• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn sắc mặt lạnh như băng của Dụ Tả Kim, lớp 10 trở nên vô cùng yên tĩnh, ai cũng hoảng hốt không dám nói ra một lời nào.

Bình thường khi giáo viên bước xuống khỏi bục giảng, thầy cô luôn thích dừng lại ở bên chỗ ngồi này.

Lòng lớp trưởng cảm thấy không ổn, trái tim cậu bạn như được mọc chân mọc tay đang xông ra nhảy dây bên tai cậu, còn cool ngầu tìm đường chết nhảy double under khiến màng nhĩ chấn động dữ dội. (nhảy dây 2 vòng, một lần nhảy hai lần vung dây)

Dụ Tả Kim nhìn thẳng vào vị trí ở hàng ghế đầu tiên bên bục giảng, phần lớn đám bạn học ngồi xung quanh đều cúi đầu nhìn bàn, có mấy người gan lớn lặng lẽ meo meo ngẩng đầu nhìn hắn.

Giọng nói của hắn như bị hòa lẫn với những hạt cát thô, khiến cho những người nghe được đều nổi da gà.

“Chỗ của tôi?”

Trái tim lớp trưởng đã muốn tọt ra khỏi cổ họng: “Đúng, đó là vị trí của bạn Dụ. Lớp chúng ta mới đổi chỗ ngồi, tuần này chỗ của bạn vừa hay chuyển tới đó”.

“Nếu như… nếu như”.

Lớp trưởng hoảng hốt đổ mồ hôi đầy đầu, bàn tay run rẩy, không dám nói chuyện với Dụ Tả Kim. Cậu bạn hận không thể lập tức lao ra ngoài tìm giáo viên nhưng bản thân cậu bạn là lớp trưởng cơ mà. Lớp trưởng là gì! Là người phải cố gắng hiểu được tâm tư nguyện vọng của các bạn học! Cậu bạn kiên trì xông về phía trước: “Nếu bạn Dụ không hài lòng thì có thể đổi chỗ với tôi”.

Cả lớp nhìn về bàn học ở hàng trên cùng dãy thứ tư.

“…”

Đổi chỗ hay không đổi chỗ có gì khác nhau hả?

Alo bạn à! Bạn không cần làm ra hành động hy sinh vô ích như thế đâu!

Mọi người đều nghe đồn Dụ Tả Kim kia buồn vui thất thường, ngay khi họ nghĩ rằng hắn sẽ nổi giận thì Dụ Tả Kim lại nâng bước chân dài đi tới vị trí bàn số một của dãy thứ ba, giơ bàn tay to lớn có khớp xương rõ ràng kéo ghế ngồi.

Trên mặt bàn của hắn vẫn còn vương chút bụi phấn bay xuống từ bảng đen.

Cậu trai ngồi ở bên trái trông thấy, vội vàng dùng tay áo xông qua lau sạch sẽ cho hắn, tiện thể lau luôn cả ghế ngồi.

“Anh Dụ, mời anh ngồi”.

Con mắt đen của Dụ Tả Kim chuyển động. Hắn giống như một chú người gỗ, chỉ chuyển động duy nhất tròng mắt lướt nhìn cậu bạn kia.

Hai chân cậu bạn bàn bên run lên, nơm nớp lo sợ ngồi về vị trí của mình.

Dụ Tả Kim ngồi xuống, áp suất không khí trong phạm vi nửa mét quanh hắn đều hạ xuống. Lớp học số 10 phảng phất như đang bị mây đen kéo đến che phủ, dù có gió lốc thổi tới cũng thổi không đi.

Thử hỏi trong lớp số 10 có ai không sợ Dụ Tả Kim không, không có, mà ngay cả trong trường trung học phổ thông số một cũng tìm không ra được một ai.

Dụ Tả Kim không mấy khi xuất hiện, các bạn học không hiểu hắn nhưng lời đồn về gã thiếu niên này phiên bản sau lại đáng sợ hơn phiên bản trước, cái sau lại khủng bố hơn cái trước.

Đánh giáo viên đánh học sinh, ném người từ trên tầng xuống, đó không phải cố tình giết người nhưng thất bại đó à!

Dụ Tả Kim ở trong lớp không khác gì một quả bom hẹn giờ, không ai biết lúc nào nó nổ, từng giây từng phút đều lo lắng không yên.

Nguồn gốc của nỗi sợ hãi to lớn này chính là sự thiếu hiểu biết về đối phương cùng trí tưởng tượng phong phú.

Trong giây phút ấy, ý thức kỷ luật của học sinh lớp 10 đã đạt tới đỉnh cao.

Giáo viên Ngữ Văn ôm sách giáo khoa và tài liệu giảng dạy vào trong phòng học, sau khi đặt đồ lên bục giảng thầy liền cúi đầu mò túi tìm USB.

Không phát hiện ra điểm gì khác thường.

Lớp trưởng thấy giáo viên vào liền đứng dậy, hô: “Nghiêm”.

Học sinh lớp 10 đứng nghiêm: “Chúng em chào thầy ạ”.

Hôm nay giáo viên Ngữ Văn lên lớp trễ hai phút nhưng khi thầy đến gần lớp 10 lại thấy cả lớp im ru.

“Ý thức các bạn lớp mình hôm nay rất tốt”.

Thầy Ngữ Văn lấy USB trong túi ra, cười tủm tỉm ngẩng đầu. Một giây sau, thầy thẳng tắp mặt đối mặt với Dụ Tả Kim.

Thầy Ngữ Văn:…

Nụ cười cứng đờ trên gương mặt, con mắt to bằng hạt đậu của thầy co rút, hoảng hốt đến độ các nếp nhăn trên trán đều xô hết vào một chỗ.

Dụ Tả Kim!

Dụ Tả Kim có vóc dáng cao to, giáo viên Ngữ Văn ngây dại ngửa đầu lên nhìn hắn.

Đây chính là cậu thiếu niên chuyển tới trung học phổ thông số một vì lý do đánh giáo viên, đã lên lớp 12 nhưng chỉ xuất hiện trong lớp chưa tới 3 lần mà sự kiện ẩu đả ngoài trường nào có mặt hắn đều phải thấy máu mới xong.

Học sinh cá biệt được quan tâm nhất trong trường trung học phổ thông số một, Dụ Tả Kim.

Giáo viên Ngữ Văn sờ lên trái tim của mình, một cơn đau quặn xuất hiện, thầy cảm thấy hiện giờ mình không ổn cho lắm.

Đột nhiên thầy cảm thấy hối hận vì hôm qua mình đã từ chối cuộc điện thoại mời chào mua bảo hiểm hạ giá từ phía bên công ty bảo hiểm.

Quả nhiên hết thảy mọi chuyện trong số mệnh đều sẽ có dấu vết để lần theo.

Học sinh lớp số 10 đứng lên bao quanh trái phải và phía sau Dụ Tả Kim nhưng do khí chất con người hắn quá mức nổi bật nên đã đồng hóa phần nào khí chất của các bạn học quanh mình.

Giáo viên Ngữ Văn hít một hơi thật sâu, không thể không dùng lớp kính lọc của người giáo viên để nhìn họ.

Nhà giáo nhân dân phải biết đối xử bình đẳng.

“Các bạn học, mời các em ngồi”.

Giáo viên Ngữ Văn giả bộ bình tĩnh, cầm phấn viết “Bài tự về gác Đằng Vương” lên trên bảng đen.

“Hôm nay thầy sẽ giảng giải nốt phần sau của bài học hôm trước”.

Nói xong, thầy hơi để tâm liếc sang phía Dụ Tả Kim.

“Bạn học nào chưa tiếp thu được kiến thức buổi hôm trước có thể tìm bạn bè hỏi thăm sau khi tan học, đương nhiên cũng có thể tới văn phòng hỏi thầy”.

Nửa câu sau nhỏ bé hơn nửa câu trước không chỉ một hai phần, giáo viên Ngữ Văn nơm nớp lo sợ giảng dạy cả một tiết học, chỉ cần Dụ Tả Kim nhíu mày, thầy cũng sẽ tự nghi ngờ có phải bản thân mình đã giảng chỗ nào đó quá mức phức tạp rồi không.

Mà không nói thì thôi, đứa nhỏ này ghi chép rất cẩn thận những lời thầy giảng, chỉ mỗi tội chữ viết của nó như chó bò, linh tinh lộn xộn.

Khi đi xuống bục giảng, mũi chân của giáo viên Ngữ Văn bị vấp, thân thể thấp béo của thầy nhanh chóng ngả về phía trước. Mặc dù không dạy vật lý nhưng não bộ của giáo viên Ngữ Văn nhanh chóng tính ra, thầy mà ngã xuống, mắt kính của thầy chắc chắn sẽ vỡ không cần phải nghi ngờ.

Tiếng động không nhỏ, đám học sinh ngồi đằng trước trông thấy giáo viên Ngữ Văn của họ thở không ra hơi vấp chân trái vào chân phải liền bật thốt lên.

“Ôi đờ mờ, lão Trương ơi!”

Cú vấp bất ngờ khiến thầy Trương không thể phòng ngự từ sớm, ngay lúc ngũ quan của thầy nhăn nhúm vào một đống, mặt chuẩn bị chào hỏi mảnh đất dưới chân thì sau lưng thầy bỗng nhiên căng chặt, đà ngã tạm dừng.

Dụ Tả Kim ngồi im tại chỗ, cánh tay duỗi ra nắm lấy sau lưng thầy, ngăn chặn chuỗi hạ cánh khẩn cấp của thầy.

Trái tim giáo viên Ngữ Văn run sợ.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa mặt thầy đã nện xuống đất.

Dụ Tả Kim lạnh mắt chứng kiến toàn bộ, một tay xách cả cơ thể người đàn ông trưởng thành mà cũng chẳng tốn mấy sức.

Đám bạn học xung quanh cũng choáng người.

Chuông tan học reo vang, Dụ Tả Kim đứng lên, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng động. Hắn thả thầy Ngữ Văn vào trên ghế, đi ra khỏi phòng học.

Trời đất quay cuồng, kích thích hơn cả chơi trò chơi quả lắc mạo hiểm trong công viên giải trí.

Chỉ là…

Giáo viên Ngữ Văn hoảng sợ nhắm mắt lại, thầy bị cao huyết áp…

Amen.

Thầy đối mặt học sinh thông báo một câu “tan học”, vội vàng về văn phòng uống thuốc hạ huyết áp. Lớp 10 yên lặng mấy giây, một cậu học sinh ghé vào khung cửa như kẻ trộm ngó Dụ Tả Kim. Hắn đã rẽ vào một ngã rẽ, bóng dáng hoàn toàn biến mất.

“Đi rồi chứ?”

Cậu bạn gật đầu: “Đi rồi”.

Lớp 10 lập tức bùng nổ.

“Đậu má! Dụ Tả Kim thật kìa!!!”

“Sao hôm nay cậu ta lại tới lớp vậy!”

“Hồi trước đọc bài đăng trên diễn đàn về cậu ta tớ đã sợ đến chết, tớ còn tưởng đám đàn em thổi phồng cậu ta quá đà, nhưng mà cậu ta đáng sợ thật đấy, mẹ nó chứ, khí thế v~ nồi”.

“Dọa cho lão Trương lên lớp giảng bài cũng lắp bắp”.

“Tao ngồi bên cạnh còn không dám thở”.

“Lớp trưởng đứng bên cạnh cậu ta trông không khác gì một con gà”.

Lớp trưởng:…

Mấy cậu có từng cân nhắc đến cảm xúc của tôi không vậy?!

“Nhưng mẹ nó chứ, đẹp trai dễ sợ. Ban nãy cậu có nhìn thấy không, cậu ấy duỗi tay ra một cái đã xách được lão Trương lên”.

“Đậu má, quá khủng khiếp, tớ choáng luôn”.

“Chẳng phải cậu ta là anh cả của nhóm thiếu niên bất lương hả, ngầu khủng khiếp!”

“Mẹ nó đẹp trai thật đấy, cực kỳ đẹp trai luôn”.

“Cậu ấy ngầu ghê, có dán băng cá nhân màu hồng cũng vẫn ngầu”.

“Mày nói xem tao cũng dán một cái bên tai như cậu ta có được không?”

Dụ Tả Kim cầm sách Ngữ Văn quay về ký túc xá, phòng 407 khóa cửa, sách của Trịnh Tử Lộ đang đặt trên mặt bàn phòng 408.

Dụ Tả Kim lật hai cuốn sách ra so sánh.

Một cuốn có nét chữ xinh đẹp chỉnh tề, một cuốn như con chó bị bút đánh nằm bò xuống.

Đáy mắt Dụ Tả Kim hiện lên nét hài lòng, hắn khép cuốn sách lại.

Giống nhau như đúc.

*

Nơi khác, Lâm Hiểu Viên đang dẫn theo tiểu đội lớp 12-6 đi tới studio. Cô bé sử dụng điện thoại di động tìm đường đi, phát hiện đi xe bus nhanh nhất và tiết kiệm kinh phí nhất, thế là cả nhóm liền đến bến xe, lên chiếc xe số 721.

Số lượng người ở trên xe bus không ít, ngoại trừ bọn họ thì còn có các học sinh trường khác nghỉ trưa xong đang quay về trường học. Nhóm lớp 6 đi lên không có chỗ ngồi chỉ có thể đứng. Giữa trưa nắng nóng, Thịnh Uyên cởi áo khoác đồng phục cầm trong tay. Đến một trạm dừng, dòng người xuống xuống lên lên, Thịnh Uyên tiến về phía trước, bắt gặp một cảnh tượng, mặt mày nhíu chặt.

Chỉ thấy một nữ sinh mặc đồng phục trắng và xanh lục đang nắm lấy vòng treo, nét mặt mếu máo, đôi môi mím chặt, hốc mắt ửng đỏ nhưng vẫn cố gắng nín nhịn.

Mà bên phải cô bé có một người đàn ông cao mập mặc Âu phục đi giày da đang đứng gần sát.

Thịnh Uyên chửi khẽ một tiếng, vắt áo khoác lên vai, ngược dòng người đi tới.

Khi dòng người xung quanh dịch chuyển thì gã đàn ông mặc Âu phục kia tạm thời thu tay về, giả bộ nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ. Nhưng chờ khi xe bus vững vàng chạy được một khoảng ngắn, bàn tay to béo của gã lại lần nữa hướng ra bên ngoài.

Vòng đến sau lưng người ở bên chạy xuống dưới, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười bỉ ổi, sờ tới hung bạo bóp một cái.

Cổ tay đột ngột bị một sức lực mạnh mẽ tóm chặt.

Vầng trán Thịnh Uyên nổi gân xanh.

“Thằng biến thái chết tiệt, con mẹ nó, mày sờ ở đâu đấy hả!”

Xe bus dừng ở một bến đỗ, cửa sau mở ra, một cơ thể to béo lập tức bị ném xuống khỏi xe bus.

Ngã xuống đất vang ra âm thanh “Bịch” rõ to.

Đám người xung quanh sợ hãi vội vàng tản ra bốn phía.

Đầu Đinh và mấy cậu học sinh xuống xe, dùng một tay xách cổ gã đàn ông biến thái.

“Đm thằng biến thái chết tiệt! Mày dám sờ mông đại ca bọn tao hả!”

“Mông đại ca tao là chỗ mày có thể sờ sao!”

“Con mẹ nó chứ, mày sờ mông đại ca tao chính là sờ mông tao!”

Thịnh Uyên mang theo gương mặt xanh lét được Hạ Chi Kỳ đỡ xuống xe, bởi vì biến cố đột ngột xuất hiện nên tiểu đội 12-6 đã cùng xuống xe ở bến xe bus này.

Lâm Hiểu Viên nhìn gã đàn ông biến thái ngã trên mặt đất, hận không thể xông tới nhổ cho gã một ngụm nước bọt.

“Báo cảnh sát luôn đi! Xem sau này hắn có dám nữa không!”

Vừa nghe tới báo cảnh sát, gã đàn ông mặc âu phục đã giận dữ đứng lên: “Chúng mày dựa vào đâu mà dám báo cảnh sát hả, con mắt nào của chúng mày thấy tao sờ nó! Có bằng chứng không?!”

“Có bằng chứng!”

Hai cô bạn gái bước ra khỏi đám đông, trong đó có một cô bé là người vừa hoảng loạn vì bị gã quấy rối.

Cô bé nhìn gã đàn ông mặc âu phục đang bị mấy cậu thiếu niên bất lương khống chế.

“Tôi có chứng cứ, anh ta… vừa rồi anh ta cũng sờ tôi! Bạn tôi đã quay lại rồi!”

Ban nãy ở trên xe bus hai cô bé không dám nói gì, chỉ lén lút quay video làm chứng cứ định xuống xe sẽ đi báo án nhưng lại có người đến cứu họ sớm hơn một bước.

Đầu Đinh nổi giận đạp một cú vào người gã: “Thằng súc sinh chó má! Con mẹ nó chứ, mày còn quấy rối cả nữ sinh cơ à!”

Đám người xung quanh nhao nhao lôi điện thoại ra chụp ảnh.

Mà Thịnh Uyên đang nâng trán dựa trên vai Hạ Chi Kỳ, không nói một lời.

Hạ Chi Kỳ cũng hơi luống cuống tay chân.

Anh Thịnh của cậu chàng chưa bao giờ biểu hiện ra tình trạng như thế này, chẳng lẽ anh ấy bị biến thái sờ mông, nội tâm đã bị tổn thương sâu sắc?!

[Hệ thống: Ký chủ, cậu có ổn không?]

Thật Nỗ Lực quan tâm hỏi.

Thịnh Uyên cắn răng không trả lời.

[Hệ thống: Ký chủ, mặc dù xã hội hiện đại coi trinh tiết của đàn ông là của hồi môn quý giá nhất nhưng cậu cũng không cần phải chú trọng đến thế].

Thịnh Uyên: “Cậu đang nói gì vậy?”

[Hệ thống: Không phải cậu bị bóp mông nên cảm thấy mình đã mấy đi trinh trắng à?]

“Ai nói vậy?”

[Hệ thống: Vậy cậu bị sao thế?]

Thịnh Uyên cố khống chế sắc mặt nhưng vẫn không nhịn được chửi bậy: “Mẹ kiếp, mông ông bị chuột rút rồi!”

Trước mặt mọi người, cậu còn ngượng ngùng không dám xoa nắn nó nữa.

– –

Lời tác giả:

Dụ Ba Lạp nô nức chạy tới đăng ký!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK