Bấy nhiêu tiền căn hậu quả, Trần Quả cảm thấy thái độ trốn tránh của Diệp Tu xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân. Như ban đầu là vì bỏ nhà ra đi nên không muốn bị người nhà phát hiện bắt về, hoặc vì xài tên giả mà phải núp lùm, cái nào nghe cũng lọt tai. Thêm vào, có thể do thằng này nó cũng lười đối phó mấy vụ kiểu vậy, thành ra cuối cùng một hình tượng đại thần bí ẩn đã được xây dựng nên. Mà bây giờ thì sao? Vấn đề từ phía gia đình không còn quá gay gắt, vấn đề thân phận cũng được giải quyết xong xuôi. Trong 3 nguyên nhân lớn có 2 cái đã ngừng tồn tại, vì thế Diệp Tu không cần trốn tránh khổ sở nữa là điều dễ hiểu.
Trần Quả vừa nghĩ ngợi mông lung vừa đi về phía khu vực huấn luyện của Hưng Hân, bất ngờ phát hiện chỗ nhà mình vô cùng xôm tụ. Đội viên Hưng Hân thậm chí có cả Mạc Phàm, đều đã thức dậy sớm hơn cả cô. Không ai không ngồi ở trước máy mà làm việc.
“Sao em không gọi chị một tiếng!” Nhìn thấy cả nhà đều máu chiến, Trần Quả xấu hổ mà oán trách Đường Nhu.
“Em cũng đâu biết mọi người đều dậy hết rồi đâu!” Đường Nhu nói.
“Không lẽ chỉ là trùng hợp?” Trần Quả nói.
“Đúng á.” Đường Nhu gật đầu, “Khi em tới thì mấy người Diệp Tu và lão Ngụy đã ở đây rồi.”
“Cả nhà đang làm gì vậy?” Trần Quả nhìn một vòng, thấy hầu hết đều tự tập luyện một mình. Chỉ có 3 người Diệp Tu, Ngụy Sâm và Tôn Triết Bình là đang ngồi xung quanh một máy tính. Cả 3 khoanh tay trước ngực, sắc mặt nghiêm nghị, chăm chú nhìn vào màn hình.
Trên màn hình là replay thi đấu của một trận Vinh Quang. Trần Quả rướn người đến xem, nhận ra là replay của chiến đội Tru Tiên. Vòng đấu LAN đánh được hơn một tháng rồi, đừng nói tuyển thủ các đội còn trụ lại đều nhẵn mặt nhau, ngay cả nhân vật của từng chiến đội cũng nhớ được kha khá. Trên màn hình đang chiếu một trận đấu của chiến đội Tru Tiên trong vòng bảng.
Trần Quả tiếp tục xem thêm một hồi vẫn không nhìn ra được cái gì. Chiến đội Tru Tiên tuy rằng vẫn đang mang danh chiến đội chuyên nghiệp, nhưng phong độ từ đầu vòng đấu đến giờ đều chỉ ở mức tầm tầm bậc trung. Thậm chí nhiều người còn đặt Hưng Hân kèo trên trong trận đụng độ sắp tới với Tru Tiên. Hưng Hân xếp vali dùm Vô Cực, lại toàn thắng Huyền Kỳ 10 – 0, đã không còn ai nghi ngờ bản lĩnh thật sự của họ nữa rồi. Chẳng qua nếu muốn đánh bại Gia Thế… số lượng người tin vào điều này ít hơn cả ít. Tru Tiên thì khác. Trong mắt đại đa số quần chúng, Tru Tiên còn không bằng Vô Cực và Huyền Kỳ, lần này phải đối mặt với Hưng Hân, chỉ sợ Tru Tiên sẽ thua mass thảm ấy nhỉ?
Thế nhưng nhìn thấy ba vị đại thần cùng nhau nghiên cứu replay của chiến đội Tru Tiên quá mức nghiêm túc, Trần Quả có cảm giác hình như có cái gì ghê gớm lắm đang xảy ra nên không dám tùy tiện phát biểu ý kiến. Xem thêm một lúc nữa mới đánh xong, cuối cùng chiến đội Tru Tiên giành được thắng lợi trong phần đấu đoàn đội.
“Thấy sao?” Diệp Tu ngay lập tức mở miệng.
“Phân tích của ông có lí đó.” Tôn Triết Bình gật đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Rốt cuộc Trần Quả nhịn hết nổi, phải chen vô hỏi.
“À, tụi tui đang nghiên cứu chiến đội Tru Tiên.” Diệp Tu quay đầu thấy Trần Quả, bèn giải thích.
“Tru Tiên có vấn đề gì?” Trần Quả hỏi tiếp.
“Tru Tiên từ đầu tới chót biểu hiện rất tầm thường, nhưng có thể liên tục duy trì kiểu phong độ thế này thì tính ổn định của tụi nó cũng phải kinh lắm.” Diệp Tu nói.
“Ý cậu là sao?” Trần Quả khó hiểu.
“Ý của tui á, là tụi nó dư sức qua cầu, có khả năng dứt điểm mấy trận này nhanh hơn nhiều, nhưng tụi nó cứ thích chơi chiếu phim chậm vậy đó.” Diệp Tu nói.
“Lí do vì sao?”
“Không rõ nữa.” Diệp Tu lắc đầu, “Có thể là cố tình giả noob, hoặc cũng có thể đang luyện khả năng khống chế tiết tấu.”
“Tóm lại ý cậu muốn nói, đây không phải là thực lực thật sự của chiến đội Tru Tiên?” Trần Quả nói.
“Trước mắt vẫn chỉ là suy đoán, tạm thời ba người tụi tui đều đồng ý với khả năng này.” Diệp Tu vừa nói vừa mở QQ, click vào một avatar trong danh sách bạn. Cửa sổ QQ nhảy ra, sau đó hắn chat vào một loạt “eeeeee”.
Chỉ thấy cửa sổ QQ liên tục báo bên kia đang đánh chữ, nhưng chờ hết nửa ngày vẫn không thấy ai trả lời, Diệp Tu hết kiên nhẫn gõ thêm một câu: “Cậu không chậm tới nỗi vậy chứ hả? Đánh chữ thôi mà?”
Trần Quả bèn sáp đến gần nhìn, lập tức run hết cả rẩy. Cái tên hiện trên cửa sổ chat quá ấn tượng: Dụ Văn Châu.
Diệp Tu và đội trưởng của chiến đội Lam Vũ đang làm trò mèo gì đây?
Trần Quả đang khó hiểu, đã thấy bên kia trả lời: “Chắc là Tru Tiên cố ý áp chế nhịp độ! Nhưng tôi lại không cảm thấy họ đánh thế này chỉ để ngụy trang thực lực, tôi nghĩ hẳn là vì họ muốn ổn định hơn nên mới chọn lối đánh bền. Về mặt thao tác, nhìn họ đánh có cảm giác không thuận tay, cứ như thể đang cố gắng thích ứng nhân vật mới vậy.”
“Đúng thiệt bây ơi!” Diệp Tu trả lời.
“Cái nhìn cá nhân thôi.” Dụ Văn Châu phát biểu.
“OK anh hiểu rồi. Vất vả cho cậu, nếu cậu còn buồn ngủ thì đi ngủ tiếp đi!” Diệp Tu nói.
“…”
Diệp Tu đóng cửa sổ chat cái bẹp. Hắn nhìn về phía Ngụy Sâm và Tôn Triết Bình: “Cách nhìn của cậu ta cũng không khác gì tụi mình lắm, xem ra tụi mình không sai.”
Bây giờ Trần Quả mới hiểu. Cô đứng một bên trợn tròn mắt. Cái đám trời đánh này! Tự mình nghiên cứu chưa đủ, còn kéo cả Dụ Văn Châu của Lam Vũ vào, bắt 1 trong các bậc thầy chiến thuật đứng đầu liên minh phụ tụi nó phân tích?
“Làm vậy, làm vậy… làm vậy phạm qui rồi sao?” Trần Quả nói.
“Phạm qui?” Diệp Tu quay đầu nghía qua Trần Quả, “Qui nào mà phạm?”
“Ơ ơ ơ…” Trần Quả lắp bắp. Đương nhiên không có qui định nào cấm cả, nhưng cách làm này khiến Trần Quả có cảm giác như lớn ăn hiếp nhỏ vậy á. Lỡ tụi Tru Tiên biết được, tụi nó ức quá chạy về khóc với má rồi sao?
Ai ngờ đâu, 3 thằng kia vẫn chưa chịu ngừng cái sự ác ôn này lại!
“Có nên gọi Trương Tân Kiệt ra cho nó coi thử luôn không?” Ngụy Sâm nói.
“Cậu ta?” Diệp Tu nhìn lướt qua đồng hồ, “Thức đúng giờ, rửa mặt, ăn điểm tâm, tập thể dục, huấn luyện mỗi ngày, một giây cũng không xê xích. Ai biết tới khi nào cậu ta mới rảnh tay, thôi nghỉ mơ đi pa!”
“Không phải kêu là 4 bậc thầy chiến thuật hả, còn một đứa nữa đâu?” Tôn Triết Bình nói.
“Tiêu Thời Khâm?” Diệp Tu hỏi.
“Nghe tên có vẻ đúng.” Tôn Triết Bình gật đầu.
“Ông quan tâm hậu bối một chút được không? Tên của người ta cũng không nhớ nổi.” Diệp Tu khinh bỉ.
“Ờ…”
“Ờ nghĩa là sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, kiếm nó coi thử đê.” Tôn Triết Bình nói.
“Rốt cuộc ông có hiểu tình hình hiện tại không vậy? Ông biết nó đang ở đội nào không?” Diệp Tu nói.
“Đội nào!?”
“Gia Thế đó!” Diệp Tu nói.
“Ý?”
“Ông ý cái gì mà ý, ông không coi tin tức chuyển nhượng hả?” Diệp Tu nói.
“Xưa nay chưa từng coi.” Tôn Triết Bình nói.
Thực ra chuyện này Diệp Tu cũng biết. Người đang đứng trước mặt Diệp Tu chưa bao giờ quan tâm mấy thứ linh tinh. Đối với hắn mà nói, mặc kệ chiến đội nào có thay đổi gì, ông đây cứ chém tới bến là được.
“Hỏi cậu ta chỉ sợ không tiện lắm.” Diệp Tu nói.
“Ừ.” Ngụy Sâm gật đầu, “Nói không chừng thằng đó sẽ cố ý phân tích sai để làm chúng ta lạc lối.” Ngụy Sâm dùng góc nhìn chưa bao giờ có hạn cuối để phỏng đoán khả năng Tiêu Thời Khâm chơi zâm.
“Đúng.” Tôn Triết Bình gật đầu, “Có thể lắm chứ! Cái đám chơi chiến thuật, tâm đứa nào cũng bẩn.”
“Đúng đúng đúng, bẩn no limit.” Ngụy Sâm vội vàng tỏ ý tán đồng. Rõ ràng Tôn Triết Bình nói “đám chơi chiến thuật” là tính luôn cả Diệp Tu, 1 trong 4 bậc thầy chiến thuật mà!
“Ha ha.” Diệp Tu cười ruồi.
“Đã vậy còn không biết nhục.” Ngụy Sâm lắc đầu thở than.
“Đã vậy còn tưởng vẻ vang.” Tôn Triết Bình cũng thở dài nhìn Diệp Tu, như thể đang nhìn cái gì đó không thể cứu chữa nổi.
“Ha ha.” Diệp Tu lại cười thêm một tiếng, “Hai thằng thủ hạ bại tướng.”
“Tụi Tru Tiên này khó đối phó dữ!” Quả nhiên Ngụy Sâm lập tức bẻ bánh lái, thay đổi một cái rụp không cần chuyển cảnh, bản sắc no limit thể hiện rõ ràng.
“Ừ, theo như chúng ta phân tích, có khả năng chiến đội Tru Tiên không hề giấu hàng về mặt đấu pháp. Thứ mà tụi nó thực sự muốn giấu, là thực lực nhân vật.” Diệp Tu cũng không nói nhảm thêm mà tiếp tục quay về bàn việc chính.
“Nhìn theo hiện tại, thực lực nhân vật của chiến đội Tru Tiên đã không tính là yếu nhỉ.” Ngụy Sâm lật tài liệu trong tay ra xem. Trên đó là những tài liệu chi tiết có thể tìm thấy của chiến đội Tru Tiên, do Thường Tiên thu thập giao cho Hưng Hân.
Tính đến nay, phiên bản cập nhật cấp 75 đã trôi qua hơn 5 tháng, nên trang bị cam cấp 75 đương nhiên không còn hiếm thấy như lúc mới đầu nữa. Một chiến đối có bối cảnh chuyên nghiệp như Tru Tiên, cho dù tự mình đánh không rớt thì cũng có thể đập tiền mua về đắp lên người. Trang bị cam dù sao cũng là những thứ có khả năng rơi ra trong game, do đó giá cả hoàn toàn không thể so sánh được với trang bị bạc. Bằng mục tiêu mà một chiến đội chuyên nghiệp nhắm tới, nếu tiền bỏ ra để mua trang bị cam mà còn không nỡ thì thôi mau mau giải tán quốc hội chứ níu kéo nhau chi nữa.
Chiến đội Tru Tiên đã không bỏ cuộc suốt bao nhiêu năm, dĩ nhiên là chưa bao giờ tiếc của về mặt đầu tư. Mọi nhân vật đều đã được vũ trang đầy đủ với đồ cam cấp 75 rồi, nên nếu vẫn được đánh giá là đang giấu hàng thì chỉ còn một khả năng duy nhất: trang bị bạc.
“Tụi Tru Tiên có của tới vậy đó hả?” Ngụy Sâm ngờ vực.
“Biết chết liền…” Diệp Tu cũng mù tăm mù tịt. Nếu không phải chui đầu vào vòng khiêu chiến, đám người trong giới chuyên nghiệp như họ cũng đã sắp quên lãng một chiến đội có tên Tru Tiên rồi.
“Có phải là… được ai đó tài trợ, bắt đầu có tiền không nhỉ?” Trần Quả bất thình lình chen vào một câu cực kì có lí. Ý nghĩ này đến từ kinh nghiệm của chính bản thân cô. Chiến đội Hưng Hân có biểu hiện rất xuất sắc trong vòng đấu LAN nên gần đây đã có vài thương hiệu bắt đầu tìm đến Hưng Hân để bàn chuyện hợp tác. Đương nhiên tính đến lúc này thì vẫn chưa kí được bất kì hợp đồng chính thức nào, vì các công ty liên hệ Hưng Hân vẫn còn muốn quan sát thêm một thời gian nữa. Chỉ bằng vào biểu hiện trước mắt là chưa đủ để họ tài trợ dài hạn, nhưng nếu Hưng Hân thật sự có thể đánh bại Gia Thế, chắc chắn họ sẽ thể hiện mong muốn hợp tác nghiêm túc.
Chiến đội Tru Tiên nhìn vào có vẻ sâu không thấy đáy, Trần Quả lập tức liền nghĩ: Có khi nào Tru Tiên đã tìm được người chống lưng không?