• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim An Châu meo meo tung một đòn hướng về phía người bạn cùng bàn: “Đừng nói thế mà, người ta xấu hổ đó”.

“Mẹ kiếp!” Bạn ngồi cùng bàn suýt chút nữa đã bị cậu ta đánh ngã xuống đất.

Kim An Châu kịp thời giữ người lại: “Nào có khoa trương như vậy”.

Cậu ta cười cười với Thịnh Uyên: “Cậu ấy thích đùa lắm”.

Hai lỗ mũi người bạn bàn trên nở to, nhìn Thịnh Uyên như cuộc đời này chẳng còn gì luyến tiếc.

Thịnh Uyên:…

“Đám người hôm qua cậu đánh chạy là đám đàn em của thủ lĩnh bất lương Ngô Địch bên trường trung học phổ thông số 2. Chúng hoành hành ngang ngược ở bên đó chưa đủ còn muốn đến cổng trường chúng ta khiêu khích, tớ đã sớm không vừa mắt chúng. Nhưng mà lũ người kia đểu giả xảo trá quá đi, ngoài mặt gửi thư khiêu chiến sau đó lại lật mặt làm ra hành động đánh lén hạ lưu”.

Hai mắt Kim An Châu tỏa sáng: “Cậu kể cho tớ nghe đi, cậu đã dạy dỗ họ như thế nào vậy?”

Thịnh Uyên ăn ngay nói thật: “Báo cảnh sát dọa họ”.

“Ha ha ha ha, cậu thật hài hước”. Kim An Châu đấm bạn cùng bàn một cú: “Y như cậu ấy luôn”.

Thịnh Uyên:…

Bạn cùng bàn:…

Chính chủ thanh minh không người nào tin tưởng.

Đại ca đang ở chốn đây, đàn em lại ở chỗ nào? Đám người Hạ Chi Kỳ trải qua một ngày buồn chán trong trường học cuối cùng cũng hồi sinh. Bốn giờ ba mươi phút, buổi học vừa tan, Hạ Chi Kỳ đã đi ngay tới cạnh bàn.

“Anh Thịnh, đi thôi, em mời anh ăn cơm.”

Thịnh Uyên đứng lên: “Không cần đâu, chia đều đi”.

Bé mập trong đám người gào lên: “Đại ca, mọi người đều đã nộp tiền lên dự định mời anh ăn cơm đấy, nếu anh đòi chia tiền thì chứng tỏ anh đang xem thường tụi em”.

Đám người đồng thanh nhất trí: “Đúng!”

Thịnh Uyên quay đầu liếc họ một chút, xoay người: “Ai nói lời đó vậy?”

Bầu không khí yên tĩnh ngay tức thì.

Bé mập:!

Tại sao không ai lên tiếng?!

Cậu ta nơm nớp lo sợ: “Em… em nói ạ”.

Thịnh Uyên: “Cậu nói đúng rồi đó”.

Đám người:…

Đáng hận, đến giả bộ anh cũng không thèm luôn?

Đại ca ngầu quá xá.

Thịnh Uyên từ chối ăn cơm của trăm họ, yêu cầu Hạ Chi Kỳ trả lại tiền cho tất cả mọi người, dỗ dành ai muốn làm gì thì đi làm đó.

Hạ Chi Kỳ chưa từ bỏ ý định đi theo sau lưng Thịnh Uyên: “Anh Thịnh, một mình em mời anh, anh muốn đi đâu ăn thế?”

Cách cổng trường hai con đường là một đường lớn rợp bóng cây. Thịnh Uyên đứng ở đầu ngã tư trông thấy hàng thịt nướng, “Đến đó ăn đi”.

Hạ Chi Kỳ nhìn sang, bước chân hơi ngập ngừng. Cậu ta hỏi thăm Thịnh Uyên: “Anh Thịnh, anh chắc chứ?”

Nghe giọng điệu như thể không phải cậu ăn cơm mà là cơm ăn cậu.

“Sao vậy? Cửa hàng đó làm ăn không tốt à?”

“Không phải, giá cả rất bình thường, học sinh trung học còn được ưu đãi”.

Đèn đường sáng lên, Thịnh Uyên đút hai tay trong túi bước lên vạch kẻ đường: “Vậy thì đến cửa tiệm đó đi”.

Hai người vào cửa liền có nhân viên phục vụ đón chào, là ông lão sáng ngày phát tờ rơi ngoài cổng trường học.

Ông lão nhận ra cậu: “Bạn học nhỏ tới rồi sao, mau vào đi, ngồi bàn bên kia nhé”.

Ông lão dẫn hai người tới chỗ ngồi.

Hạ Chi Kỳ ngạc nhiên: “Anh Thịnh, hai người quen nhau sao?”

Thịnh Uyên: “Từng gặp, không quen”.

Ông lão mang thực đơn đến, món ăn trong quán không nhiều nhưng thắng ở chỗ số lượng lớn giá cả phải chăng.

Thịnh Uyên gọi phần thịt nướng giành cho hai người nhưng khi đồ được mang lên trông như phần ăn dành cho ba bốn người vậy.

Cửa hàng thịt nướng không lớn, đi vào một cái là nhìn thấy điểm cuối, toàn bộ quán cùng lắm chỉ chứa được đến mười bàn.

Trong quán chỉ có ông lão cùng với một cô hơn bốn mươi tuổi đang bận rộn.

Sau khi bước vào trong, bên trái cửa hàng có một cánh cửa nhỏ, phía trên treo chiếc rèm cửa dài chừng nửa mét. Ông lão mang đồ ăn từ trong đó bước ra, chắc hẳn đằng sau là phòng bếp.

Mặt tiền của cửa hàng tuy nhỏ bé nhưng làm ăn rất tốt, hầu hết chỗ ngồi đều đã kín người. Phần lớn khách hàng đều là học sinh đang mặc đồng phục trung học, ngoài ra còn có kha khá người đi làm vòng sang bên này ăn uống. Người trong cửa hàng đông, một bàn tròn phải có đến năm sáu người.

Vị trí chỗ Thịnh Uyên là bàn cuối cùng, người đến sau phải xếp hàng ngoài cửa.

Ông lão cố ý lấy ghế nhựa ra cho đám người xếp hàng để họ ngồi chờ đợi.

Hạ Chi Kỳ cầm cái kẹp nướng thịt: “Anh Thịnh, ăn xong chúng ta sẽ đi đâu?”

Thịnh Uyên vặn chai nước ngọt ra: “Về trường tự học tối”.

“Hả?”

“Nếu cậu muốn làm chuyện gì khác thì cứ đi làm đi”.

“Không phải, em đi cùng anh, nhưng anh Thịnh ơi…”

Hạ Chi Kỳ hơi khó hiểu, học có gì hay đâu cơ chứ, nếu chuyện này truyền ra ngoài còn mất mặt nữa cơ.

“Anh Thịnh, giới bất lương chúng mình vốn không cần học hành mà”.

Thịnh Uyên không hề có ý định gia nhập vào giới đó.

Nhưng Thịnh Uyên không nói rõ ra, dù sao với tính tình chẳng thèm nghe lời người khác của Hạ Chi Kỳ, có nói cậu ta cũng bơ mất.

“Cậu đã từng nghe tới một câu nói chưa?”

Hạ Chi Kỳ tò mò: “Câu gì ạ?”

“Không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.”

“Nhưng anh Thịnh ơi, chúng ta có phải lưu manh đâu?”

“À đúng, lưu manh không có việc làm, đánh nhau, lang thang khắp chốn, thỉnh thoảng còn huýt sáo với con gái xinh đẹp. Các cậu thì làm gì vậy?”

Hạ Chi Kỳ:…

Không có việc làm, đánh nhau, lang thang khắp chốn, thỉnh thoảng còn huýt sáo với con gái xinh đẹp…

Người đại ca này của cậu ta hơi khác thường, mặc dù chưa thể tưởng tượng ra nhưng cụm từ “lưu manh có văn hóa” chắc hẳn sẽ giống với đám người mặt ngoài mặc âu phục nhưng bên trong thì đầy âm mưu thủ đoạn tàn bạo kia nhỉ, quả thật trông khá phong độ ha.

Hạ Chi Kỳ trở thịt: “Được, anh Thịnh. Chút nữa em sẽ theo anh quay về”.

Mỡ thịt lách tách nổ trên khay nướng.

“Bà chủ, tính tiền”.

Sau lưng Thịnh Uyên có hai người đàn ông, một mập một gầy mặc áo da đen bó sát, cánh tay phải người mập xăm hình xăm thật lớn, trên cổ đeo sợi xích vàng to, một tay cho vào trong túi xách móc tiền.

Cô bán hàng đi tới xem qua, tính toán một chút: “Quý khách, tổng cộng bốn trăm năm mươi tệ”.

Người béo hơn nhíu mày: “Bao nhiêu?”

Cô bán hàng đưa hóa đơn chi tiết sang: “Tổng cộng bốn trăm năm mươi tệ, tất cả đều ghi hết trên đây, mời quý khách xem qua một chút”.

Người gầy ném thẳng hóa đơn xuống đất: “Mẹ nó chỉ có mấy món đồ này mà đòi ông tận bốn trăm năm mươi tệ, hắc điếm đấy à?”

(*) Hắc điếm: quán trọ, cửa hàng làm ăn phi pháp, có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người.

“Không phải đâu thưa quý khách, cửa hàng chúng tôi đã niêm yết giá cả rõ ràng, hơn nữa hai người gọi nhiều…”

“Bà bớt nói lời vớ vẩn đi, tôi còn chưa nói gì cửa hàng các người đâu đấy, nhà thì vừa cũ vừa nhỏ, trong thịt còn có cả tóc”.

Cô bán hàng cãi lại: “Thưa ngài, lời nói không thể nói lung tung, chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm trong cửa hàng chúng tôi đã được sở y tế giám sát thông qua, mở cửa hàng suốt hai năm nay chưa từng có…”

“Nói lung tung? Không muốn nghe sự thật? Một người đàn bà như bà hung dữ ầm ĩ gì ở chỗ này vậy!”

Tên béo dữ dằn vươn tay đẩy người một cái.

Thịnh Uyên nhét thịt vào miệng, đứng lên.

Hạ Chi Kỳ: “Đại ca!”

Thịnh Uyên không để ý đến cậu ta, đi sang đỡ cô bán hàng đứng vững, phồng má thoải mái nhai nhai, ai không biết còn tưởng chốn này là nhà cậu: “Tôi bảo này, anh đừng quá đáng quá”.

“Thằng nhãi con từ chỗ nào nhảy ra thế hả?”

“Bàn 10”. Thịnh Uyên đưa tay chỉ: “Mắt không tốt thì đi đo kính đi, giới thiệu cho anh một cửa hàng ngay đối diện trường trung học phổ thông số một, cặp kính của tôi cũng được phối 配 từ bên đó đấy”.

“Tao không xứng 配.”

(*)配: phối hợp kết hợp, cũng có nghĩa là xứng đáng.

Hạ Chi Kỳ ngồi bên bật cười thành tiếng.

Tên béo phản ứng lại sớm hơn, tiến lên tóm cổ áo Thịnh Uyên: “Nhãi ranh, mày chơi tao hả?”

Nét mặt Thịnh Uyên oan uổng: “Khẩu vị tôi không nặng như thế, xin anh đừng sỉ nhục tôi”.

“Mày…”

Ông lão ở ngoài cửa thấy trong quán xảy ra xung đột liền vội vàng đi vào hòa giải. Ông run rẩy bàn tay moi Thịnh Uyên từ trong tay kẻ kia ra, che chở trước người cậu: “Thằng bé còn nhỏ, cậu đừng chấp nhặt với nó. Cửa hàng xóa chỗ lẻ cho hai cậu, lấy 400 tệ thôi, lần sau hai cậu lại đến nhé”.

“Tới cái rắm ấy, trong thịt của nhà ông có tóc! Một đồng nhà ông cũng không nên thu! Nếu còn làm ầm ĩ nữa, có tin ông mày đập nát cái quán này hay không!”

Nước bọt của tên béo văng tung tóe.

Nhưng lời của anh ta mới dừng, cửa hàng lại chìm vào im lặng quỷ dị.

Không ít học sinh mặc đồng phục trung học phổ thông số 1 nhao nhao quay đầu, ánh mắt giống như rắn độc quấn quanh hai kẻ nọ.

Chế giễu, đánh giá, cười khẩy… tiếng cười phấn khích lại chói tai.

Tiếng nước bên trong cánh cửa phía bên trái cửa hàng dừng lại, một bóng người vén rèm cửa bước ra.

Thân hình cao gầy, làn da cực trắng, lướt ngang qua trước người Thịnh Uyên, thậm chí còn cao hơn cậu đến nửa cái đầu.

Đường nét ngũ quan sắc bén, con ngươi đen sẫm, dưới mắt phải có một nốt ruồi đen. Bề ngoài xuất sắc, hai tai đeo ốc tai điện tử, giác hút như ẩn như hiện bên dưới mái tóc đen.

Ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch như động sâu không đáy.

Tên béo nhìn ra dáng vẻ học sinh của Dụ Tả Kim, cười nhạo: “Thằng oắt con miệng còn hôi sữa như mày… Đm!!”

Lời nói giống như bị một thanh đao chặn ngang chém đứt, một sức lực thật lớn đập lên đầu, tên béo bị người hung tợn đập xuống bàn ăn.

Một tiếng “Rầm” vang lên đi kèm với âm thanh va chạm lanh lảnh của bộ đồ ăn bằng kim loại. Chẳng bao lâu sau nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông đã trộn đầy máu tươi chảy ra từ trong lỗ mũi.

Tên gầy ở bên run rẩy giữa biến cố đột ngột xuất hiện: “Đại ca”.

Anh ta muốn tiến lên nhưng một bàn tay lại đặt lên bả vai. Chỉ thấy một thiếu niên nhuộm tóc đỏ đang ngậm điếu thuốc cười với mình: “Anh mày ở bên này”.

Một tay giơ lên một đấm liền đến, đấm cho người ngã vật xuống đất.

“Oa oa oa!”

“Ồ ồ ồ!”

“Tuýt~”

Bốn phía cửa hàng như biến thành hang khỉ, tiếng hoan hô phấn khởi vang lên khắp nơi, có người còn đặt ngón tay vào giữa miệng huýt sáo.

“Mày muốn đập cửa hàng?”

Dụ Tả Kim nắm đầu người đàn ông đập xuống.

Tiếng nói của hắn vừa thấp vừa khàn, âm điệu quỷ dị, cực kỳ khó nghe, tựa như dây thanh đã bị lưỡi dao sắc bén cắt qua sau đó lại được kim khâu miễn cưỡng may vá chắp nối để sử dụng.

Sức lực của hắn cực kỳ lớn, hắn nắm tóc người đàn ông mập mạp khiến anh ta đau đến độ ngửa cả thân thể ra sau để giảm bớt đau đớn, hoàn toàn đã lãng quên chuyện ra tay đánh lại.

“Đau! Đau!!!”

Dụ Tả Kim ra tay, ông lão lập tức vươn một bàn tay che mặt Thịnh Uyên, dùng một tư thế cực kỳ không thoải mái đưa lưng về phía cậu quay sang bên Dụ Tả Kim luống cuống khuyên hắn dừng lại.

Cô bán hàng cũng ôm lấy tay Dụ Tả Kim.

Dụ Tả Kim hoàn toàn không để tâm, ai can cũng phí công. Hắn cầm đầu người đàn ông kia đập lên tường từng cái từng cái một, cái sau lại tàn nhẫn hơn cái trước một chút, dùng sức mạnh hơn cái trước một chút. Gân xanh trên cánh tay hắn căng lên, đôi mắt đen đến dọa người cũng dâng lên nỗi sảng khoái.

Thịnh Uyên bị một màn trước mặt ấn tượng thật sâu.

“Tôi sai rồi… tôi trả tiền… trả tiền! Tôi sẽ trả tiền!”

Tên béo kêu rên, móc tiền ra khỏi túi. Dụ Tả Kim nhìn đồng tiền dính máu, người đàn ông kia sợ hãi vội vàng đổi ngay đồng tiền khác.

Dụ Tả Kim buông đối phương ra, cô bán hàng thu tiền, hai kẻ kia té chạy như sắp tè ra quần.

“Hôm nay anh Dụ ra tay nhẹ nhàng ha”.

“Ha ha ha ha, khi nào anh Dụ tan làm thế?”

“Anh Dụ ơi…”

Những học sinh kia ồn ào.

Cô bán hàng sợ dọa đến hàng xóm xung quanh nên líu lưỡi gọi họ nhỏ tiếng xuống, cúi người thu dọn đồ. Dụ Tả Kim không để ý, xoay người quay về phòng trong.

Cô bán hàng thở dài lại giậm chân nói hắn quá xúc động nhưng đối phương làm như không nghe thấy, nhanh chóng đi mất.

Gương mặt ông lão hơi bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Thịnh Uyên: “Bạn học nhỏ chưa thấy cảnh tượng gì đâu nhỉ”.

Thịnh Uyên nhìn ông cụ mấy giây, sau đó cậu kéo cánh tay của ông đang che miệng cậu lên trên mắt.

“Không thấy gì đâu ạ”.

Ông lão:…

– –

Lời tác giả:

Ông lão: Đứa bé khéo hiểu lòng người biết bao.

Thịnh Uyên: Đức tính tốt đẹp của cá nhân thôi ạ.

Nữ nhân, không cần tôi nói nhiều, đi ẹ đó, có hiểu không?

(* Xoài giải thích: Thêm lời tác giả vào cho các cô xem bà ấy có nỗi ám ảnh với táo bón như thế nào =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK