• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tiểu Minh: “Hả?”

Dụ Tả Kim mặc bộ đồ rồng dữ liếc mắt nhìn cậu ta.

Vương Tiểu Minh: “Được quá! Đương nhiên là quá được rồi đại ca Dụ ơi! Toàn bộ trường trung học phổ thông số một không có người nào phù hợp với nhân vật này hơn anh đâu”.

Tiện miệng nịnh nọt thêm mấy câu.

Cậu ta hít một hơi thật sâu nhìn lại toàn bộ quang cảnh phòng học múa, ai có thể ngờ được trong căn phòng 507 có quy mô không khác gì những phòng học khác này lại đang chứa đến tận ba vị đại ca trong giới bất lương.

Mặc dù ý định ban đầu của cậu ta là chèo kéo lực lượng cổ vũ đông đảo của họ nhưng xét trên tình thế hiện tại, cậu ta đã thật sự chọc thủng ổ bất lương mất rồi.

Đám bạn học ở trong phòng múa hiện giờ đều không quen biết với ba vị đại ca nhưng Thịnh Uyên khác biệt với hai vị còn lại. Tính tình cậu thoải mái giống như chú chim tự do trên trời, so với sự e ngại không dám tới gần với Dụ Tả Kim và Chử Vệ Thiên thì Thịnh Uyên dễ ở chung hơn rất nhiều.

Phần lớn các bạn học muốn chụp ảnh chung cũng chỉ dám tới tìm Thịnh Uyên, hai người còn lại thì họ nào dám hỏi.

Mà Thịnh Uyên giống như phương tiện kết nối giữa Dụ Tả Kim, Chử Vệ Thiên và các bạn học còn lại, những nội dung mọi người không dám chuyển lời với hai kẻ kia đều sẽ do cậu nói thay họ.

Nhóm ba người mẹ kế chị kế vẫn không thể nào bày tỏ ánh mắt độc ác cay nghiệt với Chử Vệ Thiên, mỗi khi hai bên đối đầu, trong ánh mắt của họ hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ thêm vài phần sắc thái sợ hãi.

Vương Tiểu Minh không còn cách nào đành phải cân nhắc đến chuyện thay người nhưng phần lớn đám thành viên nội bộ chẳng ai muốn nhậm chức.

Thịnh Uyên: “Tôi có thể đề cử hai người”.

Vương Tiểu Minh mừng rỡ vô cùng: “Thế thì tốt quá. Còn bạn học nào muốn đề cử nữa không, tất cả mọi người nếu có bạn bè phù hợp thì cứ liên hệ thử một chút đi nhé”.

Căn phòng học múa lặng ngắt như tờ.

Lúc này nơi xa truyền tới tiếng vang.

“Đại ca Dụ, anh cũng có thể đề cử!” Vương Tiểu Minh tinh mắt nhanh trí phát biểu thêm.

Dụ Tả Kim:…

Không, chỉ là cái đuôi của hắn to quá hành động không tiện nên trên đường đi quăng đuôi trúng cái bình nước bên cạnh thôi.

Nhưng nhìn ánh mắt tò mò của Thịnh Uyên đứng bên cạnh Vương Tiểu Minh chiếu tới, Dụ Tả Kim kéo bộ đồ rồng dữ, vụng về lấy điện thoại di động ra.

Năm phút sau, Hạ Chi Kỳ và Đầu Đinh oan gia ngõ hẹp đụng độ Kỳ Thắng ngay bên ngoài phòng học múa.

Đại ca gọi, ba cậu đàn em sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Hai bên cùng mặc xác không thèm quan tâm đến nhau. Kỳ Thắng vác mái tóc đỏ nổi bật, miệng thổi bong bóng cao su, vươn tay kéo mở cánh cửa phòng học múa.

Bụp—

Bong bóng cao su nổ bụp, con mắt ba cậu trai đứng ở cửa suýt chút nữa đã nhào từ trong hốc mắt ra ngoài.

Bên ngoài thì nhìn thường thường không có gì lạ, bên trong lại đặc sắc đến thế này.

Kỳ Thắng nhìn gương mặt cứng đờ phủ bộ đồ rồng dữ hoạt hình của Dụ Tả Kim, cả thể xác và tinh thần từ trong ra ngoài đều bị công kích.

“Đại ca!”

Hạ Chi Kỳ và Đầu Đinh thấy Thịnh Uyên, khóe miệng lộ ra nụ cười thiếu đạo đức.

Đại ca của bọn họ vẫn bình thường nhất.

Ngại quá, thế cục ván cờ cao cấp này người giành chiến thắng là bọn họ.

Hạ Chi Kỳ đắc ý liếc mắt sang chỗ Kỳ Thắng rồi mới đi vào trong, đến bên người Thịnh Uyên: “Anh Thịnh, có chuyện gì thế ạ?”

“Không có gì, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp với một nhân vật nên mới gọi cậu tới đây”.

Hạ Chi Kỳ: “Nhân vật nào vậy ạ?”

Mười phút sau, Hạ Chi Kỳ mặc chiếc váy bồng bềnh của bà mẹ kế lên sân khấu, Đầu Đinh cũng không trốn được, chỉ đành thay một cái váy bồng bềnh màu hồng.

Kỳ Thắng nhìn cách ăn mặc của hai cậu trai, cười cong cả lưng xuống: “Đờ mờ, ha ha ha ha ha mấy thằng hề, anh Dụ ơi, anh nhìn chúng nó kìa”.

Cậu ta quay đầu gọi Dụ Tả Kim nào ngờ lại nhận được ánh mắt hàm ý sâu xa của hắn.

Kỳ Thắng thu hồi hàm răng chuột đang nhe ra, cảnh giác hỏi một câu: “Anh Dụ, anh gọi em tới đây làm gì?”

Dụ Tả Kim nhìn cậu ta, không nói lời nào.

Kỳ Thắng nuốt nước bọt, chỉ vào chiếc váy hồng bồng bềnh trên người Đầu Đinh, phát ra âm thanh phản kháng: “Anh Dụ, em không bao giờ mặc thứ đó đâu!”

“Không cần mặc cái đó”.

Kỳ Thắng nhẹ nhõm thở phào.

Dụ Tả Kim: “Của mày màu xanh”.

Kỳ Thắng:…

No!!!!!

Nhóm ba nhân vật độc ác tập hợp, cả ba người hoặc ít hoặc nhiều đều có chút mâu thuẫn với Chử Vệ Thiên, ánh mắt cay nghiệt không cần phải diễn, cứ tự nhiên nhìn tới mà thành.

Chỉ là bốn cậu bạn nhìn nhau, ai cũng cảm thấy hơi cay mắt.

Kỳ Thắng: Tình huống hiện giờ chắc chắn có thể xem là một tai nạn lao động.

Cậu ta lại yên lặng quay đầu nhìn về phía vị đại ca khí phách nhà mình, chỉ thấy Dụ Tả Kim đang mặt không biểu cảm trùm mũ đội của bộ đồ con rồng, trên người sinh ra khí chất của một kẻ đần độn.

“…”

Không ngoài dự đoán của cậu ta, Thịnh Uyên cũng có mặt ở nơi này.

Gần đây đại ca không ra ngoài với nhóm họ, số lần gặp mặt cũng bớt hẳn đi mà mỗi lần gặp đại ca, thể nào bên người đại ca cũng có bóng dáng của Thịnh Uyên. Cũng không biết đối phương đã cho đại ca họ uống bùa mê thuốc lú gì mà đi đâu cũng phải kè kè bên cậu.

Tam giác vững bền trong kịch bản: công chúa, hoàng tử và rồng dữ đã tề tựu đông đủ. Vương Tiểu Minh và một đám cán sự văn nghệ thảo luận, quyết định sắp xếp cảnh diễn của ba người họ lại một chỗ rồi sau đó mới diễn tập cảnh riêng của công chúa và hoàng tử. Nguyên do bởi vì họ khó có thể khống chế được Dụ Tả Kim, lần tiếp theo hắn tới phòng học múa này luyện cùng họ không biết đó là ngày tháng năm nào.

Bởi vì ban nãy Vương Tiểu Minh từng tiếp xúc với Dụ Tả Kim nên ban Văn Nghệ nhất trí đẩy cậu ra ngoài, bắt cậu ta phải tới đàm phán chuyện kịch bản với hắn.

Một lần lạ, hai lần quen.

Vương Tiểu Minh nhìn Dụ Tả Kim, gương mặt mang theo nụ cười, bắp chân run lên cũng đã thuần thục hơn hẳn.

“Đại ca Dụ, bọn em sắp xếp diễn tập cảnh diễn chung của công chúa, hoàng tử và rồng dữ vào ngay bây giờ, anh xem như thế có được không ạ?”

Dụ Tả Kim không trả lời cậu ta mà cất bước đi tới cạnh Thịnh Uyên, cái đuôi lớn đằng sau lắc bên trái quẹo bên phải, trông hơi buồn cười.

Không ngờ đối phương lại phối hợp như thế, Vương Tiểu Minh suýt chút nữa đã rơi lệ ngay tại chỗ: “Người kể chuyện chuẩn bị đi!”

Người kể chuyện hắng giọng cất lời: “Ngay lúc hoàng tử đang ôm công chúa ngắm bầu trời sao thì con rồng xấu xa đã xuất hiện.”

Thịnh Uyên ghét bỏ, giả bộ vươn tay từ phía sau vòng quanh người Chử Vệ Thiên, Dụ Tả Kim đen mặt đi vào sân khấu.

Vương Tiểu Minh: “Đại ca Dụ, biểu hiện cảm xúc rất tốt!”

Kỳ Thắng:…

Không, cậu ta thấy rất rõ ràng, anh Dụ đang giận thật đấy.

Kỳ Thắng nhớ lại, hình như từ lúc cậu ta đi vào trong phòng học múa này, Dụ Tả Kim vẫn một mực tức giận.

Mới mấy ngày không gặp sao tính khí của đại ca nhà mình đã khó ở đến thế này.

Mặc dù bình thường tính tình của đại ca cũng không tốt nhưng đại ca cũng chỉ giận những kẻ không có mắt dám khiêu khích mình, còn lúc này có ai chọc tới hắn đâu.

Chẳng lẽ……

Tầm mắt Kỳ Thắng dừng trên trang phục kỳ dị của một đám người trong phòng, chẳng lẽ đại ca bị cay mắt?

Người kể chuyện: “Rồng dữ trông thấy hai người hạnh phúc ở bên cạnh nhau, giận không kiềm chế được. Rồng liền nâng lên cánh tay tráng kiện quạt bay hoàng tử”.

Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Thịnh Uyên thuận thế lùi về phía sau vài bước, lần đầu diễn tập không cần phải diễn quá thật, chỉ cần đi theo đúng trình tự thôi.

Người kể chuyện: “Hoàng tử bị rồng tấn công choáng váng. Rồng dữ xông lên bắt công chúa đi”.

Cánh tay Dụ Tả Kim nâng lên, Chử Vệ Thiên chỉ đợi mình bị hắn bắt. Nào ngờ một giây tiếp theo, Dụ Tả Kim tóm lấy gáy Chử Vệ Thiên không khác gì đang bắt lợn.

So với cú đẩy nhẹ nhàng ban nãy với Thịnh Uyên thì đòn tấn công này tựa như đang muốn bóp chết hắn ta.

“Dừng!” Vương Tiểu Minh vỗ tay hô ngừng, “Đại ca Dụ, anh làm sai rồi, cảm xúc không đúng. Anh phải đối xử dịu dàng với công chúa, kiểu dịu dàng mà nâng trong tay sợ vỡ ấy. Cảm xúc của rồng đối với công chúa là vì yêu sinh hận, hiện giờ vẫn chưa đi đến bước hận nên tình cảm của anh với công chúa chỉ tràn ngập yêu thương, là tình yêu đó! Love! Love đó, anh có hiểu không?”

Vương Tiểu Minh khoa tay múa chân.

Lâm Hiểu Viên đứng bên cạnh đổ mồ hôi thay bạn, cậu bạn của mình còn dám dạy dỗ cả Dụ Tả Kim cơ đấy.

Sách toán học, quan lớn nhà cậu tỏ rõ uy quyền quá rồi.

Lâm Hiểu Viên nhìn cái mặt lạnh của Dụ Tả Kim, lại nhìn Cố Luân Cường Tráng công chúa.

Muốn tìm đặc điểm để yêu vị công chúa này thôi cũng đã khó.

Vị công chúa này có thứ gì đáng yêu được vậy?

Lúc này tầm mắt của Dụ Tả Kim đã dừng trên người Thịnh Uyên.

Yêu chồng của công chúa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK