• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Uyên cảm nhận được đầu ngón tay mình bị cắn khẽ, cậu quay đầu nhìn sang, Dụ Tả Kim vẫn đang mang nét mặt bình thường tiếp tục lau tay cho cậu, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thịnh Uyên: “Cậu vừa làm gì thế?”

“Không có gì.”

“Cậu mới vừa cắn tôi.”

“Không có.”

“Nói dối.”

“Không có.”

Một câu không có đi thẳng nhất quyết chẳng quay đầu.

Trên mặt Dụ Tả Kim không thể xuất hiện chút chột dạ nào, nhưng đôi mắt không dám nhìn Thịnh Uyên, chỉ chăm chú ngắm ngón tay trắng nõn trong tay hắn.

Chờ Thịnh Uyên lần nữa quay đầu đi ăn kem, hắn khẽ liếc mắt quét qua, vừa định há miệng đã bị bắt được.

Thịnh Uyên tóm miệng của hắn như đang bóp mỏ vịt.

Khung xương của Dụ Tả Kim vốn lớn hơn cậu, dáng dấp cũng cao hơn cậu, ngồi trên ghế dài đã cao hơn hẳn cậu một nửa cái đầu. Tướng mạo của hắn anh tuấn, khí thế mạnh mẽ, nhưng lúc này khi bị cậu tóm chặt miệng, mặt mày hắn đen sì, hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Uyên, một chút ý tứ phản kháng cậu cũng không có.

Thật Nỗ Lực cuối cùng cũng thoát khỏi che chắn chui ra, đang nhìn xem tình cảnh lúc này.

[Hệ thống: Tại sao cậu lại ban thưởng cho cậu ta vậy?]

Thịnh Uyên:…

Cái miệng của Dụ Tả Kim bị Thịnh Uyên bóp trong tay, dáng vẻ đẹp trai mang theo chút buồn cười.

Thịnh Uyên hung dữ mắng hắn: “Nói dối nữa sẽ lại bóp miệng.”

Thấy bóng dáng Đầu Đinh xuất hiện ở góc rẽ, Thịnh Uyên cảnh cáo xong liền buông hắn ra.

Cậu bóp không dùng sức nhưng vì thời gian bóp hơi lâu nên làn da kín gió quanh miệng đã hơi ửng đỏ.

Cái miệng của Dụ Tả Kim được buông tha, hắn ghé mắt ngó Thịnh Uyên, trong con ngươi dâng lên gợn sóng.

Thật Nỗ Lực:…

Tốt lắm, cậu ta lại càng yêu cậu hơn rồi kìa.

Năm đứa trẻ ranh to xác, đồ ăn chất đầy một bàn, Thịnh Uyên thuộc về dạng nam sinh có lượng cơm bình thường, suất dành cho một người đã đủ no nê, sau khi nhìn qua đống thức ăn chất đống trên bàn, cậu cảm thấy hơi nghẹn họng.

Một nữ sinh đi ngang qua trông thấy mặt bàn của họ cũng há hốc mồm.

Thật Nỗ Lực không thể hiểu được sự ngạc nhiên của cô bạn, có lẽ nó đã quen thuộc với phong cách ăn uống của Dụ Tả Kim xưa giờ nên trong tiềm thức của nó đã tự quy chiếc bát to của hắn trở thành lượng đồ ăn bình thường, cũng sinh ra một ảo giác về lượng cơm trong lòng thống.

[Hệ thống: Cô ấy ngạc nhiên cái gì vậy?]

Thịnh Uyên: “Có lẽ đây là lần đầu cô ấy trông thấy cao nguyên trên bàn.”

Thật Nỗ Lực:…

Ban đầu Thịnh Uyên còn lo lắng họ có thể ăn hết có số đồ ăn lớn đến thế này hay không, nhưng hơn nửa tiếng sau, khi nhìn bát đĩa trống không trên bàn.

Thịnh Uyên: Tôi vẫn còn quá coi thường họ.

Trừ Thịnh Uyên, đám thiếu niên còn lại đều đã ăn đến mức hơi quá no nê, cũng may họ đều không làm lãng phí thực phẩm.

Thịnh Uyên nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa thì giờ nghỉ trưa mới kết thúc, cậu vẫn có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Mấy người ăn cơm trưa xong rời khỏi nhà hàng buffet, Thịnh Uyên có lòng tốt nhắc nhở: “Mấy người các cậu di chuyển nhiều một chút, không thì sẽ chướng bụng khó chịu lắm đấy.”

Một lời đã trở thành sự thật, chờ đến khi trở về trường học thì cảm giác chướng bụng của mấy cậu trai càng lúc càng rõ ràng, bé mập còn dừng chân đứng lại không bước nổi.

Thịnh Uyên:…

Một bang phái thùng cơm.

Sắc mặt Dụ Tả Kim vẫn bình thường, Thịnh Uyên và hắn cùng trở về phòng 408, cửa phòng mới vừa đóng lại.

Dụ Tả Kim: “No.”

Thịnh Uyên:…

Dụ Tả Kim chỉ lấy phần thức ăn vừa với lượng ăn bình thường của mình, thậm chí vì muốn bảo vệ hình tượng nữ sinh trung học ngây thơ trong sáng nên hắn còn lấy ít hơn một chút. Thế nhưng bé mập lấy đồ ăn về quá nhiều, ăn không hết để lãng phí cũng không tốt, mấy người còn lại hợp lực ăn hộ bé mập, từ đây dẫn tới đại nạn quá no.

Thịnh Uyên nhìn sắc mặt chưa hề thay đổi của hắn: “No quá khó chịu?”

Dụ Tả Kim gật đầu.

Thịnh Uyên: “Tôi và cậu ra ngoài dạo một chút?”

Đi bộ một lát sẽ tiêu hóa được thức ăn.

Dụ Tả Kim rũ mắt, rõ ràng không muốn đi.

Thịnh Uyên: “Thế… để tôi xoa xoa cho cậu nhé?”

Dụ Tả Kim liếc mắt nhìn cậu một cái, xoay người trèo lên giường.

Cậu tới đi.

Thịnh Uyên:…

Thằng nhãi, cậu chờ tôi ở chỗ này đúng không.

Thịnh Uyên ngồi xuống bên giường hắn, bàn tay đặt lên bụng hắn cách một lớp quần áo, hơi dùng sức.

?

Xúc giác có chút không đúng.

Là xúc giác cậu chưa bao giờ cảm nhận được.

Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi!

Thịnh Uyên vén vạt áo của hắn lên xem.

[Hệ thống: Wow!]

Thịnh Uyên: “Cậu gào gì đó?”

[Hệ thống: Cơ bụng sáu múi, không ngờ cậu ta còn có được vóc dáng như thế này.]

Thịnh Uyên: “Cậu còn biết cả cơ bụng cơ à?”

[Hệ thống: Tôi đã từng thấy rồi.]

“Thấy ở đâu?”

[Hệ thống: Trên tạp chí, trên TV, trên điện thoại di động, chỉ không thấy trên người của cậu.]

Thịnh Uyên:…

Phần phía trên bên cạnh bụng là cơ cá mập, đường cong vùng cơ bụng không cần hít thở cũng vô cùng rõ ràng. Nhìn dáng người của hắn, Thịnh Uyên quả thật hơi ngưỡng mộ.

Cậu vươn tay vỗ lên trên hai cái, tầm mắt không thể dời khỏi.

Vừa nâng mắt lên đã trông thấy Dụ Tả Kim đang nhìn mình.

Thịnh Uyên ước ao: “Cơ bụng của cậu không tệ.”

Dụ Tả Kim nhìn ra tâm trạng của cậu: “Muốn?”

Thịnh Uyên: “Nhưng tôi luyện không ra.”

Vóc dáng người như thế này có ở trong phòng tập gym một năm nửa năm cũng không ra được.

Dụ Tả Kim: “Cho cậu.”

Thịnh Uyên:?

Một giây sau đó, chỉ thấy hắn nâng tay véo vào trên eo mình một cái, sau đó đưa nó sang chỗ Thịnh Uyên.

Thật Nỗ Lực:…

Y như cách dỗ dành đứa trẻ ba tuổi.

Cho theo đúng nghĩa đen của mặt chữ.

Thịnh Uyên cởi giày, ngồi lên giường xoa bụng cho hắn.

Năm phút sau.

“Khá hơn chút nào chưa?”

Dụ Tả Kim lắc đầu.

Bình thường hắn chưa bao giờ nói ra mình đang khó chịu, xem ra hôm nay thực sự đã ăn quá no.

“Tôi lại xoa bụng cho cậu.”

Dụ Tả Kim: “Không đúng chỗ.”

“Vậy phải xoa chỗ nào?”

Dụ Tả Kim kéo tay cậu xuống dưới.

Ngay từ đầu Thịnh Uyên không hề phát hiện ra chuyện gì không đúng, cho tới tận khi Thật Nỗ Lực lần nữa biến mất.

Thịnh Uyên nhướng mày, nhận ra chuyện không đơn giản.

Quả nhiên, một giây sau, tay cậu lại bị kéo xuống thấp hơn nữa.

Thịnh Uyên: “… Dụ Tả Kim.”

Dụ Tả Kim giả vờ mình không có mắt nhìn, giả vờ mình không nghe thấy, sau khi bị Thịnh Uyên vạch trần, hắn dứt khoát nhắm mắt lại.

Ngủ đây.

Thịnh Uyên:…

Cuối cùng hắn đã bị cho ăn một cú đấm rắn chắc.

*

Cuộc thi bình chọn hoa khôi trường chính thức hạ màn trong ngày hôm nay, Dụ Tả Kim dùng số phiếu áp đảo bỏ xa vị trí thứ hai 50.000 phiếu, thành công giật được giải quán quân trong cuộc bình chọn hoa khôi lần này.

Diễn đàn trường học:

[Ngay từ ban đầu tôi đã không ngờ được kết quả như thế này.]

[Cho dù có nắm đầu tôi chặt rơi tôi cũng không nghĩ đến kết quả này.]

[Tôi có tội, tôi thừa nhận, do tôi bình chọn đấy.]

[Tôi cũng bỏ phiếu, thật xin lỗi.]

[Tuy rằng tôi sợ Dụ Tả Kim nhưng gương mặt cậu ấy đẹp thật, tôi thích lắm, hu hu hu hu.]

Thầy chủ nhiệm giáo dục không quá quan tâm tới cuộc thi bình chọn hoa khôi lần này, sau khi nghe các học sinh nói kết quả của cuộc bình chọn đã có, thầy lập tức đi tìm Thịnh Uyên đến chụp ảnh.

Ánh sáng buổi chiều không tốt như ánh sáng lúc tám chín giờ sáng nên thời gian chụp ảnh đã được thay đổi thành ngày hôm sau.

Hơn chín giờ ngày hôm sau, Thịnh Uyên đứng ở cổng trường, trên người mặc đồng phục học sinh, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng. Thầy chủ nhiệm giáo dục trông thấy hình tượng của cậu, vô cùng hài lòng, quay đầu nói với hội trưởng học sinh: “Chu Duy, phiền em đi tìm hoa khôi của trường mình tới.”

Chu Duy nghe xong, quay đầu chạy đi.

Năm phút sau, thầy chủ nhiệm giáo dục mắt to trừng mắt nhỏ với Dụ Tả Kim.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Lông mày của thầy chủ nhiệm giáo dục nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Thầy trông Dụ Tả Kim đột ngột xuất hiện trước mặt mình, Đầu Sắt hỏi: “Nhóc, em đến đây làm gì?”

Dụ Tả Kim: “Chụp ảnh.”

“Tôi gọi hoa khôi trường tới chụp ảnh, có liên quan gì đến em đâu?”

Dụ Tả Kim nhìn thầy, gằn từng câu từng chữ: “Chính là em.”

Đầu Sắt:???

Dụ Tả Kim: “Em cũng tham gia.”

Tiếng nói của hắn khàn khàn.

Đầu Sắt hoàn toàn câm lặng, thầy nhìn về phía Chu Duy với ý đồ tìm kiếm đáp án cuối cùng.

Chu Duy: “Thật đấy ạ.”

Thầy chủ nhiệm giáo dục:…

Đầu Sắt không thể tin nổi nhìn Chu Duy: “Phiếu bầu cho hoa khôi trường đều bỏ cho nó?”

Chu Duy gật đầu.

“Sao lại bầu cho nó?”

Chu Duy: “Thẩm mỹ thống nhất của quần chúng ạ.”

Đầu Sắt:…

Học sinh thời nay thật điên rồ.

Thầy chủ nhiệm giáo dục sắp xếp lại ngôn ngữ cả nửa ngày mới vất vả mở miệng với Dụ Tả Kim: “Cho nên em đã tham gia cuộc bình chọn hoa khôi trường và giành được giải nhất?”

Dụ Tả Kim mặt không đỏ tim không loạn.

Đó là vinh dự của hắn, không có gì sai trái cả.

Thật Nỗ Lực nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, đến giờ mới có thể tỉnh hồn, hóa ra kẻ này tự mình báo tên lên cuộc bình chọn hoa khôi.

Lúc đầu nó còn tưởng rằng đây là trò đùa của một bạn học nào đó.

Chỉ vì muốn chụp ảnh tuyên truyền với Thịnh Uyên mà hắn chẳng thèm quan tâm có ai cười mình hay không.

Vì tình yêu, da mặt cũng không cần nữa.

Thật Nỗ Lực:…

Không phải chứ, đại ca ơi, anh định trở thành kẻ si tình bậc nhất trường trung học phổ thông số một đó sao?!

Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn gương mặt Dụ Tả Kim, lòng không biết làm sao. Bình thường ảnh chụp tuyên truyền đều có hai bạn học một nam một nữ, hiện giờ biến thành hai nam sinh thì sẽ thành ra thế nào?

Nhìn đâu cũng cảm thấy vặn vẹo, không hề giống với sự tưởng tượng của thầy.

Đừng nói không hề giống, nói thẳng ra thì đã hoàn toàn chệch khỏi đường đua.

Đầu Sắt định lật lọng: “Hay là…”

Dụ Tả Kim chăm chú nhìn thầy, gần như chỉ cần liếc mắt đã đoán được ý định của thầy chủ nhiệm giáo dục.

Thích uy hiếp đúng không.

Đầu Sắt:…

Mặc dù hắn không nói ra lời nào, nhưng thầy chủ nhiệm giáo dục vẫn có thể đọc được uy hiếp ở trong ánh mắt của hắn.

Lão già, lão không cho tôi chụp ảnh, tôi sẽ vi phạm từng quy tắc một trong nội quy của trường cho lão xem.

Đầu Sắt nghẹn lời, cuối cùng thầy đành chấp nhận: “Ảnh chụp liên quan tới hình tượng của trường trung học phổ thông số một nên đến lúc chụp em hãy bày tỏ nét mặt dễ coi một chút nhé, có được không?”

Dụ Tả Kim không hề do dự: “Được ạ.”

Chẳng bao lâu sau nhiếp ảnh gia đã cầm máy ảnh nhằm vào hướng của Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim, hai người họ đang đứng trước cổng trường trung học phổ thông số một.

“Nắm tay đi nào, động tác tự nhiên một chút, nét mặt vui vẻ một chút.”

Thịnh Uyên nắm chặt tay Dụ Tả Kim, hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Dụ Tả Kim cảm nhận được ánh mắt của cậu, cúi đầu đón nhận tầm mắt cậu chiếu tới, Thịnh Uyên nháy mắt mấy cái với hắn.

Thầy chủ nhiệm giáo dục đứng ở một bên xem, thầy vốn cho rằng hiệu quả của ảnh chụp sẽ không tốt, Dụ Tả Kim ở trong trường học hơn hai năm, chưa bao giờ thầy trông thấy gương mặt tươi cười của hắn.

Hình như Dụ Tả Kim luôn lạnh lùng như vậy, không phải đang đánh nhau với người ta thì cũng đang gây rắc rối cho thầy.

Hai chữ vui vẻ chưa bao giờ tồn tại trên người của hắn, mặc dù hắn cũng mới chỉ có 18 tuổi.

Nhưng tất cả mọi chuyện trên thế gian đang thầm thay đổi trong bóng tối.

Gió xuân thổi những bông hoa đào nở rộng trên cây, cánh hoa nhanh chóng bay múa, nhiếp ảnh gia đè xuống phím chụp, tấm ảnh chụp và thanh xuân dừng lại trong thời khắc này.

Hai thiếu niên tươi cười lóa mắt xán lạn.

Đôi mắt thầy chủ nhiệm giáo dục mở thật to.

Dụ Tả Kim nắm tay Thịnh Uyên đứng ở trước cổng trường, nụ cười trên gương mặt xuất phát từ nội tâm, không còn lại cảm giác nặng nề như hồi trước, cả người hắn như đã sống lại, mặt mày tươi tắn, khóe miệng nâng cao, cười lên để lộ hàm răng trắng sáng. Người vừa sáng sủa vừa đẹp trai, dồi dào sức sống, gương mặt của hắn chói mắt đến độ khiến cho người khác không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngay cả bộ phận máy móc của ốc tai điện tử bên tai dường như cũng đã biến mất.

Bên cạnh hắn, Thịnh Uyên tươi cười đẹp đẽ, hăng hái nhiệt tình, cậu chính là sắc màu của mùa xuân.

Thầy chủ nhiệm giáo dục sững sờ nhìn Dụ Tả Kim.

Thầy trông thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ xán lạn chưa bao giờ từng thấy trên người của hắn.

Giống như… không, hiện giờ hắn đang thật sự vô cùng hạnh phúc.

Đó là niềm vui đến tận bây giờ thầy vẫn chưa từng thấy được.

Trong ấn tượng của thầy chủ nhiệm giáo dục, Dụ Tả Kim là một cậu thiếu niên chưa từng vui vẻ, nhưng hiện giờ khi nắm tay người ta hắn lại tươi cười đầy sức sống đến vậy.

Giờ khắc này thầy mới hoàn toàn tin tưởng Dụ Tả Kim thật sự tự mình đăng ký tham gia cuộc thi hoa khôi trường.

Hắn thật sự muốn được chụp ảnh.

Rất muốn rất muốn chụp tấm ảnh lần này.

Tấm ảnh chụp chỉ thuộc về mình hắn và Thịnh Uyên.

Lời tác giả:

Dụ Ba Lạp, kẻ si tình bậc nhất trung học phổ thông số 1.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK