có ân cứu mạng dâng thân báo đáp hả?]

“Con người với con người không phải ai cũng giống nhau”.

[Hệ thống: Cậu cứ thừa nhận cho tôi xem vốn có câu nói đó không đã nào?]

Thịnh Uyên bực mình nhắm mắt lại.

Có.

Cậu buông xuôi hai cánh tay xuống bên người, ngồi im trên ghế dựa… giống như một người đã chết.

Thật Nỗ Lực kinh hãi.

Cậu ấy bị đả kích lớn thế cơ à?

Thịnh Uyên sẽ không vì nỗi băn khoăn này mà ngoẻo luôn đó chứ?

[Hệ thống: Ký chủ! Ký chủ! Cậu sao rồi?]

[Hệ thống: Ký chủ! Cậu không thể chết được!]

Thịnh Uyên chậm rãi thở ra một hơi.

Chứng minh mình vẫn còn sống.

Lúc mới đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay trái nó vẫn còn buốt lạnh, hiện giờ làn da được dây đồng hồ bao quanh đã nóng bỏng lên.

Trong lòng có hai người tí hon đang kéo hoa cài đầu, hung dữ không ai chịu nhường bước, tư thế tấn công giống như muốn vặt trọc đối phương.

Lương tâm bảo: “Dụ Tả Kim cứu cậu chẳng vì tiền cũng chẳng vì lợi”.

Bé tí hon còn lại chống chế: “Nhưng cậu ấy muốn cái mông của cậu”.

Thịnh Uyên mở mắt ra.

Thà rằng cậu ấy vì tiền vì lợi.

Thịnh Uyên nâng cổ tay, mặt đồng hồ tự động cảm ứng sáng lên hiển thị thời gian, ngoài ra trên đó còn hiển thị cả ngày tháng, thời tiết và sức gió.

Chế tác tinh xảo, hoa văn điêu khắc tỉ mỉ, rõ ràng là chiếc đồng hồ Thịnh Uyên sẽ yêu thích.

Trong túi áo khoác của cậu còn có đôi găng tay đỏ Dụ Tả Kim tự đan.

Dụ Tả Kim thật lòng thích cậu.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng, dồn dập tới tấp, tung bay ngay trước mắt. Bông tuyết lớn phối hợp với cơn gió có tốc độ cực nhanh, bồng bềnh chao đảo, mềm mại như bông.

“Tuyết rơi!”

Không biết bạn học nào trong lớp gào lên.

Những học sinh khác lần lượt nhìn ra cửa sổ.

“Thật này”.

“Vừa rồi tớ có nhìn mà sao không thấy nhỉ?'

“Tuyết đầu mùa đó, mấy ngày trước chưa hề có tuyết rơi”.

Thịnh Uyên cũng nghiêng đầu ngắm một lát, trong lòng đưa ra quyết định.

[Hệ thống: Cậu định làm gì?]

Thịnh Uyên: “Đã tới nơi rồi thì an ổn ở lại”.

[Hệ thống: À, dự định dâng tặng cái mông mình].

Thịnh Uyên:…

[Hệ thống: Tôi nói sai sao?]

Thịnh Uyên chắp tay ra sau đầu: “Không hẳn, cứ đồng ý trước, sau này tìm cơ hội chia tay”.

Thật Nỗ Lực:!

[Hệ thống: Cậu dám đùa giỡn tình cảm của người khác?]

Thịnh Uyên tính chó đáp lời: “Thế thì sao?”

Thật Nỗ Lực ngượng ngùng vặn vẹo.

[Hệ thống: Thì kích thích quá á~]

Sau khi tháo bỏ ràng buộc, không biết Thật Nỗ Lực đã bật trúng công tắc nào mà có thể buông thả bản thân đến vậy.

Càng lúc càng ghê gớm.

Nhưng hiện giờ chuyện cậu đang gặp phải còn ghê gớm hơn.

Cậu phải yêu đương với người cùng giới tính.

Nói thật, lớn thế này rồi nhưng Thịnh Uyên vẫn chưa từng nghĩ tới phương diện đó.

Chống đối? Hình như tâm lý của cậu không hề cảm thấy thế.

Có lẽ do nguyên nhân Thịnh Uyên vốn có một nội tâm rất mạnh mẽ, năng lực tiếp nhận tốt nên cho dù bị cậu bạn cùng giới tính ôm hôn cũng không hề cảm thấy ghê tởm.

“Anh Thịnh~ Anh Thịnh~ người ta không biết làm bài này”.

Kim An Châu quay người, đặt sách bài tập của mình lên mặt bàn Thịnh Uyên.

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Thịnh Uyên tỉnh táo lại: “Chỗ nào?”

Kim An Châu nâng ngón tay chỉ: “Chỗ này”.

Đầu Đinh đang ăn bánh mì đi đến góp vui: “Chỉ hỏi một bài, tiến bộ đấy”.

Kim An Châu ngại ngùng liếc nhìn hai người họ, đầu ngón tay bắt đầu dạo quanh mặt sách.

“Còn có bài này, bài này, bài này”.

Thịnh Uyên:…

Đầu Đinh:…

Thịnh Uyên cúi đầu viết ra ý tưởng giải bài cho Kim An Châu.

“Anh Thịnh, có người tới tìm”.

Tiếng gọi mang theo nỗi sợ hãi run rẩy.

Nghe thấy có người tìm đại ca của mình, Đầu Đinh lên tiếng: “Anh Thịnh, em ra xem hộ anh”.

Kim An Châu đứng lên trước: “Không cần, để em đi cho”.

Cậu ta lạch bạch chạy ra đến cửa lớp, kéo cánh cửa phòng học, đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Dụ Tả Kim.

Tình địch gặp nhau, mắt đỏ rực.

Nhưng giờ phút này Dụ Tả Kim đã hoàn toàn không để Kim An Châu vào trong mắt, chỉ là một cậu 0 nhỏ bé, chẳng có gì lạ.

Kim An Châu mới trông thấy hắn, mặt mày lập tức bí xị.

Tại sao tên này còn dám xuất hiện trước mặt cậu ta?

Sau khi Dụ Tả Kim cướp mất nụ hôn ở đồn cảnh sát của anh Thịnh, Kim Lửa Rừng quyết hận hắn suốt đời.

Dụ Tả Kim, thứ cậu nợ tôi cậu có trả nổi không?!

Nhưng hôm nay tâm trạng Dụ Tả Kim rất tốt.

“Thịnh Uyên đâu?”

Kim An Châu như biến thành một con gà chọi, ưỡn ngực lên: “Anh Thịnh đang ở trong lớp giảng đề cho tôi đó”.

Bé 0 cố tình thực hiện mưu kế, tỏ ra mình rất thân mật với Thịnh Uyên ngay trước mặt tình địch.

“Vậy à?”

Kim An Châu đắc ý dạt dào: “Đương nhiên”.

Giây tiếp theo, Dụ Tả Kim đưa chiếc khăn quàng cổ trong tay đến trước mặt cậu ta: “Thịnh Uyên bỏ quên khăn quàng cổ ở trên giường của tôi, cậu cầm vào hộ cậu ấy nhé”.

First Blood

Kim An Châu:…

Cậu ta cứng ngắc nâng đầu lên nhìn về phía Dụ Tả Kim, đôi con ngươi đen kịt của đối phương không còn đáng sợ như bình thường, thậm chí cậu ta có thể nhận ra được… sự chế giễu trong đôi mắt đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim An Châu không biết nên bày tỏ ra vẻ mặt gì, cơn ghen ghét khiến cho cậu ta hoàn toàn biến đổi.

A a a a a a a, sao thằng oắt này dám!

Kim An Châu giật khăn qua, tức giận lẩm bẩm: “Một cái khăn quàng cổ thôi mà, cậu đừng tự tưởng tượng rằng như thế đã đủ chứng minh mối quan hệ của cậu và anh Thịnh rất tốt”.

Nét mặt Dụ Tả Kim không dao động.

Thanh máu không mất giọt nào.

Đồng chí Kim Lửa Rừng không hề hay biết, nửa giờ trước anh Thịnh của cậu ta còn đang ở trên giường hôn môi với người ta.

Lúc Dụ Tả Kim ra khỏi phòng tắm thì Thịnh Uyên đã đi rồi, chỉ để lại một chiếc khăn quàng đỏ trên giường.

Dụ Tả Kim không hề nghĩ Thịnh Uyên đang chạy trốn, hắn nghĩ cậu lên lớp vào học.

Dụ Tả Kim mở miệng, nói lời đầy hàm ý: “Trưa nay tôi có việc phải ra ngoài”.

Trời đổ tuyết lớn, hôm nay cửa hàng thịt nướng lại nhập hàng về nên buổi tối sẽ không mở cửa hàng nữa. Ông lão gọi điện thoại báo cho Dụ Tả Kim hôm nay không cần tới nhưng hàng trên xe chuyển đến chắc chắn có rất nhiều.

Hắn không trả lời, cúp điện thoại luôn.

Kim An Châu nghe hắn nói, sững sờ, ý kẻ này đang nhờ cậu ta chuyển lời hộ sao?

Lòng Kim An Châu chua lòm: “Tôi nói cho cậu biết, anh Thịnh là người chồng trong mộng của toàn bộ nhóm 0 trường trung học phổ thông số một này đấy. Chồng của mọi người cũng chính là chồng của tôi, nếu như cậu có ý đồ xấu gì với chồng của tôi, tôi sẽ…”

Dụ Tả Kim lạnh lùng lườm cậu ta.

Kim An Châu khẽ run rẩy: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Ai ngờ, đối phương lại cười lạnh một tiếng.

“Hứ”.

Kim An Châu biến thành con mèo bị giẫm đuôi: “Cậu cười cái gì?”

Dụ Tả Kim cúi người nói với cậu ta: “Tố cáo tôi đi, tôi thích phong cách cầm tù lắm”.

Kim An Châu:….

A a a a a a a!

Mẹ ơi! Chỗ này có biến thái!

Dụ Tả Kim nghênh ngang rời đi, với tâm trạng của hắn hiện giờ thì bị người khiêu khích dăm ba câu cũng chẳng đủ làm hắn bực bội. Dù sao cũng chẳng có ai ngủ một giấc dậy đã được người mình thích tỏ tình.

Kim An Châu cúi đầu đi vào trong lớp 6, đưa khăn quàng cổ cho Thịnh Uyên.

Thịnh Uyên trông thấy khăn quàng cổ không hỏi người tới là ai mà nói thẳng: “Dụ Tả Kim tới?”

Kim An Châu khóc không ra nước mắt.

Má ơi, thằng yêu tinh quyến rũ người Dụ Tả Kim kia!

“Vâng, cậu ta nhắn trưa nay có việc phải ra ngoài”.

Thịnh Uyên nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết như lông ngỗng rơi đầy. Cậu đứng dậy đi ra khỏi lớp 6, nhanh chân xuống đại sảnh tầng một. Vì sắp đến giờ vào lớp, các bạn học đều đang đi lên lớp nên tầng một không còn ai.

“Dụ Tả Kim”.

Thịnh Uyên cầm chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rực như lửa trời, nhìn theo bóng dáng cao ngất đang sắp ra khỏi tòa nhà dạy học.

Dụ Tả Kim quay đầu, trông thấy cậu đang vội vàng đuổi theo mình.

Thịnh Uyên thở hổn hển, đi đến đưa chiếc khăn quàng cổ màu đỏ dày dặn kia cho hắn.

“Cầm theo cái này”.

“Bên ngoài lạnh lắm”.

Dụ Tả Kim nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu, đưa tay kéo cậu sang.

Thịnh Uyên vô thức muốn tránh né nhưng không tránh được, bị hắn kéo tới góc khuất không có camera giám sát.

Không đợi cậu kịp phản kháng, gò má đã cảm nhận được nguồn nhiệt.

Dụ Tả Kim thơm má người ta cực ra sức giống như con chim gõ kiến gõ mạnh vào thân cây. Thịnh Uyên bị nguồn lực từ hắn tác động, ngã ngửa ra phía sau, thịt mềm trên gò má bị thơm dí vào một chỗ.

Thịnh Uyên nóng mặt: “Được… được rồi”.

Tôi nói này thằng oắt nhà cậu đừng quá đáng quá, chưa tới trưa mà hôn tới ba lần.

Con ngươi đen nhánh của Dụ Tả Kim nhìn cậu chằm chằm, rõ ràng là kẻ ác nhưng lại tố cáo trước: “Cậu muốn hôn nên tôi mới hôn”.

Thịnh Uyên ngẩng đầu: “Dụ Tả Kim”.

Dụ Tả Kim: “Ơi?”

“Cậu không chột dạ hả?”

“…”

Thằng oắt này đang ăn tiền lời chỗ cậu bỏ vào túi riêng đúng không?!

[Hệ thống: Ký chủ, trận tuyết này ông trời rơi vì cậu đấy].

Cậu thật oan quá.

Thiết lập bé trai ngoan ngoãn ngây thơ của Dụ Tả Kim quyết đứng sừng sững không chịu ngã.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không có nửa chút chột dạ.

Thịnh Uyên bực quá hóa cười: “Tôi muốn cậu hôn bao giờ?”

Dụ Tả Kim lời ngay lẽ phải, có chứng có cớ: “Vừa nãy”.

Thịnh Uyên tự chứng minh trong sạch: “Không hề”.

Dụ Tả Kim nghe lời cậu xong liền dỗi, mặt tối sầm lại.

“Vậy cậu trả lại tôi đi”.

Nói rồi, hắn cúi người xuống.

Thịnh Uyên nghiêng người tránh né, lưu manh đầy mình: “Đến mặt tôi thì là của tôi, sao có chuyện trả lại”.

Cậu nhảy ra khỏi khu vực độc hại, chuồn sớm cho an lòng.

Thịnh Uyên một đường chạy về phòng học, ngồi xuống chỗ rồi mới phát hiện ra muốn yêu đương với Dụ Tả Kim thật không đơn giản.

Cậu phải tìm cơ hội chia tay càng sớm càng tốt.

Ăn trưa xong Thịnh Uyên không trở về phòng 408 mà bị thầy chủ nhiệm giáo dục gọi lên văn phòng.

Đến văn phòng giáo dục, cậu phát hiện bên trong có một cậu học sinh.

Thịnh Uyên quen biết người này, bạn cơm của Trịnh Tử Lộ, Quách Cương lớp 1.

Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Tốt lắm, người đến đông đủ, tập hợp được cùng một chỗ thật không dễ dàng”.

Cộng cả Thịnh Uyên mới có ba người.

Đến cùng là thầy thấy khó khăn ở đâu?

Thầy chủ nhiệm giáo dục đưa thể lệ trại huấn luyện mùa đông tới.

“Lần này thầy gọi hai em tới đây để thông báo cho các em về cuộc thi Vật Lý tại trại huấn luyện vào mùa đông này”.

“Đây là cuộc thi kiến thức của cả nước, chất lượng thế này”. Thầy chủ nhiệm giáo dục không nói nhiều lời, chỉ giơ ngón tay cái.

“Nếu như trổ hết tài năng giành được chiến thắng thì sẽ nhận được suất vào thẳng Bắc Thanh. Nhà trường chúng ta đề cử hai em tham gia, thời gian dự kiến vào đầu tháng 1”.

Suất tuyển thẳng của trường đại học hạng nhất cả nước đáng giá để thử một lần.

“Trại huấn luyện mùa đông sẽ huấn luyện theo hình thức khép kín, đến lúc đó thầy sẽ để hai em cùng đi với nhau. Hiện giờ thầy muốn hỏi ý kiến của các em, hai em có muốn tham gia không?”

Rõ ràng họ đều muốn.

Quyết định xong chuyện tham gia trại huấn luyện mùa đông, thầy chủ nhiệm giáo dục không giữ hai người thêm nữa, để họ về nghỉ trưa. Thời gian gần đây thầy có quá nhiều việc cần xử lý, bận rộn loay hoay không nghỉ suốt đêm ngày.

Thịnh Uyên đi thẳng về khu A ký túc xá, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, giày giẫm lên mặt tuyết dinh dính ươn ướt, ánh nắng mặt trời chói mắt nổi bật trên nền tuyết trắng xóa.

Thời tiết hôm nay giống như tâm trạng Thịnh Uyên, thay đổi quá nhanh chóng.

Sáng sớm trời trong gió nhẹ sau đó tuyết trắng rơi đầy.

Thịnh Uyên mệt mỏi đi đến cửa phòng 408, mở ra.

Rầm –

Thật Nỗ Lực:???

[Hệ thống: Sao cậu lại đóng cửa?]

“Mở nhầm”.

[Hệ thống: Đâu có, trên đó viết 408 mà].

Vậy thì do cậu mở cửa không đúng cách.

Thịnh Uyên hít sâu một hơi, lần nữa mở cửa ra. Thứ đập vào mắt cậu vẫn là hai chiếc giường đơn đã bị kéo gộp lại thành giường đôi.

Thật Nỗ Lực cũng im lặng.

[Hệ thống: Đó là gì vậy?]

Thịnh Uyên chấp nhận số mệnh: “Phòng 408 phong cách khách sạn lớn”.

Lời tác giả:

Anh Thịnh: Trầm tư.jpg.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK