Các bạn học rời khỏi trại huấn luyện mùa đông có thêm một ngày thứ bảy được nghỉ nhưng học sinh lớp 12 còn lại thì không có. Sau khi lên lớp 12, số ngày thứ bảy chủ nhật được nghỉ giảm không ngừng, ban đầu vốn là hai tuần học liên tục rồi nghỉ hai hôm, trường trung học phổ thông số 1 đổi thành mỗi tuần nghỉ một ngày chủ nhật. Trừ bỏ thời gian các hoạt động được sắp xếp bên ngoài giờ học thì số lượng ngày nghỉ trong mỗi tháng vẫn ít đến thảm thương.
Mặc dù tình trạng trốn học vẫn còn tồn tại nhưng số bạn học trốn học ngày càng ít đi.
Trên diễn đàn vẫn đang thảo luận ầm ĩ không biết vị dũng sĩ nào dám yêu đương với Dụ Tả Kim.
Những người có thể tiếp xúc với Dụ Tả Kim trong trường trung học số 1 không nhiều lắm, trừ ban Văn Nghệ đã từng tập kịch ra thì chỉ có bạn học trong lớp 12-10, nhưng…
Đám bạn học lớp 12-10 ai ai cũng chăm chú nhìn chòng chọc như muốn xuyên thấu Dụ Tả Kim mà vẫn không nghĩ ra đối tượng yêu đương của Dụ Tả Kim rốt cuộc là kẻ nào.
Thầy Lý đang viết định luật Newton trên bảng đen, tiết hôm nay là tiết ôn tập kiến thức nâng cao, thầy như đã biến thân thành một vị bác sĩ Đông Y già cả đang tận tụy giải đáp mọi câu hỏi hóc búa của học sinh.
Kết quả lúc ngẩng đầu lên thầy lại phát hiện ra chẳng có mấy ai thèm nhìn mình!
Đám nhóc con kia sao các em dám!
Thầy Lý gõ vào bảng đen: “Đang nhìn đi đâu đấy hả?”
Một đám học sinh như cây gỗ bị thầy hung ác gõ đầu, lần nữa nâng tầm mắt kéo trở về trên bảng.
Học tập học tập thôi nào ——
Nhưng mà năm phút sau.
Hóng dưa hóng drama đã ——
Thầy Lý:….
Thầy Lý hít sâu một hơi, chúng nó ép thầy, chúng nó đều ép thầy, là do đám nhóc con này ép thầy!
“Dụ Tả Kim”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Dụ Tả Kim chuyển từ công thức trên bảng đen đến gương mặt thầy Lý.
Lão già, ông muốn gì?
Hai phút sau, thầy Lý đứng một bên đọc, Dụ Tả Kim viết chữ lên bảng đen. Nét chữ chó bò trên bảng đen sinh động y như thật giống như thực sự có con chó tới lay lắc nét chữ hai lần, độ lệch từng nét khác biệt kỳ dị, chắc hẳn do chúng nó cũng có suy nghĩ riêng của chính bản thân mình.
Thầy Lý nhìn phông chữ Dụ đại sư mới khai sáng, nghẹn họng trân trối.
Nhưng thầy cũng không nói gì, tiếp tục để Dụ Tả Kim viết trên bảng đen. Dụ Tả Kim lên bảng viết có thể củng cố chút kiến thức cho hắn mà đám bạn học bên dưới cũng chịu ngước mắt trông bảng, một mũi tên trúng hai con chim.
Nhân tiện…
Còn làm nổi bật nét chữ viết phấn duyên dáng mà thầy đã tốn hơn mười năm khổ luyện.
*
Thịnh Uyên rời khỏi hội trường về ký túc xá lấy hành lý, tất cả đồ đạc mang theo đã được cậu thu dọn xong từ tối qua.
Các giáo viên và lãnh đạo của trại huấn luyện mùa đông đều còn có việc cần giải quyết, kết quả xử phạt Hoàng An Xung nhanh chóng được đưa ra. Họ quyết định sẽ hủy bỏ tư cách tuyển thẳng, từ chối tất cả cơ hội tham gia những cuộc thi có liên quan đến danh dự của đối phương, những chuyện còn lại thì phải do trường tư thục Thường Đằng tự mình giải quyết.
Thịnh Uyên đi vào phòng 306 xách hành lý, vừa lúc Quách Cương cũng đang ở trong ký túc xá chờ cậu, chút nữa hai cậu trai sẽ cùng lên xe bus về trường.
Hai người ngồi trong ký túc xá mười phút, thầy chủ nhiệm giáo dục gửi tin nhắn thông báo xe đã tới nơi, hai người có thể ra cổng trại huấn luyện.
Hai cậu thiếu niên kéo vali mở cửa phòng.
“Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha….”
Một bóng đen không rõ là thứ gì vụt qua mang theo tiếng cười như điên như dại.
Thịnh Uyên:?
Quách Cương:?
“Có chuyện gì vậy?”
Bạn học phòng bên cũng ngó đầu ra hóng.
Chẳng bao lâu sau bóng dáng kia lại quay ngược trở về, tiếng cười vẫn điên cuồng như cũ, trong miệng kèm theo tiếng thét gào kích động: “Tôi đỗ rồi! Tôi đỗ rồi!”
Ồ, hóa ra đây chính là vị bạn học may mắn đứng thứ tư.
Hiện giờ vị bạn học này trong mắt đám học sinh của trại huấn luyện mùa đông không khác gì đứa con được trời chọn.
Thử hỏi có ai đó khi đang cho rằng bản thân đã rớt khỏi vòng tuyển chọn lại đột ngột nhận được cơ hội tuyển thẳng có thể không kích động được đây? Sự vui vẻ của cậu bạn kia thậm chí có khi đã vượt qua cả niềm vui của những người thi đậu ngay từ ban đầu.
Dù sao Văn học vẫn thường chú trọng đến khởi đầu, chuyển đoạn, kết thúc và những bước ngoặt.
Tôi đỗ rồi! Tôi đỗ rồi!”
Ngắm nhìn dáng vẻ khó lòng kiềm chế nổi của cậu học sinh kia, bạn học phòng bên ghen tị nói mỉa: “Không phải chứ người anh em, cậu đang định biến thành Phạm Tiến thời nay đấy hả?”
(*) Phạm Tiến: một nhân vật trong Nho lâm ngoại sử hay còn gọi là Chuyện làng nho của tác giả Ngô Kính Tử. Đây là một nhân vật thi cử nhiều năm không đỗ đến lúc đỗ thì vui quá hóa rồ, kêu la Ta đỗ rồi chạy khắp làng xóm còn ngã tòm cả xuống ao.
Thật Nỗ Lực nhìn cậu học sinh may mắn đứng hạng tư, lải nhải trong đầu Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Tôi hiểu được lòng cậu ta].
Thịnh Uyên nhướng mày: “Cậu cũng từng phấn chấn như thế hả?!”
Thật Nỗ Lực nhớ lại lịch sử đẫm máu và nước mắt ngày còn phải cầu ông nội khấn bà nội mong sao thằng chó này chịu làm nhiệm vụ cho.
Nó còn tưởng rằng mình sẽ trở thành hệ thống cuối cùng dẫn dắt ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trẻ em hư hỏng, không ngờ nó ăn may biến hóa trở thành kẻ đứng đầu.
Mặc dù nó đã bắt đầu bước chân vào con đường nghỉ dưỡng dài năm trăm năm nhưng huyền thoại về nó sẽ luôn được cả giới hệ thống truyền miệng.
Có lẽ sau này cho dù nó không còn xuất hiện trong giới hệ thống thật nhiều năm đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ là truyền thuyết của giới hệ thống. Chỉ cần bạn đã từng nghe đến lời truyền kỳ về Thật Nỗ Lực thì bạn đúng là một hệ thống tốt đẹp. Tiêu chuẩn này sẽ biến thành quan niệm thiện ác, là cánh cửa mở đầu cho con đường bước vào môn phái nhà thống.
Thật Nỗ Lực đắc chí nhưng vẫn không quên hỏi.
[Hệ thống: Phạm Tiến là ai?]
Thịnh Uyên: “Một nhân vật thi rớt nhiều năm cuối cùng cũng đỗ tiến sĩ”.
[Hệ thống: Tôi nghĩ kỹ rồi, lần sau tên của tôi sẽ phải là Thật Phạm Tiến].
Thịnh Uyên: “Nhưng cuối cùng ông ấy đã nổi điên”.
Thật Nỗ Lực:…
Cậu hãy coi như hệ thống nhỏ tôi đây chưa nói gì.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Hoàng An Xung đã trải qua muôn vàn thăng trầm, đầu óc không suy nghĩ được gì cả. Chút nữa cậu ta còn phải lên xe quay trở lại trường học, người đi cùng xe đều là bạn học cùng trường. Chuyện vừa mới xảy ra còn ngay trước mắt, cậu ta không muốn để mình xuất hiện trước mặt mọi người nữa, cho dù đến thứ hai cậu ta vẫn phải đi học.
Cậu ta không còn suất tuyển thẳng, trên người chỉ còn hai con đường: một, du học; hai, tham gia kỳ thi đại học.
Tình huống của cậu ta bây giờ có thể xem như đã mất mặt đến độ toi đời, lựa chọn tốt nhất là ra nước ngoài du học nhưng cậu ta không cam tâm, sao cậu ta có thể cam lòng để im cho tất cả cố gắng của mình bị hủy hoại trong phút chốc?
Cậu ta không thể lên xe bus về trường cùng các bạn học bên Thường Đằng. Ngay sau khi xảy ra chuyện, Hoàng An Xung đã lập tức liên lạc với bố mẹ. Hoàng An Xung là người thông minh nên không định giấu giếm người thân bên mình, hiện giờ sớm nói hết ra với bố mẹ là kế sách vẹn toàn nhất. Bố mẹ và người nhà yêu thương cậu ta, máu mủ tình thâm, chắc chắn có người sẽ thay cậu ta chùi đít.
Chuyện buồn cười nhất lại là, kẻ sinh ra trong gia đình giàu có được bố mẹ yêu thương nhưng lại chưa từng hối hận chưa từng suy ngẫm khi bản thân đi bắt nạt người khác, kết quả cuối cùng còn có người nhà tới thu dọn thay.
Sau khi bố mẹ Hoàng An Xung nghe được đầu đuôi câu chuyện liền im lặng không nói. Hoàng An Xung đã đoán được, thất vọng là cảm xúc không thể không có nhưng theo thời gian mọi chuyện sẽ dần trôi đi, bố mẹ cậu ta sẽ không chỉ vì những sai lầm này mà không cần cậu ta nữa.
Bố mẹ Hoàng An Xung trách cứ con trai, sau đó cũng đành chịu, cuối cùng thì lên tiếng quan tâm tới tình huống hiện tại của con trai mình. Họ biết Hoàng An Xung không muốn trở về trường học liền phái xe đến đón cậu ta, chỉ thêm một lát nữa xe sẽ đến trại huấn luyện.
Sau khi về họ sẽ sắp xếp vấn đề du học, đưa con sang nước Mỹ bắt đầu lại từ đầu.
Hoàng An Xung đợi đám học sinh Thường Đằng đi hết mới quay về phòng 209 thu dọn đồ đạc, lúc này trong trại huấn luyện đã không còn lại mấy học sinh, cậu ta cũng không định chờ trong phòng, chỉ một giây cũng không muốn ở lại. Cậu ta tình nguyện ra ngoài hóng gió lạnh cũng không chấp nhận ngồi trong nơi này chờ đợi. Hoàng An Xung kéo vali hành lý ra khỏi ký túc xá, một đường tới thẳng cổng lớn.
Cậu ta trông thấy nơi xa xa có một đám người mặc quần áo bình thường, một kẻ trong đó còn cầm theo gậy bóng chày trên tay.
Có lẽ đó là đám thiếu niên bất lương. Trái tim Hoàng An Xung bỗng đập mạnh, định bụng vòng qua bọn họ.
Ai ngờ khi cậu ta đang định rẽ ngoặt thì một tiếng gọi lại vang lên.
“Mày là Hoàng An Xung đúng không?”
Đám người mới tới dáng dấp cao to, nhìn qua đều trên một mét tám.
Chờ khi Hoàng An Xung bình tĩnh lại từ nỗi kinh ngạc thì thiếu niên bất lương cầm đầu cũng xoay người sang.
Hạ Chi Kỳ vác gậy bóng chày trên vai: “Đúng là mày rồi nhỉ”.
Hai mắt Hoàng An Xung trợn to như sắp nứt vỡ.
Năm phút đồng hồ sau, Hoàng An Xung bị dọa đến độ run rẩy co quắp nằm trên mặt đất, trên người và mặt của cậu ta không có một vết thương nhưng đũng quần thì ướt sũng, giống y một đứa trẻ không có khả năng khống chế sinh lý, tiểu tiện ướt cả quần.
Cả cơ thể cậu ta run rẩy, trái tim vẫn còn hốt hoảng.
Vừa rồi cây gậy bóng chày kia suýt chút nữa đã đập vào đầu cậu ta, nhưng ngay khoảnh khắc hai bên sắp va chạm thì gậy đột ngột phanh gấp.
Hạ Chi Kỳ ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Hoàng An Xung, giọng nói mang theo cảnh cáo và khinh bỉ: “Mày nhớ cho kỹ, đây là bài học chúng tao dạy cho mày”.
Sau này có làm chuyện xấu thì hãy nhớ tới cảm giác trong thời điểm hiện tại.
Mấy cậu thiếu niên không ra tay với cậu ta, sau khi hù dọa xong xuôi thì lập tức bỏ đi mất. Dù sao kẻ này đã chọc đến đại ca họ, đám đàn em bọn họ không tới nhìn một cái lòng không vui nhưng họ vẫn nhớ kỹ một điều: không được bắt nạt người nhỏ yếu.
Bọn họ không ra tay không phải vì không tức giận, chẳng qua họ không muốn biến thành kẻ giống Hoàng An Xung.
Chờ khi lái xe tìm đến nơi thì Hoàng An Xung mới lấy lại được sức lực. Rốt cuộc cậu ta đã không thể khống chế cảm xúc của mình nữa, gào to mắng chửi lái xe.
“Con mẹ nó chứ, sao ông tới muộn vậy! Ông có cần việc làm nữa hay không!”
Đổ toàn bộ cơn giận dữ xuống đầu lái xe.
Cậu ta nhất định sẽ không để Thịnh Uyên sống tốt, tuyệt đối không thể!!
Hoàng An Xung ngồi trong xe cắn móng tay.
Nhưng sau lưng Thịnh Uyên kia có Dụ Tả Kim, sau lưng Dụ Tả Kim là người bố thị trưởng. Nay đâu còn giống xưa, công ty gia đình của cậu ta đã không còn có thể góp mặt trong top doanh nghiệp đứng đầu nữa. Huống hồ gia tộc Dụ Tả Kim không chỉ có mình bố hắn tham gia giới chính trị mà nghe nói chú họ của hắn hiện giờ cũng có chức vụ trong người. Công ty của mẹ và cậu Dụ Tả Kim đã bắt đầu triển khai những dự án tầm cỡ quốc tế, trong nước ngoài nước đều có chỗ cắm dùi.
Nếu như Hoàng An Xung chọc vào bọn họ, gia đình cậu ta sẽ không thể nhận được kết cục gì tốt hơn.
Cậu ta phải làm thế nào đây?
Rốt cuộc cậu ta phải làm thế nào mới có thể khiến Thịnh Uyên hứng chịu đau đớn thống khổ.
*
Xe bus dừng tại cổng trường trung học phổ thông số 1, thầy chủ nhiệm giáo dục vui vẻ cả đường đi, đến khi tới nơi còn bảo Quách Cương và Thịnh Uyên rằng: “Hôm nay thầy cho các em hai ngày nghỉ, tiết học chiều không cần phải đến nữa. Vừa hay ngày mai là ngày Chủ Nhật có thể nghỉ ngơi thêm, hai đứa cứ về thẳng nhà đi nhé”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nói xong liền đi vào trong trường. Thịnh Uyên lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, 11 giờ trưa, vẫn đang là thời gian lên lớp. Hôm nay cậu xách theo hành lý đáng lẽ ra phải về nhà ngay nhưng không hiểu sao cậu lại gửi vali vào trong phòng bảo vệ, nhanh chân đi tới khu phòng học phía Tây của lớp 12, một đường đi thẳng tới cửa sau lớp 12-10. Cậu nhìn qua lớp kính trên cửa quan sát vào trong, thế mà không thể tìm thấy được bóng dáng Dụ Tả Kim trong lớp.
Kỳ lạ, người đâu rồi.
Cậu tìm tìm kiếm kiếm, gương mặt đã sắp dính chặt lên cửa kính.
Thật Nỗ Lực trông thấy Dụ Tả Kim đứng ở bên cạnh thầy Lý.
[Hệ thống: Cậu không hề có chút ý định nhìn lên bục giảng nào sao].
Tầm mắt Thịnh Uyên dịch chuyển, quả nhiên đã thấy được Dụ Tả Kim và hàng chữ chó bò sau lưng hắn. Dụ Tả Kim cũng đã chú ý tới cậu.
Thịnh Uyên đối mắt với Dụ Tả Kim, tươi cười giơ tay vẫy vẫy.
Cảnh tượng y hệt ngày đầu tiên bé con đi học, phụ huynh đứng bên cửa sổ quan sát vào trong.
Dụ Tả Kim phát hiện ra Thịnh Uyên xuất hiện bên cửa, tròng mắt đen nhánh lập tức thay đổi. Khí chất xa cách cản bước người khác lại gần nhanh chóng biến thành một cái đuôi to lắc lư qua lại sau lưng, phối hợp với khuôn mặt lạnh như băng không hề thay đổi của hắn lại để lộ chút đáng yêu trong nét lạnh lùng tàn bạo.
Hắn thuận thế bước bước sang bên, ý đồ muốn Thịnh Uyên trông thấy những thứ hắn viết trên bảng.
Thầy Lý bị ủn ủn rớt khỏi bục giảng:…
Em đẩy thẳng tôi bắn ra khỏi trung học số 1 luôn cho rồi.
Nhưng những miêu tả trên đều chỉ là dáng vẻ mình Thịnh Uyên thấy được.
Người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Còn Thật Nỗ Lực thì cảm thấy hiện giờ Dụ Tả Kim kia chỉ hận không thể phá hủy ngay cửa sau của lớp học.
Dáng vẻ vẫn bạo lực nham hiểm hung ác.
Ánh mắt Dụ Tả Kim nóng bỏng quá mức cho nên phần lớn các bạn học trong lớp đều hướng theo tầm mắt của hắn nhìn về phía cửa sau. Trong một chớp mắt, tất cả sự chú ý của học sinh lớp 12-10 chuyển dời lên thân Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên:…
Thịnh Uyên: “Hi~~~”
Bạn học lớp 12-10: “Hi~~~”
Một tiết học, tầm mắt các bạn học dừng trên điện thoại di động, dừng trên người Dụ Tả Kim, dừng trên thân Thịnh Uyên, chỉ không chịu dừng trên người thầy Lý.
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Lão già, thầy không xứng.
Thầy Lý: Đồ đệ phản nghịch! Mau xiên thằng oắt này ra ngoài!
__Hết chương 83__
Xoài: Edit mấy cái bình luận mọi người đoán mò bên dưới chương 83 trên TG:
-Ha ha ha ha, hiện giờ tôi dự đoán nếu Đại Hoàng muốn gây chuyện thì chắc hẳn sẽ bắt đầu từ chuyện Thịnh bảo yêu đương với Ba Lạp.
Trả lời: +1, tôi cảm thấy cậu ta sẽ kể chuyện hai người họ yêu đương với bố mẹ Dụ, Đại Hoàng đáng ghét không hề cảm thấy hối hận, đáng chết.
Trả lời: Sau đó cả trường sẽ xúm lại: Á á, CP của chúng ta lại bị thằng nhóc này phát hiện, thật tức chết mất thôi.
Trả lời: Không quan trọng, lão Thịnh sẽ có được đứa trẻ trong mộng chú hằng mong.
-Dụ Ba Lạp: Tại sao vợ có thể tốt như vậy, trại huấn luyện mới kết thúc đã tới tìm tôi. Tuyển thẳng Thanh Bắc ư, tôi phải cố theo bước chân vợ hả?
-Nữ vương chín tệ, mau rời khỏi danh hiệu nữ vương chín tệ đi! (Ý bảo bà ấy viết 1 chương nhiều chữ lên, vì bên TG tính tiền mua chương VIP theo chữ, 1 chương của bà Thỏ Hoa tầm 3k chữ thôi, vào khoảng 9 TG tệ = 450 VNĐ theo giá nạp qua trung gian)
Và vô vàn bình luận đòi Đại Hoàng xuống sân khấu. Theo kinh nghiệm theo chân má Thỏ Hoa thì tớ nghĩ Đại Hoàng chắc chắn có tác dụng trợ công, nào nào mau ra giúp sức Ba Lạp để cho người ta biết Ba Lạp mới là chính cung đi chứ.