Gã mong chờ đội ngũ nhà người ta bị Quân Mạc Tiếu xử sạch, nhưng dè đâu đội Mưu Đồ Bá Đạo của họ thực sự quá nhọ, bị diệt mất một đội mà vẫn đụng mặt lần nữa. Lúc này, Dạ Độ Hàn Đàm rất muốn gào rú hát vang “Vì sao người đau luôn là anh” để diễn tả tâm trạng của mình ngay bây giờ.
Có điều, ngay cả tọa độ cũng gửi sang rồi, dự tính của hội trưởng quá rõ ràng. Dạ Độ Hàn Đàm không rảnh than thở xui xẻo nữa. Chuyện quan trọng bấy giờ là mau đến cứu viện, sẵn xem có thể xử lý Quân Mạc Tiếu luôn không. Thế thì chắc chắn không chỉ người nhà mình, mà tức phải phát động lực lượng quần chúng. Dạ Độ Hàn Đàm đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nghe thấy bên cạnh đã có người kêu lên: “Quân Mạc Tiếu, tọa độ 2873, 3398.”
Tiện cho việc nắm chắc, người này còn vừa gào vừa gõ tọa độ cho mọi người. Dạ Độ Hàn Đàm nhìn thử, là người của Bách Hoa Cốc, mà tọa độ đấy cũng không khác mấy với cái Tưởng Du gửi.
Dạ Độ Hàn Đàm hơi ngạc nhiên, gã biết hội trưởng của mình sẽ không liên lạc với người của Bách Hoa Cốc, rõ ràng là, người của Bách Hoa Cốc cũng gặp Quân Mạc Tiếu ở vị trí đấy.
“Đúng vậy, ở đó đó, chúng ta mau đi thôi” Lại một người kêu lên. Chẳng qua chỉ nghe tiếng nên không nhận ra ai, mọi người cũng không quen nhau lắm. Nhưng thấy bản thân không cần đi huy động, Dạ Độ Hàn Đàm cũng không nói nhiều, chỉ thông báo ngay cho người Mưu Đồ Bá Đạo chuẩn bị xuất phát để tích cực phối hợp.
Dù sao ba đội hiện đang cùng bọn Diệp Tu dây dưa, không giống phân đội nhỏ của Dạ Vị Ương và công hội Luân Hồi trước đấy, cuộc chiến đến quá bất ngờ,chớp mắt đã bị dẹp gọn, đến khi gửi tin thì cả đội đã gục, dĩ nhiên không thể cứu được. Vì thế hai kẻ xảo trá Dạ Độ Hàn Đàm và Cô Ẩm mới im ỉm, ngồi chờ các công hội khác cũng bi kịch như mình.
Kết quả giờ phút này bản thân Dạ Độ Hàn Đàm lại gặp bi kịch, chỉ đành phải tham gia. Nhưng Cô Ẩm thì không nghĩ thế. Trước đấy gã chỉ mong đám Quân Mạc Tiếu chết nhanh, nhưng sau khi đội tinh anh nhà mình bị tạch, địa vị của Quân Mạc Tiếu trong lòng gã đã bị xếp sau. Gã hy vọng những đội tinh anh của công hội khác cũng bị dính phốt, sau đấy mới để Quân Mạc Tiếu chết nhanh. Lúc này nhà nhà đột nhiên chuẩn bị hành động, lòng gã thầm đoán được sơ sơ, nhưng cứ kì kéo không nhiệt tình: “Sao thế?”
Tên này chỉ hận sao mọi người không ngồi lê tán dóc nửa tiếng với mình.
“Quân Mạc Tiếu xuất hiện.” Dạ Độ Hàn Đàm đáp gọn lỏn. Gã đã sớm hoài nghi tâm tư của Cô Ẩm, nên gã rất hiểu hành động hiện tại của Cô Ẩm. Vì thế cũng không nói thêm gì, bỏ lại một câu như thế rồi tự đi chuẩn bị.
Quân Mạc Tiếu xuất hiện.
Chỉ mỗi lý do này là đủ. Ai cũng đã hành động, mình đám Cô Ẩm lề mề thì không hay. Cô ẩm đành phải chỉ huy người công hội mình xuất phát. Thành viên tinh anh của bảy công hội lớn ở lối vào Khe Núi Nhất Tuyến, bởi vì phân ra một nhóm thủ thành, lại chia thêm hai nhóm điều tra 50 cửa vào bản, hiện tại còn khoảng trăm người. Nhưng phía Quân Mạc Tiếu chỉ có năm người, hoàn toàn dư xăng.
Chẳng qua, những “tinh anh” ấy chỉ tàm tạm mà thôi. Tại nơi đầy rẫy ma mới như khu mới, bọn họ trở thành tinh anh. Nếu đặt ở khu cũ, cả đám chỉ là những tay lão làng. Tinh anh thật sự chính là những người đang đánh phó bản, tiếc thay mỗi công hội Mưu Đồ Bá Đạo và Luân Hồi đã bị mất một đội, Đạp Phá Hư Không và Bách Hoa Cốc đang tràn đầy nguy cơ, nếu không nhờ đội của Tưởng Du đuổi tới chắc cũng sớm đi đời.
Làm một hội trưởng của công hội lớn, trình độ của Tưởng Du xem như đứng đầu trong đám người chơi thường. Sau khi dùng Hỏa Diễm Bạo Đạn đánh Quân Mạc Tiếu lại bị Diệp Tu mượn dùng, thầm mắng một câu cũng không mất bình tĩnh. Lăn bên trái ra một chiêu Băng Sương Tuyết Cầu, nghiêng bên phải lại bắn ra Hỏa Diễm Bạo Đạn.
Chỉ trong phút chốc, Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du đã chia ra tấn công ba người, thao tác mạnh mẽ lại nhẹ nhàng, trông rất có sự ung dung và thong dong của một pháp sư. Đến cùng, PVP mới là nơi chứng tỏ thực lực của một người nhất.
Hai phép thuật này, Băng Sương Tuyết Cầu lăn về phía Bánh Bao Xâm Lấn, Hỏa Diễm Bạo Đạn bắn về phía Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm.
“Coi chừng, Bánh Bao.” Diệp Tu vội la lên. Bánh Bao Xâm Lấn vẫn đang chơi trò bỉ ổi với Bối Đăng Đạn, chiêu Băng Sương Tuyết Cầu của Tưởng Du đã được tính sẵn, định bụng đánh lén cậu ta. Còn Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu cảm thấy mình chưa đến mức phải nhắc nhở.
Kẻ nhà nghề ra tay, vừa nhìn đã biết ngay.
Mỗi lối suy nghĩ trong ba chiêu này của Tưởng Du thôi, Diệp Tu đã kết luận được đây chính là kẻ có thân thủ bất phàm cùng họ phá bản ngày đó. Mà một cao thủ như thế lại là kẻ không có tiếng tăm gì chạy đến khu 10, Diệp Tu cũng thấu hiểu. Mưu Đồ Bá Đạo đang gấp gáp muốn lợi dụng phó bản Khe Núi Nhất Tuyến để cứu vớt mặt mũi đây mà.
Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du bước lên thoải mái ra chiêu. Tô Mộc Tranh cũng lập tức nhét gã vào mục tiêu công kích của mình. Phong Sơ Yên Mộc nâng súng hạng nặng nã bắn một tràng, đạn trút xuống năm người Tưởng Du. Đạn bay tứ tung trông cực sắc bén, nhưng đây là trò chơi, người chơi sẽ không mất mạng ngay khi trúng đạn. Sát thương cùa Súng Nòng Xoay chỉ lớn nhất khi bắn thẳng vào một mục tiêu. Thao tác run súng như Tô Mộc Tranh, đạn bay loạn sẽ khiến thương tổn bị chia đều.
Dùng Súng Nòng Xoay theo cách này cũng không phải nhằm vào thương tổn, mà ý muốn dùng đạn để ngăn công kích của địch. Ma mới không biết gì hẳn bị dọa sợ từ lâu. Nhưng lão làng như năm người Tưởng Du không nằm trong thành phần ấy, họ biết rất rõ, vậy nên bấy giờ vẫn đứng bất động, dính mấy phát cũng không sao cả. Điểm đáng ghét chính là đạn bắn trúng sẽ gây cắt ngang và cứng người ngắn ngủi.
Cả năm thể hiện rõ bản lĩnh của mình, kẻ chạy đứa nhảy thằng dùng lăn người hoặc kỹ năng, tóm lại thực hiện đủ cách để kiên cường tiến lên trong màn mưa đạn của Phong Sơ Yên Mộc.
Đội ngũ này không giống lũ trước.
Cấp bậc chuyên nghiệp như Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm vừa nhìn đã biết ngay.
Một thiện xạ trong năm người vừa tránh đạn vừa rút súng bắn trả. Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đang thi triển Súng Nòng Xoay nên không thể tránh được, thuật bắn súng của thiện xạ nọ rất tốt, nhân cơ hội chĩa súng bắn chính xác về phía Phong Sơ Yên Mộc.
Tô Mộc Tranh chẳng còn cách nào, chỉ có thể hủy kỹ năng tránh đạn, xoay người lại bắn một phát Pháo Chống Tăng. Tên kia nhảy tránh lại tiếp tục nã đạn, hai người thoáng chốc đã nhắm bắn về nhau.
Diệp Tu thấy tình hình không ổn, Thiên Kích hất văng đối thủ bên cạnh, rồi chưởng Lạc Hoa Chưởng về phía đám Tưởng Du. Trước đó, Diệp Tu chú ý khống chế toàn trận, quyết không cho đứa nào trốn. Nhưng hiện tại, đội ngũ kia lại là một đội viện trợ mạnh mẽ, cứ tiếp tục sẽ không hay. Diệp Tu quyết định nhanh chóng, coi địch như đạn bắn văng ra, muốn dùng nó làm rối tung trận tuyến của đối phương, thừa loạn xuống tay.
