• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy mày có biết dáng hình nó trông như thế nào không?”

“Không miêu tả được nhưng nếu gặp thì tôi nhất định có thể nhận ra”. Thịnh Uyên chỉ một ngón tay, hoảng hốt hô lên: “Hình như người kia chính là Thịnh Uyên đó”.

Thiếu niên bất lương ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một đám đông đen kịt toàn người.

“Người nào?”

“Người kia kìa”.

“Ở đâu?”

“Ở đó”.

“…”

Mẹ nó, cả một đám người sao biết ở đó là ở đâu!

Nhìn dáng vẻ bối rối vội vã của người ta, hai mắt Thịnh Uyên phía sau kính râm híp lại, giọng điệu cao hơn: “Hay là tôi sang đó tìm hộ cậu nhé”.

Thiếu niên bất lương: “Thằng oắt, mày có lòng tốt thế cơ hả”.

Thịnh Uyên mỉm cười: “Tôi vẫn luôn là người tốt bụng”.

[Hệ thống:…]

Thằng chó, cậu lại bắt đầu rồi đó có phải không?

Thiếu niên bất lương hài lòng liếc mắt nhìn cậu một cái: “Thằng nhóc nhà mày còn biết cách làm người ghê, đi nào”.

Thịnh Uyên bị thiếu niên đẩy về phía trước vài bước: “Tôi sẽ dẫn cậu ta tới tìm cậu, chúng ta hẹn gặp ở đâu?”

“Rừng cây nhỏ phía sau trường trung học phổ thông số một”.

“Được, các cậu nhất định phải chờ tôi đấy nhé, chắc hẳn sẽ tốn chút thời gian, dù sao tôi cũng phải nói chuyện dụ dỗ cậu ta một lát”.

“Biết rồi, đi đi”.

“Chờ tôi nhé”.

“Chờ, chờ”.

Thịnh Uyên đi được vài bước lại quay đầu: “Nhất định phải đợi tôi đấy!”

“Biết rồi, biết rồi!”

Thịnh Uyên nở nụ cười hài lòng, bước lên trên con đường tìm kiếm chính bản thân mình.

Con người, đó là thứ xưa nay Thịnh Uyên chưa từng làm.

Hệ thống nhìn kẻ vô cùng thông minh đang đứng sau nhìn Thịnh Uyên bỏ đi, trong lòng có gánh nặng tội lỗi với cuộc đời không thể chịu đựng nổi.

Mẹ ơi, đây không phải đang lừa gạt người thiểu năng trí tuệ hả.

Vốn cho rằng chỉ có một kẻ tên Hạ Chi Kỳ, không ngờ thế gian này lại có ngàn ngàn vạn vạn Hạ Chi Kỳ khác.

Cho dù đi ngang qua trăm ngàn vạn người, quay đầu nhìn lại tất cả vẫn là cậu.

Trông cái nét mặt chó má của Thịnh Uyên kìa.

[Hệ thống: Cậu không áy náy chút nào sao?]

“Có chứ”.

Nói xong cậu vươn hai ngón tay ra bóp bóp.

To hơn cái rắm một tẹo. (Không to mấy, ý chỉ những chuyện không đáng nói với giọng điệu giễu cợt)

[Hệ thống:…]

Đây là thứ lương tâm duy nhất còn sót lại trên người Thịnh Uyên.

Mấy cậu thiếu niên bất lương kia nhìn dáng vẻ đã biết không được thông minh cho lắm, người bình thường không thể nào làm ra chuyện để cho chính Thịnh Uyên đi tìm Thịnh Uyên được.

Trước khi đến cũng không biết đi tìm hiểu rõ rốt cuộc Thịnh Uyên có dáng dấp như thế nào. Bài viết trên diễn đàn của trường trung học phổ thông số một và trường trung học phổ thông số hai liên quan tới cậu đã hot ba ngày, ảnh chụp nhiều vô số kể.

[Hệ thống: Họ sẽ không thực sự một mực chờ đợi cậu trong rừng cây nhỏ đấy chứ?]

Thịnh Uyên: “Người nhà họ không dạy, anh đây liền thay thế bố mẹ dạy cho họ hay một đạo lý”.

[Hệ thống:?]

“Không nên tin tưởng lời của người lạ”.

Thằng chó, cậu chỉ muốn lừa dối họ chờ đợi cậu thì có.

Hệ thống vạch trần cậu ngay: [Cậu sẽ tốt bụng như thế ấy hả?]

Thịnh Uyên: “Không phải đã nói rồi à? Anh đây có tốt bụng lắm đấy”.

[Hệ thống:…]

Lương tâm của cậu có đau không?

Thịnh Uyên đi ngang qua con đường lớn rợp bóng cây, rẽ trái trên ngã tư đường mà bình thường khi muốn trở về nhà cậu luôn đi thẳng.

[Hệ thống: Cậu không về nhà sao?]

Thịnh Uyên: “Tôi muốn mua vài thứ trước khi trở về”.

Bóng dáng của Thịnh Uyên hoàn toàn biến mất khỏi khu vực xung quanh trường học.

Nửa đêm 11 giờ, một nhóm thiếu niên bất lương vẫn còn chờ ở trong rừng cây nhỏ phía sau trường trung học phổ thông số một.

Bốp!

“Sao ở chỗ này nhiều muỗi thế?”

“Anh Vương, mấy giờ rồi? Rốt cuộc thằng nhãi kia có tới không vậy?”

“Mới mười một giờ, chờ chút nữa xem”.

“Lỡ đâu thằng nhãi kia lừa gạt chúng ta không đến bên này thì làm sao giờ?”

“Nó dám!”

Một tiếng sau.

Lối vào rừng cây nhỏ vẫn không có dấu hiệu xuất hiện của con người.

“Anh Vương, hình như thằng nhãi đó thật sự dám đấy”.

“…”

“ĐM!” Một cậu thiếu niên bất lương trong nhóm tức hộc máu: “Chắc chắn thằng nhãi đó cùng một ruột với thằng Thịnh Uyên!”

“Dám giỡn mặt chúng ta, nó xong đời rồi!!”

Trong lúc thiếu niên bất lương giận dữ thở hổn hển thì Thịnh Uyên đã lên giường yên giấc ngủ say.

Buồn vui của từng con người chẳng thể nào kết nối.

Ngày hôm sau Thịnh Uyên mở mắt ra trong tiếng chuông của đồng hồ báo thức. Cậu mang theo cơn buồn ngủ sáng sớm chưa kịp tiêu tan, vác đầu óc hẵng còn thẫn thờ đi vào trong nhà vệ sinh.

Hôm nay trên bàn ăn không xuất hiện bánh mì lát.

“Quyên Quyên ơi, hôm nay không có bánh mì ạ?”

Quyên Quyên là tên gọi thân mật của Phùng Quyên.

Bình thường lúc ở nhà Thịnh Thành Công luôn gọi vợ mình như vậy, Thịnh Uyên cũng theo chú gọi mẹ bằng cái tên đó.

“Không có, con cầm theo cái bánh bao đi học nhé”, tiếng nói của cô nhỏ nhẹ dịu dàng giống như tiếng chim nhỏ kêu.

Ai có thể nghĩ rằng lúc còn trẻ tuổi cô cũng từng là một thiếu nữ nổi loạn.

Tuy vậy suy nghĩ của Phùng Quyên không tiên tiến giống với Thịnh Thành Công.

Chỉ có đôi khi mạch não của cô hơi đặc biệt.

Phùng Quyên đi ra khỏi phòng bếp, đôi đũa cầm theo kẹp chiếc bánh bao chiên vàng giòn bên ngoài còn đang bốc hơi nóng, rõ ràng mới được lấy ra khỏi chảo dầu.

Đũa vươn ra.

“Cho con này”.

Ví dụ như tình huống hiện tại.

[Hệ thống: Nếu bây giờ cậu nhận thì có khả năng bàn tay cậu sẽ phải cắt bỏ].

Thịnh Uyên:…

Chờ bánh nguội hơn một chút Thịnh Uyên mới nhận lấy nó.

Phùng Quyên cọ hai tay vào trên tạp dề, sau đó vươn tay đến cổ áo Thịnh Uyên sờ qua sờ lại một lát, cảm thấy áo cậu hơi mỏng: “Sắp vào thu rồi, con có muốn mang thêm một chiếc áo khoác ngoài nữa đến trường không?”

Thịnh Uyên nhét bánh bao vào trong miệng: “Để mấy hôm nữa đi ạ, hiện giờ con chưa cảm thấy lạnh lắm”.

“Con phải tự chú ý đấy, đừng để mình bị lạnh”.

Lúc này trong phòng ngủ truyền ra tiếng gọi của Thịnh Thành Công: “Quyên Quyên! Anh không tìm được tất của Tiểu Vọng!”

“Em đến đây”.

Phùng Quyên đi vào trong phòng ngủ, Thịnh Uyên cũng bước ra khỏi nhà lên đường tới trường.

Lúc Thịnh Uyên đang đi bộ trên con đường lớn, hệ thống trong đầu tuyên bố nhiệm vụ bất lương.

[Hệ thống: Nhiệm vụ bất lương: Khiêu khích nhân vật mục tiêu. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 50 điểm sinh mệnh, 50 giá trị bất lương, nhiệm vụ thất bại khấu trừ 500 giá trị bất lương].

Âm thanh máy móc dừng lại.

Thịnh Uyên: “Hết rồi?”

[Hệ thống: Hết rồi].

Thịnh Uyên bất ngờ: “Nhiệm vụ thất bại không trừ điểm sinh mệnh?”

[Hệ thống: Nhiệm vụ lần này có tính chất đặc biệt nên không bị trừ].

Thịnh Uyên:?

[Hệ thống: Nhân vật mục tiêu sẽ khấu trừ hộ].

Mục tiêu hôm nay của Thịnh Uyên chính là hoàn hảo bước chân tới trường vào sáng sớm, hoàn hảo ra về sau khi tan học tối.

Dù gì thì giá trị bất lương của Dụ Tả Kim gần như đủ để đứng trên đỉnh cao áp đảo mọi người.

Thịnh Uyên có thành công khiêu khích hắn hay không thì chắc hẳn cũng không có khả năng vẹn toàn thoát khỏi.

Thịnh Uyên không quan tâm mấy, nghe vào tai cái đã quên đi. Cậu đi tới khu lớp học, vừa mới bước vào trong đã phát hiện xung quanh chỗ ngồi của mình có vài người vây quanh.

Bé mập chú ý tới Thịnh Uyên đã tới bên cửa: “Đại ca, anh tới rồi”.

Đám người vây quanh chỗ ngồi của cậu nhanh chóng tản ra, Thịnh Uyên nhìn thấy bức chiến thư đặt trên mặt bàn.

Hạ Chi Kỳ: “Anh Thịnh, đàn em vua sói bên trung học phổ thông số ba đem thư tới”.

Mỗi lần nghe được cái tên mang tính chất thời đại này Thịnh Uyên đều cảm thấy da đầu tê dại.

Cậu không xem bức chiến thư đó mà ném thẳng nó vào trong ngăn bàn, lấy sách vở ra bắt đầu học tập.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Thịnh Uyên liền bước chân theo phương hướng quay về khu A ký túc xá.

[Hệ thống: Cậu định đi tìm nhân vật mục tiêu vào lúc nào?]

Trời sắp vào thu nhưng mặt trời buổi trưa vẫn nóng nực như cũ, Thịnh Uyên khoác áo khoác đồng phục học sinh trên cánh tay, chỉ mặc chiếc áo đồng phục mùa hè trắng xanh ngắn tay ở trên người.

“Tùy duyên phận đi, dù sao tôi cũng là người không thích cưỡng cầu”.

[Hệ thống: Nói tiếng người].

Thịnh Uyên: “Không đi”.

[Hệ thống:…]

Nó biết mà.

Thịnh Uyên đi vào khu A ký túc xá như mọi lần, đẩy cửa bước vào phòng 408.

Vừa đi vào trong vài bước ánh mắt cậu đã chạm phải bóng đen ở trên mặt sàn.

Đó không phải cái bóng không thuộc về cậu.

Thịnh Uyên chớp chớp mắt.

Cái bóng hoàn toàn bao phủ sau lưng cậu.

Hình như duyên phận đã tự mình tìm tới.

Cảm nhận được động tác của người phía sau, Thịnh Uyên nhanh chóng nghiêng người tránh thoát khỏi đòn tập kích của đối phương. Cánh tay cậu nâng lên để cho kẻ đằng sau ăn một khuỷu tay nhưng cánh tay lại cứ như bị còng sắt đột ngột giam cầm, đến cả lực quán tính cũng biến mất hẳn.

Thịnh Uyên nhíu mày, thuận theo cánh tay bị kiềm chế xoay người nhìn lại, đầu gối liền bị một chiếc chân dài ngáng đường.

Sống lưng mát lạnh, đối phương nhấc vạt áo đồng phục mùa hè của cậu lên muốn dùng nó che kín mặt cậu.

Thịnh Uyên dùng hết sức lực xoay người, hai bên lập tức vặn vẹo vào một chỗ.

Đồng phục học sinh bên người bị lôi kéo đến biến dạng, vải vóc hoàn toàn bị kéo lên che kín mặt cậu, tầm mắt biến thành một mảng sáng trắng tinh dưới ánh nắng mặt trời.

Sức mạnh của đối phương cực kỳ lớn, trong lúc hỗn loạn, Thịnh Uyên vung nắm đấm nện thẳng vào mặt hắn.

Bầu không khí tĩnh lặng, tất cả mọi hành động đều tạm dừng trong khoảnh khắc.

Dụ Tả Kim bị một nắm đấm đánh nghiêng mặt, con ngươi vốn yên lặng như vùng nước đọng chậm chạp chuyển động, dừng trên người Thịnh Uyên.

Cánh tay của Thịnh Uyên bị khống chế không thể dùng sức từ ban nãy, cậu giãy giụa muốn kéo vạt áo trước mặt xuống.

Một giây sau, một sức mạnh cực kỳ to lớn bóp gáy cậu đè thẳng lên giường.

Quá mức đột ngột, Thịnh Uyên không kịp né tránh.

Cánh tay cậu bị gập ra phía sau, hai cổ tay vắt chéo bị khóa lại bên hông, đầu gối đối phương luồn vào giữa hai chân cậu, ép hai chân phải tách rời nhau ra.

Cả người Thịnh Uyên bị khống chế nằm sấp trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp.

Gương mặt bị áo che phủ ấn vào trong đệm, cậu điên cuồng giãy giụa, không khí mỏng manh dần dần trút ra giữa môi răng của cậu.

Phần thân trên trần trụi lộ ra không khí, vòng eo căng lên, lồng ngực chống trên lớp nệm kịch liệt phập phồng.

Dụ Tả Kim lạnh mắt đảo qua vùng lưng trắng bóng, một tay khống chế cánh tay Thịnh Uyên, một cái tay khác đeo lại phần giác hút bên phải đã bị lệch ra khỏi vị trí sau đó mới đưa tay kéo áo trên mặt Thịnh Uyên xuống.

Động tác thô lỗ, cọ thành một mảng đỏ trên má Thịnh Uyên.

Đối phương kéo áo xuống hộ đã giúp Thịnh Uyên có thêm sức lực để ngẩng đầu lên. Cậu nhanh chóng xoay đầu sang phương hướng khác, nghiêng mặt gối lên lớp nệm hít thở từng hơi từng hơi. Ban nãy không khí gần như không thể lọt vào, cậu nghẹn thở đến mức mặt đỏ bừng bừng.

Tóc tai lộn xộn bồng bềnh, rũ xuống vầng trán không theo trật tự. Toàn bộ lồng ngực chống đỡ xuống mặt giường, phập phồng khó khăn làm cho sống lưng phía sau cũng rung động.

Phần vải áo bị đẩy lên dồn lại chỗ cổ, vùng lưng giãn nở theo từng hơi thở.

Dụ Tả Kim vốn định túm tóc cậu xách lên nhưng sau khi trông thấy gương mặt đối phương hắn lại không tránh được, sửng sốt trong chớp mắt.

Gương mặt này hắn đã từng gặp vào mấy hôm trước.

Ở trên đường lớn, cậu trai nói mình thích hắn.

Nét mặt hắn lập tức xuất hiện nỗi chán ghét, bàn tay nắm tóc Thịnh Uyên dịch chuyển, tóm chặt lấy phần gáy của cậu.

Giọng nói khàn khàn nặng nề đâm vào trong lỗ tai.

“Đều do mày làm”.

Lời nói bình tĩnh thẳng thắn không hề giống câu hỏi.

Thịnh Uyên biết đối phương đang chỉ chuyện đồng phục học sinh và ký túc xá ngăn nắp gọn gàng.

Cậu cố cử động cánh tay nhưng lại bị đối phương ra sức tóm chặt.

Mẹ nó, sức lực lớn đến vậy.

Thịnh Uyên âm thầm mắng trong lòng một tiếng.

Cằm ma sát với vải vóc chồng quanh cổ, tư thế hiện giờ của cậu gần như không thể quan sát xung quanh.

Cậu bật ra tiếng thở hổn hển trong miệng mình: “Có thể buông tôi ra trước được không?”

Dụ Tả Kim không nói gì, cũng không buông tay.

Thịnh Uyên: “Cậu sắp phạm pháp rồi đấy”.

– –

Lời tác giả:

Anh Dụ: Thằng ranh mãnh này đang quyến rũ ông.

Anh Thịnh: Đổi chồng hộ tôi cái.

Anh Dụ cực kỳ bạo lực, sau này sẽ sửa đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK