*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối tháng một nhà trẻ đã cho nghỉ đông, Thịnh Vọng không đi nhà trẻ, ngày nào cũng theo Phùng Quyên và Thịnh Thành Công đến cửa hàng. Thân thể cậu nho nhỏ nhưng cái đầu đã thật to, còn bé tí mà đã biết kiếm tiền, nói thế nào cũng đòi làm một lao động trẻ em trong tiệm, kiếm được mức lương cực cao 1 tệ trong vòng 24 giờ.
Hai giờ chiều Thịnh Uyên về đến cửa hàng, Thịnh Vọng đang nằm trên phòng nhỏ ở tầng hai ngáy o o. Tận đến khi một cái hắt xì làm cậu bé tỉnh giấc, nhóc mới mơ mơ màng màng ngồi dậy. Nhóc con nhăn nhó mặt mày gãi gãi cái bụng trắng tròn nho nhỏ, lật người điên cuồng thăm dò tầm với trong không trung một hồi.
Làm việc, làm việc thôi.
Nhóc tự mình đi giày, vịn cầu thang bước từng bậc từng bậc xuống dưới, vừa cẩn thận vừa vụng về. Lúc đi tới đầu cầu thang tầng một, nhóc liếc mắt một cái đã trông thấy Thịnh Uyên đang bị mọi người vây quanh.
!
Ố, anh trai kìa!!
Hai mắt to của Thịnh Vọng sáng lên, mặc kệ Thịnh Uyên chưa hề nhìn thấy nhóc, Thịnh Vọng đã giang hai cánh tay, nâng bước chân ngắn ngủn bay nhảy tới cạnh: “Anh ơi!!!”
Thịnh Uyên nghe tiếng nhìn sang, vừa trông thấy Thịnh Vọng lao cả người về phía trước liền khom người vươn tay bế nhóc: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Trên má Thịnh Vọng còn nguyên dấu vết đè ép do chăn mền khi ngủ tạo ra, hai anh em nửa tháng không gặp, nhóc cất tiếng nói với anh trai mình: “Anh ơi, em nhớ anh nhiều đến nỗi người cũng gầy đi rồi”.
Thịnh Uyên che miệng bé con: “Bé ngoan, lần sau em nghĩ kỹ rồi hẵng nói nhé”.
Thịnh Vọng chớp chớp mắt, người thì nhỏ mà quỷ trong lòng thì to: “Anh ơi, em sao có thể lừa gạt anh cơ chứ?”
Không phải hiện giờ nhóc đang gạt anh mình đấy sao?
Thật Nỗ Lực:…
Gương mặt thằng nhóc này béo hơn hẳn một vòng ngày Thịnh Uyên rời khỏi nhà.
Từ hôm trước Thịnh Vọng đã biết anh trai mình sắp về, nhóc nghe mọi người bảo anh trai thi đỗ đại học tốt, bố nhóc vui sướng gọi điện thoại chém gió suốt cả đêm.
Hàng xóm láng giềng, cả khu vực dân cư quanh nhà họ đều biết ở tòa 11 có một học sinh giành được suất tuyển thẳng vào Thanh Bắc.
Trong cửa hàng nhà họ thì chẳng cần nói tới, bên ngoài treo băng rôn, cả cửa hàng buôn bán miễn phí ba ngày.
Tình yêu của bé con đến nhanh mà đi cũng vội, Thịnh Uyên ôm nhóc rồi, trái tim nhóc liền bay tới một nơi khác.
Nhóc nhìn món đồ trong tay Thịnh Thành Công và Phùng Quyên.
“Oa! Đồ đẹp quá!”
Thịnh Thành Công:…
Phùng Quyên:…
Hai vợ chồng đứng một bên cầm món đồ xấu không ra hình ra dạng trên tay, lần nữa nhận phải đòn tấn công đến từ con trai nhỏ.
Phùng Quyên: “Tiểu Vọng à, con cảm thấy nó đẹp sao?”
Thịnh Vọng rất nể mặt đáp: “Đẹp ạ”.
Phùng Quyên:…
Sao có thể thế này?
Thẩm mỹ hai anh em không có gì khác biệt.
Nhưng mà không thì sao có thể gọi là hai anh em.
Thật Nỗ Lực không nói một lời, nhìn Thịnh Vọng đang thưởng thức khăn lụa của mẹ.
Lòng hơi phức tạp.
[Hệ thống: Ký chủ, cậu thực sự không thấy thẹn với lương tâm à?]
Thịnh Uyên:?
“Thẹn cái gì?”
[Hệ thống: Làm ảnh hưởng tới thẩm mỹ của một đứa trẻ].
“Gần đèn thì rạng”.
Thật Nỗ Lực:…
Cậu không biết đẹp xấu thật đấy sao?
Trong thế giới của Thịnh Uyên, chỉ cần những thứ có màu sắc tươi sáng đều là những món đồ xinh đẹp, càng sáng thì càng đẹp.
Thịnh Uyên trở về nhà, người một nhà mua không ít đồ ăn ngon chuẩn bị nấu nồi lẩu chúc mừng. Sau khi về đến nhà, hai vợ chồng Thịnh Thành Công bận rộn trong phòng bếp, Thịnh Uyên và Thịnh Vọng ngồi trên ghế sofa xem TV.
Thịnh Vọng: “Em muốn xem thỏ nhỏ và gấu nhỏ”.
Có lẽ nhóc đang nói đến phim hoạt hình, Thịnh Uyên cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, hình ảnh trên màn hình TV biến hóa không ngừng, ngón tay đang bấm nút chuyển kênh của Thịnh Uyên đột ngột buông lỏng, cậu hơi ngạc nhiên nhìn người xuất hiện trên TV.
Người đàn ông đang ngồi trong hội trường lớn có khuôn mặt nghiêm túc, đường nét sắc bén rõ ràng, mặc trang phục màu đen phẳng phiu lịch sự, mái tóc tỉ mỉ chải ngược về phía sau, khiêm tốn không phô trương, gương mặt lại giống Dụ Tả Kim tới năm phần.
Điểm giống nhau giữa hai người họ không quá nhiều nhưng sức tấn công từ ngũ quan trên gương mặt cùng với tạo hình của xương cốt có sự nhất trí nên khí chất trên người và khuôn mặt không nói cười càng tăng thêm độ trùng khớp. Thế nhưng khí chất người đàn ông kia là nghiêm túc trang trọng còn Dụ Tả Kim thì lại lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.Thịnh Uyên vừa nhìn thoáng qua đã giật cả mình.
Cậu tưởng rằng mình đang nhìn thấy Dụ Tả Kim.
Phóng viên trên TV đang đưa ra tin tức và báo cáo, Thịnh Thành Công từ nhà bếp ra ngoài lắng nghe tin tức thời sự.
“Lại chuẩn bị bầu cử thị trưởng sao?”
Chú cẩn thận tính toán lại, giọng điệu than thở: “Ôi, đã năm năm rồi cơ à, thời gian trôi qua nhanh quá”.
Thịnh Uyên nhìn người trên TV.
“Đây là ai thế ạ?”
Thịnh Thành Công bất ngờ: “Thị trưởng Dụ mà con cũng không biết? Thị trưởng của thành phố chúng ta đấy”.
Cùng họ với Dụ Tả Kim.
Năm năm trước Dụ Phong Nhậm nhậm chức thị trưởng, bộ mặt của thành phố bắt đầu được chỉnh đốn và cải cách với quy mô lớn, sự phát triển của thành phố dần dần khởi sắc, cho đến ngày hôm nay thành phố biển nơi họ đang sinh sống đã có đi lên không tệ. Buôn bán trên cửa biển, kinh tế khu vực trung tâm và du lịch của thành phố trong năm ngoái đã đi lên đến đỉnh cao mới.
Chính sách phát triển thành phố đương nhiên vẫn xuất hiện những chỗ thiếu sót, Dụ Phong Nhậm nghiêm khắc cổ hủ, đôi khi không theo được xu hướng của những người trẻ tuổi, bỏ lỡ kha khá những cơ hội và kế hoạch tốt nhưng cũng may chưa từng ảnh hưởng đến toàn cục.
Thành tựu hiện giờ hoàn toàn có thể che lấp đi những sai lầm của Dụ Phong Nhậm.
Thịnh Thành Công nhìn người đàn ông mặc âu phục đi giày da trên TV: “Nếu không có gì bất ngờ thì khả năng cao ông ấy sẽ tiếp tục được bầu làm thị trưởng”.
Khả năng Dụ Phong Nhậm tiếp tục nhậm chức vào khoảng tầm 90%, dù sao thành tựu Dụ Phong Nhậm tạo ra cho thành phố vẫn còn rõ như ban ngày.
Thịnh Uyên nhìn Dụ Phong Nhậm, hỏi bố: “Ông ấy có vợ con không ạ?”
“Nhóc con, con hỏi gì thế hả, sao có thể không có? Người ta đã kết hôn từ lâu, có một cậu con trai, tuổi tác ngang tầm con đấy”.
Thịnh Uyên: “Con của ông ấy trông thế nào ạ?”
“Chưa từng lộ mặt ra ngoài”.
“Anh ơi, phim hoạt hình”.
Nghe tiếng Thịnh Vọng thúc giục, Thịnh Uyên mới tiếp tục chuyển kênh.
– –
Gần cuối tháng hai các trường tiểu học và trung học cơ sở chuẩn bị cho học sinh nghỉ lễ, lớp 10 và lớp 11 vẫn được nghỉ gần một tháng như thường lệ nhưng lớp 12 không được thư giãn trong một khoảng thời gian dài đến thế, kỳ nghỉ của họ chỉ có bảy ngày ngắn ngủi, mùng năm tết sẽ phải quay lại trường.
Giấy chứng nhận tuyển thẳng của Thịnh Uyên phải tới tận giữa tháng ba mới được phát xuống, trước đó cậu vẫn phải là một học sinh lớp 12 ngoan ngoãn đi học ở trường, đợi đến giữa tháng ba cậu mới có quyền tự do chọn lựa tiếp tục đến trường trải nghiệm thời học sinh hay là hưởng thụ kỳ nghỉ dài ngày cho đến tận khi đại học khai giảng vào tháng chín.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi kỳ nghỉ bắt đầu, Hạ Chi Kỳ đề nghị: “Anh Thịnh, tối nay chúng ta ra ngoài tụ tập một hôm, chờ đến năm mới chắc hẳn không còn nhiều thời gian như vậy nữa”.
Đầu Đinh phụ họa: “Em đồng ý”.
Đầu Đinh là học sinh năng khiếu thể dục, mặc dù tới tận lớp 12 mới luyện nhưng việc học hành không quá căng thẳng, chờ vượt qua cửa ải cuối năm rồi quay về bắt đầu tập huấn, sau đó thi năng khiếu chuyên môn lại không thể bỏ qua điểm thi các môn văn hóa nên chắc hẳn sẽ bận rộn đến xoay vòng.
Thịnh Uyên cũng có việc phải chuẩn bị, tháng ba trường trung học phổ thông số 1 tổ chức lễ tuyên thệ 100 ngày trước khi xuất quân, cậu sẽ là đại biểu học sinh lên sân khấu phát biểu.
“Được”.
Một lời đã định, đêm nay các thiếu niên dự định đem cả thanh xuân tới tụ tập cùng nhau.
Kim An Châu ngoi đầu dậy: “Mọi người đều đi thì tôi cũng đi”.
Hạ Chi Kỳ: “… Sao lúc nào cũng có mặt mày vậy?”
“Cậu có ý gì! Tôi hỏi cậu có ý gì thế hả?”
Thịnh Uyên: “Có thể dẫn theo người khác nữa không?”
“Đương nhiên rồi anh Thịnh, chúng em nghe anh hết”. Anh vốn là đại ca cơ mà.
Đám người quyết định địa điểm tụ tập là một nhà hàng món cay của Tứ Xuyên, lúc Thịnh Uyên đi vào cửa, đằng sau lưng cậu còn đính kèm một Dụ Tả Kim với chiếc khăn quàng cổ xấu xí.
Hạ Chi Kỳ nhìn chiếc khăn quàng xấu tệ trên cổ Dụ Tả Kim, hai mắt tối sầm.
Thời gian trôi qua lâu vậy.
Mà cách ăn mặc của vị bạn học này vẫn cực bùng nổ.
Lần trước thì mặc áo bóng chày đỏ chót phối xanh lục, cái bình giữ nhiệt màu thanh long đặt trong lớp số 10, đến giờ thì chơi hẳn khăn quàng màu violet.
Không có một món đồ nào không mang tội.
Kim An Châu ghé bên tai bé mập càu nhàu: “Rốt cuộc cậu ta móc mấy món đồ xấu xí đó từ đâu ra vậy?”
Bé mập liếc Kim An Châu một cái.
Kim An Châu: “Sao thế?”
“Đều móc ra từ tay của anh Thịnh”.
“…”
Trong lúc nhất thời Kim An Châu khó tiếp nhận được việc người tình trong mộng của mình có thẩm mỹ bùng nổ đến vậy, cố tìm cớ cho Thịnh Uyên: “Chắc chắn do anh Thịnh không thích cậu ta nên mới tặng mấy món đồ đó”.
Bé mập muốn nói lại thôi.
Kim An Châu:…
Cậu mau nói đi, mau nói anh Thịnh thấy xấu mới đưa nó, mau nói đi!!!
Gương mặt đẹp trai của Dụ Tả Kim quấn khăn quàng cổ màu sắc khác lạ cũng không tìm ra được chỗ sai trái nào, chiếc khăn quàng đeo trên cổ hắn không hề để lộ sự xấu xí, hắn vốn là một cái móc áo trời sinh, vai rộng eo hẹp, đi mấy bước từ cửa của nhà hàng vào trong mà mang đến cả cảm giác đang đi trên sàn diễn. Người quàng khăn mặt không đỏ tim không loạn giống như chiếc khăn đó vốn là một món hàng hết sức thời trang.
Đến tận khi Dụ Tả Kim tháo khăn treo lên móc áo.
Xấu dã man, xấu tàn bạo, cái khăn treo lên làm quần áo họ đặt cạnh cũng xấu theo.
Nhưng sự chú ý của mọi người không dừng lại trên chiếc khăn quá lâu, sau khi món ăn lên bàn, đám thiếu niên vùi đầu ăn uống, ý nghĩ nhất trí đến kỳ lạ, chờ ăn no uống đủ mới nói chuyện phiếm mới vui chơi.
Đầu Đinh: “Tao muốn ăn bát cơm nữa, có ai muốn ăn thêm nữa không?”
Cả triều văn võ nâng cánh tay, Đầu Đinh nhìn bé mập giơ cả hai tay: “Nâng một cái thôi, tao thấy rồi”.
Bé mập ngại ngùng: “Tao muốn hai bát”.
“…”
Thịnh Uyên đang ăn mì thịt bò ánh đèn, vừa mới đưa một đũa vào miệng thì sắc mặt lập tức biến đổi. Cậu không thể hiện quá nhiều phản ứng nhưng bờ môi khẽ run ba lần, xoang mũi hơi sặc sụa.
(*) Thịt bò ánh đèn: Món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, gồm những lát thịt mỏng như tờ giấy, có màu đỏ tươi, vị cay cay, giòn sần sật.
Lúc này một bàn tay bỗng nhiên duỗi đến trước mặt, Thịnh Uyên cúi đầu nhổ ra.
Dụ Tả Kim mặt không đổi sắc cầm khăn giấy lau sạch chỗ hạt tiêu Thịnh Uyên mới nhổ, hành động của hai người họ vô cùng tự nhiên, Kim An Châu ngồi bên trợn mắt há hốc mồm.
Quan hệ của anh Thịnh với con yêu tinh thích bắt chước người khác tốt thế này từ bao giờ vậy?
Thịnh Uyên không quên nhắc nhở: “Cậu cẩn thận đấy, đừng ăn hạt tiêu”.
Dụ Tả Kim như một bé ngốc, ngoan ngoãn nghe lời cậu: “Không ăn”.
Thịnh Uyên gắp cho cho hắn một đũa mì thịt bò không có hạt tiêu.
Dụ Tả Kim bỗng ý thức được cái gì, mí mắt nâng lên nhìn về phía Kim An Châu đang chăm chú ngóng trông về phía bên họ.
Dụ Tả Kim đột ngột nhìn qua, Kim An Châu hoảng hốt run lên, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Hai phút sau, cậu ta im lặng quay lại nhìn tiếp.
Má! Sao tên kia vẫn đang nhìn mình!
Dụ Tả Kim mặt không đổi sắc chằm chằm nhìn Kim An Châu, ngay lúc Kim An Châu không biết hắn đang định làm gì thì Dụ Tả Kim lại nâng đũa, gắp miếng thịt bò Thịnh Uyên mới chuyển sang bát hắn.
Trên gương mặt lạnh lùng bày tỏ phong thái người thắng cuộc.
Tao có, mày có không?
Kim An Châu:… Cậu ta cố ý, chắc chắn đang cố ý!
Sau một trận càn quét, đám thiếu niên đã ăn no bụng bắt đầu tính toán tổ chức trò chơi trong phòng bao của nhà hàng.
“Chơi gì?”
“Nói thật hay mạo hiểm”.
“Mẹ kiếp, quê mùa quá”.
“Thế mày có chơi không?”
“… Chơi”.
“…” Con người sống sót vì cái miệng biết chịu nhịn nhục.
Hạ Chi Kỳ tùy tiện chọn một chai thủy tinh, một đám người ngồi xuống mặt thảm vây quanh thành vòng tròn.
“Nói trước nhé, trò chơi thôi nên đừng làm quá, nếu có mâu thuẫn thì ra ngoài solo, cảm ơn đã phối hợp”.
Nói xong cậu chàng cầm chai thủy tinh đặt xuống mặt thảm xoay một cái, chuẩn bị sàng lọc ra kẻ xui xẻo số 1 đêm nay.
Miệng chai thủy tinh không ngừng xoay tròn, lúc đầu nó xoay nhanh chỉ để lại tàn ảnh, càng về sau càng chậm dần, miệng chai dừng lại một vị trí.
Thịnh Uyên đối mặt với miệng bình.
Cậu sao?
“Anh Thịnh! Anh Thịnh! Nói thật hay mạo hiểm nào!”
Hạ Chi Kỳ ở đâu thì kỳ quặc sẽ tồn tại ở đó, Thịnh Uyên đã chứng kiến nhiều sự kiện liên quan đến mạch não khó hiểu của cậu chàng nên không hề do dự đáp: “Nói thật”.
“Để em! Để em!” Kim An Châu giơ tay cực tiêu chuẩn: “Anh Thịnh, anh đã có người yêu chưa vậy?
Thịnh Uyên: “Có rồi”.
Dụ Tả Kim ngồi bên cạnh cậu, cái mặt lạnh lùng gật gật với biên độ nhỏ.
Có rồi?
“Ôi mẹ ơi! Anh Thịnh? Còn có chuyện này nữa cơ á?”
“Anh Thịnh, anh đang yêu đương?”
Cả một đám thiếu niên quên hết trò chơi, phòng bao biến thành hang khỉ.
“Anh Thịnh ơi, ai thế anh?”
“Bọn em biết cả chứ?”
“Anh Thịnh, người có đẹp không?”
Thịnh Uyên: “Tôi cảm thấy bề ngoài không quan trọng”.
Thật Nỗ Lực:…
Thịnh Uyên: “? Sao vậy?”
[Hệ thống: Thằng oắt, cậu nhìn mặt người ta nói lại một lần nữa xem nào.]
Lời tác giả: Thịnh Cường Đông* không biết chồng mình đẹp.
* Lưu Cường Đông: tỷ phú thương mại điện tử của Trung Quốc, người đồng sáng lập trang thương mại điện tử JD.com (Trung tâm mua sắm Jingdong), một trong những nhà lãnh đạo hàng đầu trong ngành công nghiệp thương mại điện tử tại Trung Quốc. Ông có một người vợ tên Chương Trạch Thiên kém ông 19 tuổi từng là học sinh trường Ngoại ngữ Nam Kinh nổi tiếng trên mạng với biệt danh “em gái trà sữa” từng được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa. Tuy nhiên cho dù lấy được vợ trẻ và đẹp thì ông này vẫn ngoại tình và từng vướng vào bê bối tấn công tình dục nên cư dân mạng thường mỉa mai ông ta là kẻ không biết vợ mình đẹp.