Một tên bị Lạc Hoa Chưởng bắn vang, một tên bị Quân Mạc Tiếu dùng kỹ năng “Quăng Ném” của Nhu Đạo, nắm eo quăng đi. Bối Lưng Đạn hơi phân tâm nên bị Bánh Bao Xâm Lấn kề người thành công, rơi vào thế yếu, Diệp Tu cũng không đến quấy rầy nữa. Sau khi ném xong hai phát pháo bi thịt, hắn lập tức dùng Thuật Phân Thân, đưa người thật của mình vào giữa năm tên cao thủ không tầm thường kia.
Chỗ đứng của cả năm vốn phối hợp công thủ. Bởi vì tránh né hai pháo hình người mà thoáng rối ren. Diệp Tu nhân cơ hội ấy, tiến ngay vào chỗ sở hở do di chuyển mà thành của chúng.
“Gan dạ lắm!” Một nhà quyền pháp trong cả bọn cảm thấy hành động liều mình vào trận địa của Quân Mạc Tiếu rất dũng cảm, lên tiếng khen ngợi xong thì xông lên nhấc chân ra Đá Trước.
Đá Trước là một kỹ năng của nhà quyền pháp, hiệu quả đánh lùi. Ra chiêu thu chiêu chỉ trong một cước, là một kỹ năng khá nhanh.
Nhưng Diệp Tu lại chẳng hề mảy may, di chuột, Quân Mạc Tiếu đâm trả một cú Long Nha của pháp sư chiến đấu.
Nhà quyền pháp vốn cảm thấy cú Đá Trước của mình phòng thủ rất tốt. Ngờ đâu trước mặt chợt lóe sáng, chiến mâu trong tay Quân Mạc Tiếu đâm đến trước mặt.
Mâu dài chân ngắn. Cú Đá Trước của nhà quyền pháp vẫn cách Quân Mạc Tiếu một đoạn, mà chiến mâu kia lại cứ như muốn đâm thủng gã. Nhà quyền pháp giật mình, hãi hùng cứ như chuyện này không nên xảy ra.
Lúc này, sao gã có thể tự mình dâng lên trước mâu chứ, vội hủy kỹ năng định bụng lui tránh, lại chẳng ngờ chiêu Long Nha này đến quá nhanh. Còn đang nhảy ra sau, gã đã bị đâm cho cứng ngắc, rồi lại thấy ánh sáng chợt lóe, bản thân bị Thiên Kích hất bay giữa không trung.
Thao tác mau lẹ, tốc độ tấn công của mâu cũng chóng vánh.
Nhà quyền pháp bị thiệt hại nặng nề, nhưng gã đã hiểu ra vấn đề trong chớp mắt ấy. Thao tác của Diệp Tu, Ô Thiên Cơ dưới hình thái mâu có tốc độ tấn công là 5, hai thứ nhanh không phải dạng vừa kết hợp lại, khiến cho gã vừa bắt đầu đã thất bại.
Viên Vũ Côn bắt lấy nhà quyền pháp nọ giữa trời, Quân Mạc Tiếu nhảy lên vung mạnh, lại biến người thành một phát đạn thịt. Hai người chơi đang tiến lên vây đón không thể không nhảy tránh. Ai ngờ nhà quyền pháp vừa cạp đất, Quân Mạc Tiếu đã thu mâu bắn ầm ầm ba phát pháo, ba phát đạn pháo rực lửa bay ra khỏi nòng, chia nhau tấn công cả hai.
Khoảng cách rất gần, thế nhưng đường đạn lại nghiêng một góc độ rất lớn, biên độ và tốc độ run súng này vượt quá sức tưởng tượng của hai người, cả hai không trốn kịp hai phát ấy, mặt nở đầy bông.
Sau đấy Quân Mạc Tiếu quay người lại, ném một quả lựu đạn lên trời.
“Vờ lờ!” Giữa không trung, một kiếm khách đang phi thân chuẩn bị đánh lén bằng Ngân Quang Lạc Nhẫn, ai dè tên Quân Mạc Tiếu cứ như mọc mắt sau lưng. Kiếm khách vung kiếm hòng chém lựu đạn. Nhưng thao tác ấy ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không đảm bảo trăm kiếm trăm trúng. Mà tiếc thay ông bạn kiếm khách kia lại thất bại, lựu đạn được gã ôm trong lòng, pháo hoa rực rỡ nổ sáng bừng. Kiếm khách đáp xuống như thiên thần gãy cánh, hơn nữa mặt còn hôn đất trước.
Quá bi kịch, kiếm khách định lăn trước làm thao tác Chịu Thân, lại chẳng biết có chịu ảnh hưởng của tâm trạng không mà thao tác nhầm nhọt, không lăn trước được, mặt trực tiếp đáp đất.
Năm cao thủ hàng đầu của Mưu Đồ Bá Đạo bị trận chiến một chọi năm của Quân Mạc Tiếu đả kích tức thì. Tưởng Du ngây dại. Quân Mạc Tiếu PVP còn đang sợ hơn khi PVE, gã chợt thấy may mà mình đã gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm.