“A a a a, cứu mạng! Cứu mạng!!”
Gã đàn ông mặc âu phục liều mạng chui vào trong gầm bàn giống như động vật ăn cỏ đã bị dã thú phát hiện. Gã bất lực điên cuồng lùi vào trong như thể chỉ cần bị bắt được thì đầu sẽ ở một nơi thân ở một nẻo.
Chỉ với một cú đấm ban nãy gương mặt gã đã sưng lên không còn hình người, một bên con mắt đã không thể mở ra được nữa.
Gã không thấy rõ người tới là ai chỉ biết đó là một bóng đen to lớn, kẻ kia tiến lại gần không khác gì một con gấu đen.
“Cứu mạng! Tại sao các người lại không bảo vệ tôi!”
“Bảo vệ tôi!”
Gã hoảng hốt cuống cuồng trốn trong gầm bàn, đỉnh đầu đã đập côm cốp vào gầm bàn vài cái, nhưng nếu so với vết thương trên mặt thì những cú đập đầu đó chẳng khác gì mưa bụi.
Tiếng ồn ào ầm ĩ ở bên này không nhỏ.
Thầy chủ nhiệm giáo dục ra là khỏi phòng thẩm vấn trông thấy cảnh tượng này suýt chút nữa đã bị dọa ngất xỉu.
Cho dù đặt cảnh tượng hiện tại ở tất cả các nơi có quản lý trị an tốt nhất cũng khiến người ta chấn động.
Thầy hít một hơi thật sâu vào trong phổi, khàn giọng thét gào.
“Dụ Tả Kim! Em đang làm gì đó! Em dám tấn công cả cảnh sát hả!!!”
Chỉ thấy một anh cảnh sát đang ôm lấy đôi chân dài của hắn đã biến thành một con cá rời khỏi mặt nước, bất lực để hắn kéo đi.
Đến quẫy một cái anh cũng không chịu quẫy, hai mắt thẫn thờ như đã mất đi linh hồn, nhận rõ được việc làm của mình trong giây phút hiện tại là việc làm vô dụng.
Anh cảnh sát ngăn không nổi, cậu trai này có sức mạnh ngang ngửa con trâu, anh không thể nào ngăn cản nổi.
Bóng dáng Thịnh Uyên xuất hiện bên cửa phòng thẩm vấn.
Dụ Tả Kim liếc nhìn thấy cậu, nét mặt tàn bạo thoáng hiện ra sự sửng sốt. Nắm đấm trên tay hắn muốn đấm xuống cũng không được mà bỏ ra cũng không xong. Hắn thừa dịp thầy chủ nhiệm giáo dục đi lên ngăn cản, dừng lại trận đòn hung ác của mình.
Thậm chí lúc thầy chủ nhiệm giáo dục giảng đạo lý với hắn, trên gương mặt của hắn đã xuất hiện nỗi chột dạ khó lòng che giấu.
Ánh mắt trôi dạt về phía xa.
Gã đàn ông mặc âu phục muốn nhân cơ hội này bò ra, Dụ Tả Kim liếc ngang một cái, gã sợ hãi lại yên lặng lùi trở về.
Nhưng ngọn lửa hừng hực cháy thét gào trong lòng hắn ban nãy đã bị tạt một chậu nước lạnh, dập tắt trong nháy mắt.
Thịnh Uyên trách hắn không được dùng bạo lực khống chế bạo lực không phải mới chỉ một hai lần.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy biểu hiện chột dạ của hắn còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm.
Cuối cùng thằng nhóc này cũng có lương tâm rồi!
Hai chữ “lương tâm” vậy mà có thể xuất hiện trên người Dụ Tả Kim. Thầy còn tưởng từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo ra con người đã không có ý định tặng “lương tâm” cho hắn.
Nhưng cảnh tượng ban nãy không dễ nhìn, thầy chủ nhiệm cảm thấy cho dù thế nào cũng vẫn phải dạy dỗ thằng nhóc Dụ Tả Kim kia.
“Thằng nhóc này, em tới đồn cảnh sát làm ầm ĩ gì thế hả? Còn dám đánh cả cảnh sát?!”
“Em không đánh.”
Người biết hắn đã sớm quen với phát âm của hắn.
Người nghe lần đầu còn tưởng rằng có con vịt đang gọi.
Khàn khàn giống như chưa bao giờ từng uống nước.
Nghe được rồi còn khiến người ta cảm thấy khó chịu khắp người.
Đây là lần đầu tiên Dụ Tả Kim phản ứng lại với lời dạy dỗ của thầy chủ nhiệm giáo dục.
Nhân viên cảnh sát chỉnh sửa lại quần áo đồng phục, chật vật đứng dậy khỏi mặt đất. Anh mệt mỏi thở hổn hển, phủi phủi bụi đất trên người. Quả nhiên làm trâu làm ngựa cho nhân dân không phải việc dễ!
Anh nhìn Dụ Tả Kim cao gần 1m9.
Trẻ con bây giờ được nuôi dưỡng tốt vậy sao, không biết ăn cái gì để lớn lên mà sức nó mạnh mẽ tới vậy, hai người các anh kéo đến mức tay đỏ bừng mà kéo không lại.
Nhìn bề ngoài thì cậu bé này cũng chỉ 17 18 tuổi, có lẽ là em trai hoặc anh trai của bạn học bị tên bỉ ổi kia quấy rối. Sau khi cậu bé này biết chuyện nạn nhân gặp phải, trong cơn giận dữ không thể khống chế được cảm xúc mới kích động đến như vậy.
Cái miệng Dụ Tả Kim bướng bỉnh vô cùng.
Một mực khẳng định mình không đánh người.
Anh cảnh sát giải thích đỡ cho hắn: “Đúng là cậu bé không đánh chúng tôi. Bạn người nhà của người bị hại đây chắc chắn do quá xúc động nên đã ra tay đánh nghi phạm”.
Gương mặt lạnh của Dụ Tả Kim hơi cứng đờ, bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Mọi người nghe thấy hắn nói: “Chỉ đánh một cái”.
Chỉ đánh? Một cái?
Thằng nhóc này, em đang nói dối tôi đấy hả?!
Lúc tôi đi ra rõ ràng đã trông thấy em chỉ hận không thể giết người.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ đánh một cái thì không gọi là đánh à? Mà thằng oắt này, em là người nhà của ai? Người nhà của ai hả?”
Có tổng cộng ba người bị hại, Thịnh Uyên và hai cô bạn gái trường trung học số 12.
Chủ nhiệm giáo dục quay đầu, tuy rằng xưa nay Dụ Tả Kim làm việc bất chấp hậu quả nhưng vóc dáng và ngoại hình của hắn phát triển hết sức xuất sắc, cho dù đang đứng giữa đồn cảnh sát cũng là trung tâm của sự chú ý.
Lúc này hai cô bạn gái đều đang trợn to mắt nhìn hắn.
Hai cô bé biết hắn.
Đám bất lương trong trường thường xuyên nhắc đến tên hắn, còn học cách ăn mặc và dán băng dán giống hắn.
Dụ Tả Kim trong lời đồn không ngờ còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp.
Có người ghét bỏ phong trào bất lương nhưng cũng có người theo đuổi nó, mà hiện giờ trào lưu quen biết bạn trai là thiếu niên bất lương đang rất thịnh hành.
Nhìn ánh mắt lấp la lấp lánh của hai cô bé nọ.
Thầy chủ nhiệm giáo dục kinh hãi, thầy tưởng rằng con heo Dụ Tả Kim này đã ủi cải trắng của trường trung học phổ thông số 12. Thầy vội vàng kéo Dụ Tả Kim vào trong góc tường, nhéo thịt trên cánh tay hắn.
“Thằng oắt nhà em!!” Phụ huynh của con gái nhà người ta vẫn ở bên cạnh, thầy chỉ có thể hạ giọng: “Em đang yêu sớm đúng không hả! Bao giờ em mới có thể khiến thầy bớt lo đây!”
Dụ Tả Kim: “Không yêu”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Còn nói không hả! Còn nói không hả!”
Sắc mặt Dụ Tả Kim tối sầm: “Em không thích cậu ấy”.
“Em không thích người ta thì em chạy đến đồn cảnh sát đánh người làm gì?”
Dụ Tả Kim không đáp.
Không ai được phép chạm vào đồ của hắn, người của hắn.
Hắn là con thú dữ có ý thức lãnh địa cực mạnh, những đồ vật, con người đã được tiềm thức hắn phân chia vào trong ranh giới của mình, chỉ cần có người muốn cướp đi, hắn sẽ tấn công họ.
Đừng ai mong muốn cướp đi những gì đã thuộc về hắn.
“Không ạ”. Dụ Tả Kim khàn khàn giọng đáp, bướng bỉnh vô cùng. Hắn bổ sung thêm một câu: “Cũng không đánh người”.
Nói dối hết lời này đến lời khác.
Hai con ngươi của thầy chẳng lẽ chỉ để trang trí thôi hả!
Thầy chủ nhiệm giáo dục săm soi hắn.
Tôi mà tin lời nói nhảm của em thì tôi sẽ không còn mang họ Phan nữa!
“Tốt hơn hết em đừng để tôi tóm được”.
Con mắt Dụ Tả Kim chuyển động, nhìn về phía thầy.
Đôi mắt đen bình tĩnh giống như một vũng nước đọng dâng lên một sự khinh bỉ và xem thường khó diễn tả bằng lời.
Trong ánh mắt đó để lộ mấy chữ ngắn ngủi.
Chỉ dựa vào thầy?
Thầy chủ nhiệm giáo dục:…
Dụ Tả Kim không nói gì nhưng thầy chủ nhiệm giáo dục đã nghe thấy được nội dung lời hắn muốn nói.
Ầm ĩ vang dội.
“Lão già, chỉ dựa vào mình thầy mà cũng muốn bắt tôi sao. Ngày mai tôi sẽ lại coi trời bằng vung như cũ, thầy chẳng có cách nào quản được tôi đâu”.
Thịnh Thành Công ra khỏi phòng phỏng vấn: “Đồn cảnh sát các anh có tình yêu thương ghê đấy, trong đồn còn nuôi cả vịt”.
Anh cảnh sát lắc đầu liên tục.
Thịnh Thành Công thắc mắc: “Không nuôi hả, thế sao ban nãy tôi lại nghe thấy tiếng vịt kêu?”
“Là tiếng nói của vị bạn học kia”.
Thịnh Thành Công thuận theo ánh mắt nhìn sang liền bắt gặp Dụ Tả Kim đang vác cái mặt thối đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm giáo dục.
Khí chất con người vô cùng nổi bật, mặc dù hắn đang mặc đồng phục học sinh nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ ngạo nghễ kia đã biết đây chẳng phải là một học sinh ngoan ngoãn.
Thịnh Uyên đi ra ngoài, trông thấy Dụ Tả Kim thì khá ngạc nhiên.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Nhưng đến khi cậu trông thấy gã đàn ông mặc âu phục với gương mặt sưng phù đang chảy nước mắt ròng ròng bò ra khỏi gầm bàn thì lại đã đoán được chuyện xảy ra.
Ánh mắt cậu dừng trên người Dụ Tả Kim, lòng xuất hiện phỏng đoán.
Thịnh Thành Công huých vai Thịnh Uyên.
“Bạn học của con à?”
Thịnh Uyên: “Vâng, nhưng không cùng lớp”.
“Tên gì?”
“Dụ Tả Kim”.
“Tên rất hay, tên rất hay”.
Trông thấy ánh mắt hâm mộ của Thịnh Thành Công, Thịnh Uyên hỏi: “Sao bố lại nhìn cậu ấy như thế?”
Giống như trên mặt Dụ Tả Kim mọc ra bông hoa lớn nào vậy.
Thịnh Thành Công chậc chậc khen: “Bố đang nghĩ không biết gia đình nào có thể sinh được một đứa con hài lòng đến vậy”.
Đối phương là thiếu niên bất lương người cao chân dài đánh nhau lợi hại, chú chỉ nhìn qua đã biết hắn là kiểu thiếu niên sống lang thang ngoài đường, cho dù người nhà tới tìm cũng không chịu về.
Đây là bạn học của con trai chú sao?
Không!
Đây quả thực là con trai trong mộng của chú!
Thịnh Uyên nâng cổ tay trái lên nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử, ai ngờ mặt đồng hồ đen kịt một màu không hiển thị thời gian. Không biết rằng chiếc đồng hồ này đã hết pin hay là đã bị vỡ hỏng lúc tranh chấp cùng gã đàn ông mặc âu phục.
Cậu nói với Thịnh Thành Công: “Con đã không sao rồi, bố về trước đi ạ.”
Quán mì nhà họ không có nhiều nhân viên, Thịnh Uyên sợ quý cô Phùng Quyên ở nhà quá bận rộn nên giục Thịnh Thành Công về trước.
Thịnh Uyên gần như đã đánh trả ngay khi bắt gặp hiện trường gây án của gã đàn ông, cậu cũng thành công dạy dỗ đối phương đúng như những gì cậu mong muốn. Ngoại trừ phần mông bị chuột rút thì trên người cậu không có bất cứ vết thương về mặt tâm lý hay thể chất nào, cảm xúc trong lòng cũng chỉ có nỗi ghê tởm kẻ cặn bã kia thôi.
Thịnh Thành Công gọi điện thoại cho Phùng Quyên, bảo Thịnh Uyên nói hai câu với mẹ. Sau khi xác định cậu đã không sao, chú mới rời khỏi đồn cảnh sát.
Sau khi Thịnh Uyên ra khỏi phòng thẩm vấn, Dụ Tả Kim đã không thèm quan tâm đến lời thầy chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ nữa.
Thầy chủ nhiệm giáo dục giận đến độ trợn mắt dựng râu.
“Dáng vẻ thế này là sao hả? Em không muốn nghe lời tôi nói có phải không?”
“Em giỏi lắm, đến đồn cảnh sát em cũng dám xông tới đánh người, em không sợ người ta giam em vào đó luôn sao?”
Mấy chữ “đánh người” nhảy vào trong tay, mí mắt Dụ Tả Kim giật lên một cái. Hiếm gặp thay, hắn cúi đầu xuống trước thầy, giọng nói khô khốc lầm bầm.
“Thầy nói nhỏ thôi”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục:…
Nó đang dạy thầy đấy hả?
Thầy dạy nó nó chẳng thèm nghe một câu, bây giờ nó còn dạy lại thầy.
Đúng là ở nơi công cộng không nên nói chuyện to tiếng nhưng thầy chủ nhiệm giáo dục lớn tiếng dạy dỗ học trò nhiều năm thành thói quen không khống chế lại được. Mặt mo của thầy đỏ ửng, thằng oắt này đang chê thấy mất mặt đây mà!
Trước kia nó gây họa thầy còn chưa thèm chê nó phiền đâu đấy!
Bây giờ nó còn chê ngược lại thầy!
Trái tim sắt thép trung niên của thầy chủ nhiệm giáo dục vỡ tan thành tám mảnh.
“Lúc nào em mới chịu hiểu chuyện hơn? Trước kia em làm gì thầy không nhắc tới nữa, nhưng bây giờ em nhìn lại mình xem!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục sờ sờ cái đầu Địa Trung Hải của mình.
Sau khi Dụ Tả Kim nhắc nhở, tiếng nói của thầy đã nhỏ đi đôi chút, gần như đang thều thào cằn nhằn với hắn, cố gắng giữ trật tự nơi công cộng.
Biết sai phải sửa.
Nhà giáo nhân dân phải làm gương tốt.
Thầy nhìn cậu thiếu niên bất lương coi trời bằng vung trước mặt.
Trước khi thầy nhận được cuộc điện thoại đến đồn cảnh sát bên này thì thầy đang ở trong văn phòng của tổ bộ môn ngữ văn nói chuyện phiếm với các giáo viên. Ai ngờ vừa nghe đến câu chuyện của thầy Ngữ Văn lớp 10 thì đồn cảnh sát gọi điện tới, thầy vội vã chạy sang đây.
Câu chuyện thầy Ngữ Văn lớp 10 kể rất hiếm lạ.
Hôm nay Dụ Tả Kim đã lên lớp học.
Không chỉ lên lớp học mà còn ghi chép rất cẩn thận.
Thầy chủ nhiệm nghe vào tai còn chưa tin tưởng, bởi vì thầy nghĩ Dụ Tả Kim đi học có khác gì trời sập đâu nhưng đề tài này vừa hay giúp thầy có lý do để tiếp tục dạy dỗ hắn.
“Có biết trước khi tới đây, tôi đang ở đâu không?!”
“Em biết giáo viên Ngữ Văn của em đã nói gì với tôi không?!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục tận tình khuyên bảo, nhỏ giọng nói: “Thầy Ngữ Văn của các em bảo hôm nay em đã lên lớp học, thầy vốn định khen ngợi em, nào ngờ em lại…”
“Lớn tiếng chút”.
Tiếng nói khàn khàn truyền vào trong tai.
Thầy chủ nhiệm giáo dục trợn tròn hai mắt.
“Gì cơ?”
Dụ Tả Kim liếc nhìn Thịnh Uyên cách đó không xa, mặt không đổi sắc.
“Thầy nói to một chút”.
Âm lượng hiện giờ của thầy chủ nhiệm giáo dục khiến hắn không hài lòng.
Tốt nhất thầy hãy đem chuyện hắn được giáo viên Ngữ Văn khen ngợi nói to cho cả đồn này biết.
Mặt mày thầy chủ nhiệm giáo dục run rẩy, mấy chữ rít qua kẽ răng: “Thằng nhãi ranh”.
Thầy giơ tay vả đầu Dụ Tả Kim một cái: “Em đang giỡn thầy đúng không hả!”
“…”
– –
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Biểu hiện tốt của em, xin thầy hãy nói thật to ạ.
Thầy chủ nhiệm giáo dục:…