Sao ngươi có thể làm như vậy với một chú vẹt bé nhỏ như ta!
Sao ngươi dám!
Con vẹt dang rộng đôi cánh trên đầu sĩ quan Thịnh như thể một con đại bàng, điên cuồng gào thét!
"Ta là sĩ quan đó!"
"Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi!"
"Đồ trai già còn trinh! Còn trinh!!!"
Nghe được tiếng nói phát ra từ trong miệng con vẹt, tùy tùng Trịnh đang đứng ở cửa lều vải kinh hãi, suýt chút nữa đã nhào qua.
Lời lẽ trong miệng con vẹt này toàn là những điều điên cuồng.
Tướng quân của bọn họ không thể nghe những lời này được!
Theo luật pháp của Đại Thịnh, đáng lẽ ra nó phải bị nhổ lông cho vào nồi.
"Này! Con vẹt kia! Ngươi đang nói cái gì thế hả!"
Tùy tùng Trịnh thề chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm cho tướng quân nhà mình, xông lên đấu võ mồm tay đôi với con vẹt.
Ngươi thử mắng nữa xem!
Ngươi thử mắng nữa đi xem nào!
Con vẹt: "Cạc cạc cạc, trai già còn trinh!!!"
Tùy tùng Trịnh: "Lớn mật!!!"
Sắc mặt của tướng quân Dụ càng lúc càng khó coi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm sĩ quan Thịnh, tựa như cái mặt to của hắn đã hoàn toàn bị ném mất ở trước mặt vị sĩ quan nước Hạ này.
"Được rồi, im lặng một chút đi nào."
Sĩ quan Thịnh kéo con vẹt từ trên đầu mình xuống, tùy tùng Trịnh thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm. Người khác có lẽ không thể quản được con chim đáng ghét này nhưng chắc chắn chủ nhân của nó sẽ quản được.
Sĩ qua Thịnh tóm con vẹt trong lòng bàn tay của mình.
"Ăn không nói, ngủ không nói."
Con vẹt há mỏ: "Ta nguyền rủa ngươi!"
Tùy tùng Trịnh:...
Chủ nhân của nó cũng chẳng quản nổi.
Thế thì ngươi làm chủ nhân được cái tích sự gì!
Con súc sinh này nhục mạ tất cả chẳng chừa ai!
Cuối cùng, sĩ quan Thịnh phải sử dụng hai đầu ngón tay bóp chặt mỏ vẹt, sử dụng kỹ năng nắm chặt điểm yếu của đối phương, cuối cùng mới khiến lều vải trở nên yên tĩnh.
Sự việc ban nãy xảy ra quá đột ngột, bánh bột ngô vừa được đút vào bên trong miệng của con vẹt, tướng quân nước Thịnh đã bật mở chế độ săn giết ngay.
Chỉ là một miếng bánh bột ngô, không ngờ vị tướng quân này còn rất biết che chở bảo vệ cho lương thực.
Một bàn đồ ăn sáng còn nhiều hơn so với bữa tối của người khác, xem ra sức ăn của vị tướng quân này không hề nhỏ, sĩ quan Thịnh lần nữa cầm lấy một chiếc bánh.
"Ăn tiếp đi, đừng nghe nó nói bậy. Nam tử nước Hạ bọn ta luôn xem sự trong sạch là một đức tính tốt đẹp, đàn ông con trai biết gìn giữ ấy là đức."
Ôi, nói bậy, dăm ba câu an ủi của ngươi sao có thể khiến tướng quân nhà ta mắc lừa.
Tùy tùng Trịnh đứng ở một bên rung đùi xem kịch.
Nào ngờ vị tướng quân của bọn họ chỉ chăm chú nhìn người ta vài giây, sau đó trong đôi mắt bỗng lén lút hiện lên chút vui mừng không muốn để ai phát hiện được.
Thế nhưng bởi vì khuôn mặt của hắn luôn chẳng khác gì một khối băng, nên chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng rất dễ dàng bị người ta nhìn thấu.
Tùy tùng Trịnh:...
Mắc câu rồi.
Chỉ có thể trách tên quân sư quạt mo của nước địch quá mức gian xảo, đã nắm bắt được toàn bộ tâm lý của vị tướng quân tàn nhẫn thô bạo coi trời bằng vung chẳng ai quản nổi nhà bọn họ.
Cơn tức giận của tướng quân cứ thế bị nhẹ nhàng xua đuổi, bàn cơm quay trở lại cảnh tượng lúc ban đầu khi tùy tùng Trịnh tiến vào. Tướng quân của bọn họ nâng một cái bát nhỏ uống canh thịt, uống xong mấy ngụm lại nghiêng đầu cắn một miếng bánh bột ngô trong tay sĩ quan.
Ở chung suốt một khoảng thời gian, tướng quân Dụ còn phát hiện ra sĩ quan nước địch này rất tốt bụng, lớn lên đẹp đẽ, tuy rằng ngoài miệng cậu luôn ghét bỏ hắn nào là mất vệ sinh nào là quá thô lỗ, quản hắn ngược xuôi, nhưng tướng quân Dụ không hề ghét cậu, thậm chí còn bắt đầu có khuynh hướng tìm thấy vui sướng trong sự quát nạt của người ta, chỉ mỗi tội gương mặt lạnh kia chẳng mấy khi biểu hiện.
Nếu như nói về khuyết điểm của sĩ quan Thịnh thì chắc hẳn là con vẹt quá ồn ào đậu trên vai cậu.
Sĩ quan nước Hạ bị bắt làm tù binh ở quân doanh của nước Thịnh, bắt một lần ở lại đến bảy tám ngày.
Sáng sớm, tùy tùng Trịnh thức dậy đi đến phòng bếp nhỏ nấu nước. Từ khi sĩ quan Thịnh đến đây, mỗi sáng sớm tướng quân của bọn họ đều phải tắm rửa. Kẻ kia đã làm ô uế tướng quân từ trong ra ngoài, đúng là một kẻ đáng ghét đến cực điểm.
Quản sự phòng bếp trông thấy cậu ta đến, nhường cho cậu ta một vị trí bên cạnh bếp lò: "Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi, bánh bao lớn hôm nay ngon quá." Tùy tùng Trịnh cười hề hề hai tiếng.
"Đúng rồi, nói đến chuyện đàm phán đình chiến, sao đã bảy tám ngày qua đi mà vẫn chưa có tin tức gì?"
"Nghe nói sắp có rồi đấy, chắc chắn sẽ không đánh nhau nữa đâu, tầm khoảng hai ba hôm bên chúng ta có lẽ sẽ nhổ trại."
"Thế thì tốt quá."
Tùy tùng Trịnh không muốn tiếp tục chờ đợi ở cái nơi rách nát này thêm một khắc nào nữa, ngày nào cũng phải đun nước vào sáng sớm!
Chờ khi hai bên đàm phán xong vấn đề chiến sự, bọn họ có thể trở về kinh thành, ở trong phủ tướng quân thật thoải mái.
Đến lúc đó tên sĩ quan nước Hạ kia cũng sẽ phải trở về, không ở lại nơi này hủy hoại tướng quân của bọn họ nữa.
Quả nhiên buổi trưa ngày hôm đó đã nhận được tin từ tiền tuyến báo về.
Kết quả của cuộc đàm phán vẫn còn đang tranh cãi, nhưng trên bức thư đã xác nhận hai nước chính thức đình chiến.
"Ngươi nói xem, đây là do nước Hạ đầu hàng hay là do hai bên cùng cầu hòa vậy."
"Tính chất cũng chẳng khác mấy, nếu hai bên cầu hòa thì chuyện kế tiếp sẽ là hai nước thông gia. Nếu như nước Hạ đầu hàng, nước Hạ sẽ phải dâng chỗ tốt đến cho nước Thịnh, sau đó rồi hai nước lại thông gia."
Dù sao thì kết quả có thế nào đi chăng nữa thì cũng là tin tốt cho nước Thịnh của bọn họ, nhưng trong sự mừng vui của tất cả mọi người lại có một kẻ không hề vui vẻ.
Tướng quân Dụ ngồi trước án thư, nhìn tin tức gửi về không nói một lời.
Hai nước đình chiến, chuyện này có ý nghĩa nước Hạ muốn đưa sĩ quan nước Hạ trở về, không có ai quản hắn đáng lẽ ra phải là một chuyện vui sướng, nào ngờ đâu trong lòng hắn lại phiền não không thôi.
Hắn nhìn bóng người đang thay quần áo ở sau bức bình phong.
Người là của hắn thì mãi mãi phải là của hắn.
Hắn phải nghĩ ra biện pháp giữ người ta lại.
"Cái gì! Tướng quân muốn giữ kẻ đó lại!"
Tùy tùng Trịnh la rách cổ họng, tướng quân Dụ nhíu mày hung ác nhìn cậu ta, tùy tùng Trịnh lập tức hạ giọng xuống: "Cái gì~ Tướng quân muốn giữ kẻ đó lại~~"
Ngài có bị bệnh không vậy.
Có phải ngài đã mắc bệnh rồi hay không!
Tùy tùng Trịnh điên cuồng chửi rủa trong lòng nhưng cho dù giận cũng chẳng dám nói. Chỉ mới mười ngày thôi, tướng quân đã bị tên quân sư quạt mo kia mê hoặc đảo điên, thật ghê gớm, chắc hẳn tên quân sư đó phải là một con hồ ly tinh chuyển thế!
"Tướng quân muốn nhờ tôi tìm cách hộ ngài?"
Tướng quân Dụ không trả lời.
Xem ra đúng thế thật.
Tùy tùng Trịnh suy nghĩ nát óc, bàn tay bỗng vỗ mạnh: "Tướng quân muốn giữ người lại thì cứ làm người ta thích ngài là được rồi!"
Nét mặt tướng quân Dụ đầy khó hiểu, rõ ràng hắn không biết mình nên làm thế nào để đối phương yêu thích hắn.
Tùy tùng Trịnh giải thích: "Ngài phải đối xử thật tốt với người ta, cũng phải đối xử thật tốt với tất cả những thứ xung quanh người ta nữa."
Gương mặt tướng quân Dụ không hề thay đổi, đi thẳng ra ngoài, cũng không biết lời đã vào tai kẻ thô lỗ này hay chưa.
Tùy tùng Trịnh góp ý một phen, tướng quân Dụ thật sự suy ngẫm lâu lắm. Hắn nhớ tới một người bạn cùng trang lứa với mình, ngày nào cậu ta cũng sai kẻ dưới đưa hoa tới phủ cho vị tiểu thư mình có hôn ước.
Hắn cũng phải tặng hoa sao?
Nhưng nơi đây là chiến trường, xung quanh chỉ có cát vàng đất đá, hoa lại đang ở chốn đâu? Ngay cả cỏ cây nơi này cũng khô khô héo héo, lá trộn cát vàng.
Màn đêm buông xuống, bữa tối đến nơi, trước mắt sĩ quan Thịnh có thêm một cái nồi đất có nắp đậy. Tối nay tướng quân Dụ có việc cần phải thương lượng với quan quân, chỉ còn một mình cậu ăn cơm tối.
Cậu nhìn xuống chiếc nồi đất trước mặt mình.
"Đây là cái gì?"
Tùy tùng Trịnh cũng không biết, nhưng cậu ta vẫn không quên nói lời hay giúp đỡ tướng quân nhà mình: "Đây là thứ mà tướng quân đã tỉ mỉ chuẩn bị cho ngài đấy ạ."
Chắc hẳn là một sự bất ngờ nho nhỏ của tình yêu.
Tùy tùng Trịnh mở vung nồi ra, sĩ quan Thịnh ngắm mà ngẩn người.
Khóe miệng của tùy tùng Trịnh nhếch lên, xem ra bất ngờ này đã mang đến niềm vui không nhỏ, đối phương đã hoảng hốt rồi kia.
Cậu ta cúi đầu xuống xem, gương mặt cũng trở nên ngớ ngẩn.
Chỉ thấy trong nồi là món hoa óc heo đã được nấu chín.
Tùy tùng Trịnh:...
Hoa óc heo sao có thể tính là hoa!
Dạng người như ngài không xứng lấy được vợ!!!
Sau khi trông thấy món ăn trong bát, sắc mặt hai người một lời khó nói hết, con vẹt đậu trên vai sĩ quan lớn giọng: "Chó cũng không thèm ăn!"
Sĩ quan Thịnh: "Mi nói gì đó?!"
"Mau xin lỗi những người từng ăn hoa óc heo đi!"
Một người một chim này chẳng kẻ nào bình thường.
Lúc tùy tùng Trịnh ra khỏi quân doanh vừa hay bắt gặp được tướng quân Dụ mới đi bàn chuyện binh trở về, hắn nhìn thấy chiếc nồi đất trong tay cậu ta.
"Người đó thích không?"
Tùy tùng Trịnh:...
Đã bê cả ra rồi, ngài còn không đoán được sao.
Nhưng cậu ta nào dám nói vậy.
Tùy tùng Trịnh: "Sĩ quan Thịnh rất kinh ngạc."
Tướng quân Dụ nghe xong, hài lòng vén rèm đi vào trong lều vải.
Hắn nhớ lời dặn phải đối xử tốt với cả những thứ xung quanh người ta.
Sĩ quan Thịnh một mình bị bắt tới doanh trại địch, ngoại trừ quần áo trên người cũng chỉ còn một con vẹt trên vai.
Sáng sớm hôm sau, tướng quân Dụ nhìn chằm chằm con vẹt đang đậu trên bình phong ồn ào ầm ĩ.
Nó cũng xứng sao.
Nhưng có thể thấy sĩ quan Thịnh rất thích con vẹt này, đối xử tốt với nó chắc hẳn có thể lay động trái tim cậu ấy.
Hắn phải đối xử tốt với một con chim như thế nào đây?
Lúc ăn sáng, sĩ quan Thịnh thấy nước trong bình đã cạn kiệt, cậu không muốn làm phiền tới các tùy tùng, tự mình đứng dậy ra khỏi lều đi tới phòng bếp bên kia lấy nước uống.
Trong lều vải chỉ còn lại một vị tướng quân và một con chim ồn ào.
Tướng quân Dụ nhìn bánh bột ngô ở trong đĩa, hắn nhớ rằng con vẹt này rất thích ăn bánh.
Thế nhưng chỉ một khắc sau, trong lều vải của chủ quân vang lên những tiếng hét lớn.
"Có ai không! Tướng quân cho vẹt của sĩ quan Thịnh ăn chết mất rồi!"
"Quân y! Quân y!"
Tùy tùng Trịnh đang nhóm lửa trong bếp:...
Một ngày đầy náo nhiệt.
Cũng may vẹt chỉ bị nhét quá nhiều, lôi đồ trong mỏ nó ra là ổn.
Từ sau khi tướng quân Dụ cho vẹt ăn, nó không bao giờ dám kêu gào ầm ĩ trước mặt hắn nữa.
Ai biết được đây, một miếng bánh bột ngô lớn như vậy, vù một cái đã nhét vào miệng nó.
Đây không phải đang đòi mệnh vẹt của nó sao?
Sau khi nhận được tin tức đình chiến, ngày hôm sau sĩ quan Thịnh cũng nhận được tin mình có thể chuẩn bị lên đường trở về nước Hạ, người nước Hạ tới tận nơi này đón cậu.
Tối hôm đó lúc dùng bữa xong, sĩ quan Thịnh ở trong lều thu dọn đồ đạc, lúc tới nơi này cậu không hề có hành lý, lúc đi lại sinh ra thêm một đám, đây đều là đồ bên quân doanh nước Thịnh cung cấp cho.
Dụ Tả Kim ngồi bên giường nhìn chằm chằm túi quần áo của cậu, chỉ hận không thể đưa tay ném nó xuống dòng sông bên ngoài quân doanh, cho nó trôi đến tận biển cả.
Sắc mặt hắn lạnh lùng cứng nhắc nhưng bầu không khí quanh người không khác gì một con cún lớn bị chủ ném bỏ.
Sĩ quan Thịnh chú ý tới hắn, tiến lại gần: "Chờ ta trở về nước Hạ an ổn vài hôm rồi sẽ lập tức sang Đại Thịnh cầu hôn nhé."
Con ngươi của tướng quân Dụ co lại.
Sĩ quan Thịnh: "Sao thế? Không muốn à?"
Hắn không đáp nhưng gương mặt chẳng có lấy một chút ý tứ từ chối.
Hắn muốn gả!
Đêm nào ngủ sĩ quan Thịnh cũng lăn quá dải phân cách giữa giường, mấy ngày nay đã hủy đi trong trắng của con nhà người ta, vỗ mông chạy mất không phải phong cách quân tử văn nhã của cậu, đã làm tổn thương danh tiếng người ta rồi thì một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như cậu nhất định phải cưới con nhà người ta vào cửa!
Nhưng tất cả những lời này đều phải chờ cậu trở về nước Hạ rồi mới có thể nói tiếp.
Ngày hôm sau, sĩ quan Thịnh dậy thật sớm chờ ở trước quân doanh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía xa xa xem có chiếc xe ngựa nào chạy tới từ phía nước Hạ hay không. Cậu mong mỏi chờ đợi, vai trái đeo túi hành lý, vai phải vác một con vẹt.
Tùy tùng Trịnh đứng cạnh cậu cùng chờ, cậu ta nhìn túi hành lý lớn trên vai Thịnh Uyên, lúc người này tới một món đồ cũng không có, trong túi hành lý này đang chứa đựng những thứ gì?
"Sĩ quan Thịnh, trong túi quần áo này của ngài có gì vậy?"
"À, cái này hả?" Sĩ quan Thịnh mặt không đổi sắc: "Thổ sản quanh doanh trại của các ngươi."
"..."
Thích cầm thì cầm, vô cùng tùy tiện.
Kết quả đàm phán đã có, đêm hôm qua tướng quân Dụ đã ra ngoài tiền tuyến thương lượng, bây giờ vẫn chưa trở về.
Một mực chờ tới xế chiều cũng không thấy người nước Hạ phái người đến đón mình, sĩ quan Thịnh ý thức được chỗ không đúng.
Chẳng bao lâu sau có một nhóm binh sĩ quay trở về doanh trại.
Sĩ quan Thịnh đi đến hỏi thăm: "Ngươi có thấy người của nước Hạ tới không?"
Anh lính kia khuyên can cậu: "Sĩ quan đừng chờ nữa, ngài không về được nước Hạ đâu, nước Hạ đầu hàng, nước Thịnh đòi quyền lợi, tướng quân của chúng ta trên bàn đàm phán đã đòi ngài."
Sĩ quan Thịnh kinh hãi, chuyện làm cậu hoảng hốt không phải chuyện tướng quân Dụ đòi cậu mà là nước Hạ đầu hàng.
Sao có thể như vậy?
Sứ thần ngoại giao của nước bọn họ ai cũng ăn nói khéo léo, miệng lưỡi dẻo quẹo, có chết cũng biến thành sống được, trên bàn đàm phán chỉ có khả năng nói hòa, không có khả năng biến thành đầu hàng.
"Xin hỏi sứ thần ngoại giao nước Hạ điều tới là vị nào?"
"Hạ đại nhân, Hạ Chi Kỳ."
"..."
Lời tác giả:
Sứ thần ngoại giao của nước Hạ - Hạ đại nhân: Em đã làm việc, anh cứ yên tâm (thương tâm).