Câu cuối cùng Diệp Tu viết là “Tui hiểu rồi.” làm Trần Quả lo ngai ngái. Khán giả đứng ngoài hóng chuyện sợ nhất chính là hai câu nói này, một câu là “Tui hiểu rồi” và câu còn lại là “Anh biết đấy.”. Hiểu cái lồng, biết cái beep, người nói mấy cái lời thoại này thật là vô trách nhiệm, thật là chẳng để ý tâm trạng quần chúng hóng hớt.
“Cậu hiểu được cái gì vậy hả?” Nhưng Trần Quả mặc kệ, nhất là khi phát hiện ra việc lôi kéo Trương Giai Lạc không ăn thua thì lập tức hỏi ngay.
“Ý ổng là cho dù ổng có tái xuất thì con đường chuyên nghiệp này cũng chẳng kéo dài bao lâu, nếu muốn đoạt giải quán quân thì càng phải quý trọng thời gian còn lại này, gia nhập một đội mới tinh như chúng ta là quá lãng phí.” Diệp Tu đáp.
“Vậy ổng nói cậu không giống thì sao, không giống cái gì?” Trần Quả lại hỏi.
“Tui đã từng đạt giải quán quân, còn ổng thì chưa.” Diệp Tu đáp.
Trần Quả vỡ lẽ. Muốn chiến đội Hưng Hân đoạt giải Quán quân ư? Đến Trần Quả còn thấy mục tiêu này có phần viển vông. Ngay cả khi có đại thần như Diệp Tu trấn thủ thì quán quân cũng không phải do một đại thần là có thể yên tâm chắc cú được, vị đại thần số khổ trong cửa sổ chat trước mặt này là một ví dụ điển hình.
Chính vị đại thần số khổ ấy cũng thừa biết điều đó, vậy nên khi ở vào giai đoạn cuối của kiếp tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu nhắm vào giải quán quân thì tuyết đối không đặt cược vận mệnh vào đây. Đối với Trương Giai Lạc mà nói, đây chính là lần dốc toàn lực cuối cùng, còn với Diệp Tu đã từng ẵm quán quân thì gần như không còn gì nuối tiếc.
“Tiếc thật đấy.” Trần Quả thở dài.
“Chứ sao, ổng bỏ luôn cơ hội có thể đoạt giải quán quân rồi.” Diệp Tu cũng thở dài.
“Ờ…” Trần Quả “ờ” mà lòng rối như tơ, cô chỉ ra vẻ tự tin cho giống Diệp Tu, nhưng vấn đề là sự tự tin ấy không hề có căn cứ, tuy thực lực của đại thần cao siêu thật, nhưng khác với game online, giới chuyên nghiệp không thiếu các đại thần mạnh. Cô nói “Tiếc thật đấy” là tiếc vì không thể lôi kém thêm một đại thần về chứ không phải như ý của Diệp Tu nhắc tới.
“Chúc ông may mắn.” cuối cùng Diệp Tu nói với Trương Giai Lạc.
“Theo phép lịch sự thì tui cũng nên nói vậy với ông. Mà cứ nghĩ đến số ông thì may mà phận tui thì nhọ lại làm tui bối rối vờ lờ.” Trương Giai Lạc nói.
“Hà hà, còn phải một năm nữa tui mới quay lại cơ mà, ông phải nắm chặt một năm này đấy.” Diệp Tu đáp.
“Vậy à, thế cũng chúc ông may mắn.”
“Cố lên.”
“Cố lên.”
Hai người cho nhau một icon “Cố lên”, Diệp Tu đóng cửa sổ chat, sau đó lại thở dài đánh thượt. Dù sao, mất một vị đại thần trợ lực, Diệp Tu cũng lấy làm tiếc.
Trở lại trò chơi, Trai Ngầu Cầu Bại đã có một đống người gọi đi phó bản, trông có vẻ như Diệp Tu tùy ý rep từng tin một, nhưng với người vẫn chăm chú quan sát ngồi cạnh như Trần Quả lại nhận ra sự khác thường ngay.
“Ơ, hình như từng đi cùng team này rồi này.” Trần Quả nói. Đến giờ Diệp Tu đều nhảy hết team này sang team khác, đây là lần đầu tiên đi với một team hai lần, Trần Quả tưởng nhiều đội quá khiến Diệp Tu quên thì vội vàng nhắc nhở.
“Ừ, tui biết rồi.” Chẳng ngờ Diệp Tu lại đáp gọn lỏn vậy.
“Hả? Muốn đi cùng họ lần nữa à?” Trần Quả lập tức nghiên cứu về đội hình này. Đây là một đoàn đội thuộc phân hội 7 của Mưu Đồ Bá Đạo, đánh giá tổng quan trang bị của nhân vật trong team thì không có gì nổi trội. Không khác gì những team Diệp Tu từng đi cùng, đều là một trong các team có tiến độ phó bản dừng ở ngưỡng trung bình, chiếm đại đa số trong phân hội.
“Sao lại muốn đi cùng hạng team xoàng này?” Trần Quả vừa định hỏi đã thấy Trai Ngầu Cầu Bại có tin nhắn tới, mở ra là hội trưởng Du Phong Điện của Mưu Đồ Bá Đạo gửi tới.
Trước khi gửi tin, Tưởng Du đã xoắn quẩy rất nhiều.
Có phát hiện BOSS mới. Hơn nữa BOSS lần này còn là pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc, là một BOSS quan trọng mà Mưu Đồ Bá Đạo đang rất cần. Nhưng ba lần xuất hiện BOSS trong ba tuần liên tiếp, Mưu Đồ Bá Đạo đều bị hụt.
Lần đầu tiên là tạch trong cuộc cạnh tranh thông thường. Còn lần thứ hai và ba thì bị tay cao thủ Hoa Nhạt Mê Người xuất hiện quấy nhiễu để Bách Hoa Cốc cướp được.
Ba lần sẩy tay, Tưởng Du đã bị phê bình khéo trong hội nghị thường kỳ của câu lạc bộ. Tuy ai cũng biết khả năng cướp được BOSS có random khá lớn, nó không rõ ràng như tiến độ phó bản. Thế nhưng với một con BOSS mà chiến đội đang rất cần thì đội ngũ hoạt động trong game online vẫn bị áp lực rất lớn. Mà quản lí đã nhấn mạnh rằng tuần này nhất định phải cướp được BOSS về bằng mọi giá.
Bằng mọi giá? Thế sao không kêu thêm hai tuyển thủ chuyên nghiệp đến đấy mà cướp?
Tưởng Du cũng chỉ âm thầm phỉ nhổ thế thôi. Nhỡ câu lạc bộ phái tuyển thủ chuyên nghiệp đến hỗ trợ thật thì đó cũng chả phải chuyện hay ho gì với Tưởng Du. Bởi với một nhiệm vụ có thể giải quyết được lại phải nhờ tuyển thủ chuyên nghiệp đến hỗ trợ, đồng nghĩa rằng Tưởng Du không làm tròn trách nhiệm. Điều hành công hội vốn phải quản lý mọi mặt trong game online, vậy mà để tuyển thủ chuyên nghiệp nhảy vào mới xử lý được thì thì chẳng khác nào bảo Tưởng Du không đủ năng lực.
Không đến lúc bó tay, Tưởng Du vẫn mong rằng gã có thể giải quyết ổn thỏa.
Mà lúc này, trong đối thủ xuất hiện một gã Hoa Nhạt Mê Người rất giống với Trương Giai Lạc thì bó tay cũng không ngoa. Chẳng qua trong lòng Tưởng Du cũng đã có một át chủ bài, nên sau khi đắn đo cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tưởng Du cũng quyết định đánh quân bài đó.
Cần tuyển thủ chuyên nghiệp nhảy vào mới có thể xử lý đồng nghĩa năng lực gã không đủ; nhưng không cần tuyển thủ chuyên nghiệp mà vẫn có thể giải quyết những việc cần tuyển thủ chuyên nghiệp thì lại càng thể hiện khả năng của bản thân. Mối quan hệ trong đó vốn tương quan nhau. Tưởng Du không chỉ chơi game đơn thuần, đối với gã, đây là trách nhiệm.
Vì thế, sau khi nhận được tin tức pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc xuất hiện, Tưởng Du thực sự thấy may mắn vì Trai Ngầu Cầu Bại đang online, gã lập tức gửi tin tới.
Tuy vẫn không rõ mục đích của con người này là gì, nhưng thời gian này thấy hắn ta nhiệt tình làm culi cho phân hội Mưu Đồ Bá Đạo như vậy, Tưởng Du tin là mình gọi hắn sẽ đến.
Quả nhiên, vừa nhận được tin, Trai Ngầu Cầu Bại đã vui vẻ đồng ý, ngỏ ý sẽ đến Cầu Bắc ngay. Mà bên này Tưởng Du cũng nhanh chóng điều động nhân lực.
Cuộc cạnh tranh pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc rất khốc liệt. Khong phải vì tay pháp sư này khó xơi mà vì phạm vi xuất hiện BOSS rất nhỏ.
Trên thượng nguồn sông có một cây cầu bắc ngang, được gọi là cầu Bắc. Nghe nói cây cầu này cũng được coi như một con đường di tích của Vinh Quang, dưới sự tàn phá của thời gian, cầu Bắc đã mất đi tác dụng của nó. Nó vẫn có cứ ngắc ngoải bắc ngang sông, muốn dùng cầu Bắc để sang bờ bên kia, không có kỹ năng nhất định là không thể sang được, sự thật là bởi cây cầu đã quá cũ nát rồi, không sập cũng 80% là vì hệ thống đặt ra.
Pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc xuất hiện ngay trên cầu, nó không thuộc về bất cứ khu luyện cấp nào, có lẽ nên tính là BOSS của một khung cảnh hơn.
Một cây cầu thì to được cỡ nào chứ? Vậy nên bất cứ khi nào pháp sư cầu bắc Mạc Đan Khắc xuất hiện đều bị phát hiện đầu tiên.
Cho tới giờ, tranh cướp con BOSS này không chỉ là việc của ba bốn nhà lớn. Chỉ cần là công hội có dã tâm thì gần như đến đến góp mặt, lại còn đến đầu tiên.
Lúc Tưởng Du điều động nhân lực, gã tin các công hội khác cũng đang làm việc tương tự thế.
Một lát sau, trên thượng nguồn sông, người chơi các công hội lớn đã tề tựu hai bên cầu. Lúc Tưởng Du đến, điểm qua một lượt đã thấy có mười công hội câu lạc bộ có mặt.
Trung Thảo Đường, Lam Khê Các, Gia Vương Triều, Luân Hồi, Hoàng Phong, Bách Hoa Cốc, Yên Vũ Lâu, Đạp Phá Hư Không, Hô Khiếu Sơn Trang, cộng với Mưu Đồ Bá Đạo là tròn chục.
Người chơi đến nơi cũng không ai ngạc nhiên gì, bởi tình cảnh này tuần nào chẳng diễn ra một lần. Mà nói đi thì phải nói lại, BOSS khó tìm quá, mọi người cũng ức chế, mà BOSS dễ thấy quá thì ai cũng đau bi.
Một con BOSS không quá khó xơi đồng nghĩa cạnh tranh càng gay gắt, tất cả đều nhờ phạm vi nó xuất hiện quá nhỏ mà thành.
Trên cầu Bắc, pháp sư cầu Bắc Mạc Đan Khắc ung dung đứng trên không. Đây là một ông lão râu tóc bạc phơ lơ thơ trong gió, nhưng thân hình thì vẫn vĩ đại như cũ. Hệ thống đặt ra bối cảnh câu chuyện của ông lão xảy ra trên chính cây cầu bắc này, đương nhiên có vui có buồn, nhưng người đến cướp BOSS thì không mấy quan tâm, tất cả chỉ quan tâm xem phải làm thế nào mới dàn trận cướp được BOSS trong hoàn cảnh mười công hội vây quanh và địa hình hiểm trở trên cầu bắc mà thôi.
Không một ai động thủ trước, tất cả đều im lặng kiềm kẹp nhau, quá trình này đã trở thành thông lệ, mỗi tuần một lần, quy luật đến phát hờn.
Phá tan bầu không khí yên tĩnh là một tiếng súng vang, động thủ trước chính là Bách Hoa Cốc, hay phải nói là Hoa Nhạt Mê Người của Bách Hoa Cốc.
Cảnh tượng này đã thành quen với mọi người trong hai tuần qua, Hoa Nhạt Mê Người của Bách Hoa Cốc với thực lực vượt trội, cứ thế trực tiếp dụ BOSS trước mà hoàn toàn không phải dè dặt như họ.
Hoa Nhạt Mê Người phi thân, trực tiếp đặt chân lên đỉnh cao nhất của cầu Bắc, súng vang, đạn nổ.
Pháp sư cầu Bắc cũng đã có động tĩnh từ lâu. Đây cũng là một con BOSS ghi thù theo phương hướng. Thù hận được thiết lập có kèm một yêu cầu: Người trên cầu Bắc.
Nói cách khác, chỉ cần đứng trên cầu là có thể lập tức tấn công pháp sư cầu Bắc. Mà trong cầu, dựa theo thời gian nán lại mà thù hận ngày một gia tăng, nếu muốn đứng ngoài cầu cướp thù hận là chuyện bất khả thi. Vậy nên muốn khống chế thù hận của pháp sư cầu Bắc, điều kiện quyết định chính là thời gian đứng trên cầu.
Điều này rất quan trọng, nhưng tới giờ các công hội lớn lại hiếm khi làm tốt nó. Bởi lẽ muốn đứng trên cầu chiến đấu một thời gian dài là quá khó. Ngay cả kỹ năng nhảy lên cầu đã khó rồi chứ đừng nói là đứng trên đấy chiến nhau. Hơn nữa đám người cạnh tranh như hổ rình mồi bên cạnh, chiến đấu trên cầu Bắc nhất định sẽ trải qua cảm giác té hồ tới tấp.
Mãi đến khi Hoa Nhạt Mê Người xuất hiện, hiện tượng này mới thay đổi. Hoa Nhạt Mê Người, Trương Giai Lạc cấp đại thần, mới có thể nhảy lên cầu thì không té xuống nước. Đồng thời hắn cũng là mục tiêu thù hận hàng đầu của pháp sư cầu Bắc hai tuần qua.
Vì trên cầu Bắc, thời gian quyết định thù hận.