• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không hút thuốc lá”.

Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên, nói rõ ràng từng chữ từng chữ.

Tiếng nói bập bẹ khàn khàn, nét mặt bình tĩnh không chút chột dạ.

Giống như hắn vốn không có bất cứ mối quan hệ nào với hộp thuốc lá này.

Trịnh Tử Lộ:!

Hay cho một kẻ da mặt dày!

Dụ Tả Kim dứt lời liền hạ tầm mắt liếc nhìn Trịnh Tử Lộ.

Một ánh mắt duy nhất nhưng cực nhiều hàm ý.

Nên làm thế nào thì cậu cứ tự xem mà làm đi.

Làm không xong, người bị xử lý chính là cậu.

Trịnh Tử Lộ nghển cổ, thầm nuốt nước bọt.

Dưới ánh mắt tử vong của Dụ Tả Kim, Trịnh Tử Lộ miễn cưỡng cúi người nhặt hộp thuốc lá.

Nụ cười của cậu ta không phải nụ cười thật lòng, đó là nụ cười che giấu nước mắt vụng trộm rơi.

Cậu ta cười ha ha, nói với Thịnh Uyên: “Ha ha, thứ này cũng chẳng phải thứ gì lạ, áp lực lớp 12 lớn quá, dùng để giải tỏa áp lực”.

Áp lực của lớp 12 đi đến đâu cũng là một cái cớ hay.

Cho dù thần tiên tới cũng phải nể nó ba phần.

Trịnh Tử Lộ vụng trộm nghiêng đầu ngó Dụ Tả Kim, ánh mắt uy hiếp đúng hẹn mà tới không khác gì thanh đao kề trên cổ.

Cậu là dao thớt, tôi là thịt cá.

Trịnh Tử Lộ đột ngột nhanh trí: “Tao thích hút thuốc Trung Cổ nhất”.

Thịnh Uyên nhìn hàng chữ trên bao bì gói thuốc: “Đó là thuốc Trung Hoa”.

Trịnh Tử Lộ:…

Sau lưng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tựa như có máy lạnh đang mở chế độ gió to nhất.

Miệng nồi lớn che kín bầu trời đang dần đè nặng lên người cậu ta.

Bầu trời của cậu ta sẽ không bao giờ sáng lên nữa!

Trịnh Tử Lộ viện cớ: “Tao thích gọi tên nó như vậy, đặt biệt danh cho thuốc lá cũng là một đam mê nhỏ của tao đấy”.

Trịnh Tử Lộ luôn hận thấu xương những hành vi trái tác phong và kỷ luật chốn học đường, Thịnh Uyên không ngờ hộp thuốc lá này lại là của cậu ta.

Xem ra áp lực học tập của Trịnh Tử Lộ cực kỳ lớn.

“Gần đây cậu gặp phải rào cản nào đó trong học tập à?”

Trịnh Tử Lộ đã nói dối đành phải nói dối đến cùng: “Cũng có thể xem như vậy”.

Lời nói của Thịnh Uyên đầy ý tứ sâu xa: “Cũng đúng nhỉ, chân cậu ngắn vậy sao có thể bước được qua”.

Trịnh Tử Lộ: “Này!!!”

Thằng chó!!!

Thịnh Uyên nhét một tay trong túi, một tay vặn chốt cửa phòng 408: “Nếu có bài nào không hiểu cậu có thể tới tìm tôi”.

“Đúng rồi, tối nay tôi đi ăn kẹo hồ lô cùng cậu ấy, cậu cũng đi cùng nhé.”

Thiếu niên khôi ngô lười biếng cười cười.

“Anh mời cậu”.

Ăn kẹo hồ lô trong tiết trời rét lạnh cũng là một hình thức giải tỏa áp lực.

Dứt lời, Thịnh Uyên đẩy cửa bước vào trong.

Nghĩ đến kẹo hồ lô ngọt ngào, Trịnh Tử Lộ chép chép miệng, lúc này cậu ta mới nhớ ra từ khi nhập thu đến giờ hình như cậu ta chưa hề ăn chiếc kẹo hồ lô nào. Tiết trời sắp vào đông, lá cây trên cây gần như đã rụng sạch.

“Được, tự học tối tan tao sẽ sang tìm mày”.

Dụ Tả Kim chậm rì rì bước chân rời khỏi chỗ, khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ xuất hiện vết nứt.

Hắn vốn tưởng rằng cuộc hẹn đi ăn kẹo hồ lô tối nay là thế giới của hai người họ.

Không ngờ lúc này lại bị ngáng chân trên đường, còn là lời mời người khác từ phía Thịnh Uyên nữa.

Vật đổi sao dời.

Cuối cùng hắn vẫn phải trả cái giá lớn vì hắn đã không thành thật.

Trịnh Tử Lộ trông thấy Thịnh Uyên đã đi vào trong ký túc xá, cậu ta yên lặng đưa hộp thuốc lá trong tay đến trước mặt Dụ Tả Kim.

Trịnh Tử Lộ cất tiếng thăm dò: “Cậu còn cần nó nữa không?”

Gương mặt Dụ Tả Kim đen tựa đáy nồi: “Tôi không hút thuốc lá”.

Hôm nay hắn không đập rơi sách của Trịnh Tử Lộ, hắn không muốn tiếp tục để lại thêm vết tích trên lịch sử đen tối của mình.

Hắn vượt qua người Trịnh Tử Lộ trở về phòng 408, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.

Trịnh Tử Lộ vừa sợ hãi vừa thầm thét gào.

Được rồi! Được rồi! Người hút là tôi, đã được chưa hả?

Cậu ta đứng im tại chỗ phẫn nộ trong bất lực, giơ tay đấm vào không khí, một cú đấm đấm ra như muốn đấm nổ Trái Đất.

Trịnh Tử Lộ nâng hộp thuốc lá trong tay lên.

Đời tôi yêu nhất hút thứ thuốc lá Trung Cổ rách nát này!

Sau khi trút giận lên thế giới đã đời, Trịnh Tử Lộ nhớ tới chuyện tối nay có thể ăn kẹo hồ lô miễn phí, tâm tình mới tốt hơn. Cậu ta nhất định phải ăn sạch hai xiên kẹo, ăn hết một xiên sơn tra lại ăn thêm một xiên nho nữa.

Căn phòng 408 sạch hơn Thịnh Uyên tưởng tượng rất nhiều, cậu còn cho rằng một tuần cậu không đến đây ít ra nó cũng bừa bộn hơn chút. Nào ngờ đâu khi Thịnh Uyên bước chân vào trong ký túc xá, căn phòng cực kỳ gọn gàng. Trong lúc nhất thời cậu còn tưởng mình đã đi vào nhầm phòng nữa.

Thật ra lúc tới đây Thịnh Uyên đã chuẩn bị tinh thần để quét dọn ký túc xá.

Nhưng cậu không ngờ Dụ Tả Kim lại thu dọn sạch sẽ đến nhường này.

Thịnh Uyên nhìn hắn với cặp mắt khác xưa: “Bạn học Tiểu Dụ, gần đây thái độ với cuộc sống của bạn rất có tiến bộ”.

Dụ Tả Kim không nói gì nhưng hắn đi về phòng bởi vì hắn muốn được nghe Thịnh Uyên khen ngợi.

“Sàn nhà cũng sạch sẽ lắm”.

Dụ Tả Kim quay lưng, giả bộ nhìn về nơi khác.

Thịnh Uyên đi đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Dọn dẹp không tồi”.

Bên tai nghe được tiếng Thịnh Uyên không chút keo kiệt khen ngợi, vành tai Dụ Tả Kim bị thổi đến đỏ lên.

Nhưng hắn vẫn lạnh mặt giả bộ không quan tâm: “Tạm được.”

Ngoại trừ những lúc hắn cáu giận gào thét thì âm điệu luôn khàn khàn kỳ quái không để người khác nghe ra bất cứ cảm xúc phập phồng nào.

Thế nên khi hắn nói hắn không để ý người khác cũng lập tức cho rằng hắn thật sự không thèm để ý.

Dù sao thì ngoài mặt lạnh lùng bình thản, dáng vẻ không để ý của hắn luôn khiến người khác không nghĩ đến hàm ý sâu xa hơn.

Ký túc xá sạch sẽ nên giá trị bất lương trên đầu Dụ Tả Kim cũng tụt mất năm điểm.

Thật Nỗ Lực đột ngột ngoi đầu.

[Hệ thống: Ký chủ, cậu có phát hiện không?]

Thịnh Uyên: “Phát hiện gì?”

[Hệ thống: Chỉ cần nhân vật mục tiêu không làm chuyện xấu thì cho dù cậu ta làm gì giá trị bất lương cũng sẽ sụt giảm].

Thịnh Uyên giật mình.

Đây chính là “Đường nào cũng dẫn tới thành Rome”?

Lúc này điện thoại di động đặt trên bàn reo chuông, Dụ Tả Kim nghe máy, người gọi đến là ông lão trong cửa tiệm thịt nướng.

“Tiểu Dụ à, tối nay cửa hàng chúng ta đóng cửa sửa lại điều hòa không khí, con không cần phải tới làm nữa, coi như nghỉ phép một ngày đi”.

Dụ Tả Kim trả lời một tiếng, cúp điện thoại.

“Tối nay không cần đón tôi.”

Tiếng nói khô khốc của hắn truyền lại tin tức cho Thịnh Uyên.

Thịnh Uyên cầm cuốn sổ ghi chép Tiếng Anh ở bên gối đầu: “Tại sao? Hôm nay cậu không đến tiệm hả?”

Dụ Tả Kim gật đầu.

Chắc hẳn trong cửa hàng có chuyện gì đó, Thịnh Uyên không hỏi nhiều thêm, những chuyện không liên quan đến cậu cậu sẽ không cố hỏi cho bằng được.

“Vậy tan học tối nay chúng ta tập trung ở cổng trường, cùng đi ăn kẹo hồ lô nhé”.

Nói xong, cậu tiến lại gần Dụ Tả Kim hơn: “Anh mua kẹo dâu tây cho cậu”.

Tia sáng kỳ dị chói lòa lọt vào mắt, Thịnh Uyên muốn mua thứ cậu thích ăn nhất cho hắn.

Thời gian nghỉ giữa giờ chỉ có mười phút, Thịnh Uyên lấy sổ ghi chép Tiếng Anh của mình xong cũng không ở lại lâu, ngựa không dừng vó quay về lớp học.

Cậu ấy thích ăn dâu tây nhất.

Nếu không phải lần trước Thịnh Uyên uống say thì Dụ Tả Kim cũng không biết được điều này.

Trên phương diện ăn uống, Dụ Tả Kim không đặc biệt thích một thứ gì. Hắn có thể uống sữa tươi tiệt trùng cũng có thể uống sữa hộp hai tệ chỉ có tí tẹo hàm lượng protein.

Nhưng Thịnh Uyên thích dâu tây.

Cho nên hắn yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng thích dâu tây.

Hắn vẫn không quên được cảnh tượng Thịnh Uyên cầm trà sữa dâu tây áp vào má, nói với hắn rằng cậu thích dâu tây nhất.

Dụ Tả Kim sờ sờ vành tai đeo bộ phận máy ngoài của ốc tai điện tử.

Dễ thương quá.

Nếu có một ngày Thịnh Uyên cũng có thể nói cậu ấy thích hắn như thế thì thật tốt.

*

Hai tiết học cuối của buổi chiều là tiết tự học, Thịnh Uyên tiếp tục lấy đề ra làm giống như mọi khi.

Hạ Chi Kỳ nhìn quanh hành lang, tiết này thầy chủ nhiệm giáo dục không đi kiểm tra. Thế là cậu ta lén lút đổi chỗ với bạn khác, lẻn đến sau lưng của Thịnh Uyên.

Hạ Chi Kỳ gõ nhẹ hai cái vào ghế cậu.

Thịnh Uyên ngửa người ra sau, lười nhác dựa vào lưng ghế, tùy ý hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trong tay vẫn còn đang cầm tờ đề đã gấp làm đôi.

Hạ Chi Kỳ lần nữa xác nhận lại tin tức ban nãy cậu chàng mới hóng hớt được.

“Anh Thịnh, có phải gần đây anh đã yêu đương rồi không ạ?”

Yêu đương?

Với ai?

Thịnh Uyên nhớ tới tình huống Hạ Chi Kỳ tò mò chuyện cậu và Dụ Tả Kim đồng tính luyến ái.

“Không có”.

“Dụ Tả Kim cũng không thích người cùng giới”.

Thịnh Uyên không hề muốn hành động của bản thân sẽ mang đến chuyện bất tiện cho người khác nên thuận miệng phủ nhận luôn hộ Dụ Tả Kim.

Hạ Chi Kỳ: “Anh Thịnh, em không nói đến chuyện ở đồn cảnh sát”.

Thế thì còn có chuyện nào nữa?

Hạ Chi Kỳ tiếp tục hỏi: “Không phải anh đang yêu đương với một bạn học nữ bên trường trung học phổ thông số 12 hả?”

Trung học 12? Bạn học nữ? Yêu đương?

Thịnh Uyên còn chưa từng tới trường trung học phổ thông số 12 bao giờ, sao có thể yêu đương với người bên đó.

“Không có”.

Hạ Chi Kỳ bất ngờ: “Thật sự không có ạ?”

Thịnh Uyên: “Hỏi gì vậy? Cậu cho rằng anh của cậu có thuật phân thân, chia một phần chạy sang trung học 12 hả?”

Hạ Chi Kỳ ngẫm lại, cảm thấy đúng vậy, anh Thịnh của cậu chàng ngày ngày ở trong trường, tối đến còn đi đón Dụ Tả Kim, lấy đâu ra thời gian hẹn hò.

“Sao đột ngột lại hỏi tới chuyện này?”

“Anh không biết hả? Có người đang đồn anh có bạn gái ở bên ngoài đấy”.

Nói xong, Hạ Chi Kỳ dâng điện thoại di động đến cho Thịnh Uyên xem.

Người gửi tin đến là bạn của Hạ Chi Kỳ bên trường trung học số 12, hai người họ cùng lớn lên trong một khu phố, người lớn trong nhà có mối quan hệ thân thiết nhưng đối phương không phải thiếu niên bất lương mà chỉ là một học sinh bình thường luôn thành thật lên lớp.

[Đại ca ông đang yêu đương với bạn học nữ bên trường tôi đúng không?]

Thịnh Uyên nâng mí mắt lên.

Cậu lười để ý đến mấy lời đồn đại thật thật giả giả này.

Sau khi Hạ Chi Kỳ biết được đáp án từ phía Thịnh Uyên, cậu ta vùi đầu xuống gầm bàn trả lời tin nhắn cho bạn.

[Không có chuyện đó đâu, đứa khoác lác nào tung tin đồn nhảm vậy?]

Bạn học bên kia đang lên lớp nên không lập tức trả lời.

Hạ Chi Kỳ cũng không đợi mà trở về vị trí ngồi của mình học bài. Tiết học tan, Hạ Chi Kỳ cầm điện thoại chơi game, tin nhắn được gửi đến đúng lúc cục diện trận đấu đi đến giây phút cao trào nên cậu chàng không nhìn kỹ, quẹt xóa thông báo tin nhắn đi.

[Diễn đàn trường tôi đang đồn ầm ĩ lên rồi].

Buổi tối tiết tự học tan, Thịnh Uyên cầm khăn quàng của quý cô Phùng Quyên mua cho cậu quấn lên quanh cổ.

Cây cối bên ngoài đã trơ trụi, chỉ còn lại vài chiếc lá khô vẫn muốn cố chấp sống mãi với cây không chịu rơi xuống.

Gần đầu đông, thời tiết càng lúc càng lạnh, cậu đứng đợi ở bên ngoài, hơi thở thở ra đều bốc khói trắng.

Thật Nỗ Lực nhìn hình tượng tên côn đồ chuẩn bị vi phạm pháp luật của Thịnh Uyên.

[Hệ thống: Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đổi cách quấn khăn quàng hả?]

Thịnh Uyên: “Giản dị mới là thứ chân thật nhất”.

Cứ quấn vòng là xong xuôi.

Thịnh Uyên đeo cặp sách, định đi tới cổng trường tập hợp với hai người bạn.

[Hệ thống: Cậu đi ăn mà không định dẫn đàn em theo à?]

Thịnh Uyên hỏi lại: “Ăn đồ ngon thì nên dẫn theo đàn em hả?”

[Hệ thống:…]

Thằng chó.

Nhưng lời nói ra miệng của Thịnh Uyên thế mà cũng có chút đạo lí.

Thịnh Uyên đi tới cổng trường, Dụ Tả Kim và Trịnh Tử Lộ đã sớm đứng ở đó.

Thời tiết lạnh lẽo, Trịnh Tử Lộ rụt cổ vào trong áo, Dụ Tả Kim vẫn giống y ngày thường, cao lớn sừng sững đứng trong gió lạnh, các bạn học thấy hắn đều sợ hãi đi đường vòng.

Ai nấy bước vội bước vàng không dám nhìn hắn, sợ hắn không khác gì ôn dịch, muốn tránh cũng không tránh kịp.

Dụ Tả Kim đã sớm quen, chỉ lạnh lùng đứng ngắm nhìn hàng cây trụi lủi trong sân trường.

“Dụ Tả Kim”.

Lúc này, một tiếng gọi vang lên giữa đám đông.

Dụ Tả Kim rời mắt khỏi cành cây khô quay đầu lại, trông thấy Thịnh Uyên quấn chiếc khăn quàng cổ đỏ rực chói mắt vẫy vẫy tay với hắn.

Con ngươi lạnh băng dịu dàng hơn mấy phần nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng như cũ.

Thịnh Uyên không đạp xe đạp đi bởi vì xe đạp không thể chở được hai người.

Cậu đi đến bên cạnh hai người họ: “Người đã đông đủ, đi thôi”.

Trịnh Tử Lộ xoa xoa hai bàn tay, ma sát sinh nhiệt: “Đi ăn ở đâu?”

“Bên kia đường cầu vượt”.

Khoảng cách cũng gần.

Trịnh Tử Lộ không quên tuyên bố: “Hôm nay tao phải ăn hai xiên đó”.

Thịnh Uyên: “Tùy”.

Ba người họ đi ra khỏi cổng trường.

“Thịnh Uyên!”

Xa xa có một giọng nữ mềm mại cất tiếng gọi tên cậu.

Thịnh Uyên vô thức quay đầu, còn chưa kịp phản ứng đã có thứ gì đó vọt tới va thẳng vào ngực cậu.

“Thịnh Uyên!”

Thịnh Uyên không kịp né tránh, cậu phải lùi hai bước mới ổn định được cơ thể, phần cằm bị người tới đập trúng, đau đớn đến độ hai mắt tối sầm.

Công phu người tới không tồi.

Có thể chiến một trận với thầy Đầu Sắt.

Chứng kiến cảnh tượng cô gái nhỏ mềm mại lao tới ôm Thịnh Uyên.

Ông Trịnh Tử Lộ – nhân chứng số 1 tại hiện trường chia sẻ: Tôi còn chưa nắm được tình hình thì cô bạn đây đã nhào tới.

Dụ Tả Kim siết chặt nắm đấm, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, cất bước định tiến lên. Nào ngờ Trịnh Tử Lộ đã mở lời trước hắn: “Thịnh Uyên, gì đây? Bạn ấy là ai vậy?”

Cô bạn đang ôm cánh tay Thịnh Uyên ngẩng đầu: “Tôi là bạn gái của Thịnh Uyên”.

– –

Lời tác giả:

Dụ Ba Lạp: Mạng của Ba Lạp vốn không phải là mạng, có đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK