*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc giường đơn được làm bằng gỗ đặc, có thể thấy được sức lực của Dụ Tả Kim không hề giống với người bình thường.
Thịnh Uyên nhìn cảnh tượng bên trong phòng 408, câm nín không nói nên lời.
[Hệ thống: Cậu có muốn đẩy giường trở về không?]
“Không thì định tặng không cái mông lên hả?”
Thịnh Uyên đóng cửa phòng đi vào trong, cởi áo khoác bên ngoài ra.
Chiếc giường này không nhẹ, Thật Nỗ Lực cầm quả cầu hoa giả lập, lắc lư trái phải.
[Hệ thống: Cố lên! Cố lên!]
Trong tiếng cổ vũ của Thật Nỗ Lực, Thịnh Uyên hít sâu một hơi, tay nắm chặt góc chăn.
Thật Nỗ Lực:?
Cánh tay phất lên, chăn mở rộng, Thịnh Uyên thuận thế lăn tròn vào trong, động tác trơn tru trôi chảy.
[Hệ thống: Cậu đang làm gì vậy?]
Thịnh Uyên: “Lần đầu tiên được ngủ giường cỡ Queen trong phòng ký túc, trải nghiệm trước đã rồi nói sau”.
“Hiện giờ không tiện dịch chuyển giường, tôi hết sức rồi”.
[Hệ thống: Không phải cậu mới ăn xong cơm trưa hả?]
Thịnh Uyên nhắm hai mắt lại: “Sức lực dùng để ăn cơm hết mất rồi”.
Thật Nỗ Lực:…
Hay cho một kẻ bạ đâu sống đấy, cho dù cái mông khó giữ thì Thịnh Uyên cũng chẳng bị lay động.
Nhưng nói cho cùng, giường đôi ngủ thực sự thoải mái hơn giường đơn rất nhiều.
Lúc Thịnh Uyên tỉnh dậy thì giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc. Thịnh Uyên mở mắt ra trong lớp chăn ấm áp như lò sưởi, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ. Cậu quyến luyến nằm trong chăn thêm năm phút nữa mới vén chăn đứng dậy, giấc ngủ lúc nãy ngon đến độ mái tóc rối bời, hai má đỏ hồng.
[Hệ thống: Ký chủ, hiện giờ cậu đã có sức chuyển giường chưa?]
Thịnh Uyên mới ngủ dậy cổ họng hơi khàn. Cậu hoạt động chân tay, ý thức nhanh chóng tỉnh táo.
Cậu khom lưng chống cánh tay lên mép giường, dự định đẩy chiếc giường đơn của bản thân về vị trí ban đầu.
Năm phút sau —
Thịnh Uyên nhìn chiếc giường đơn chỉ xê dịch được vài centimet, chìm vào suy ngẫm.
[Hệ thống: Nó thật sự nặng đến vậy sao?]
Thịnh Uyên cứng miệng: “Cũng không nặng lắm”.
[Hệ thống: Vậy tại sao cậu không đẩy được?]
Thịnh Uyên: “Vừa rồi anh nằm mơ tốn sức quá”.
[Hệ thống: Nằm mơ đâu phải sự thật?]
“Tôi đã tự đặt mình vào trong giấc mơ đó”.
[Hệ thống: Vậy cậu đã nằm mơ thấy cái gì?]
“Đấm chết Trịnh Quan Tây”. Thịnh Uyên: “Trước giờ mỗi khi muốn làm việc gì, anh đây đều thích tự thân vận động”.
[Hệ thống:…]
(*) Đấm chết Trịnh Quan Tây: Đoạn tình tiết nằm trong hồi thứ ba của Thủy Hử – Lỗ Trí Thâm đấm chết Trịnh Quan Tây.
Tự tay ra trận trong giấc mơ quả thật hơi phí sức.
Thịnh Uyên mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt ở bên trong, sắc hồng trên gương mặt sau cơn say ngủ vẫn chưa tan hết.
Ngay khi Thịnh Uyên đang lo lắng về hai chiếc giường thì tay nắm cửa phòng 408 truyền đến âm thanh mở khóa.
Dụ Tả Kim mang theo một thân khí lạnh đi vào trong, lập tức trông thấy Thịnh Uyên đang đứng bên giường.
Hắn liếc nhìn về phía hai chiếc giường đơn đã bị đẩy tách ra, lòng hơi lo lắng.
Thịnh Uyên bắt đầu tra hỏi: “Cậu đẩy chúng vào cùng một chỗ?”
Hành động đó quả thực không phải một hành động rụt rè gì.
Cô bé đan găng tay cho người ta không bao giờ làm những ra những chuyện đó.
Dụ Tả Kim nhìn vào mắt Thịnh Uyên, sau đó yên lặng chuyển hướng tầm mắt.
Hắn hơi chột dạ.
“Không biết”.
“…”
Không biết cái quỷ nhà cậu ấy.
Dụ Tả Kim mở to hai mắt nói dối: “Quản lý ký túc”.
Ý là giáo viên quản lý ký túc đã làm đấy.
Nhưng thầy quản lý của ký túc năm nay đã bốn mươi chín tuổi, tuổi gần nửa trăm lưng lại còn không tốt.
Thịnh Uyên nhìn chiếc giường gỗ có muốn đẩy thì trâu cũng mệt chết.
Thằng nhãi kia, cậu thật sự mặc kệ chuyện sống chết của thầy quản lý đúng không?
“Mấy giáo viên quản lý ký túc đến?”
Dụ Tả Kim: “Một người”.
Thịnh Uyên: “Thầy quản lý có sức lớn thế cơ à? Mình tôi còn không đẩy nổi”.
Dụ Tả Kim cứng đờ người.
Nhưng vì muốn bảo vệ thiết lập hình tượng của bản thân, hắn vẫn kiên trì làm như mình không biết, cho dù thầy quản lý có mệt chết cũng nhất quyết không phải do hắn đẩy.
Dụ Tả Kim nói lời trái lòng: “Thầy khỏe lắm”.
Thịnh Uyên:?
“Người càng già càng dẻo dai”.
“…”
Thịnh Uyên lẳng lặng đứng bên nhìn hắn giả vờ, Dụ Tả Kim không dám nhìn nét mặt của cậu, quay lưng lại. Tấm lưng gần một mét chín to cao cực kỳ chột dạ.
Thịnh Uyên híp mắt.
“Nếu như thầy quản lý đã đẩy giường gần sát lại thì hai chúng ta hợp sức đẩy nó về chỗ cũ đi”.
Một giây sau, chột dạ trên mặt Dụ Tả Kim biến thành mất vui.
Hắn đứng im ở đó y như một bức tượng điêu khắc.
Thịnh Uyên vỗ vỗ người hắn: “Cùng đẩy nào”.
Khóe miệng Dụ Tả Kim thẳng băng, hắn đẩy hai cái giường lại gần sát vì muốn ngủ cùng với Thịnh Uyên, không thể nào có chuyện ép hắn đẩy nó trở về được.
Nhưng Thịnh Uyên vỗ người hắn, hắn vẫn dịch chuyển bước chân.
Hắn đi đến bên người Thịnh Uyên, trong ánh mắt phức tạp của cậu, vươn tay đẩy chiếc giường đơn Thịnh Uyên mới đẩy đi được vài centimet.
Kít—
Hai chiếc giường lần nữa hợp thể.
Thịnh Uyên:…
Cậu đang làm gì vậy?
Tôi hỏi cậu, cậu đang làm cái gì vậy?
Cái mông của Thịnh Uyên đột nhiên siết chặt, cậu cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.
Sức lực người này quá dã man, bạn học phòng bên – Trịnh Tử Lộ thì vẫn còn ngáy o o trên giường, Thịnh Uyên có muốn đánh cũng không đánh lại Dụ Tả Kim được.
Thịnh Uyên giả bộ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao lại đẩy về?”
Tiếng nói khàn khàn của của Dụ Tả Kim đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Thầy quản lý làm thế… ắt có đạo lý”.
Thịnh Uyên:…
Hoàn hảo.
Không có một kẽ hở.
Cậu đành hạ giọng làm hòa.
“Nhưng mà…”
Thịnh Uyên giả bộ muốn nói lại thôi.
Dụ Tả Kim cúi đầu.
Thịnh Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, gương mặt ửng hồng mang theo nỗi niềm khổ sở: “Nhưng tôi không thích ngủ giường đôi”.
Thật Nỗ Lực:…
Vừa rồi kẻ ngủ no say tối tăm mặt mũi trên giường là đứa nào?
Dứt lời, còn chưa đợi Thịnh Uyên trông rõ động tác, chỉ nghe thấy hai hồi tiếng ma sát, hai chiếc giường đơn đã về nguyên vị trí ban đầu.
Sức lực như quái vật khiến Thịnh Uyên không khỏi hồi tưởng đến nửa thân trên của Dụ Tả Kim cậu mới trông thấy lúc sáng ngày.
“Cậu khỏe thật đấy”.
Nhìn hai chiếc giường đã tách nhau ra, hai mắt Thịnh Uyên sáng lên.
Đây là lời khen hắn?
Dụ Tả Kim được khen mặt ngẩn ngơ, hắn không dám đối mặt với cậu, hai tai đỏ bừng.
Chỉ vì một câu không thích ngủ giường đôi nên hai chiếc giường đã tách ra.
Tình cảm yêu thích của Dụ Tả Kim để lộ ra ngoài, vô cùng rõ ràng.
Ở chung với hắn lâu như thế, Thịnh Uyên rất dễ dàng nắm bắt được.
Cậu không chọc thủng lời nói dối đầy sơ hở của hắn mà chỉ tiến lên đụng khẽ lên vai.
“Lần sau cậu nhớ nói với thầy quản lý đừng ghép giường lại nữa, tôi ngủ không thoải mái.”
Giọng nói của cậu mang theo chút khàn khi mới vừa ngủ dậy nghe có vẻ giống như đang làm nũng.
Dụ Tả Kim nghe vào, tìm không ra nổi đâu là hướng Bắc.
“Thầy ấy đẩy vào tôi sẽ đẩy ra”. Hắn dỗ dành.
Trái tim trong lồng ngực nóng bỏng như bốc cháy.
Số lần cố gắng giao tiếp của hắn đã nhiều hơn một chút nhưng lần nào cũng chỉ có vài chữ ngắn ngủi. Trước đó Thịnh Uyên đã nói với hắn, cậu ấy muốn hắn nói nhiều hơn nhưng cứ mỗi lần định mở miệng thì hắn lại do dự. Dụ Tả Kim hết sức khổ sở, hắn không muốn nói, hắn không muốn nghe được âm thanh của mình.
Nhưng Thịnh Uyên bảo, cậu ấy thích giọng của hắn, cậu ấy nói giọng hắn giống như… tiếng đàn cello.
Gương mặt lạnh lùng của hắn không hề thay đổi biểu cảm, thoáng nhìn luôn cảm thấy hơi hung dữ.
“Giỏi lắm”. Thịnh Uyên ở bên cạnh đang cười ha ha cho qua chuyện nhưng trong mắt Dụ Tả Kim đây lại là một cảnh tượng khác biệt.
Thịnh Uyên vốn rất trắng, bàn tay đang khoác bên vai hắn cũng vậy. Lúc này cậu đang nhìn hắn cười, đôi mắt cong cong long lanh như sắp trào nước ra.
Cổ tay Thịnh Uyên đột nhiên bị siết chặt, Dụ Tả Kim kéo cậu lại gần, cúi đầu tiến sát lại gần mặt cậu.
Trong thoáng chốc ấy, Thịnh Uyên căng thẳng như cung đã lên dây, không biết cậu đã lại chạm vào sợi dây nào kích thích Dụ Tả Kim nữa rồi.
Hắn muốn làm gì?
Đòi cậu thưởng sao?
Thật Nỗ Lực bị tự động che chắn.
Thịnh Uyên chớp chớp mắt không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ đường nét rõ ràng của Dụ Tả Kim. Con ngươi đen nhánh của hắn đang chăm chú nhìn cậu, trong đó có chứa những khát vọng không thể diễn tả thành lời.
Giống như con thú lớn ăn thịt trên thảo nguyên.
Cổ tay bị người ta nắm chặt, Thịnh Uyên nuốt nước bọt thử giật tay về nhưng thứ đang khống chế cậu không giống con người mà giống như một chiếc còng sắt.
Thịnh Uyên rũ mắt nhìn xuống đôi môi Dụ Tả Kim.
Không phải chứ, chúa ơi, một ngày đòi hôn bốn hồi.
Thậm chí Thịnh Uyên còn sinh ra nỗi nghi ngờ Dụ Tả Kim có niềm đam mê với hôn nữa.
Có lẽ do điều hòa nhiệt độ trong phòng để quá cao nên Thịnh Uyên cảm thấy mình hơi nóng.
Hai mắt cậu nhanh chóng chớp chớp, thử thăm dò tiến về phía trước.
Hôn nhiều lần thế rồi, thêm một hai cái nữa cũng đáng gì đâu.
Nhưng khi đôi môi sắp chạm vào môi Dụ Tả Kim thì cậu bỗng đột ngột chuyển hướng, khẽ thơm lên gò má hắn.
Đầu óc Thịnh Uyên choáng váng một trận: “Được rồi”.
Dụ Tả Kim nhìn cậu, buông tay.
“Lần sau lại dọn về hộ cậu”.
Thịnh Uyên:…
Một chuỗi âm thanh báo động vang lên trong lòng.
Píp – píp – píp – píp.
Thời gian vào lớp không còn mấy phút, Thịnh Uyên sợ ký túc xá còn vật gì phải chuyển, vội vàng khoác áo lên người.
“Đi trước nhé”.
Cậu lên tiếng chào, ra khỏi phòng 408.
Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết Tiếng Anh, cô giáo Tiếng Anh xinh đẹp chuyên mặc trang phục hợp mốt của lớp 6 đang đứng trên bục giảng nói về bài văn viết trong đề.
Đến khoảng thời gian này, hầu hết học sinh lớp 12 đã hoàn thành toàn bộ chương trình học, thời gian còn lại chỉ không ngừng ôn tập những phần trọng tâm và làm đề, ngày nào cũng vậy, trăm hôm như một không khác gì khuôn mẫu.
Hiếm khi Thịnh Uyên thất thần ở trong giờ học, nhưng không được bao lâu cậu đã bắt đầu tập trung trở lại.
Sau khi tiết học tan, cậu nâng trán suy ngẫm.
Quả nhiên yêu sớm hại người, lên lớp không thể tập trung.
“Anh Thịnh, em đi sang siêu thị, anh có muốn mua gì không?”
“Một chai nước.”
Thịnh Uyên móc túi áo khoác định đưa tiền mua nước cho Hạ Chi Kỳ.
Ngón tay chạm vào hai viên tròn cưng cứng, cậu móc ra xem, là hai chiếc kẹo vị dâu tây, giấy gói kẹo vô cùng đáng yêu xinh đẹp.
Thịnh Uyên đột nhiên nhớ tới lúc Dụ Tả Kim đẩy giường quả thật đã chạm vào áo khoác của cậu.
Hạ Chi Kỳ: “Anh Thịnh, sao vậy?”
Thịnh Uyên nhét kẹo vào trong túi: “Không có gì, tôi đi với cậu”.
Cậu đứng lên khỏi chỗ ngồi, cùng Hạ Chi Kỳ đi ra khỏi lớp học.
Trong đầu nghĩ, phải tìm một lý do thích hợp để chia tay thôi.
[Hệ thống: Cậu vừa mới hôn người ta mà lòng đã muốn chia tay, nhìn xem có giống một thằng đàn ông cặn bã không kìa].
Thịnh Uyên: “Không phải giống”.
[Hệ thống:…]
Thịnh Uyên: “Anh đúng là người như thế đấy.”
[Hệ thống:…]
Hay cho một thằng đàn ông cặn bã, đến giả bộ cậu cũng không cần sao?
Không cần Thật Nỗ Lực nhắc nhở, chính Thịnh Uyên cũng cảm thấy hành vi như vậy không ổn nhưng có một số chuyện cứ nói thẳng thì tốt hơn.
Hai người họ đi đến tầng một đúng lúc bắt gặp Dụ Tả Kim đang nâng bước chân dài bước vào tòa nhà. Tiết sau lớp hắn học Ngữ Văn.
Ngoại hình của hắn chói sáng, Thịnh Uyên lập tức trông thấy hắn ngay giữa đám đông.
Không chỉ riêng cậu nhìn thấy mà hai cô bạn học đang đứng chờ ở cửa khu lớp học cũng trông thấy.
Một bạn học trong đó là thành viên ban Văn Nghệ của khối 12, trước kia đã từng luyện tập vở kịch cùng họ.
Sau khi trông thấy Dụ Tả Kim, khuôn mặt cô bé đỏ lên, há miệng run rẩy đuổi theo hắn.
“Bạn học Dụ, tặng bạn thứ này”.
Cô bé lấy hết dũng khí lên tiếng, cô bé biết rất nhiều người sợ hãi Dụ Tả Kim nhưng cho dù cô bé sợ hãi thì cô bẽ cũng thật sự yêu mến hắn.
Dụ Tả Kim không nhìn, vòng qua người cô bé bỏ đi.
Thật Nỗ Lực ầm ĩ trong đầu Thịnh Uyên,
[Hệ thống: Nếu nhân vật mục tiêu nhận thì cậu có cớ nói lời chia tay với cậu ta rồi].
Cô bạn học rất kiên trì: “Bạn học Dụ, tớ thích cậu”.
Dụ Tả Kim vô cùng lạnh lùng: “Không cần”.
Cô bạn học: “Bạn học Dụ, tớ thật sự thích cậu, tớ cảm thấy cậu không giống như lời đồn, tớ thấy cậu cực kỳ lạnh lùng nhưng cũng cực kỳ đẹp trai”.
Dụ Tả Kim nhìn về phía cô bạn.
Lòng cô bạn khấp khởi mừng thầm.
Giây tiếp theo, âm thanh như tiếng quạ đen phát ra từ trong họng Dụ Tả Kim: “Giả bộ, ngày thường giống như đồn đại”.
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Vất vả lắm mới có vợ, đừng hòng làm tôi mất vợ nhé.
– –
🥭: Chiếc bìa truyện xinh yêu của bản gốc bên TG (tên trên bìa là tên cũ)