“Gì cơ?”
Thịnh Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng thương của Đường Đường, cho rằng mình đã nghe lầm.
“Đường Đường”.
Cô Vương đã quay trở về, trong tay còn cầm theo cuốn sổ ghi chép dùng cho cuộc họp của các giáo viên. Đường Đường vừa trông thấy mẹ đã quên ngay cuộc đối thoại cùng với Thịnh Uyên, vui vẻ nhảy xuống khỏi chiếc ghế trong văn phòng, nhảy nhót lao về phía mẹ.
“Mẹ ơi!”
Bé vô cùng vui vẻ, hai bím tóc đuôi ngựa lắc lư theo bước chân. Niềm vui của những bé con luôn đơn giản như vậy, đơn giản đến nỗi chỉ cần trông thấy mẹ mình gương mặt đã lập tức xuất hiện niềm vui.
Cô Vương nhìn Thịnh Uyên đang đứng trước bàn làm việc của mình, cúi đầu hỏi Đường Đường.
“Đường Đường đang chơi với anh trai đó hả?”
Bé con ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”.
Nói xong cô bé rút chiếc kẹo mút trong miệng ra, kẹo đã ăn được nửa ngày mà vẫn chưa thấy bé đi chút nào.
“Anh trai còn bóc kẹo hộ con nữa ạ”.
Cô Vương bế con gái lên: “Thế Đường Đường đã cảm ơn anh chưa?”
“Rồi ạ!” Bé con vỗ vỗ ngực mình: “Mẹ đã từng dạy con phải biết cảm ơn người khác ạ”.
Hai mẹ con mẹ một câu con một câu, cảnh tượng yên bình ấm áp.
Nhưng đâu đó quanh họ lại đang tồn tại một sự áp lực không nói nên thành lời tựa như có thứ gì đó đè lên hai mẹ con họ khiến họ không thở nổi.
Cô Vương cất lời: “Thịnh Uyên, cảm ơn em nhé, cảm ơn em đã chơi với Đường Đường”.
Thịnh Uyên đáp: “Không có gì đâu cô, bé rất đáng yêu”.
Đường Đường nghe thấy lời anh trai liền ngẩng đầu lên, tặng Thịnh Uyên một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
Cô bé ra sức ngoác miệng, mũi và mắt nhăn tít lại với nhau, mang theo nét ngây thơ của con trẻ vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Thịnh Uyên học theo dáng vẻ cô bé, cúi đầu cười trả lại cho bé một nụ cười y hệt. Đường Đường bật cười thành tiếng.
“Anh ơi sao anh lại cười thành thế này rồi?”
“Đường Đường à, sao em cũng cười thành như thế này rồi?”
Tiết tiếp theo sắp sửa bắt đầu, Thịnh Uyên lên tiếng chào hỏi: “Thưa cô, em xin phép về lớp trước ạ”.
Cô Vương nghĩ mình nên cảm ơn chuyện Thịnh Uyên đã chơi cùng Đường Đường, “Thịnh Uyên này, chờ một chút, chỗ cô có ít bánh quy nhỏ, nếu em không ngại thì cầm về ăn với bạn học đi.”
“Ôi, quái lạ, cô đặt đồ ở đâu ấy nhỉ”.
Cô Vương kéo ngăn kéo ra, không thấy bánh quy nhỏ.
“Thịnh Uyên! Em chờ chút nhé”.
Cô Vương cúi người xuống trước bàn làm việc kiểm tra đồ trong chiếc thùng giấy dưới gầm bàn, cuối cùng cô cũng tìm được túi bánh quy trong một góc thùng.
“Tìm thấy rồi, bánh quy vị sô cô la. Thịnh Uyên, em cầm về ăn nhé”.
Thịnh Uyên không nhận đồ, ánh mắt chấn động dừng bên cổ của cô.
Cô Vương cảm thấy kỳ lạ: “Thịnh Uyên, sao thế?”
Khăn lụa trên cổ cô Vương tuột nút thắt, cuối cùng không bám trụ được nữa rơi ra khỏi cổ của cô.
Bàn tay cầm bánh quy của cô Vương cứng đờ trong nháy mắt giống như cô mới bị ném vào trong hầm băng, dòng máu trong người đông đặc, cả người mất đi tri giác không thể động đậy.
Chỉ thấy trên cổ cô có hai dấu tay đen bầm cực kỳ đáng sợ giống như ác quỷ đang ra tay muốn bẻ gãy cần cổ mảnh khảnh của cô vậy.
Cô Vương hoảng hốt vội vã kéo khăn quấn lên cổ mình.
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, cô Vương đẩy Thịnh Uyên ra ngoài.
“Thịnh Uyên! Em mau về lớp học đi!”
Thịnh Uyên quay về đến lớp học, mặt mày nhíu chặt cả đường chưa chịu buông ra, cơn giận vô tận trong lòng giống như dây leo đang không ngừng sinh trưởng.
Giáo viên Toán học vào lớp muộn, Kim An Châu đang nói chuyện với bạn nữ bàn trên.
“Tớ mới đi qua phòng làm việc của cô Tiểu Đào, cô ấy đang thương lượng với các cô giáo khác chuyện khuyên nhủ cô Vương đấy”.
“Cô Vương bị sao vậy?”
“Gặp phải hạng cầm thú, chồng cô ấy đối xử với cô ấy không tốt”.
“Vậy tại sao cô Vương không ly hôn?”
“Tớ nghe các thầy cô kể chuyện gia đình cô Vương vốn là gia đình đơn thân, hồi nhỏ cô sống cùng với bố, tuổi thơ trôi qua không được tốt lắm, cô sợ con gái mình không có bố tuổi thơ sẽ không trọn vẹn mà trong nhà cũng không ai ủng hộ cô ly hôn, ai cũng bảo cô nên nhẫn nhịn.”
“Cô Vương tốt như thế, tên súc sinh kia sao có thể đánh cô”.
Kim An Châu tức giận đập xuống mặt bàn.
Chẳng bao lâu sau, giáo viên Toán học họp xong vội vã chạy đến.
“Các em, thầy xin lỗi, thời gian của cuộc họp đã ảnh hưởng đến tiết học của chúng ta. Các em nhanh chóng lấy sách bài tập ra, chúng ta trao đổi một chút về bài tập lớn trong trang số 58”.
Chương trình buổi sáng nhanh chóng trôi qua, học sinh đã học lên lớp 12 thì không thể tránh khỏi việc phải làm đề và chữa đề.
Hạ Chi Kỳ có chí hướng hùng vĩ nên đi học nghiêm túc hơn rất nhiều, giữa trưa vừa đến thì cục pin đầy ặc cũng chỉ còn một chút tia máu.
“Anh Thịnh, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé”.
Đầu Đinh phụ họa: “Được, được, em cũng muốn ra ngoài ăn”.
Kim An Châu chưa kịp đi ăn ngó đầu: “Em cũng đi”.
Đám người họ sớm đã quen chuyện Kim An Châu xuất hiện trong mọi ngõ ngách quanh họ.
Thịnh Uyên không có ý kiến gì, ăn đồ ăn trong nhà ăn quá lâu rồi hôm nay ra ngoài đổi khẩu vị cũng hợp lý.
Lâm Hiểu Viên và bạn cùng bàn đề cử với họ: “Bọn này đi ăn mì hoành thánh, các cậu có muốn đi cùng không? Cửa hàng bán mì hoành thánh kia có hương vị không tồi”.
Cô bạn lại trông bang phái hai mươi người trùng trùng điệp điệp của Thịnh Uyên.
“Cửa hàng rộng có thể ngồi đủ.”
Đúng lúc không cần sầu lo nên ăn món gì, Thịnh Uyên đứng dậy nói với đàn em phía sau: “Đi thôi”.
Một đoàn người cùng xuất phát đi ra ngoài cổng trường. Lúc ra đến cổng, họ nghe được âm thanh ồn ào, ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đám người đang vây quanh khu vực bên phải cách cổng trường chưa đến năm mét.
“Mẹ kiếp, con đàn bà xấu xí này, mày cho rằng mày trốn đến trường thì tao không tìm được mày à! Theo tao về nhà, nhanh lên!”
Cô Vương che chở Đường Đường ở phía sau, nét mặt hơi chật vật. Cô mặc kệ người đàn ông đang quát tháo mình, chỉ chăm chú cúi đầu trấn an tâm trạng con gái.
Sắc mặt cô cực kỳ tiều tụy, cố đè giọng mình xuống: “Anh đừng náo loạn trước cổng trường”.
Gã đàn ông như bị giẫm trúng đuôi: “Con mẹ nó chứ mày nghĩ tao muốn đến đây sao? Tao còn chưa hỏi mày đấy, mày dẫn con đến trường là có ý gì hả?”
Rõ ràng Đường Đường vô cùng sợ hãi bố, bé ôm chân mẹ cố tìm kiếm sự che chở.
“Hôm nay Đường Đường không khỏe nên không muốn đi nhà trẻ… Á!!!”
Trên mái tóc đen nhánh bồng bềnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay dữ tợn đáng sợ, gương mặt gã đàn ông xấu xí ghê tởm, gã độc ác nắm lấy mái tóc cô Vương giật xuống mặt đất.
Gã hoàn toàn không quan tâm đến chuyện xung quanh mình có học sinh hay người qua đường nào khác vây xem hay không.
Nơi họ đang đứng là cổng trường, cô Vương giận dữ: “Anh làm cái trò gì vậy?”
“Làm gì? Con mẹ nó chứ trưa rồi mà mày không biết đường về nhà nấu cơm? Mày còn hỏi tao đang làm gì sao?”
“Con đàn bà xấu xí, tao cho mày mặt mũi mày đừng có mà không biết điều”.
Gã đàn ông nâng tay tát mạnh vào mặt cô Vương, tiếng vang thanh thúy vang lên, đám học sinh ven đường trông mà hốt hoảng.
Cô Vương bị gã kéo tóc khom lưng xuống giống như trâu như dê, cả người chật vật khó xử.
Đường Đường hoảng sợ khóc òa lên.
“Mẹ ơi! Mẹ, buông mẹ của con ra!!!”
“Cút sang bên kia mà khóc… ĐM!!!”
Gã đàn ông còn chưa dứt lời, một bóng người nhào ra khỏi đám đông, nâng một cú đấm đấm gã ngã xuống mặt đất.
Tốc độ của cậu cực nhanh, người xung quanh còn chưa trông rõ người tới là ai thì gã đàn ông đã nằm vật xuống đất.
“Chú có quyền gì mà dám ra tay đánh cô ấy?”
Khuôn mặt người đàn ông lập tức sưng lên, gã há mồm nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, tầm mắt dừng trên người Thịnh Uyên.
“Nhãi ranh nhà mày nhảy ra từ chỗ quái quỷ nào vậy?!”
“Tôi đang hỏi chú, chú có quyền gì mà dám ra tay đánh cô ấy?”
Thịnh Uyên tóm cổ áo người đàn ông, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm gã.
Dấu tay đen sì giống như xiềng xích một mực bám chặt trên cổ cô giáo Vương.
Trong nền giáo dục Thịnh Uyên được tiếp nhận, đàn ông con trai không bao giờ được đánh phụ nữ.
Chỉ có hạng súc sinh vô dụng mới có thể ra tay với phụ nữ để giải tỏa cơn giận của mình.
Cô Vương chứng kiến cảnh tượng trước mặt, sợ hãi không nói nên lời. Cô vội vàng muốn tiến lên kéo Thịnh Uyên lại.
Cô luống cuống tay chân, đầu tóc rối loạn, chiếc váy trắng dài trên người cũng dính bụi đất, vừa mới chuẩn bị cất bước tiến lên thì Lâm Hiểu Viên đã đứng ra ngăn cản.
“Cô Vương”.
Cô Vương nhìn bạn, nét mặt hoảng loạn.
Lâm Hiểu Viên nắm tay cô: “Cô còn định nhẫn nhịn nữa sao cô?”
Tiếng khóc của con gái vẫn còn vang ở bên tai, cô Vương không thốt ra lời.
Cô muốn nhẫn nhịn sao?
Tất cả mọi người đều khuyên cô nên nhẫn nhịn một chút. Lúc đầu cô đã quyết định ly hôn nhưng ai ai cũng bảo con trẻ còn quá nhỏ, nó không thể không có bố.
Vương Ôn là một đứa trẻ trong gia đình đơn thân, thuở nhỏ bạn bè ai cũng có gia đình hoàn chỉnh, mình cô không có mẹ lòng vốn đã không dễ chịu, cô nghĩ Đường Đường không có bố cũng sẽ khó chịu.
Bản thân cô đã là đứa trẻ chẳng đủ mẹ cha, con gái cô không thể tiếp tục như cô được.
Những vị người lớn trong nhà ai cũng dùng lời lẽ khuyên bảo.
Không một ai ủng hộ cô.
Trên lưng cô bị một ngọn núi đặt lên đè nặng, ép cô khom lưng cúi người, uốn cong cả xương cốt của cô.
Thậm chí nó còn đẩy cả học thức và giáo dục cô đã nhận được xuống tận đáy cốc.
Tiếng người bàn tán càng lúc càng lớn, cô như lạc vào giữa một vùng hỗn độn.
Nhưng có một âm thanh kéo cô quay lại.
Thịnh Uyên tóm cổ gã đàn ông.
“Lúc sáng trông thấy tôi đã muốn nói ngay! Chiếc khăn lụa đeo trên cổ cô giáo chúng tôi vô cùng xấu xí!”
Âm thanh thoát khỏi tiếng ồn ào của đám đông, đinh tai nhức óc.
“Anh ơi, người đã đánh người có nên được tha thứ không ạ?”
Tại sao một cô bé con lại có thể hỏi ra một câu hỏi như thế? Thịnh Uyên siết chặt cổ áo, khống chế gã đàn ông không chịu buông tay.
Cậu sợ bé con sẽ cảm thấy đánh người là chuyện đúng.
“Cổ của cô giáo chúng tôi! Chỉ phù hợp để đeo dây chuyền ngọc trai!”
Thịnh Uyên giơ nắm đấm hung hăng nện vào mặt gã.
“Xưa nay cô không bao giờ phù hợp với chiếc khăn lụa chó chết đó!”
Người phụ nữ ấy vĩnh viễn dịu dàng trầm tĩnh, mặc váy lụa đeo dây chuyền ngọc trai, đứng trên bục giảng nhẹ nhàng đọc thơ cổ.
Gió thổi qua, làn váy cô tung bay tựa bươm bướm, nét mặt hiền lành nhìn các học sinh.
Cô Vương rơi nước mắt.
Thịnh Uyên vừa bị gã đàn ông hất văng xuống mặt đất, Hạ Chi Kỳ đã vội vàng nhào lên.
“Mẹ kiếp, thằng súc sinh đáng chết! Đời này tao hận nhất loại người dám ra tay với phụ nữ như mày!”
“Tao cho mày đánh phụ nữ này! Tao cho mày đánh phụ nữ này!”
Đám bạn học lớp 6 đều xông lên nhưng đang chơi trò chơi chồng người hung hăng đè lên gã đàn ông bạo lực gia đình nọ.
“Mày còn dám đánh cô của bọn tao, bọn tao sẽ lột da mày!!!”
Lâm Hiểu Viên nắm chặt tay cô giáo, kiên quyết vững vàng khẳng định với cô.
“Cô ơi, cô không làm sai gì hết đâu ạ”.
Cô là một người mẹ, một người phụ nữ không hề làm sai bất cứ chuyện gì, thứ cô thiếu là những người ủng hộ bản thân, vừa hay cô vẫn còn có bọn họ.
Kim An Châu không có mấy sức mạnh nhưng cũng xông đến giữ chặt cánh tay gã đàn ông.
“Một ngày nào đó! Cô Vương của bọn tao sẽ tiếp tục đeo dây chuyền ngọc trai tiếp tục lên bục giảng giảng dạy!”
“Tao nói cho mày biết, không có ai có thể bắt nạt cô! Không có ai được phép bắt nạt cô!!!”
Gã đàn ông bị chèn ép, mặt nghẹn đỏ bừng, oxi hấp thụ được ngày càng ít, muốn hô hấp cũng khó khăn. Gã choáng váng mặt mày, dưới sức mạnh bản năng tự cứu lấy mình, gã gào thét giống như một gã điên, vung tay hất mạnh Kim An Châu. Chân Kim An Châu trượt đi, cả người ngã ngửa ra sau, chổng vó lên trời.
Cô Vương đã thoát ra khỏi ma quỷ chiếm giữ lý trí của bản thân, có người đã phá vỡ bầu trời hắc ám mà cô phải hứng chịu, mang đến cho cô ánh sáng mặt trời.
“Sao anh dám đánh học sinh của tôi!!!”
“Sao anh dám làm thế hả?!”
“Trần Hàng! Tôi muốn ly hôn với anh!!!”
Ngoài cổng trường học náo loạn lớn, cảnh sát cũng vội vã đến đây. Bởi vì tham gia ẩu đả đánh nhau nên phần lớn đám học sinh lớp 6 đều bị mời lên đồn một chuyến.
Cô Vương khóc đến hai mắt sưng lên, không ngừng thút thít. Cô cảm thấy mình đã hại học sinh.
Thịnh Uyên và nhóm Hạ Chi Kỳ lại chẳng hề lo lắng, còn trêu đùa cô.
“Cô ơi, sao cô lại khóc rồi.”
Cậu thiếu niên sáng sủa nhã nhặn quay đầu.
“Khóc không đẹp đâu cô”.
Nước mắt cô Vương càng rơi ác hơn.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nghe chuyện chạy ra, đến cùng tình huống vẫn là đánh nhau nên thầy đành giả vờ giả vịt dạy dỗ mấy câu trước mặt cảnh sát, chỉ vào mặt đám học trò: “Cười cái gì mà cười!”
Hạ Chi Kỳ làm mặt quỷ.
Trong nhà Đầu Đinh có cô em gái nên bế Đường Đường cực kỳ quen tay.
Đường Đường nhìn Thịnh Uyên bị thương, Thịnh Uyên cũng nhìn lại bé.
Cậu chỉ vào khóe miệng chảy máu của mình.
“Em thấy không, đánh người là việc làm không đúng. Bố của em không đúng, các anh cũng không đúng cho nên phải đi cùng chú cảnh sát đây này”.
“Nhưng đánh nhau chưa chắc đã hoàn toàn là chuyện không đúng. Nếu người khác bắt nạt em, em vung nắm đấm phản kháng thì nó vẫn là một chuyện hợp tình hợp lý”.
Đường Đường ngây thơ nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
“Anh ơi, anh có đau lắm không?”
Thịnh Uyên cố ý làm quá: “Anh đau muốn chết ấy”.
Dụ Tả Kim ra ngoài trường mới về đến đã trông thấy xe cảnh sát vây quanh cổng trung học phổ thông số 1, Thịnh Uyên cũng góp mặt ở trong đó.
“Thịnh Uyên”.
Thịnh Uyên nghe thấy tiếng người gọi mình, cậu quay đầu lại.
Hàng lông mày rậm đen như mực của Dụ Tả Kim lập tức nhíu lại, hắn trông thấy khóe miệng cậu bị rách da, trên mu bàn tay cũng có vết xước.
Thịnh Uyên nhìn thấy Dụ Tả Kim, hơi ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của cậu, hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cậu.
Chẳng qua hiện giờ cậu không có thời gian nói chuyện với hắn.
Cậu chỉ vào đám người: “Có gì chút về sẽ nói nhé, tôi phải theo họ đi một chuyến”.
Dụ Tả Kim cứ như không nghe thấy lời cậu, xuyên qua đám đông đi đến bên người Thịnh Uyên, đôi mắt chăm chăm nhìn vào vết thương trên khóe miệng cậu.
Nhóm Thịnh Uyên và Hạ Chi Kỳ đi tới đồn cảnh sát, Dụ Tả Kim cũng đi theo.
Thầy chủ nhiệm giáo dục và cô chủ nhiệm Tiểu Đào kiểm tra tình trạng các học sinh, cô Vương thì vẫn chưa khống chế được cảm xúc, khóc không thành tiếng.
Cảnh sát nhìn Trần Hàng và Thịnh Uyên: “Ai ra tay trước”.
Thịnh Uyên: “Nếu chỉ xét em và chú ấy thì người ra tay trước là em”.
“Tại sao em đánh người?”
“Chú ấy bạo lực gia đình với cô giáo chúng em, đánh cô ngay trước cổng trường, em tức giận nên đã ra tay”.
Ánh mắt anh cảnh sát nhìn Trần Hàng lập tức thay đổi: “Lời của em học sinh này có đúng sự thật không?”
“Đồng chí cảnh sát, anh đừng nghe thằng oắt này nói bậy. Bạo lực gia đình cái gì chứ, chuyện cãi vã của hai vợ chồng chúng tôi có liên quan gì đến nó đâu?”
Hạ Chi Kỳ và Kim An Châu đứng sau lưng Thịnh Uyên, họ không ngờ gã đàn ông này vô sỉ đến vậy.
“Rõ ràng ông đã bạo lực gia đình, chúng tôi đứng ở cổng trường đã chứng kiến hết rồi!”
“Đúng vậy!”
“Bọn mày nói láo, tao không đánh vợ tao!”
Thịnh Uyên: “Chú không chỉ đánh cô, chú còn bóp cổ cô ấy, hiện giờ trên cổ của cô chúng tôi vẫn còn dấu tay!”
Ngàn người chỉ trỏ, mỗi người chỉ nói một câu thôi cũng đủ đè chết gã đàn ông. Gã nóng nảy, chỉ vào mặt Thịnh Uyên chửi rủa.
“Thằng ranh con, mày có biết ăn nói không thế hả?”
“Bố mẹ mày dạy dỗ mày thế nào, sao lại dạy ra một đứa con không có giáo dục như thế này!”
“Tao đánh vợ tao ư? Tao đánh đấy!” Gã đàn ông thừa nhận: “Đúng, tao đánh nó đấy!”
“Nhưng đồng chí cảnh sát, anh có biết tại sao tôi đánh cô ta không?”
“Chính là vì nó!”
Gã đàn ông chỉ tay về phía Thịnh Uyên.
“Con đàn bà thối tha kia đã ngoại tình với học sinh, cô trò yêu đương, tôi giận quá nên mới đánh cô ta!”
Thịnh Uyên phẫn nộ đứng phắt dậy: “Chú nói láo!”
Đám học sinh không ngờ gã đàn ông lại hèn hạ vô liêm sỉ như thế, gã không chiếm được lý liền bắt đầu bịa đặt lời đồn.
Lời nói của con người vô cùng đáng sợ, một khi lời đồn lan rộng thì cho dù nó là thật hay giả cũng sẽ mang đến đòn đả kích hủy hoại con người ta.
Mà sau này khi người bị đồn thổi đã được minh oan thì lại chẳng ai quan tâm đến lời minh oan đó.
Còn chưa kể đến nghề nghiệp của cô giáo Vương, trên thân cô phải gánh mối quan hệ ngoại tình với học trò, sự nghiệp của cô chắc chắn sẽ bị hủy đi trong khoảnh khắc.
Tin đồn hoang đường như thế này chỉ có thể giết ngay lập tức, bằng không nó sẽ sinh trưởng như châu chấu dần dà che kín bầu trời.
“Đồng chí cảnh sát, tôi không nói dối bất cứ một câu nào hết!”
“Con đàn bà thối tha Vương Ôn kia không biết xấu hổ, dám yêu đương với chính học sinh của mình”.
Hai bàn tay Thịnh Uyên siết chặt, đứng dậy bước về phía sau.
Dụ Tả Kim đang đứng phía sau bọn họ, trước mặt hắn là Kim An Châu. Hắn thấy Thịnh Uyên đi tới bên này, bả vai khẽ đụng, bạn học Lửa Rừng trước mặt bị hắn đẩy văng ra.
Kim An Châu đứng không vững, cái mông chào hỏi mặt đất.
Ủa, đụng tui làm gì vậy?
Cậu ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thịnh Uyên tóm cổ áo Dụ Tả Kim, lôi hắn ra khỏi đám đông.
Gã đàn ông còn đang mải líu lo không ngừng.
“Chính vì chúng nó có quan hệ không đứng đắn nên tôi mới ra tay, bình thường tôi luôn là một người cực lý trí”.
“Anh nghĩ mà xem, nếu hai chúng nó không có quan hệ không đứng đắn gì thì sao ban nãy nó lại lao ra đánh tôi chứ, rõ ràng chúng nó…”
Thịnh Uyên kéo Dụ Tả Kim tới trước mặt gã, cắt ngang lời gã.
Tiếng nói rõ ràng trẻ trung của thiếu niên vang lên.
“Nhìn kỹ”.
Gã đàn ông:?
Thịnh Uyên kéo thấp cổ Dụ Tả Kim, ngửa đầu hôn tới.
Gã đàn ông:!
Kim An Châu:!
– –
Lời tác giả:
Kim Lửa Rừng: Của tôi! Rõ ràng là của tôi cơ mà!!! Của tôi!! *lăn lộn* *khóc lóc òm sòm*.
Dụ Ba Lạp: Bĩu môi.
*pháo nổ ầm ĩ, chiêng trống vang trời!!!*
P/s: Mục tiêu của anh Thịnh là Ba Lạp nhưng cả Ba Lạp và Lửa Rừng đều nghĩ mục tiêu vốn là Lửa Rừng.