• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễn đàn trường học ——

[Đã lâu lắm rồi tao không được chứng kiến một cảnh tượng bùng nổ như vậy].

[Đầu Sắt, thầy trâu quá, sao thầy có thể nghĩ ra biện pháp sáng tạo ghê vậy].

[Mọi người đừng nói nữa đừng nói nữa, đặc sắc, quá ư là đặc sắc].

[Hôm qua quyền cước tương giao, hôm nay lại ở chung hòa thuận].

[Chử Vệ Thiên đã cướp mất cuộc đời của tôi rồi].

[Nhìn biểu cảm của anh Thịnh kìa, chắc chắn anh ấy không tự nguyện].

[Hai người bọn họ đặt cạnh nhau cực kỳ đẹp mắt, xin hỏi người không đẹp trai sẽ không thể nào trở thành đại ca trường trung học phổ thông số 1 phải không ạ?]

Hai cậu thiếu niên mỗi cậu quay đầu một hướng quyết không nhìn mặt nhau, cái mặt người sau lại thối hơn cái mặt người trước.

Thầy chủ nhiệm giáo dục vốn còn định dạy dỗ thêm vài câu cho bọn nhỏ nhớ thật lâu nhưng khóe mắt thầy thoáng trông thấy mấy cậu học sinh cá biệt không chịu mặc đồng phục một cái, bước chân liền xoay chuyển xông ra bắt người.

Thầy chủ nhiệm giáo dục vừa đi, hai cậu trai dưới gốc phong đã biến thành điểm tham quan chụp ảnh.

Nhân lúc thầy còn chưa trở lại, có học sinh rút điện thoại di động ra điên cuồng nhấn phím chụp.

Chử Vệ Thiên bị làm phiền đến mức không chịu đựng nổi nữa: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa tao đập vỡ điện thoại của mày đó!”

Đám học sinh vây quanh bị hắn ta dọa nạt lập tức sợ hãi chạy mất.

Đám đông đã tản ra, Chử Vệ Thiên trông thấy Dụ Tả Kim cách đó không xa, trái tim đập thình thình một tiếng.

Hắn ta nhớ lại tình cảnh bản thân trưa nay đang nghỉ ngơi yên lành thì bỗng dưng cánh cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy mở.

Phòng 403 chỉ có một mình Chử Vệ Thiên ở.

Ai dám tới quấy rầy giấc ngủ của Chử Vệ Thiên này!

Chử Vệ Thiên vén chăn đứng dậy, định bụng xem kẻ đến là giống loài nào.

Ngẩng đầu liền trông thấy Dụ Tả Kim.

Đối phương xông tới chẳng nói hai lời đã sút vào chân Chử Vệ Thiên một cú.

Không hề có kỹ xảo, toàn bộ là sức lực dã man.

Hắn ta đã nghĩ phải chăng chân mình đứt đoạn ngay tại chỗ.

Người trong giới bất lương không ai không kiêng kị Dụ Tả Kim này, tuy trước giờ hắn chưa từng can thiệp vào chuyện trong trường học nhưng Chử Vệ Thiên đã từng mang theo lòng tự tin tràn trề tới khiêu chiến đối phương.

Kết quả hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Nhưng Dụ Tả Kim rất lạnh lùng, nếu như người khác không trêu chọc vào thì bình thường hắn sẽ không bao giờ ra tay, hắn khinh thường họ cũng chướng mắt họ.

Trừ khi xui xẻo đụng trúng họng súng của đối phương làm hắn ngứa tay.

Nhưng Chử Vệ Thiên đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng ký túc xá, sao có thể đi nhầm con đường nào đụng trúng họng súng của hắn được?

Chả lẽ do hai giấc mộng đụng độ lẫn nhau?!

Chử Vệ Thiên ôm chân ngồi trên mặt đất kêu gào: “Mẹ nhà mày, mày có b…”

Nhưng khi nhìn thấy bộ phận của ốc tai điện tử bên ngoài vành tai đối phương, Chử Vệ Thiên vội nuốt chữ bệnh vào trong.

Mặc dù hắn ta không phải người tốt nhưng cũng không thiếu đạo đức đến mức lôi niềm đau của người khác ra chế giễu.

“Con mẹ nhà nó mày bị điên à! Sao mày lại đánh tao?”

Dụ Tả Kim không đáp lời Chử Vệ Thiên, chỉ để lại một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi bằng âm thanh vặn vẹo.

“Không được nói tao làm”.

Lời bỏ lại xong người nghênh ngang rời khỏi.

Chử Vệ Thiên vốn định ngủ tiếp nhưng cái chân mẹ kiếp đau quá đi thôi. Hắn ta nằm trên giường lăn qua lộn lại hơn một tiếng đồng hồ, không chịu đựng nổi nữa định vác thân đi tới phòng y tế.

Chờ tới khi Chử Vệ Thiên khập khiễng đi ra khỏi ký túc xá liền bắt gặp Thịnh Uyên mới ngủ trưa dậy rời khỏi phòng 408.

Nếu như hắn ta nhớ không nhầm thì Dụ Tả Kim cũng ở trong căn phòng ấy.

Trước kia Dụ Tả Kim ở một mình một phòng.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hoang đường.

Không phải Dụ Tả Kim tới ra mặt thay Thịnh Uyên đấy chứ.

Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng so sánh với lý do giấc mộng của mình bị nối liền sang với giấc mộng của Dụ Tả Kim thì đột nhiên lại cảm thấy hợp lý hơn hẳn.

Cho tới bây giờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dụ Tả Kim, lòng Chử Vệ Thiên càng thêm vững tin vào ý nghĩ này.

Chử Vệ Thiên nuốt nước bọt ừng ực.

Cũng may Dụ Tả Kim chỉ lạnh lùng liếc sang bên này một cái rồi lập tức rời đi.

Chử Vệ Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Gần tới thời gian vào học, hai người họ mới buông tay ra.

Vừa mới thoát khỏi nhau, hai bên liền lập tức chạy như điên về phía bồn rửa tay lộ thiên ở phía tây thư viện.

Chỉ hai ba bước đã nhảy lên trên bậc thang, mở vòi nước ra điên cuồng chà xát.

Không nói một tiếng nào nhưng ghê tởm nhau đến cùng cực.

Chử Vệ Thiên rửa sạch tay xong trước, hắn ta nhớ lại ánh mắt Dụ Tả Kim, vẫn còn hơi sợ hãi.

Không để ý dưới chân, chân khẽ trượt đi người ngã xuống.

Bịch một tiếng.

Thịnh Uyên quay đầu, vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ đỡ người đứng lên.

Đi xuống cầu thang ngã đau chân mà lúc rửa tay bước qua vài ba cái bậc thang nhỏ cũng ngã xuống được.

Thịnh Uyên: “Cậu bị cầu thang trường bạo lực học đường đấy hả?”

Chử Vệ Thiên:…

Đại ca tiền nhiệm của trường trung học phổ thông số một đã hèn yếu đến độ này.

Thịnh Uyên giẫm lên tiếng chuông trở về lớp học. Tiết tiếp theo là tiết tự học, thầy chủ nhiệm giáo dục thấy lớp số 6 không có thầy cô nào giảng bài liền gọi Thịnh Uyên lên bàn chuyện về vấn đề liên quan đến cuộc thi kiến thức chung ba trường kết hợp.

Cuộc thi kiến thức chung ba trường kết hợp có nghĩa là đề sẽ do ba trường cùng ra, ba bên giao lưu về vấn đề học thuật.

Nói thẳng thắn hơn thì đây là bài thi kiểm tra trình độ giáo dục.

Ba trường tham gia lần lượt gồm: trung học phổ thông số một, trung học phổ thông số tám và trung học phổ thông số mười hai.

Đây là ba trường trung học có thành tích xuất sắc nhất thành phố.

Mỗi trường lựa chọn ra ba học sinh đại diện cho ba khối.

Danh sách học sinh khối 12 tham gia cuộc thi của trường trung học phổ thông số một đã được quyết định, bao gồm: Quách Cương, Quý Minh Lai và Thịnh Uyên.

Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Các em hẳn đã biết hôm nay thầy gọi các em lên đây là để nói chuyện về cuộc thi kiến thức chung do ba trường kết hợp tổ chức”.

“Thầy biết độ tuổi của các em không thích nghe những lời giảng dạy dài dòng cho nên thầy sẽ nói ngắn gọn”.

“Thời gian tuyên bố kết quả của cuộc thi kiến thức chung ba trường kết hợp tổ chức lần này sẽ khác biệt với những năm trước, kết quả sẽ được công bố ngay trong ngày các em tham gia cuộc thi. Thế nên chúng ta sẽ phải ở lại khu vực thi đấu một ngày, sau đó thì giải thưởng và giấy chứng nhận sẽ được chuyển thẳng tới tay các em”.

“Số tiền thưởng giải nhất là 5.000 tệ, hai chiếc bình giữ nhiệt; giải nhì là 3.000 tệ và một chiếc bình giữ nhiệt; giải ba là 2.000 tệ, không có bình giữ nhiệt”.

Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Thời gian được ấn định vào 7 giờ sáng ngày mai, đến lúc đó các em hãy tập hợp ở cổng trường, chúng ta sẽ ngồi xe bus của trường học đến địa điểm thi”.

Thầy chủ nhiệm giáo dục nói xong liền xua tay bảo họ đi: “Phần thưởng phong phú, các thầy cô cũng không muốn tạo áp lực gì cho các em cả, các em cứ cố gắng hết sức thôi”.

Đã hai năm nay trường trung học phổ thông số một chưa giành được giải nhất.

Tuy rằng ngoài miệng thầy chủ nhiệm giáo dục không nói gì nhưng trong lòng thầy vẫn rất cay đắng.

Năm ngoái, lão Dương của trường số 12 đã chê cười thầy không ít lần.

Học sinh đến địa điểm thi ngoài mang theo bộ não của mình thì không cần mang thêm bất cứ vật dụng gì khác, đồ dùng sử dụng cho kỳ thi và cơm trưa đã được trường thi bao trọn.

Sáng sớm hôn sau, Thịnh Uyên không vào trong trường mà lên luôn xe bus ở cổng trường đi đến khu vực thi đấu.

Địa điểm thi nằm ở nhà thi đấu kiến thức của toàn tỉnh, ba trường học cố ý xin thuê trọn một ngày.

Thầy chủ nhiệm giáo dục đứng phía sau nhìn học sinh lần lượt ngồi xuống bàn thi, bả vai đột ngột bị người vỗ.

“Đây không phải là thầy Phan đó sao?”

Thầy Dương cười ha hả đến bên chào hỏi: “Các em học sinh đến dự thi lần này của trường thầy vẫn là những học sinh đã từng tham gia kỳ thi năm ngoái hả?”

Hai người họ là bạn học từ hồi trung học đến đại học, ý thức cạnh tranh rất mãnh liệt, ngay cả thời điểm được thăng chức lên làm chủ nhiệm giáo dục cũng gần sát với nhau.

Thầy Dương: “Tôi thấy ngoại trừ các em học sinh mới của khối mười thì các em học sinh khối khác vẫn y nguyên năm trước không có gì thay đổi, có cạnh tranh nổi không vậy?”

Lời nói của đối phương rất chọc tức người ta.

Thầy chủ nhiệm giáo dục nghiến răng: “Đều là những học sinh cố gắng đem thực lực đến tranh tài, sao lại không nổi”.

Thầy Dương khoanh tay đứng bên cạnh thầy: “Vậy à, lần này tôi dẫn gương mặt mới của khối 12 đến dự thi, còn thành tích ấy à, đến giao lưu cọ xát thôi”.

Thầy chủ nhiệm giáo dục không cam lòng yếu thế: “Trùng hợp quá, bên lớp 12 trường tôi cũng có một em”.

“Nhưng bên trường tôi có hai em đó”.

Thầy chủ nhiệm giáo dục:…

Kỳ thi chỉ diễn ra trong nửa ngày, buổi chiều sẽ công bố thành tích. Lúc thành tích sắp sửa được công bố, thầy chủ nhiệm giáo dục và thầy Dương đứng trước sân khấu trông mong, không ai chịu nhường bước.

Giải ba và giải nhì được công bố trước tiên.

Trung học phổ thông số 1 có hai người đạt giải, trung học phổ thông số 8 không có ai, bốn giải còn lại đều thuộc về trung học phổ thông số mười hai.

Sắc mặt thầy chủ nhiệm giáo dục tối đi không ít.

Thầy chờ đợi giải nhất được công bố.

Thầy Dương ở bên mở miệng: “Tôi nói này, có khi giải nhất năm nay vẫn thuộc về học sinh trường 12 chúng tôi đấy”.

Dùng chiến thuật tâm lý đúng không?

Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Chưa chắc!”

Ra khỏi cửa nhà, mặt mũi của mình do chính bản thân mình ban tặng.

“Sau đây chúng tôi xin công bố giải nhất!”

Người nhận được giải nhất chỉ có một.

Lòng thầy chủ nhiệm giáo dục bồn chồn, thầy Dương cũng xoa xoa hai bàn tay.

Người dẫn chương trình cầm micro: “Giải nhất thuộc về… bạn học Thịnh Uyên!”

Thịnh Uyên!

Thầy chủ nhiệm giáo dục trợn to hai mắt.

Trường mình!

“Mời bạn học Thịnh Uyên lên sân khấu nhận thưởng”.

Thầy chủ nhiệm giáo dục vội vàng xoay người: “Trường của chúng ta đấy! Thịnh Uyên trung học phổ thông số 1, mau lên em!”

Thịnh Uyên đứng dậy khỏi ghế ngồi lên sân khấu nhận thưởng chụp ảnh.

Trong lúc nhất thời, khóe miệng thầy chủ nhiệm giáo dục đã nhếch đến tận sau gáy. Thầy nhìn sang người bên cạnh, âm điệu vùng Đông Bắc không thể ngăn cản được bốc thẳng ra bên ngoài: “Ài da, lão Dương à, anh có gì phát biểu không thế, tôi còn tưởng học sinh trường anh sẽ giành chiến thắng cơ, chuyện này… ài da, không ngờ không ngờ nha”.

“Khối 12 trường anh có hai gương mặt mới cơ mà, bên tôi chỉ một thôi nhưng đứa nhỏ này lại lấy một chọi hai rồi đó”.

“Mấy năm qua trung học phổ thông số 1 chúng tôi chưa giành chiến thắng lần nào nhưng năm nay không giống năm xưa, núi Ba sông Sở thật thê lương, bên trường trung học số một tôi là ví dụ”.

(*) Núi Ba sông Sở vùng đất thê lương: 巴山楚水凄凉地 – câu thơ đầu tiên của bài thơ 酬乐天扬州初逢席上见赠 (Đáp bài thơ Lạc Thiên tặng tại chiếu rượu khi mới gặp nhau ở Dương Châu) của tác giả Lưu Vũ Tích. Bài thơ biểu hiện tâm trạng phức tạp của nhà thơ khi ông bị giáng chức. Ý nghĩa bài thơ nói về sự thay đổi, sẽ luôn có thứ mới thay thế thứ cũ.

“Chính là cậu bé kia”, thầy chủ nhiệm giáo dục sợ thầy Dương không nhìn thấy, dẫn dắt tầm mắt của đối phương, đưa tay chỉ lên thiếu niên trên sân khấu: “Tên là Thịnh Uyên, cực kỳ giỏi!”

Thầy Dương:…

Thầy chủ nhiệm giáo dục vui sướng cực kỳ, Thịnh Uyên vừa xuống khỏi sân khấu thầy đã vừa khen lại vừa giơ ngón cái, suýt nữa còn đòi thơm má cậu hai hồi.

Cuộc thi kết thúc, thầy chủ nhiệm giáo dục nói rằng hôm nay họ không phải lên lớp tự học tối nữa, cứ về thẳng nhà đi.

Thịnh Uyên cầm hai chiếc bình giữ nhiệt trong tay, năm ngàn tiền thưởng ở tấm thẻ trong túi.

Cậu nhớ tới cửa hàng kem Hạ Chi Kỳ vẫn một lòng muốn ăn.

Cậy lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn vào trong nhóm.

Bây giờ là năm giờ chiều, là thời gian nghỉ ngơi ăn cơm tối của trường trung học phổ thông số 1.

Điện thoại truyền tới thông báo có tin nhắn đến, Hạ Chi Kỳ rút điện thoại di động ra.

Đại ca muốn mời họ ăn kem!

Địa chỉ cửa hàng kem được gửi vào trong nhóm, thời gian hẹn gặp 5:30.

Hạ Chi Kỳ và bé mập đang ở cạnh nhau, hai người cùng nói chuyện điện thoại với Thịnh Uyên, sau đó phát hiện ra vị trí của Thịnh Uyên không xa chỗ mình đang ở mấy nên quyết định đến tìm Thịnh Uyên trước. Đám đàn em còn lại đang ở những nơi khác cũng di chuyển về phía cửa hàng kem.

Thịnh Uyên đứng ở đầu con phố thương mại.

Hạ Chi Kỳ đi tới trông thấy cậu: “Anh Thịnh!”

Thịnh Uyên quay đầu, phát hiện chỉ có mình Hạ Chi Kỳ: “Bé mập đâu rồi?”

“Mập khát nên đi mua nước rồi”, Hạ Chi Kỳ: “Anh Thịnh, chúng ta đi trước thôi, chút nữa nó tự tới”.

Thịnh Uyên gật đầu đi vào trong con phố thương mại, đi thêm hai ngã tư sẽ tới cửa hàng bán kem.

Vừa đi được mấy trăm mét Thịnh Uyên đã dừng bước chân.

“Bộ quần áo này rất đẹp”.

Thịnh Uyên nhìn chiếc áo khoác trưng bày bên trong cửa kính.

“Anh Thịnh, anh muốn mua quần áo hả?”

Hạ Chi Kỳ quay đầu nhìn lại, hai con ngươi lập tức dính chặt.

Nhớ tới chiếc áo khoác bó chặt của Dụ Tả Kim, Thịnh Uyên nhấc chân đi vào trong cửa hàng.

Bé mập cầm trà sữa đuổi theo, bắt gặp Hạ Chi Kỳ đang vác gương mặt khó hiểu ngồi xổm trước một cửa hàng quần áo.

Cậu ta xông qua đá một cú: “Ngồi đây làm gì vậy?”

“Anh Thịnh đang mua quần áo bên trong”.

“Anh Thịnh mua quần áo thì kệ anh ấy, biểu cảm như gặp quỷ của anh thế này là sao?”

Hạ Chi Kỳ nghẹn lời.

“Tự mày xem đi”.

Bé mập cầm trà sữa khó hiểu không thôi.

Một giây sau, bé mập quay đầu trông thấy Thịnh Uyên cầm một chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ chót pha lẫn xanh lục hỏi ông chủ cửa hàng có số áo lớn nhất hay không.

Bé mập:…

Phóng tầm mắt khắp con phố này cũng không thể tìm ra chiếc áo thứ hai có màu sắc táo bạo đến vậy.

Cực kỳ quê mùa.

Bé mập nuốt nước bọt xuống: “Thẩm mỹ của anh Thịnh rất giống một người thân trong nhà của em”.

“Ai?”

“Cụ bà”.

– –

Lời tác giả:

Dụ Ba Lạp, cậu thật có phúc.

Anh Thịnh trai thẳng với thẩm mỹ đáng sợ: đỏ chót phối xanh lục, vừa đẹp lại vừa vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK