• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh ma quỷ lọt vào tai, lá cờ đỏ tung bay phấp phới, sân khấu trang trọng bắt đầu trở nên không đứng đắn.

Lứa học sinh này ca hát thật khó nghe.

Thầy chủ nhiệm giáo dục đứng phía sau, lông mày dựng đứng, hai tai bịt chặt.

Sao có thể khó nghe đến vậy.

Phiền lòng chết thôi!

Một bài hát du dương uyển chuyển đã biến thành thê lương ba ngày chẳng dứt, một bài hát không bị chỉnh sửa chỗ nào, chỉ sau ba phút cất tiếng ca mà thầy chủ nhiệm giáo dục đã quên mất cả bản gốc.

Mặc dù khâu bắt nhịp có chút sai sót nhưng có kinh ngạc mà chẳng thấy hiểm nguy, buổi lễ tuyên thệ trăm ngày trước khi xuất quân đã kết thúc hoàn mỹ.

Thịnh Uyên xuống khỏi sân khấu quay trở về lớp.

Hạ Chi Kỳ quẩn quanh bên cạnh cậu, tiếng nói không khác gì chiêng vỡ: “Anh Thịnh, anh trâu bò vãi.”

Nghe được giọng nói khản đặc tựa như đến từ sa mạc Sahara, Thịnh Uyên hỏi: “Họng cậu làm sao thế?”

[Hệ thống: Bị Bảo Quyên hạ độc làm câm y như cậu.]

“…”

Hạ Chi Kỳ: “Lúc nãy hát ra sức quá.”

Tình cảnh vừa rồi đã hình thành một thế chân vạc.

Một bên là nhóm của Dụ Tả Kim, một bên là nhóm đàn em do Thịnh Uyên lãnh đạo, còn có một nhóm khác do bên Chử Vệ Thiên cầm đầu kéo người tới gây rối, bài ca hợp xướng đã thay đổi ý vị biến thành dùng giọng battle lẫn nhau. Ham muốn thắng bại đáng chết giữa người và người xuất hiện, thậm chí còn đã tăng tiến biến thành chiến tranh giai cấp.

Tóm tắt: Tất cả mất mặt thì không tính là mất mặt.

Hạ Chi Kỳ khàn giọng nói không ra, có thể nhận thấy cậu chàng đã ra sức hát đến thế nào.

Thịnh Uyên vỗ vai Hạ Chi Kỳ: “Hạ Chi Kỳ, Thịnh Uyên tôi không có cậu thì sẽ không gượng dậy nổi.”

Hạ Chi Kỳ cất giọng chiêng vỡ: “Anh Thịnh à.”

Bé mập cũng khàn giọng chen tới: “Anh Cẩu, hình như giọng nói hiện giờ của anh đã có thêm đặc điểm tốt.”

Thật Nỗ Lực: Tôi chẳng thấy tốt ở nơi nao.

Hạ Chi Kỳ: “Nói nghe xem nào.”

Bé mập: “Giọng nói hiện giờ của anh đã có thêm chút vẻ đẹp giống với đại ca Dụ.”

Thịnh Uyên:…

Thật Nỗ Lực:…

Cậu không nói thì thôi, nói ra rồi người ta mới thấy cái hiệu ứng âm thanh khàn khàn này quả có mấy phần giống âm hưởng độc quyền của Dụ Tả Kim đấy.

Thịnh Uyên nhìn Hạ Chi Kỳ rồi lại nhìn Dụ Tả Kim đứng ở hàng đầu lớp 12-10 cách đó không xa.

[Hệ thống: Sao vậy?]

Thịnh Uyên: “Hoàn Hoàn giống khanh.”

[Hệ thống: Cậu đừng để Dụ Tả Kim biết suy nghĩ đấy nhé, không thì cậu ta lại tức giận cho xem.]

Thịnh Uyên: “Dụ Tả Kim đâu phải người không biết nói đạo lý.”

[Hệ thống: Cậu ta chỉ thích giảng “vật” lý với mọi người thôi.]

Thịnh Uyên:…

“Cậu có thành kiến với cậu ấy.”

[Hệ thống: Rõ ràng do cậu yêu đương mù quáng.]

Cái đồ yêu đương mù quáng nhà cậu!

Lễ tuyên thệ trước khi xuất quân tan cuộc, đội ngũ các lớp tập hợp, xếp hàng theo trật tự rời khỏi sân. Thịnh Uyên thì đứng bên bục nhận thưởng bàn bạc thương lượng với thầy chủ nhiệm giáo dục.

Đội ngũ lớp 10 đi đằng sau lớp số 9, Dụ Tả Kim có dáng người cao lớn nên bị giáo viên chủ nhiệm lớp xếp ở bên phải hàng đầu tiên. Lúc lớp 10 đi ngang qua bục nhận giải vừa hay hắn có thể đối mặt với Thịnh Uyên, khoảng cách giữa hai bên chưa đầy một mét.

Thịnh Uyên cúi đầu nhìn sổ tay tuyên truyền thầy chủ nhiệm giáo dục đưa cho, Đầu Sắt còn đang đứng bên cố gắng tĩnh tâm trở lại, hiện giờ trong đầu thầy vẫn đầy rẫy những lời hát khó nghe cùng giai điệu không hợp thói thường ban nãy.

Đoạn âm thanh vừa rồi không khác gì mới đổ rác vào tai thầy.

Thịnh Uyên đọc sổ tay, dáng vẻ nghiêm túc, trên người mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, cơ thể mảnh khảnh, mái tóc đen nhánh, còn có thêm một đôi mắt đẹp đẽ sáng trong. Tướng mạo của cậu chính là tướng mạo nam sinh trung học hào phóng thoải mái tiêu chuẩn chốn vườn trường nhưng vì đôi mắt đặc biệt nên đã tăng thêm vài phần sắc màu tinh tế ấn tượng như một hoàng tử.

“Hát hay lắm.”

Thầy chủ nhiệm giáo dục vẫn còn đang bị tiếng ca kia tẩy não, nghe thấy lời này đột ngột mở mắt ra. Chỉ thấy Dụ Tả Kim chân dài thoát ra khỏi đội ngũ, tiến sát đến bên cạnh Thịnh Uyên để lại một câu rồi lại quay trở về hàng lối lớp mình.

Thằng nhãi kia!

“Dụ Tả Kim, ai cho em ra khỏi hàng hả!”

Dụ Tả Kim liếc nhìn thầy một cái rồi thu tầm mắt lại.

Hắn không nói tiếng nào nhưng thầy chủ nhiệm giáo dục như đọc được cái gì đó.

Ông còn bé lắm à? Ông còn hỏi cái gì? Ông không nhìn ra sao? Tôi tự cho phép mình đó.

Thầy chủ nhiệm giáo dục:…

Thằng oắt này không chỉ không để người lớn vào trong mắt mà còn dám nói lời không đúng lương tâm, tội lỗi chồng thêm một bậc!

Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Đừng nghe nó nói bậy!”

Thịnh Uyên: “Cậu ấy không lừa gạt em đâu.”

Thầy chủ nhiệm giáo dục:…

Vậy vừa rồi nó đã làm gì đấy?!

Em nói đi.

Ban nãy nó vừa làm gì!

Thầy chủ nhiệm giáo dục từ từ nhắm hai mắt vuốt sống mũi, đáng tội, đáng tội quá.

Theo dòng người trên sân vận động di chuyển đi, thầy chủ nhiệm giáo dục dẫn Thịnh Uyên ra cổng trường.

“Ảnh tuyên truyền sẽ được chụp ở trước cổng trường và lễ đường của trường học, sau đó chúng ta sẽ đi tới thư viện và ký túc xá xem có còn cảnh tốt nào nữa không.”

Hình ảnh sử dụng để thu hút học sinh đăng ký trên trang web trường nên đổi mới, ảnh tuyên truyền thường sẽ chụp những học sinh có hình tượng tốt, khí chất tốt. Tấm ảnh trên trang web trường sử dụng là ảnh của mười năm trước, nếu như không phải hai năm qua thư viện trường trung học phổ thông số một đã được tu sửa cải thiện diện mạo thì có lẽ hiệu trưởng của trường sẽ sử dụng bộ ảnh kia để tuyên truyền cho trường học đến hết đời.

Công việc liên quan đến ảnh chụp rơi xuống đầu Đầu Sắt, lòng thầy đã đưa ra ngay sự lựa chọn đầu tiên.

Thịnh Uyên – học sinh đầy đắc ý của thầy, tuy rằng cậu luôn cãi vã với Chử Vệ Thiên nhưng tình yêu của Đầu Sắt giành cho Thịnh Uyên chưa từng giảm bớt.

Mà Thịnh Uyên cũng phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn, cậu có hình tượng vớt, khí chất tốt, có danh tiếng trong trường học. Tuy nhiên Thịnh Uyên vốn còn một thân phận thiếu niên bất lương nên thầy đã chuẩn bị tinh thần thương lượng với cậu một hồi, ai ngờ Thịnh Uyên không hề tỏ ý từ chối.

“Trường chúng ta cần nhiều những cậu thiếu niên bất lương như vậy.”

Thích học tập, biết lễ phép, lên TV còn thi được suất tuyển thẳng.

Trước đó, hội nghị các hiệu trưởng do sở giáo dục mở cũng đã từng nhấn mạnh đến chuyện liên quan tới các thiếu niên bất lương. Bất lương đang là phong trào thịnh hành của xã hội, là vấn đề hàng đầu của nền giáo dục nhưng Thịnh Uyên đã mang tới luồng gió có hướng lệch hẳn khỏi quỹ đạo, các lãnh đạo cấp trên cũng biết đến cậu học sinh chất lượng hàng đầu như cậu.

Không lấy cậu ra tuyên truyền thì còn lấy ai nữa?

Hiệu trưởng mở hội nghị, thầy chủ nhiệm giáo dục liền thổi phồng Thịnh Uyên không ít lời.

Thế là người được lựa chọn làm hình ảnh đại diện cho trường đã được quyết định xuống.

Nhưng bình thường người tuyên truyền luôn gồm hai học sinh, thường thường là một nam một nữ, người còn lại nên chọn ai đây?

Bí thư của trường mang trong mình trái tim tươi trẻ: “Lên diễn đàn bỏ phiếu hoa khôi đi, ai giành hạng nhất thì tới chụp ảnh.”

Hoa khôi trường, hoa khôi của toàn trường đương nhiên sẽ có bề ngoài xuất sắc, dáng dấp ưu tú.

Lãnh đạo nhà trường lập tức để trang web trường tổ chức một cuộc thi bình chọn hoa khôi cho trường trung học phổ thông số một.

Các học sinh có thể đăng ảnh chụp của người mà mình suy nghĩ có khả năng trở thành hoa khôi trường lên trên diễn đàn, đương nhiên cũng có thể tự bỏ phiếu cho chính mình, sau đó bỏ phiếu và kêu gọi bỏ phiếu, thời gian diễn ra hoạt động là một tuần lễ.

Ngay khi sự kiện này mới xuất hiện, diễn đàn trường học đã bắt đầu xuất hiện những cuộc thảo luận quyết liệt.

[Sự kiện lần này không thể thiếu nữ thần Lý Đan Đan của tao được.]

[Ôi ôi ôi, Hoàng Tĩnh lớp 12 cũng đẹp lắm.]

[Mọi người có thể bỏ phiếu cho tôi không, thông tin cuộc bình chọn có bảo người được bầu trở thành hoa khôi trường sẽ được chụp ảnh trên trang web chiêu sinh của trường của mình đấy. Một lần chụp ảnh để tới mười năm, không kể đến chuyện lòng tôi có bao nhiêu tham vọng ở lại trên trang web trường thì phần lớn mong muốn vẫn là có thể sánh đôi cùng anh Thịnh.]

[Tôi đang bảo sao không bầu hotboy của trường chứ, lòng còn không phục vì trường không công bằng, nhưng khi biết được người bên đó là anh Thịnh thì xin lỗi, mình quấy rầy rồi.]

[Tất cả hãy bỏ phiếu cho tôi! Cậu một phiếu, tôi một phiếu, ngày mai tôi có thể chụp ảnh với anh Thịnh rồi.]

[Mẹ ơi, tớ mới đi xem ảnh chụp tuyên truyền đợt trước, cảm giác CP dã man.]

[Các daddy của con, hãy bỏ phiếu cho con đi nào, con muốn làm CP với anh Thịnh.]

[Tên của tôi có từ Thâm, tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này tên CP của tôi với anh Thịnh sẽ là Thâm Uyên.] (vực sâu)

[Vậy thì CP của tôi sẽ là cơm thừa CP. Xin lỗi nhé, từ đồng âm với tên tôi không hay lắm, đừng đánh tôi.] (剩饭, 剩 đồng âm với盛 – Thịnh – shèng)

Các giáo viên tổ bộ môn Vật Lý đang sử dụng thời gian nghỉ giữa giờ để buôn dưa, đúng lúc này cánh cửa bị gõ nhẹ hai tiếng.

Thầy Lý: “Ai thế?”

Dụ Tả Kim đẩy cửa bước vào.

Lão già, là tôi đây.

Thầy Lý:…

Từ khi Dụ Tả Kim bắt đầu học tập, hắn liền thường xuyên đến thăm tổ Vật Lý. Nhìn điểm số môn Vật Lý của Dụ Tả Kim ngày càng tăng cao, thầy Lý vừa đau đớn cũng vừa vui vẻ.

Thầy đặt tờ đề thi ở một bên mặt bàn, bật mở máy tính. Dụ Tả Kim đi tới, ngồi xuống chiếc ghế gấp nhỏ được đặt riêng cho hắn. Cậu trai to cao 1m89 ngồi xuống, bàn làm việc của thầy Lý nhỏ hẹp đi không ít.

Thầy Lý cho hắn một miếng chocolate: “Nếm thử đi, cháu gái nhỏ của thầy cho đó, thầy ăn mấy cái đã ghê hết răng rồi.”

Dụ Tả Kim bóc vỏ kẹo, nhét kẹo vào trong miệng.

“Em đợi một lát, thầy phải làm chút chuyện trước.”

Thầy Lý sử dụng con chuột thao tác điên cuồng, thầy ấn mở đường link cuộc thi bình chọn trên website trường, trượt một đường qua các nữ sinh trung học xinh đẹp, cuối cùng tìm tới bạn học Lý Mỹ Hảo của lớp số 10-3.

Trong cuộc bình chọn hoa khôi của trường, mỗi một tài khoản một ngày có thể bỏ năm phiếu, thầy Lý không hề do dự thả tất cả số phiếu của mình cho cháu gái, còn không quên kiêu ngạo khoe với Dụ Tả Kim: “Xinh đẹp không, đây chính là cháu gái của thầy đấy, là một cô bé rất hồn nhiên ngây thơ.”

Nữ sinh trong tấm ảnh trong sáng đáng yêu, gương mặt trứng ngỗng to bằng bàn tay, có một đôi mắt tròn tròn ngọt ngào.

Hoa khôi trường học là cụm từ đại diện cho tuổi thanh xuân thuần khiết, chứa đựng năm tháng xinh đẹp như hoa, tươi sáng như mặt trời, mang đầy tư tưởng tích cực và sức sống mãnh liệt.

Vẻ mặt thầy Lý như thể rất ghét bỏ nhưng lời nói trong miệng lại tràn đầy tự hào: “Không phải chỉ là ảnh tuyên truyền thôi sao, thế mà con nhóc này nhất quyết phải giành giật vị trí hoa khôi, con nói cái gì mà Hảo Uyên CP, em nghe thử xem đó là cái tên gì vậy chứ?”

Thầy Lý mới quay đầu đã trông thấy ngay cái mặt lạnh bình tĩnh của Dụ Tả Kim.

Ôi, ôi! Có chuyện gì thế này?

Sao người lại mất vui rồi?

Thầy Lý: “Em gặp phải chuyện đau buồn nào sao?”

Dụ Tả Kim không nói lời nào.

Thầy Lý làm thầy cho người khác, trong lòng quyết định tư vấn tâm lý cho học sinh.

“Để thầy kể chuyện cười cho em nghe nhé.”

Thầy Lý hắng giọng, mở miệng: “Lúc trước…”

“Không buồn cười.”

Thầy Lý:…

Thầy đã kể xong đâu.

Dụ Tả Kim nhìn giao diện cuộc bình chọn hoa khôi trường học trên diễn đàn trường, mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng sâu trong lòng đã bốc lửa cháy rừng rực.

Trở về lớp, các bạn học đang tự học cũng đã mở ra một cuộc thảo luận nho nhỏ.

“Phiếu bầu của ông bầu cho ai vậy?”

“Tôi bỏ phiếu cho Lý Mỹ Hảo, thầy Lý kéo phiếu hộ em ấy, tôi lên xem thì thấy đúng là một em gái rất đáng yêu.”

“Tôi bình chọn cho Hoàng Tĩnh rồi.”

“Tôi bỏ phiếu cho bạn gái tôi”. Một câu bạn khổ sở cất lời, ai đời mình lại đi bỏ phiếu để bạn gái chụp ảnh với Thịnh Uyên chứ.

“Người anh em, cậu có chí khí ghê há!”

“Bạn ấy nói nếu đến cuối cùng mình thành đôi với Thịnh Uyên thì sau này ba chúng tôi có thể ở chung một chỗ.”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

“Tôi còn không biết bầu ai đây, một ngày năm phiếu, có ai muốn mua không?”

“Đệt mợ, ông đen tối quá vậy, còn nghĩ tới chuyện bán phiếu nữa, tôi phê bình ông nhé.”

“Tôi sẽ không lên án ông đâu, tiền bán phiếu nhớ chia tôi một nửa đấy, cảm ơn nha.”

Lớp trưởng bên cạnh Dụ Tả Kim cũng đang vùi đầu bỏ phiếu.

Ánh mắt Dụ Tả Kim lia về hướng cậu bạn.

Lớp trưởng tiếp nhận ánh mắt hắn: “Sao thế đại ca Dụ?”

Tiếng nói Dụ Tả Kim lạnh lùng: “Chỉ có hoa khôi trường mới được chụp ảnh?”

Lớp trưởng giơ điện thoại di động tới cho hắn nhìn: “Đúng vậy, anh Dụ anh xem đi, quy định viết hết trên này rồi đó.”

Dụ Tả Kim nhíu mày.

Quy định chó má gì vậy.

Lớp trưởng tò mò: “Anh Dụ, anh bầu cho người nào vậy?”

“Em còn chưa biết bỏ phiếu cho ai đây, anh có muốn em kéo phiếu hộ người anh ủng hộ không? Anh bỏ ai, em theo đó.”

Dụ Tả Kim không nói chuyện, quay đầu làm đề.

Nhưng hắn càng làm lòng càng loạn.

Đôi mắt đen ngày càng tối sầm, hắn còn chưa từng chụp ảnh riêng với Thịnh Uyên.

Đêm hôm đó, một tấm thẻ nền đỏ từ trên trời rớt xuống cuộc bình chọn hoa khôi trường học.

Các bạn học trong diễn đàn:

[??? Ai, kẻ nào không muốn sống thả ảnh Dụ Tả Kim vào chỗ này vậy?]

Lời tác giả:

Dụ Ba Lạp: Tôi đã quyết định đi theo hình tượng nữ sinh trung học ngây thơ trong sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK