• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Tả Kim cõng Thịnh Uyên một đường trở về đến cổng trường trung học phổ thông số một, phòng bảo vệ của trường đang sáng đèn, hai chú bảo vệ chuẩn bị giao ca.

Dụ Tả Kim ở lại trong trường học khiến cho lãnh đạo và các giáo viên trong trường vô cùng đau đầu, hai năm trước hắn thường xuyên ra ngoài đánh nhau lúc nửa đêm, bảo vệ có muốn kéo cũng không kéo được, lăn lộn hoài cũng thành quen mặt.

Gần đây họ nghe nói đứa nhỏ đã trở nên ngoan ngoãn, không trốn học không đánh nhau ngày ngày chăm chỉ đến lớp cần cù học tập. Lúc đầu bảo vệ vẫn còn chưa tin nhưng khi ngẫm lại thì quả thật non nửa năm nay họ không hề thấy hắn ra ngoài lúc nửa đêm nữa.

Trông quả bóng tròn Dụ Tả Kim cõng sau lưng, bảo vệ còn tưởng rằng hắn đang cõng hành lý.

Chú cất tiếng hỏi thăm: “Mang theo đồ gì mà lớn vậy?”

Căng phồng lên kìa.

Thịnh Uyên thò đầu ra khỏi lưng hắn.

“Không phải đồ đâu ạ”.

Dụ Tả Kim:…

Chú bảo vệ:…

Lời này sao cứ là lạ.

Dụ Tả Kim khàn giọng: “Người ạ”.

“Tình cảm của hai đứa tốt quá nhỉ” – Chú bảo vệ trêu chọc. Đột nhiên chú nhớ tới cái gì, “Năm nay cháu vẫn ở lại trường ăn Tết sao?”

Thịnh Uyên trượt xuống khỏi lưng Dụ Tả Kim, sắc mặt hắn vẫn như thường. Trong quá khứ khi người khác nói chuyện với hắn Dụ Tả Kim sẽ một mực không quan tâm, thế mà gần đây thói quen cũ của hắn đã bị sửa đổi, sẽ cất tiếng đáp lời nhưng chữ nói ra không nhiều lắm, chỉ đơn giản là “Vâng” với “Ừ”.

Dụ Tả Kim: “Vâng”.

Thịnh Uyên nhìn sườn mặt bình tĩnh của hắn, cậu hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh gia đình của Dụ Tả Kim cả.

“Người trong nhà không nhớ cháu sao? Mấy hôm trước chú lại thấy mẹ cháu tới đấy”.

Lại?

Tầm khoảng một tháng hoặc hai tháng mẹ của Dụ Tả Kim sẽ tới thăm hắn một lần nhưng số lần hai mẹ con gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Đồ gửi cho cháu chú để ở trong phòng bảo vệ, cháu muốn lấy đi hay…”

“Để lại”.

Cuống họng bập bẹ khàn đặc quả quyết lạnh lùng, Dụ Tả Kim không thèm liếc phòng bảo vệ một cái, tựa như chưa từng có ai đến trường thăm hắn cả.

Vẫn không chịu nhận.

Chú bảo vệ nhớ đến chuyện Đường Tĩnh nhờ người nhét vào tay họ hai bao thuốc, mong muốn họ nói hộ mình hai câu, chú đã thuận mồm đồng ý.

“Người nhà gửi cho cháu không ít đồ, nói rằng đều là đồ cháu cần sử dụng. Tấm lòng của bố mẹ cả đấy, cháu lấy chúng về đi”.

Chú bảo vệ xoay người đi vào phòng bảo vệ, sắc mặt Dụ Tả Kim đen sì, tiếng nói như lưỡi dao trong cơn gió lạnh: “Không cần”.

Thịnh Uyên vẫn đang đứng bên cạnh, Dụ Tả Kim cố sức đè cơn xúc động trong lòng xuống nhưng tiếng hít thở của hắn lại càng lúc càng lớn, nó đã hoàn toàn che đậy đi âm thanh lý trí hắn đang gọi.

Não bộ hắn bắt đầu khó chịu, lửa giận cùng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ ào ra. Hắn nhìn chú bảo vệ đang xách hai chiếc vali ra khỏi phòng, mu bàn tay nổi gân xanh từng cục, đôi mắt đen nhánh đen đến dọa người.

“Cháu nói”.

“Không cần”.

Tiếng nói của hắn đã biến thành tiếng gầm gừ, hắn cố gắng đè ép. Có thứ gì đó đã bị hắn cố khóa chặt ở dưới đáy lòng nhưng sự phòng thủ của vùng giam cầm đã đi tới cực hạn.

“Cậu ấy không thích thì thôi chú ạ”.

Thịnh Uyên đã nghe ra sự khó chịu của Dụ Tả Kim, cậu kéo người đến bên cạnh, hơi nghiêng thân che chắn trước mặt hắn.

“Chú, phiền chú trông chừng đồ đạc mấy hôm, lần sau trả lại hộ cậu ấy”.

“Không sao, dù gì cũng chẳng phải lần đầu trả lại.”

Thấy người thực sự không chịu nhận, chú bảo vệ cũng không ép buộc hắn nữa: “Không còn sớm đâu, hai đứa nhanh vào trong đi”.

Chú bảo vệ trở về phòng, Thịnh Uyên kéo tay Dụ Tả Kim ngó nét mặt hắn. Dụ Tả Kim cúi đầu trốn cậu.

Thịnh Uyên chớp mắt: “Tránh cái gì, đâu phải lần đầu tôi nhìn thấy cậu giận”.

Một con mắt đen của Dụ Tả Kim lộ ra khỏi mái tóc liếc cậu.

Thịnh Uyên không cảm nhận được sự khác lạ ở hắn, sắc mặt này cậu đã từng nhìn thấy khi Dụ Tả Kim đánh người nên cậu cho rằng mỗi khi hắn tức giận hắn sẽ bày tỏ như thế nhưng thật ra Dụ Tả Kim đến nay vẫn chưa bao giờ là một người có nhiều tình cảm.

Hắn cảm nhận được nguồn nhiệt truyền tới bàn tay mình.

Thịnh Uyên: “Cậu có muốn tới nhà tôi ăn Tết không?”

Dụ Tả Kim ngạc nhiên.

Một người ăn Tết nghe thật quá cô đơn.

Lời mời đưa tới trước mặt, Thịnh Uyên không hề nghĩ tới chuyện Dụ Tả Kim sẽ từ chối, Thật Nỗ Lực cũng không hề nghĩ tới. Bình thường Thịnh Uyên nói đi sang trái Dụ Tả Kim chắc chắn sẽ không đi sang phải, một lời mời ngay trước mặt thế này sao hắn có thể từ chối.

Trừ khi hành tinh nhỏ nào đó va chạm với Trái Đất.

Dụ Tả Kim: “Không cần đâu”.

Thật Nỗ Lực:…

Đài thiên văn! Các vị đã biết chuyện này chưa?

Hắn cất tiếng uyển chuyển từ chối, tuy rằng giọng điệu của hắn vẫn kỳ dị như vậy, không nghe được quá nhiều chập trùng nhưng hắn vẫn đang nắm tay Thịnh Uyên, ngón tay ma sát lòng bàn tay cậu.

“Tôi còn có việc khác”.

Thịnh Uyên: “Việc gì vậy?'

Dụ Tả Kim: “Học bài”.

Hai chữ “học bài” nói ra từ miệng của Dụ Tả Kim khiến cho hệ thống trẻ em hư Thật Nỗ Lực cũng hơi hốt hoảng.

Đáng lẽ hắn vốn có rất nhiều lý do nào là đánh nhau, nào là tụ tập ẩu đả, nào là hút thuốc, nào là uống rượu…

Hắn phải làm ra rất nhiều chuyện ngông cuồng ngang ngược giống như danh tiếng bất lương người người chỉ nghe tin đồn thôi đã sợ mất mật trước đó.

Nhưng hắn đã sửa sai, thay đổi rất nhiều, thậm chí trong khoảnh khắc hoảng hốt này Thật Nỗ Lực suýt chút nữa đã không nhận ra người trước mắt là Dụ Tả Kim.

Hắn không thay đổi so với ngày đầu họ gặp mặt nhưng lại như tất cả mọi thứ đã đều thay đổi.

Thành tích giữa Dụ Tả Kim và Thịnh Uyên có sự chênh lệch, có thể nói rộng ngang kênh Hồng. Thịnh Uyên ưu tú rõ như ban ngày nên con đường học tập của Dụ Tả Kim càng thêm căng thẳng. Hai năm trước hắn chẳng nghiêm túc học được mấy buổi nên bây giờ muốn đuổi theo chân người ta càng phải cố gắng gấp bội.

Thịnh Uyên mời hắn, hắn có muốn đi không? Có chứ, muốn đến phát điên nhưng hắn từ chối. Hắn phải ở lại trường học tập, còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, hắn không còn thời gian chơi đùa. Không phải hắn không muốn ở bên cạnh Thịnh Uyên mà hắn muốn được ở bên cậu thật lâu thật lâu.

Thịnh Uyên: “Bạn học Dụ giác ngộ tư tưởng cao đến thế cơ à?”

Dụ Tả Kim gật đầu.

“Vậy ngày kia tôi mang sủi cảo đến cho cậu nhé, ngày kia là 30 tết rồi”.

Dụ Tả Kim vẫy xe hộ Thịnh Uyên, móc tiền trong túi mình đưa cho tài xế, lưu luyến không nỡ nhìn cậu thêm vài lần mới xoay người đi vào trong trường.

Đường quai hàm của hắn căng chặt, đôi mắt đen nhánh nhìn con đường nhỏ trong trường học, hắn có thể cảm nhận được cơn xúc động trong lòng hắn đang ngày càng dâng lên, ngày càng rõ rệt. Nó đang kêu gào trong đầu hắn, tùy tiện múa may trước mắt hắn, hắn không khống chế nó được, dập cũng không xong. Dường như từ khi bước chân vào trong trường học, trí nhớ của hắn đã bắt đầu xuất hiện những sai lệch mơ hồ.

Rõ ràng cảm xúc của hắn biến hóa đến vậy nhưng hắn lại không hoàn toàn ý thức được gì, thậm chí hắn còn không nhớ rõ mình đã về phòng 408 bằng cách nào. Hắn cảm tưởng rằng thời gian mới trôi qua vài phút nhưng…

Dụ Tả Kim cầm điện thoại di động lên, màn hình khóa của hắn là ảnh chụp Thịnh Uyên mặc trang phục hoàng tử rực rỡ sang trọng hôm diễn kịch.

01:59.

Đã hai tiếng trôi qua.

Đôi mắt đen của Dụ Tả Kim rũ xuống, đứng trong căn phòng ký túc xá hỗn độn.

Sàn nhà đã lộn xộn không tả nổi, tay trái của hắn còn chảy máu ra ngoài, giọt máu trượt đi, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Hắn nhìn toàn bộ căn phòng ký túc, đứng im tại chỗ thật lâu, lòng còn cảm thấy hơi sốc.

Hắn đã bị cảm xúc chi phối, hoàn toàn mất đi lý trí, không thể khống chế nổi mình.

Hắn đã cảm nhận được tình trạng này từ lâu, tầm một hai năm trước, hắn nhớ không rõ nữa. Khi ấy hắn vẫn còn có thể điều khiển suy nghĩ khiến mình bình tĩnh lại nhưng dần dần hắn bắt đầu không thể khống chế nổi, thậm chí còn hưởng thụ cơn sung sướng mà bạo lực mang lại. Mỗi một lần kiềm chế lại kiềm chế thì đến khi bùng nổ kế tiếp càng thêm mãnh liệt.

Dụ Tả Kim nhìn bình giữ nhiệt bị đẩy đổ trên mặt đất, thân bình lõm vào trong, có một phần đập trúng góc bàn đã tróc sơn, nắp đậy không biết bắn tới chỗ nào.

Ngón tay hắn run rẩy cầm bình giữ nhiệt trên mặt đất dậy.

Tại khoảnh khắc này nỗi sợ hãi trong lòng càng phóng to vô hạn.

Thịnh Uyên trên màn hình điện thoại xán lạn rực rỡ.

Nếu như có một ngày hắn làm tổn thương đến cậu ấy thì sao?

Dụ Tả Kim không dám nghĩ, hắn bắt đầu điên cuồng thu dọn phòng ngủ, muốn đưa tất cả quay trở về dáng vẻ gọn gàng ban đầu, giống như trong phòng 408 chưa từng xảy ra hồi cuồng loạn ban nãy.

*

Sáng sớm ngày 30 Tết, Thịnh Uyên rời khỏi giường. Khi cậu dậy thì bé Thịnh Vọng vẫn còn đang say sưa ngon giấc trên chiếc giường gỗ nhỏ của riêng nhóc. Thịnh Uyên ngắm tư thế ngủ oai hùng của nhóc, vươn tay kéo tấm chăn nhóc đá ra đắp lại lên người.

Tình thương của anh trai lớn trong nhà.

Giây tiếp theo, Thịnh Vọng tung chân đá một cái, đạp rơi tấm chăn trên người.

[Hệ thống: Rất phản nghịch, tôi rất thích].

Thịnh Uyên:…

Tuổi còn nhỏ đã học được thói không phân biệt tốt xấu.

Nhưng Thịnh Uyên vẫn nhặt chăn lên, lần nữa đắp lên người nhóc.

Lúc cậu đi ra khỏi phòng thì phòng bếp đang binh bing bom bom, Thịnh Thành Công băm thịt làm bánh, Phùng Quyên ở phòng khách dùng chổi lông gà phủi TV.

Thịnh Uyên đi vào trong phòng bếp: “Bao giờ làm sủi cảo thế bố?”

Thịnh Thành Công: “Sắp tối, chờ bố băm thịt xong sẽ gói”.

Thịnh Uyên đi tới bên cạnh nhìn xem vỏ bánh nhiều hay ít.

Thịnh Thành Công: “Đủ ăn, bố làm không ít đâu”.

Công nhận có rất nhiều.

Thịnh Uyên nói: “Gói xong hấp chín cho con mang đi một chút nhé”.

Thịnh Thành Công lập tức có sức sống hơn hẳn: “Bạn gái?”

Thịnh Uyên: “Bạn trai”.

Thịnh Thành Công:…

“Bố còn tưởng con mang cho con gái đấy”, Thịnh Thành Công cho rằng Thịnh Uyên nói đùa, chú không hề biết rằng Thịnh Uyên đang nói sự thật.

“Nam sinh tuổi các con ăn không ít, chút nữa gói hết chỗ vỏ bánh này đi, mang nhiều cho thằng bé vào. Gần sang năm mới còn ở lại trường học đón Tết, thằng bé nỗ lực ghê thật”.

Chú khẽ than thở.

Nhân thịt làm bánh chuẩn bị xong, Thịnh Uyên rửa tay bắt đầu gói sủi cảo. Dáng vẻ của cậu rất nghiêm túc, ngón tay linh hoạt múa vài đường, một chiếc sủi cảo xấu xí cứ vậy được sinh ra.

Thật Nỗ Lực:…

Xấu chết mất, nhưng cái mặt lại bày tỏ mình rất lành nghề.

[Hệ thống: Tôi tưởng cậu biết gói].

Thịnh Uyên: “Tôi biết gói mà?”

[Hệ thống:…]

Còn tỏ ra rất hài lòng với sủi cảo mình gói nữa.

[Hệ thống: Xấu lắm].

Thịnh Uyên: “Không tin”.

[Hệ thống: Nói thật.]

Thịnh Uyên cầm sủi cảo đưa đến trước mắt Thịnh Vọng.

“Anh gói đẹp không?”

Thịnh Vọng giòn giã đáp lại: “Đẹp ạ”.

Thật Nỗ Lực:…

Ai đến quản lý cặp anh em này hộ cái.

Trường trung học phổ thông số 1 hôm nay cũng khá náo nhiệt, bên ngoài trường có không ít xe đang đỗ, có phụ huynh còn ngồi xe từ tận tối hôm qua để tới nơi này. Ngoài Dụ Tả Kim, học sinh lớp 12 ở lại trường tầm ba mươi bạn học, đa số phụ huynh đến trường để đưa sủi cảo và cơm tất niên cho con cái mình.

Hiện giờ đang là giữa trưa náo nhiệt, nhà ăn trong trung học số 1 ngày nào cũng mở, trừ đồ ăn trong trường thì trường còn tạo điều kiện cho các phụ huynh sử dụng phòng bếp hâm nóng để đồ họ mang đến cho con không bị nguội lạnh không ăn được.

Trong tiếng ồn ào bên ngoài, Dụ Tả Kim đang ngồi bên bàn làm đề Toán. Hành lang vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần, ngay sau đó phòng 408 khẽ vang lên hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Thịnh Uyên tới rồi.

Dụ Tả Kim dừng bút, đứng dậy khỏi bàn sải bước đi tới cửa, khóe môi cong lên nụ cười nhợt nhạt. Hắn kéo cửa ra.

Sau khi nhìn thấy người ở bên ngoài, tiếng nói khàn khàn của hắn kẹt lại trong cổ.

Đường Tĩnh ôm một hộp đồ ăn trong lòng đứng ở trước cửa, khí chất của cô dịu dàng trang nhã. Trông thấy con trai tươi cười mở cửa ra, đôi mắt cô tràn đầy kinh ngạc, gương mặt nhanh chóng nở nụ cười.

“Tả Kim”.

Bên người cô có một người đàn ông cao lớn, chiều cao xấp xỉ với Dụ Tả Kim, bề ngoài nghiêm túc chững chạc, sau khi thấy người mở cửa thì sắc mặt không vui cũng dần tan biến.

Dụ Tả Kim lạnh lùng nhìn hai người đứng bên ngoài, độ cong bên miệng biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK