• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuông tan học vang lên, bầu không khí trong lớp học bỗng chốc được thả lỏng, nhưng với tư cách một giáo viên đã giảng dạy nhiều năm, thầy Lý dễ dàng khống chế được toàn cục: “Các bạn học đừng tan lớp vội, hoàn thành bài tập này rồi chúng ta sẽ nghỉ sau”.

“Dụ Tả Kim, em viết nhanh lên chút”. Thầy Lý quay đầu chỉ huy.

Dụ Tả Kim đã kéo cửa bỏ ra ngoài.

Thầy Lý:…

“Dụ Tả Kim, em đi đâu đấy! Quay lại đây ngay!”

Dụ Tả Kim quay đầu liếc nhìn thầy một cái, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen kia chăm chú đối diện mấy giây với thầy Lý, sau đó giơ tay giật giác hút bên đầu xuống.

Mặt mũi tràn đầy hàng chữ: Em không nghe được.

Thầy Lý:…

Thằng oắt con!!!

Chắc chắn nó đã nghe thấy rồi!!

Nếu như hôm nay là một ngày bình thường thì cho dù Thịnh Uyên đã tới bên cửa hắn vẫn còn có thể để lại mặt mũi cho thầy, giả bộ mình là một học sinh hiếu học. Nhưng do hình thức huấn luyện khép kín của trại huấn luyện mùa đông suốt nửa tháng qua nên hai tuần nay hai người bọn họ không thể nào gặp mặt.

Mỗi ngày như có vô số con kiến bò trong tim, vừa tê vừa ngứa mà chẳng thể nhìn thấy người muốn gặp.

Thịnh Uyên sợ mình làm ảnh hưởng đến việc học của lớp 12-10 nên sau khi chào hỏi dưới đa số tầm mắt của các bạn học bên trong cậu liền biến mất khỏi khung cửa sổ phía sau lớp, đi tới bên bức tường chắn phía trước cửa lớp học, dựa vào đó chờ đợi Dụ Tả Kim.

Dụ Tả Kim vừa đi ra nghiêng đầu đã nhìn thấy cậu.

Khóe miệng luôn thẳng tắp không chập trùng xuất hiện độ cong, nét tươi cười đang xuất hiện trên gương mặt hắn chẳng khác nào cây vạn tuế mãi mới nở hoa một lần.

Tiết học này vừa hay là tiết học cuối cùng của buổi sáng, Dụ Tả Kim giữ chặt cổ tay Thịnh Uyên nhất quyết kéo cậu đến bên người, dáng vẻ vô cùng vội vã nhưng vẫn nhớ tới thiết lập hình tượng ngây thơ trong sáng đã ăn sâu ở trong lòng. Xung quanh họ đều là đám bạn học đang lục tục ra khỏi phòng, Thịnh Uyên vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn.

“Chúng ta về ký túc trước nhé”.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh như không thể chờ đợi hơn.

Dụ Tả Kim nhìn thấy dáng vẻ chủ động của Thịnh Uyên, hai tai hơi đỏ. Cậu trai to con đứng trước mặt Thịnh Uyên khẽ gật đầu, bàn tay nắm tay cậu không chịu buông.

Hai người một đường quay về ký túc xá, đi vào trong phòng 408. Một trận hơi ấm ùa tới, Thịnh Uyên nới lỏng cổ áo khoác bên ngoài nhưng không định cởi nó ra, cậu nhìn Dụ Tả Kim như nam châm dính sát phía sau, chỉ tay lên giường: “Cậu ngồi xuống trước đi đã”.

Dụ Tả Kim ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thịnh Uyên đi tới trước mặt hắn: “Nhắm mắt lại”.

Dụ Tả Kim nuốt nước miếng ừng ực.

Quả nhiên khoảng cách sinh ra tình cảm tốt đẹp, sau khi Thịnh Uyên trở về cậu ấy đã chủ động hẳn lên.

Dụ Tả Kim nhìn cậu chằm chằm, không nỡ nhắm mắt lại. Bờ môi khẽ mím rồi buông, cổ họng khàn đặc vần vò lời định nói trong miệng.

“Cậu…”

Tiếng nói bập bẹ ấp úng.

Thịnh Uyên: “Sao thế?”

Cho tới tận hôm nay Dụ Tả Kim chưa bao giờ định nói ra những lời này bởi vì chưa từng có một ai muốn đáp lại câu hỏi của hắn.

“Cậu nhớ”.

“Tôi?”

Hắn chia tách một câu hỏi thành hai phần riêng biệt, tướng mạo bên ngoài hung dữ như vậy nhưng lại ngây thơ đến bất ngờ.

Hắn muốn hỏi cậu có nhớ tôi không?

Thịnh Uyên nghe xong bật cười: “Cậu thấy sao?”

Dụ Tả Kim không nói lời nào.

“Tôi vừa mới về, thầy chủ nhiệm giáo dục cho tôi nghỉ học bảo tôi về nhà nhưng tôi không muốn, lập tức gửi vali hành lý bên phòng bảo vệ rồi đến đây”.

Thịnh Uyên bước lại gần hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Dụ Tả Kim, tôi nhớ cậu chết mất thôi”.

Ngay sau đó, gương mặt Dụ Tả Kim đỏ hồng lên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, sắc đỏ kéo từ gò má vành tai cần cổ đến tận làn da phía trên lồng ngực, hơi thở cũng nặng nhọc hẳn đi.

“Tôi cũng nhớ cậu”.

Hình như lòng hắn có chút phấn khởi, sức lực trên tay bắt đầu khó phân biệt nổi nặng nhẹ nhưng Dụ Tả Kim lại cố ra sức đè bàn tay mình, khống chế lại nó.

Thịnh Uyên thúc giục lần nữa: “Nhắm mắt lại đi nào”.

Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm đôi môi gợi cảm của Thịnh Uyên.

Lúc đôi tình nhân định hôn nhau, một bên sẽ thường yêu cầu bên kia nhắm chặt mắt.

Dụ Tả Kim liếm môi một cái, vươn tay giữ chặt tay Thịnh Uyên.

Thịnh Uyên lại lắc đầu: “Tay tôi có chỗ cần dùng”.

Cậu ấy muốn ôm hắn sao?

Dụ Tả Kim buông tay cậu ra, lại nhìn cậu thật sâu thêm một cái nữa mới chịu nhắm mắt lại.

“Nhắm chặt chưa?”

“Rồi”.

Hắn chờ mong đáp.

Thịnh Uyên thấy người đã nhắm mắt, vội vàng kéo khóa áo phao, lấy món đồ xấu xí giấu trong áo ra ngoài.

Dụ Tả Kim nhắm mắt chờ rồi chờ mà đôi môi đối phương mãi chẳng thấy chạm xuống.

“Mở mắt ra đi.”

Dụ Tả Kim:?

Hắn mở to đôi mắt, thứ lọt vào tầm mắt là một chiếc khăn quàng cổ màu violet.

Nụ hôn chờ mong chẳng đến, thứ chờ được lại là món đồ xấu xí này.

Dụ Tả Kim:…

Thật Nỗ Lực nhìn sắc mặt thất vọng của Dụ Tả Kim, lắc đầu.

Tuổi còn quá trẻ.

Không trưởng thành như một đại thống giống nó, nó đã sớm thành thói quen, không bao giờ ôm ảo tưởng với Thịnh Uyên nữa.

Chiếc khăn quàng cổ này Thịnh Uyên mua trên đường trở về trường. Lúc cậu đi ngang qua một cửa hàng quần áo, ánh mắt mới thoáng liếc qua đã lập tức nhìn trúng nó. Chiếc khăn quàng cổ màu violet được trưng bày trong tủ kính cửa tiệm, phải nói là vô cùng xinh đẹp.

Lúc mua cậu còn hỏi bà chủ cửa hàng rằng.

“Chiếc khăn đẹp thế này mà không ai mua ạ?”

Bà chủ:….

Thật Nỗ Lực:…

Cậu có muốn suy nghĩ kỹ xem tại sao chỉ có mình cậu muốn mua nó không?

Bà chủ nhìn theo bóng lưng Thịnh Uyên rời khỏi cửa hàng.

Chiếc khăn đó thế mà cũng bán đi được.

Thịnh Uyên đưa khăn quàng cổ cho Dụ Tả Kim: “Thích không?”

Dụ Tả Kim im lặng mấy giây: “Thích”.

Thật Nỗ Lực:!

Tại sao cậu lại nói ra lời trái lương tâm?

Người đã gặp được, quà cũng đã đưa. Thịnh Uyên vỗ vỗ tay, cậu nên trở về nhà thôi.

“Cậu đi ăn cơm đi, chiều còn lớp học”.

Thịnh Uyên kéo kín khóa áo khoác: “Tôi đi trước”.

Cậu đi tới bên cạnh cửa kéo cửa ra, vừa mới hé được một khe hở thì cánh cửa bỗng dưng bị một sức mạnh đóng sập lại, phía sau Thịnh Uyên bị bao phủ trọn vẹn.

Sao vậy?

Thịnh Uyên quay đầu nhìn hắn.

Dụ Tả Kim: “Tôi kiểm tra rồi”.

Tiếng nói bập bẹ nho nhỏ, Thịnh Uyên nâng mắt lên, lập tức nhớ ra ước hẹn của hai người bọn họ.

Nhưng cậu cũng nhớ tới chuyện Dụ Tả Kim được một tấc lại muốn lấn thêm một bước trong bụi cây hôm nọ.

Thịnh Uyên: Phải nghĩ cách lừa gạt cho qua thôi.

“Cậu không mang cặp sách trở về, chắc hẳn bài kiểm tra đều ở trong phòng học nhỉ. Không có chứng cứ thì tôi khó mà…” Thịnh Uyên tùy tiện tìm một lý do.

Dụ Tả Kim quay người xốc gối lên, loạt xoạt — lấy ra một xấp bài kiểm tra.

Thịnh Uyên:…

Có người nào lại đi để bài kiểm tra dưới gối không vậy?

Tối đến cậu ngủ được thật sao?

Dụ Tả Kim cầm bài kiểm tra quay lại, bắt đầu đếm ngay trước mặt cậu.

“1, 2, 3……7……9……”

Cuối cùng nhét nó vào tay Thịnh Uyên.

“Tất cả đều tăng điểm”.

Mí mắt Thịnh Uyên giật đùng đùng, ngắn ngủi nửa tháng mà lớp 12-10 đã kiểm tra nhiều thế này sao?

“Ồ… cậu vất vả quá”.

Dụ Tả Kim: Nhìn chằm chằm ——

Thịnh Uyên:…

“Cậu nói rồi”.

“Gì cơ?'

“Đùi tôi”.

Thịnh Uyên dời mắt: “Tôi đã nói hả?”

Dụ Tả Kim nhíu mày, hình như hắn đã hơi giận nhưng không hề nổi cáu với cậu. Hắn cứ thế nhìn cậu, ý đồ dùng ánh mắt phê bình cậu.

Dựa theo tính tình bạo lực của Dụ Tả Kim, hôm nay không hôn nhất định cậu không thể về được.

Thịnh Uyên cố kiên trì: “Cậu ngồi lên giường trước đi để tôi chuẩn bị một chút”.

Dụ Tả Kim nhìn cậu không nói chuyện.

“Sợ tôi chạy?” Thịnh Uyên: “Tôi là loại người không giữ chữ tín thế sao?”

Dụ Tả Kim lắc đầu, quay người đi đến bên giường. Thế nhưng trước khi đi tay hắn vẫn còn không quên vươn ra khóa trái cửa.

Cạch một tiếng.

Cảnh giới tối cao của miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim ngồi bên kia đang mong mỏi trông mìmo, lại nhìn cửa phòng đã bị khóa trái. Cậu hoàn toàn có thể mở cửa đi ra ngoài nhưng trước đó cậu đã hứa hẹn với đối phương rồi. Thịnh Uyên nhắm mắt đưa ra quyết tâm, quay người đi về phía Dụ Tả Kim. Chân dài nhấc lên, cậu ngồi thẳng lên đùi của hắn.

Phì ——

Dụ Tả Kim vô thức thở hổn hển, đôi bàn tay to lớn hoảng hốt không tìm được đường đi, không biết nên đặt lên chỗ nào trên người Thịnh Uyên. Cuối cùng hắn nâng cánh tay khóa chặt cậu lại, khiến cậu không thể nào nhúc nhích.

“Đầu lưỡi.”

Hắn khàn giọng.

Đầu óc Thịnh Uyên bắt đầu nóng lên.

“Trước đây chúng ta có hứa hẹn như thế hả?”

“Có”.

Hiện giờ Thịnh Uyên không có cách nào suy nghĩ xem lời này có thật hay không, cậu đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng đôi môi đỏ hồng hé mở, để lộ đầu lưỡi ra ngoài.

Về sau, phòng 408 rơi vào trong một sự im lặng kỳ dị, chỉ còn âm thanh va chạm giữa nước miếng và đôi môi.

Không biết đã qua bao lâu, Thịnh Uyên không thở nổi, đẩy hắn ra: “Được rồi, được rồi”.

Thấy cậu thật sự nghẹn thở đến khó chịu, Dụ Tả Kim không tiếp tục ép buộc cậu.

Cả người Thịnh Uyên đã toát mồ hôi, không thể tiếp tục hôn thêm nữa.

Miệng cậu vừa tê vừa sưng như mới ăn ớt chỉ thiên, thậm chí không có cách nào cảm nhận được xúc giác.

Mà hôn lâu như vậy mới chỉ tính là một nụ hôn.

Số bài kiểm tra tổng cộng có 11 bài, thế này thì phải hôn tới tận đâu?

“Chỗ còn lại để sau hôn tiếp nhé”.

Thịnh Uyên nhảy xuống khỏi người hắn, khó có khi Dụ Tả Kim chẳng kéo cậu lại.

“Được”.

Thịnh Uyên bất ngờ.

Dễ nói chuyện như vậy?

Nét mặt Dụ Tả Kim vẫn giống như thường ngày, không còn nỗi hờn dỗi ban nãy.

Quả nhiên bé con trưởng thành sẽ khác hẳn, hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Dụ Tả Kim nhét đám bài thi kia xuống gối đầu thêm lần nữa, chậm rãi mở miệng: “Hôn một lần, còn mười hai lần”.

Thịnh Uyên:…

Này thằng chó, cậu chỉ có tổng cộng mười một bài kiểm tra thôi.

Thịnh Uyên nương theo lý lẽ biện luận: “Đã hôn một lần sao vẫn còn tới mười hai lần?”

Đáng lẽ ra chỉ còn mười lần thôi chứ, hắn chẳng những không giảm mà còn cộng thêm.

Dụ Tả Kim da mặt dày: “Lãi suất”.

Thịnh Uyên: “Còn có thể tính như vậy nữa sao?”

Dụ Tả Kim liếc cậu một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi học Toán khá ổn”.

Thịnh Uyên:…

Cậu đang chột dạ đúng không?

Dụ – kẻ buôn bán xấu bụng – Tả Kim: “Bài kiểm tra đã trả từ sáng sớm”.

“Không tính lãi suất số ngày cậu chưa về”.

Ý là tôi có lòng tốt không tính thêm lãi suất cho cậu, cậu nên vụng trộm vui mừng đi.

Thịnh Uyên:…

Đám lý do thoái thác này cậu tự dùng để thuyết phục chính mình đi đã,

Dụ Tả Kim định đi ăn cơm, Thịnh Uyên định về nhà. Hai người họ ra khỏi phòng 408, phong thái Dụ Tả Kim vẫn như xưa còn Thịnh Uyên thì mồm miệng sưng đỏ.

Trịnh Tử Lộ oan gia ngõ hẹp đụng độ họ: “Thịnh Uyên, miệng mày sao vậy?”

Thịnh Uyên lườm kẻ buôn bán thất đức lòng dạ hiểm độc bên cạnh: “Bị chó cắn”.

Dụ Tả Kim:…

Thịnh Uyên tới phòng bảo vệ nhận hành lý của mình, sau khi cảm ơn bảo vệ cậu liền đón xe trở về nhà.

Thịnh Thành Công ở nhà đã nhận được tin Thịnh Uyên thi đỗ suất tuyển thẳng, khi Thịnh Uyên kéo vali hành lý bước vào tiệm mì nhà mình, cậu lập tức trông thấy một tấm băng rôn màu đỏ, hàng chữ vàng to viết rằng:

“Con trai trong nhà học hành có tin vui, cửa hàng miễn phí ba ngày ăn uống”.

Lúc Thịnh Uyên đi vào còn có cả pháo giấy bùm bùm ruy băng rơi rụng.

Thịnh Thành Công nhận hành lý của cậu: “Sao rồi, mấy ngày này có mệt lắm không?”

“Vẫn ổn ạ”.

Thịnh Uyên không để bố kéo vali hành lý đi: “Đúng rồi, con có mang đồ về cho bố”.

Thịnh Thành Công bất ngờ.

Thịnh Uyên nói ra: “Trên đường trở về con gặp món đồ hợp mắt nên đã mua cho bố”.

Nói xong cậu mở vali lấy ra một cái quần được kết hợp giữa sắc màu da cam và xanh lục.

Hai mắt Thịnh Thành Công tối sầm.

Tấm lòng hiếu thảo kinh động đất trời mà chú chẳng thiết tha.

Phùng Quyên trông ra khóe miệng cũng cong tợn, thấy Thịnh Thành Công không nói lời nào cô còn chọc chú thêm câu: “Con trai mua cho anh mà, anh đừng làm lạnh lòng con chứ”.

Thịnh Uyên nhìn mẹ mình đứng bên cạnh bố nói chuyện, thỉnh thoảng còn ngắm nhìn cái quần của bố.

Thịnh Uyên: Mẹ ghen tị?

“Mẹ, mẹ cũng có”.

Nói xong, câu lôi ra thêm một chiếc khăn lụa, phía trên chiếc khăn là hoa văn phổ biến từ mười năm trước.

Phùng Quyên:…

Ai cũng đừng hòng trốn được.

Lời tác giả:

Dụ Ba Lạp: Toán học của tôi tốt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK