Trong nhóm đàn em do Hạ Chi Kỳ cầm đầu.
[ĐM! Tình huống gì thế hả! Có kẻ dám chê cười đại ca của chúng ta sao!]
[Ai? Đó là ai?!]
[Nó dám cười đại ca không khác gì cười vào mặt anh em ta cả, chúng ta đang bị nó cười đó!]
[Là thằng nào! Ngày mai chúng ta chặn đường đánh nó!]
[Biết là ai cũng vô dụng. Đại ca cá cược với người ta rồi, chúng ta đánh nó một trận thì có khác gì đại ca thua chắc rồi đâu?]
[…]
Nhóm chat im lặng trong vài phút.
[Thế thì bây giờ chúng ta phải làm sao? Thật sự phải học hả, nói ra sẽ mất mặt lắm].
[Tao không muốn học đâu, mẹ nó chứ, cứ trông thấy sách là tao đau đầu rồi].
[Tao cũng thế…].
[Bọn mày không học! Tao học! Bình thường đại ca đối xử tốt với chúng ta tốt như thế, hiện giờ đại ca cá cược với người ta mà có chút chuyện nhỏ thế này chúng ta cũng không làm được? Trước kia thằng nào khoác lác bản thân chỉ lười học thôi chứ nếu muốn học tập rồi thì 800 học sinh giỏi cũng không đuổi kịp được?]
[Tao cũng học! Bình thường đại ca chẳng yêu cầu của chúng ta làm cái gì, không hề sai bảo chúng ta cũng không đòi tiền chúng ta nữa, giờ đại ca thu chút thuế IQ thì sao nào!]
[Đại ca cá cược tự nhiên có đạo lý của đại ca, tao cũng học!]
[Mẹ nó, học học học, được, tao cũng học].
[Bọn mày đều học thì tao cũng học].
[Thằng nhãi kia cứ chờ đợi khoảnh khắc quỳ xuống xin lỗi đại ca của chúng ta đi!!!!]
[Nhưng mà tao đọc không hiểu khoanh vùng trọng điểm của đại ca].
[Tao cũng thế].
[Hay là chúng ta hỏi đại ca một chút?]
[Đại ca còn cá cược với cả Trình Tử Lộ đó, chúng ta quấy rầy đại ca thì anh ấy ôn tập sao được?]
[Thế thì phải làm sao bây giờ?]
– –
Tối nay được tan tầm sớm, Dụ Tả Kim nhàm chán dứt khoát quay về phòng học ngủ bù.
Lớp số 10 có Dụ Tả Kim nên không ít phụ huynh học sinh đã đến trường xin chuyển lớp cho con, phần lớn các học sinh cá biệt còn lại đều không lên lớp tự học tối nên lớp 10 rất vắng vẻ yên tĩnh phù hợp để ngủ.
Khi tiếng chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, hắn liền mở mắt ra. Đôi mắt kia như mực đen hắt lên giấy Tuyên Thành, u tối không giống với người thường.
Hắn đi ra khỏi phòng học định quay về ký túc xá.
Dòng người đang vui vẻ đùa giỡn vừa trông thấy hắn xuất hiện đã lập tức câm lặng, nhao nhao trốn chạy.
Bốn phía vắng vẻ nên giọng nói đặc sệt khẩu âm Đông Bắc kia càng vang dội.
“Dụ Tả Kim! Đồng phục của em đâu?”
Các bạn học quay đầu nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh.
Quả nhiên là anh, anh Đầu.
Thầy chủ nhiệm giáo dục xuyên qua đám đông hùng hổ đi tới trước mặt Dụ Tả Kim.
“Đồng phục đâu rồi? Nội quy trường học đã quy định học sinh phải mặc đồng phục thống nhất, em có biết không hả?!”
Dụ Tả Kim lười quan tâm đến thầy, nhấc bước chân dài tự mình đi trước.
Nhưng thầy chủ nhiệm giáo dục nào có định buông tha, đuổi theo sau hắn không thả.
“Thầy đang hỏi em đồng phục đâu rồi! Tại sao em không mặc! Thầy thấy rõ ràng em đang không thèm để thầy chủ nhiệm giáo dục tôi đây vào trong mắt!”
Dụ Tả Kim cảm thấy phiền, nâng tay tháo giác hút xuống.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhào thẳng tới đeo lại hộ hắn.
“Hôm nay em nhất định phải cho tôi một câu trả lời!”
Dụ Tả Kim:…
Thầy chủ nhiệm giáo dục đuổi theo không bỏ, Dụ Tả Kim hết sạch kiên nhẫn, âm thanh như răng sói mài mảnh gỗ, ác liệt vứt ra một chữ: “Giặt”.
“Giặt?” Thầy chủ nhiệm giáo dục không tin: “Em đang nói dối tôi đúng không?”
Dụ Tả Kim không có tâm trạng để ý đến thầy.
Thầy chủ nhiệm giáo dục càng không có khả năng thả hắn đi dễ như vậy.
“Đi, bây giờ tôi theo em trở về ký túc xá. Để tôi xem xem em giặt thật hay giặt giả nào!”
Những người đứng xung quanh nghe xong đều đổ mồ hôi hộ thầy, thầy không sợ Dụ Tả Kim này đóng cửa nhốt thầy đánh một trận sao?
Một tháng sau khi khối mười khai giảng Dụ Tả Kim mới chuyển tới trường họ, nguyên nhân chuyển trường là đã xảy ra tranh chấp với giáo viên.
Vừa mới lên trung học đã đánh giáo viên đến mức phải chuyển trường, có thể thấy vấn đề của bản thân hắn không nhỏ.
Sắc mặt Dụ Tả Kim càng khó coi.
Hắn ghét nhất có người nhao nhao ồn ào bên tai hắn, nhất là khi người ta dùng giọng nói rõ ràng tròn trịa ghé sát bên líu ríu không ngừng.
Thầy chủ nhiệm giáo dục theo hắn quay về phòng ký túc xá.
Nếu như thầy phát hiện ra đồng phục của Dụ Tả Kim không giặt thì bài dạy dỗ ít nhất nửa giờ của thầy sẽ chính thức bắt đầu!
Nhưng chưa đợi đi tới được phòng 408, lúc mới ngang qua từng căn phòng trong khu ký túc xá nam đầu thầy đã bắt đầu bốc khói.
“Ai cho phép em hút thuốc trong ký túc xá hả?”
“Sách đồi trụy! Sách đồi trụy! Em mới có mấy tuổi mà dám xem cuốn sách đồi trụy này?”
“Ký túc xá của các em đúng là một đống rác!”
“Ọe~ Ọe~~~ Tất thối của đứa nào chất thành một chậu thế hả!!!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục tức đến độ tròng mắt đỏ lên: “Mau thu dọn hết cho tôi! Từ nay trở đi tối nào tôi cũng tới kiểm tra vệ sinh!”
Ồn ào ầm ĩ đi về phòng 408.
Dụ Tả Kim đẩy cửa ký túc xá ra, không quan tâm thầy chủ nhiệm giáo dục phía sau, đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, kéo chiếc áo ngắn tay màu đen trên người lên.
Trên đó đầy mùi khói dầu của cửa hàng thịt nướng.
Phát hiện bột giặt không còn nỗi lòng hắn càng khó chịu, hắn nhấc chân đá đổ sọt quần áo bẩn ở cạnh bên.
“Ôi chà, giặt thật rồi à!”
Chiếc áo đồng phục được cẩn thận treo ngay ngắn ngoài ban công nhỏ, bên trên còn vương chút mùi bột giặt thơm ngát.
Dụ Tả Kim cởi trần đi ra, khoảnh khắc trông thấy chiếc áo đồng phục được giặt sạch sẽ phơi lên, hắn đã ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Chủ nhiệm giáo dục đã hơn bốn mươi tuổi nhưng bình thường vẫn luôn suy bụng ta ra bụng người, thầy nghĩ mấy đứa nhóc lớn tầm này đứa nào chẳng thích sĩ diện.
Thầy chủ động hạ giọng: “Lần này thầy đã trách nhầm em rồi, thầy xin lỗi em, thầy không nên nghi ngờ em. Nhưng Dụ Tả Kim này, học sinh trong trường luôn mặc đồng phục đúng quy định, hi vọng lần sau em sẽ lựa chọn thời gian giặt đồ phù hợp hơn”.
Thấy Dụ Tả Kim nghiêm mặt không nói lời nào thầy cũng không tức giận, ít ra học sinh không hề nói dối thầy.
“Cậu nhóc à, quần áo giặt rất sạch sẽ nhưng căn phòng này của em vẫn nên thu dọn một chút thì tốt hơn”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục cười ha hả rời đi.
Dụ Tả Kim nhìn đồng phục treo ngoài ban công, không biết đang suy nghĩ cái gì.
– –
Sáng hôm sau rời giường Thịnh Uyên nhận được thông báo nhiệm vụ thành công.
[Hệ thống: Cậu có gì muốn nói không?]
Thịnh Uyên mặc đồng phục, bước ra khỏi cửa phòng: “Hạ Chi Kỳ, Thịnh Uyên tôi được vậy là nhờ cậu ấy”.
[Hệ thống:…]
Cô giáo Tiểu Đào cầm sách giáo khoa ngữ văn đứng trước cửa lớp số 6.
Đây là buổi học đầu tiên sau khi cô quay trở lại làm việc.
Nghĩ đến tình cảnh phải đối mặt với tập thể lớp học chẳng có chút kỷ luật gì đáng nói, đáy lòng cô thầm rơi lệ.
Cô cũng muốn quản lý học sinh lắm nhưng học sinh chẳng nghe cô bao giờ, cô có lòng mà chẳng đủ sức.
Nói đạo lý với chúng, muốn tốt cho chúng, chúng không thích nghe.
Lớp 6 là lớp học đầu tiên cô chủ nhiệm sau khi trở thành giáo viên, có thể nói cô đã dốc sạch tâm huyết.
Cô tự đứng trước cửa lớp học tẩy não cho chính mình.
Công nhân bê gạch trên thế giới này nhiều như vậy sao học sinh của cô không thể.
Sau đó cô mở cửa lớp học đi vào trong. Khi đứng trên bục giảng rồi cô mới phát hiện ra lớp học lặng ngắt như tờ, từng đôi từng đôi mắt khát khao tri thức đang ngóng chờ nương tựa trên người cô.
Cô Tiểu Đào:?
Bệnh của cô chưa hoàn toàn khỏi hẳn có phải không?
Sau khi xuất hiện ảo thính lại bắt đầu xuất hiện ảo giác?
Thật điên rồ.
“Bánh mì… không phải, cô ơi, cô tranh thủ thời gian đi cô, tiết học đã bắt đầu được 2 phút rồi đó ạ!”
“Đúng thế cô, cô có giảng bài không vậy ạ, em còn đang chờ nghe đấy!”
Mắt hạnh của cô Tiểu Đào trợn trừng trừng, cô chậm rãi hoàn hồn: “Được, được, các em mở sách giáo khoa tới trang số 37 đi nào”.
Cô cầm phấn viết lên bảng đen <Khuyến học>.
(*)”Khuyến học”, thiên đầu trong sách Tuân Tử, bàn về đường lối và mục đích học tập của người quân tử, chủ yếu dùng lối thí dụ để thuyết minh các lý lẽ
Sau khi tiết học tan, cô Tiểu Đào lâng lâng dời bước. Đây là lần đầu tiên trong gần một năm qua cô có được một bài giảng bình thường.
Đám thiếu niên bất lương lớp số 6 tụ tập ở hàng ghế sau của phòng học, lẩm bẩm thì thầm.
“Gánh không nổi, thực sự gánh không nổi”.
“Gánh không được cũng phải cố mà gánh!”
“Ngữ Văn còn ổn ổn chứ Toán học Vật lý thì tao không biết chút nào cả. Mà lão già dạy Vật lý kia sẽ không bao giờ nhắc lại kiến thức cũ đâu”.
“Hay để tôi giảng bài cho cậu nhé?”
“Được!”
Bé mập mới ngẩng đầu lên liền đụng ngay phải tầm mắt của Thịnh Uyên.
Đại ca!
Cả đám vội vàng đứng lên.
“Đại ca không cần đâu, anh cứ tiếp tục sự nghiệp học hành của mình đi, chúng em có thể tự làm được”.
“Đại ca, anh mau nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi”.
Thịnh Uyên nhướng mày: “Không cần tôi thật?”
“Không cần, không cần”.
Không cần đến cậu thì Thịnh Uyên càng vui vẻ ung dung. Cậu dự định nhân giờ nghỉ trưa ra ngoài in chút tài liệu học tập trở về phát cho đám bạn.
– –
Bên kia, Kỳ Thắng vừa tỉnh ngủ ngẩng dậy từ mặt bàn.
“Anh Kỳ, sao hôm nay không thấy anh Dụ đâu vậy?”
Kỳ Thắng hắt hơi một cái: “Còn ở ký túc xá”.
“Ngủ ạ?”
“Không biết đang làm gì nữa. Anh Dụ có nhắn rằng buổi chiều anh ấy mới ra ngoài.”
“Sớm biết thế chiều nay em mới lên lớp”.
Giữa trưa Thịnh Uyên ăn cơm xong cầm theo tiền tiêu vặt ra ngoài cổng trường. Cậu đi tới một cửa hàng photocopy, đưa vở ghi đã sửa soạn lại của mình ra: “Ông chủ, in cho cháu hai mươi bản”.
Sau đó cậu nghĩ tới cái gì, “Hai mươi mốt đi ạ”.
“Được, chú in nhỏ gọn vào cho cháu, thế thì sẽ tốn ít tiền hơn”.
“Cảm ơn ông chủ”.
Số tiền phải bỏ ra tổng cộng 50 tệ, giấy mới in nóng hôi hổi, Thịnh Uyên xách theo chiếc túi đi vào trong trường.
Vừa mới vào trong khu lớp học Thịnh Uyên đã trông thấy Trịnh Tử Lộ hốt hoảng chạy vào trong tòa nhà, trong lúc chạy vội còn không may bị vấp ngã.
Thịnh Uyên xách cổ áo Trịnh Tử Lộ, kéo cậu ta dậy: “Từ từ thôi, không sao chứ?”
Trịnh Tử Lộ trông thấy cậu liền hất tay ra: “Nói mau, bọn mày đã làm gì Quách Cương hả?”
“Quách Cương?”
“Đúng thế!”
Thịnh Uyên nâng tay đặt trước miệng, nét mặt suy ngẫm: “Quách Cương là ai?”
Trịnh Tử Lộ:…
“Mày đừng giả vờ giả vịt nữa!” Cậu ta nghiến răng: “Quách Cương còn có thể là ai, là người mới bị đám đàn em của mày kéo ra khỏi nhà ăn đó. Mày dám nói không biết cậu ấy không!”
Thịnh Uyên: “Không biết”.
Trịnh Tử Lộ:…
Tốt lắm, mày dám nói thật.
Lúc này thầy chủ nhiệm giáo dục đang đi từ tầng trên xuống định xuống nhà ăn trường kiếm miếng cơm, Trịnh Tử Lộ trông thấy thầy thì vội nhảy qua như tìm thấy người cứu vớt.
“Thầy ơi!”
“Má ơi! Cái quái gì vậy, giật hết cả mình”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục bị dọa đến mức khẽ run run, câu cảm thán vô thức tuột khỏi miệng. Thầy vội vàng vỗ vỗ miệng: “Ngại quá, vừa rồi thầy bị giật mình”.
Trịnh Tử Lộ không để chuyện ấy trong lòng: “Thầy ơi, không xong rồi!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục thấy giọng điệu cậu ta hốt hoảng, sắc mặt thầy nghiêm túc hẳn lên: “Có chuyện gì?”
“Vừa rồi ở trong nhà ăn đám học sinh cá biệt lớp 6 đi đến bảo Quách Cương có hẹn uống trà sữa với họ, sau đó vác bạn ấy đi rồi ạ”.
“Còn có chuyện này nữa hả!”
“Quách Cương luôn đi cùng với em sao có thể có hẹn uống trà sữa với họ. Sau khi chúng nó lấy cớ đưa Quách Cương đi thì đã dẫn cậu ấy tới phòng dụng cụ thể dục bên sân vận động rồi ạ”. Trịnh Tử Lộ nói một hơi liền tù tì: “Cậu ấy đã bị kéo đi một hồi rồi, thầy ơi, thầy mau tới xem qua một chút đi”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục không dám chậm trễ, không nghe hết lời của Trịnh Tử Lộ đã vội vàng chạy về phía sân vận động. Trái tim thầy không yên, thầy sợ học trò mình xảy ra chuyện.
Trịnh Tử Lộ quay đầu giận dữ với Thịnh Uyên: “Đám đàn em mày mà làm gì với Quách Cương thì tao nhất định sẽ ăn miếng trả miếng với mày, móc mắt đền mắt!”
Dứt lời cậu ta cũng chạy ra ngoài theo thầy.
[Hệ thống: Nhóm Hạ Chi Kỳ dẫn Quách Cương đi làm gì thế?]
“Không biết”.
Thịnh Uyên cũng rất tò mò, cậu ung dung chậm rãi bước sang sân vận động.
Cánh cửa phòng dụng cụ thể dục bên sân vận động khép hờ, bên trong thỉnh thoảng vang ra vài câu tục tĩu và tiếng ậm ừ như bị chặn miệng của Quách Cương.
Thầy chủ nhiệm giáo dục hoảng đến độ đổ mồ hôi đầy người, giơ chân đá văng cửa lớn.
“Tất cả dừng tay!!!!”
Cả đám thiếu niên bất lương đồng loạt ngẩng đầu lên khỏi đề bài nhìn sang. Nhóm mấy cậu trai ngồi trên mặt đất, đề thi khoa học tự nhiên trải đầy sàn nhà, trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng dụng cụ thể dục như đóng băng lại, chỉ còn âm thanh Quách Cương ngồi giữa mút trà sữa.
“Sụt sụt sụt…”
Đám người xung quanh nhìn về phía cậu bạn.
Quách Cương trợn tròn mắt.
Mọi người nhìn tớ làm gì?
Chỉ bảo dừng tay chứ có nói im miệng đâu.
Khóe miệng thầy chủ nhiệm giáo dục co giật. Thầy hơi xấu hổ bởi vì căn bản thầy không hề nghĩ tới đám học sinh cá biệt này lại tập hợp một chỗ học tập với nhau. Thầy sờ đầu sờ cổ, nói năng lộn xộn: “Không phải, sao mấy bạn lớp 6 các em lại đưa học sinh lớp 1 đến phòng dụng cụ thể dục thế hả?”
Hạ Chi Kỳ: “Thầy ơi, chúng em yêu quý học tập không được hả thầy?”
Ăn đồ của người thì phải nói đỡ, Quách Cương mở miệng: “Thưa thầy, em tới đây giảng bài cho các bạn ạ”.
Ban nãy cơm nước trong nhà ăn xong xuôi, Quách Cương liền bị một đám học sinh cá biệt vây quanh. Họ hỏi Quách Cương có phải học sinh dẫn đầu khối hay không, cậu bạn không dám nói láo run run rẩy rẩy đáp đúng, sau đó nhóm người họ lập tức muốn dẫn cậu bạn đi, nói rằng họ muốn mời Quách Cương uống trà sữa.
Sau Quách Cương có thể tin, cậu bạn vội vàng nhanh chân bỏ chạy, nào ngờ chẳng chạy thoát nổi.
Vốn tưởng rằng sẽ bị đánh một trân, ai hay đám người kia thật sự mời cậu bạn uống trà sữa, thuận tiện nhờ Quách Cương giảng đề cho.
Trịnh Tử Lộ trông thấy toàn bộ cảnh tượng, trợn mắt há mồm.
Lúc này Thịnh Uyên đang ngân nga giai điệu dân ca đi tới.
“Ăn miếng trả miếng?”
Trịnh Tử Lộ:… Ra chươ𝑛g 𝑛ha𝑛h 𝑛hất tại [ T R u M T R U Y 𝑬 N.V𝑛 ]
Thịnh Uyên: “Ăn miếng trả miếng?”
Trịnh Tử Lộ:…
Thịnh Uyên: “Tôi muốn uống cốc trà sữa cỡ lớn”.
Trịnh Tử Lộ:…
– –
Thịnh Uyên: Hôm nay tôi nhất định phải vấy bẩn thanh kiếm này.
Anh Dụ ở trong ký túc xá chờ cô tiên ốc cả một buổi trưa:…