Cát vàng đầy trời, đất hoang cành khô, trời đất một mảng toàn màu cát bụi, cuồng phong thét gào, đội quân tinh nhuệ cưỡi ngựa chậm rãi trở về doanh trại.
“Không ngờ một quốc gia nhỏ như nước Hạ lại có được binh pháp tinh tường như vậy.”
“Mẹ kiếp, nếu không phải vừa rồi ông đây né giỏi thì bây giờ đã tới âm phủ gặp Diêm Vương rồi.”
“Cũng may tướng quân một ngựa đi đầu giết chết sĩ khí của đối phương, nếu không lần này chúng ta đã bị quân đội bên đó làm cho thua thiệt.”
“Nước Hạ đối diện lấy đâu ra nhiều mưu kế gây tổn hại như vậy?”
“Trận chiến này lúc nào mới kết thúc đây?”
Lão chiến binh lớn tuổi đi theo phía sau quân đội, trên người mặc áo giáp sắt nặng nề, tiếng nói mệt nhọc, bước đi khệnh khạng, thân thể già nua cố sức chống đỡ bộ áo giáp trên người, binh khí cầm trên tay đang có xu thế không thể cầm vững.
“Lão Lý này, nghe nói hai bên đang bàn chuyện đình chiến, nhưng mãi chẳng thấy có tin tức gì. Nước chúng ta đã phái sứ thần sang đó, nếu chiến tranh thực sự bùng nổ giữa hai quốc gia thì nước Hạ kia vốn không phải là đối thủ.”
Lão già Lý vén rèm đi vào trong doanh trại được phân xuống.
“Chỉ hi vọng như thế.”
Thừa dịp lão còn răng, lão muốn chiến tranh mau hết để còn về nhà ăn bánh ngô nữa.
Nhưng trận chiến bùng nổ bất thường này sẽ thực sự có thể chấm dứt sao?
Mấy ngày hôm trước bên phương Bắc mới điều tới một vị đại tướng quân có uy danh hiển hách, quả nhiên bách chiến bách thắng sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi. Mặc dù nước Hạ kia chỉ là một đất nước nhỏ bé không bằng một nửa nước Thịnh, nhưng binh pháp lại lắm mưu nhiều mẹo, nghe nói có một vị quân sư thần cơ diệu toán đang ngự trị trong trận doanh, nước Thịnh đã mấy trận liên tiếp thất bại, không thể tiếp tục nhìn nổi, vừa mắng vừa chửi, vừa phái một vị đại tướng quân anh hùng dũng mãnh tới nơi này. Tướng quân như thần binh trên trời giáng xuống, vừa tới chưa được mấy hôm trận chiến đã liên tục thắng lợi.
Đại tướng quân mới tới vững vàng nắm giữ thế trận, thân cao tám thước, tay cầm một cây thương bạc sáng loáng sắc bén, trên chiến trường anh dũng vô song, dáng vẻ bên ngoài phong lưu phóng khoáng khó mà gặp được. Nhưng người trong quân đội ngày ngày trôi qua rất cẩu thả, đều là đàn ông nên chẳng ai chú trọng dáng hình, lần nào ra ngoài trở về một chuyến cũng đầy đầu đầy người bụi và đất.
Vị tướng quân này ít nói ít cười, chỉ liếc mắt từ xa xa đã khiến cho người ta hoảng sợ, một đôi mắt tàn nhẫn hung ác dọa người y như con chim ưng bay giữa trời cao.
Không ai thích hợp với chiến trường hơn hắn, nhưng nghe nói hắn có chút bệnh tình trong người, tuổi còn trẻ tai đã nghễnh ngãng, cho nên nhiều năm nay mới không có nổi một mối hôn nhân.
Trong doanh trại tướng quân, Dụ Tả Kim đang ngồi trước bàn nhìn bản đồ quân sự trước mặt, tùy tùng họ Trịnh đi theo bên người cầm mấy bức tranh vui vẻ bày tới.
“Tướng quân, tiểu nhân lại thó được mấy bức chân dung của mấy tiểu thư các gia tộc, ngài có muốn xem qua một chút hay không?”
Dụ Tả Kim nhìn bản đồ quân sự, đôi mắt không hề ngước dậy.
Tùy tùng Trịnh khụ khụ hắng giọng, hít sâu một hơi, dồn hơi từ đan điền gào lớn: “Tướng quân! Cô nương xinh đẹp! Mau nhìn này!”
Dụ Tả Kim nhíu mày ngẩng đầu, con ngươi dữ tợn kia lườm cậu ta một cái, đập rớt đám cuộn giấy chứa bức họa trong tay cậu ta.
Tùy tùng Trịnh:…
Quả là một kẻ tính tình xấu như chó.
Tùy tùng Trịnh giận mà không dám nói gì, phủ phục xuống đất.
“Tướng quân bớt giận”
Sau đó cậu ta giật mình nhớ ra Dụ Tả Kim bị nghễnh ngãng, thế là dồn khí từ đan điền.
“Tướng quân! Bớt giận!”
“Cút.”
Tùy tùng Trịnh ôm đống chân dung, hấp tấp cút.
Trong miệng cậu ta vẫn còn lẩm bẩm: “Cũng bởi vì tính tình không ra gì nên mới không ai thèm ngài đó, phì phì phì!”
Vừa rồi trong quân doanh cậu ta có bao nhiêu hèn mọn, bây giờ ra ngoài lại phách lối bấy nhiêu.
Tùy tùng họ Trịnh này đi theo Dụ Tả Kim từ hồi còn ở phủ Tướng quân, chăm lo nhiều năm bên cạnh hắn, ngày nào cũng vất vả lo nghĩ cho chuyện chung thân đại sự cho người.
Người ngoài bảo rằng Dụ Tả Kim nghễnh ngãng lấy sao nổi vợ.
Nhưng tùy tùng Trịnh biết rằng, nguyên do không phải như vậy.
Bởi vì lời đồn nghễnh ngãng không ai chịu lấy vốn là do bên họ truyền đi, sự thật thì vị Dụ tướng quân nhà họ là một người thô lỗ dã man, không biết thương hương tiếc ngọc, nhìn ai cũng như thấy đối thủ của mình. Vóc dáng trên tranh mới xem qua thì đẹp mắt vừa lòng, ban đầu có kha khá tiểu thư gật đầu đồng ý, nhưng sau khi gặp được người thật thì ai ai cũng hoảng sợ, run run rẩy rẩy, lời đồng ý gật đầu làm mai lúc trước cũng xem thành chưa có.
Tùy tùng Trịnh cút từ trong doanh trại ra ngoài, gặp mặt một vị quan bị hai tên binh lính áp giải.
Người nọ có mái tóc đen suôn dài như thác nước phủ ở phía sau, trên đầu là phát quan màu bạc, một thân triều phục đỏ rực ánh kim, tay áo rộng đi giày đen, làn da trắng nõn ngũ quan rõ ràng, dáng vẻ quả thực ngọc thụ lâm phong, quân tử vô song.
Mặc dù lúc này đang bị áp giải nhưng mà cả người không hề để lộ chút chật vật nào.
Một thân trang phục kia vừa nhìn đã biết không phải trang phục của nước Thịnh bọn họ, về phần lý do tùy tùng Trịnh biết người này là quan thì bởi vì trên vai cậu có một con vẹt đang ồn ào ầm ĩ kêu loạn.
“Lớn mật! Ta là quan đó!”
“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng chạm vào ta! Ngươi không xứng!”
“Mau buông con thú cưng của ta ra! Ta nguyền rủa ngươi!”
“Nguyền rủa ngươi!”
Tùy tùng Trịnh:…
Con vẹt này mắng chửi thật khó nghe.
Con vẹt có bộ lông màu đỏ, mào bảy sắc cầu vồng, màu đuôi cũng nhiều mang theo mấy phần diêm dúa.
Tùy tùng Trịnh đứng một bên hóng chuyện, vị quan đang bị đám binh lính áp giải lại chẳng hề bối rối, nếu không biết cậu đang bị bắt thì có lẽ người ta đã nghĩ cậu đang được đưa về nhà rồi.
Lúc đi ngang qua chỗ tùy tùng Trịnh, Thịnh Uyên nghiêng đầu lắc lư chào hỏi.
“Ta là người của nước Hạ bên kia, bên mình đã ăn cơm chưa vậy?”
Tùy tùng Trịnh:…
Đại nạn của ngươi sắp đổ xuống đầu, ngươi có biết hay không?
Có thể chú ý chút tố chất của tù binh không vậy?
Con vẹt trông thấy tùy tùng Trịnh: “Ta nguyền rủa ngươi!”
“Ta nguyền rủa người!”
Tùy tùng Trịnh:…
Mẹ, gặp phải lũ bệnh tâm thần.
Cậu ta vội vã lăn thật xa, một người một vẹt này quá mức khó hiểu.
Thịnh Uyên được áp giải vào trong doanh trại, binh lính đẩy cậu về phía trước. Trong khoảnh khắc đám người họ buông tay, Thịnh Uyên bị mất đi điểm tựa, con vẹt trên vai cậu cất cánh bay lên, còn Thịnh Uyên thì bay nhào ra khỏi chỗ đứng, hạ cánh hoàn hảo.
Bỗng nhiên có một đôi giày đen xuất hiện trước mặt, Thịnh Uyên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen của Dụ Tả Kim phía trên.
Ôi chà.
Là một người đàn ông rất anh tuấn.
Đôi môi đỏ hồng của Thịnh Uyên chu lên: “Huýt~ Huýt~~”
Nhìn tù binh mới đến đang lưu manh huýt sáo trêu ghẹo tướng quân nhà mình.
Binh lính: “Lớn mật!”
Thịnh Uyên đứng lên, chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, con vẹt bay giữa không trung đáp xuống trên vai cậu.
Một người một vẹt nhìn Dụ Tả Kim trước mặt.
“Huýt~~~~~”
“Huýt~~~~~~”
Gương mặt Dụ Tả Kim tối sầm trong nháy mắt, đám binh sĩ không ngờ một viên quan tay trói gà không chặt lại dám to gan đến vậy!
Phó tướng Kỳ giận dữ: “Sao ngươi dám ngông cuồng như thế!”
“Ngươi có biết tướng quân nhà chúng ta là ai không?”
Thịnh Uyên bị đè xuống mặt đất.
“Là ai?”
“Tướng quân của chúng ta vẫn còn một thân trong sạch! Ngươi làm như vậy sau này ngài ấy gả thế nào đây!”
Dụ Tả Kim:…
Lời vừa dứt, ánh mắt viên quan Thịnh đang nhìn về phía vị tướng quân kia lập tức thay đổi, từ kinh ngạc xem thường đến thầm cười trộm, cuối cùng cả người run rẩy. Cậu cười vô cùng kiềm chế, nhưng chính vì kiềm chế như thế nên mới khiến người ta càng tức giận.
Con vẹt: “Cạc cạc cạc, trai già còn trinh!”
“Lớn mật! Tướng quân nhà chúng ta năm nay mới hai mươi tuổi!”
Ồn ào quá.
Dụ Tả Kim nhắm chặt đôi mắt, hận không thể ném toàn bộ đám người trong doanh trướng ra ngoài.
Chất vấn truy hỏi một phen, bọn họ mới biết được người trước mắt chính là vị quân sư tính toán như thần của nước Hạ, rặt một phường thiếu đạo đức, đang lan truyền tin tức vu khống họ khắp nơi nơi chốn chốn.
Tên người này là Thịnh Uyên, Thịnh trong phồn thịnh, Uyên trong uyên bác.
Nhìn đối phương một thân quan phục đứng ở bên, sắc mặt nhàn tản, chẳng hề có thứ tuyệt vọng mà các tù nhân nên có.
Phó tướng và binh lính hoảng sợ.
Tại sao cậu còn chưa suy sụp tinh thần?
Dụ Tả Kim lười nhác bỏ thời gian thẩm vấn người ở bên, để mặc họ thẩm vấn còn mình tiếp tục xem bản đồ quân sự.
Phó tướng nhìn dáng vẻ chẳng hề sợ hãi của Thịnh Uyên: “Ngươi không có lời nào để nói hả?”
Thịnh Uyên thản nhiên tự tại đáp: “Đói bụng.”
Con vẹt: “Đói bụng! Đói bụng!”
“Mang cơm đến đây! Mang cơm đến đây!”
“Ta nguyền rủa ngươi!”
Tại sao trên thế gian lại tồn tại một con vẹt ồn ào thế này.
Phó tướng vỗ bàn đứng dậy: “Các ngươi đừng khinh người quá đáng. Thân ngươi đang trong trại địch, chúng ta chỉ cần vài phút đã có thể lấy mạng ngươi.”
Nhưng hiển nhiên đe dọa chẳng hề có hiệu quả.
“Nếu các người muốn lấy mạng ta thì đã sớm lấy, thẩm vấn xong rồi ta cũng sẽ về với Diêm Vương thôi, nào có chuyện giữ ta đến tận bây giờ.”
“Ngày hôm nay hai nước đang bàn chuyện đình chiến, nếu lúc này ta chết trong doanh trại của các ngươi, người hoảng hốt chắn hẳn phải là các ngươi mới đúng.”
Cậu vốn là người nổi danh trong nước Hạ, có được lòng dân cũng có được lòng vua, trong người mang theo việc quan trọng, nếu cậu chết, chuyện đình chiến cũng chẳng cần bàn thêm.
Trên đời này không ai thích đánh trận, tướng sĩ nào cũng muốn sớm về nhà.
Phó tướng bị chọc thủng tâm tư, hận không thể vươn tay bóp chết cậu, kẻ này quả là quá phách lối.
Thịnh Uyên tìm một chỗ ngồi xuống, dưới mông là tấm thảm da hổ: “Mang cho ta chút cơm.”
“Người đã bị bắt vào doanh trại địch, còn muốn ăn ngon uống ngon nữa hả?”
“Không có thì ta tự sát.”
“…”
Mẹ nó.
“À đúng rồi, mang cho con vẹt của ta một chút, nó đói bụng sẽ thích nói chuyện lắm.”
Ồn ào chết mất thôi.
Nhưng mà hiện nay họ thật sự không thể giết chết vị quan này, chuyện đình chiến còn phải chờ thêm tin tức, bọn họ không thể hành động lỗ mãng.
Phó tướng cắn răng chuẩn bị thức ăn.
Thịnh Uyên dùng bữa trong doanh trại của chủ tướng: “Ngươi đừng chép miệng nữa có được không?”
Vẹt: “Chẹp chẹp chẹp…”
“Ta bảo ngươi đừng chép miệng nữa.”
Con vẹt bay đến trước mặt cậu: “Chẹp chẹp chẹp…”
Thịnh Uyên nhìn về phía những người khác: “Bêu xấu rồi”.
“…”
Đến cùng thì tại vì nguyên do gì mà kẻ kia lại tự tại đến vậy.
Sau khi cơm nước xong xuôi, phó tướng xông lên kéo cậu.
“Đi theo ta đến trại tù binh.”
Thịnh Uyên: “Không đi.”
Vẹt: “Ta nguyền rủa ngươi!”
Doanh trướng chủ quân là nơi có điều kiện tốt nhất, Thịnh Uyên không muốn rời khỏi tấm da hổ: “Đêm nay ta ngủ ở nơi này.”
“Lớn mật! Ngươi có biết đây chính là nơi tướng quân của chúng ta…”
“Ta tự sát.”
“…”
Phó tướng nghẹn lời, nhìn về phía người đàn ông trước mặt: “Tướng quân.”
Dụ Tả Kim chăm chú nhìn vị quan kiêu ngạo kia một lúc: “Để cậu ta ở lại đi.”
Khóe miệng Thịnh Uyên nhếch lên, cười nhìn phó tướng, vô cùng đắc ý, cực kỳ đắc ý.
“Tướng quân!”
Dụ Tả Kim cảm thấy họ phiền không chịu được, khàn giọng: “Cút hết đi.”
Vẹt: “Cút hết đi!”
Đám người trong doanh trại chủ tướng rút lui, chỉ để lại Tướng quân nước Thịnh và vị quan của nước Hạ.
Thịnh Uyên đứng lên khỏi tấm da hổ, đi vòng quanh án thư một vòng.
Cẩn thận quan sát, cậu nhận ra vị tướng quân kia có vài phần nhan sắc, vô cùng hợp với khẩu vị của cậu.
“Năm nay ngươi hai mươi tuổi?”
Dụ Tả Kim không để ý tới cậu.
Thịnh Uyên cũng không thèm quan tâm, vỗ vỗ lên cánh tay hắn.
Được, đủ rắn chắc.
“Tối nay ngươi ngủ với ta đi.”
Dụ Tả Kim nâng mí mắt lên, tròng mắt màu đen đầy ý tứ cảnh cáo, gân xanh trên mu bàn tay giần giật, tựa như có thể bẻ gãy cổ cậu bất cứ lúc nào.
Bé vẹt sợ hãi rụt đầu vào trong cổ áo Thịnh Uyên, chỉ để lại cái mông đang run lẩy bẩy bên ngoài.
Thịnh Uyên: “Không phải ai cũng có thể nhận được phúc phận này đâu, ngươi còn sạch sẽ nên ta mới cho phép đấy.”
Dụ Tả Kim: “Trước kia người đã từng có người ngủ cùng?”
“Thế thì chưa có, chỉ là hôm nay thấy ngươi, gặp sắc nổi lòng tham.”
Gặp sắc nổi lòng tham?
Sợ rằng kẻ này đang dùng lời lẽ nhục nhã quân của nước Thịnh.
Quả là một sự nhục nhã to lớn.
Dụ Tả Kim đứng lên, bả vai rộng lớn lập tức bao phủ cơ thể mảnh khảnh trước mặt. Hắn nhìn từ trên cao xuống, giống như đang nhìn một con kiến không biết tự lượng sức mình.
“Ngươi dám nhục mạ ta”.
Thịnh Uyên: “Không thì ta tự sát đó.”
Dụ Tả Kim: “…”
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Mọi người à, Ba Lạp hiến thân vì tổ quốc đây (vui vẻ cởi quần áo).
– –
Cô Xoài: Các cô ơi, chiều tối qua má Thỏ Hoa thêm 500 chữ kết cục của Đại Hoàng ở chương 105 đấy, tối qua tôi mới edit thêm nên cô nào chưa đọc thì lướt lên đó nhé. Ở đoạn tặng quà cho thầy Lý ấy. Thân ái <3