"Vâng?"
"Đánh gấp quá, bắt đầu mất khống chế." Lý Nghệ Bác nói.
"Cái đó... cũng không lạ lắm." Phan Lâm nói trong tiếc nuối.
Mất khống chế tiết tấu là một trong các vấn đề thường được nhắc đến khi bàn về Đường Nhu.
Rất nhiều tân binh thiếu tự tin nên đánh dè dặt, cẩn thận quá mức, dẫn đến không phát huy đầy đủ thực lực, trong khi Đường Nhu lại hiếu chiến và không biết sợ bất kỳ ai. Nhùn? Đừng mơ! Thiếu tự tin? Còn lâu! Vấn đề của cô, xưa nay không phải dè dặt hay cẩn thận mà là quá hăng tiết.
Không gây ra tình trạng phát huy dưới trình, nhưng quá hăng tiết làm người ta liều mạng lao đến những điều xa khỏi tầm với, và rồi kéo theo hàng tá vấn đề khác.
"Đường Nhu chưa giải quyết được vụ này!" Phan Lâm thở dài.
"Cũng không thể nói vậy." Lý Nghệ Bác phát biểu, "Thật ra Đường Nhu có để ý đấy, nhưng Hoàng Thiếu Thiên đã kín đáo đặt bẫy cô ấy."
"Ồ?"
"Hoàng Thiếu Thiên khống chế tiết tấu cực tốt. Anh ta làm Đường Nhu có cảm giác chỉ cần cố thêm tí thôi sẽ thắng, nhưng cứ cố một tí thì lại thấy thiếu tí nữa. Từng bước từng bước, Hoàng Thiếu Thiên buộc Đường Nhu phải tăng nhịp đánh, cuối cùng dẫn dụ cô ấy vào trạng thái không khống chế nổi." Lý Nghệ Bác nói.
Vút vút vút!
Ba đường kiếm chém ra ba tia máu.
Sơ hở!
Dưới tiết tấu mất khống chế, Đường Nhu rốt cuộc để lộ sơ hở. Tuy sở hữu tốc độ tay bá đạo, khả năng quyết đoán và ý thức, phản ứng đều không kém, nhưng nhịp đánh quá nhanh làm cô khó lòng không mắc sai lầm trong các quyết định. Xét cho cùng, cô không có kinh nghiệm dày dặn như đám Diệp Tu. Trực giác và những phán đoán bằng bản năng không phải lúc nào cũng đúng.
Thế nên sơ hở xuất hiện, Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên không để lỡ. Chớp lấy cơ hội, Dạ Vũ Thanh Phiền vốn đánh khá chậm nãy giờ bỗng vùng lên phản kích mạnh mẽ.
Ba tia máu phụt ra.
Dạ Vũ Thanh Phiền tấn công nhanh và kết thúc cũng nhanh, bởi đây không phải thời cơ tốt để bắt đầu liên kích. Hắn chỉ mượn sơ hở để tặng Hàn Yên Nhu lượng sát thương cao nhất có thể. Phong cách đánh của Đường Nhu vốn cứng rắn, cô lao lên giành lại quyền chủ động. Hoàng Thiếu Thiên lập tức khéo léo lùi về, nhường chủ động cho Đường Nhu.
"Ủa..." Phan Lâm không hiểu cho lắm, "Hoàng Thiếu Thiên phản kích ngắn thế nhỉ? Sơ hở vừa rồi không đủ xây dựng combo sao?"
"Cũng có thể, nhưng vì đối thủ là Đường Nhu nên Hoàng Thiếu Thiên muốn né." Lý Nghệ Bác nói.
"Ý anh là?"
"Đường Nhu là một tuyển thủ thích chơi cứng, nếu Hoàng Thiếu Thiên vào combo luôn sẽ khó miễn xảy ra trao đổi. Solo bình thường thì Hoàng Thiếu Thiên chẳng ngại, nhưng sau Đường Nhu, Hưng Hân vẫn còn một người nên Hoàng Thiếu Thiên phải cố hết sức giảm thiểu tổn thất, giữ máu để còn đánh với tướng cuối Hưng Hân."
"Ồ." Phan Lâm nghe vậy mới hiểu. Một logic rất đơn giản: Tình huống đặc thù dẫn đến lựa chọn đặc thù.
Hắn tỉnh táo kiểm soát tiết tấu, hai mắt lom lom quan sát đối thủ. Bị công kích, hắn cẩn thận né tránh hoặc xử lý. Gặp sơ hở, hắn lập tức chém tới, dồn dame xuống đầu cô, và sau đó không hề tham đánh mà quay về trạng thái thủ, chờ cơ hội kế tiếp.
"Hoàng Thiếu Thiên cũng tính là đang dạy Đường Nhu đấy chứ! Kiểm soát tiết tấu vô cùng mượt mà, nhanh chậm tự có khống chế, anh ta đánh quá đỉnh!" Lý Nghệ Bác cất lời ca ngợi.
"Sao tôi cứ thấy... Đường Nhu vẫn tăng tốc thì phải?" Phan Lâm ngờ vực.
Lý Nghệ Bác vội nhìn lại. Thế tấn công của Hàn Yên Nhu quả thật có tăng cao.
"Cô ấy thật là... không hề ý thức vấn đề bản thân, làm sao trưởng thành được đây?" Lý Nghệ Bác cứ như xót lắm, giận lắm vì con trẻ chẳng chịu nghe lời.
Sao ngu thế nhỉ?
Vô số khán giả cùng nghĩ.
Giải thưởng Tân binh Tốt nhất không giúp Đường Nhu giành về bao nhiêu hảo cảm, ngược lại còn hút thù hận hơn trước. Thấy cô tự tìm đường chết, đông đảo người xem vô cùng sung sướng.
Thành kiến luôn ảnh hưởng đến cách nhìn về một con người.
Đường Nhu bất chấp mọi thứ mà tấn công gắt hơn, ai đồng tình thì sẽ cảm thấy đó là dũng khí, là quyết tâm chỉ tiến không lùi, còn ai căm ghét sẽ nhìn thành ngoan cố, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Mau chết đi!
Rất nhiều người chỉ mong thấy cảnh Đường Nhu rơi nước mắt, hối hận, ăn năn khi thua cuộc, nhưng cô vẫn không ngừng tăng tiết tấu. Cô dốc hết sức mình, cắm đầu mà đánh. Khả năng chỉ 100%, cô liều mạng muốn đánh thành 110%, 120%, 130%.
Cô nàng này muốn gì vậy?
Hoàng Thiếu Thiên không cách nào hiểu nổi.
Với trình của Đường Nhu, hắn không cho rằng cô sẽ ngu xuẩn đến mức không biết cực hạn của mình ở đâu, hoặc không biết việc cố chấp tăng tiết tấu sẽ tạo nên bao nhiêu sơ hở.
Mà mình, lại là kẻ chủ nghĩa cơ hội mạnh nhất Vinh Quang.
Cô nhất định phải lộ từng ấy sơ hơ trước mặt tôi, ý cô muốn gì?
Tuy có nghi ngại, Hoàng Thiếu Thiên vẫn chẳng nể nang mà ra tay ngay khi thấy cơ hội. Song, cũng vì chớp lấy những cơ hội đó, hắn không thể không tăng tiết tấu để đuổi kịp cô.
Chẳng lẽ đây là mục đích của Đường Nhu?
Muốn dùng cách này đánh bại tôi?
Nếu cô nghĩ vậy thật, thì cô đúng là ngu xuẩn.
Kinh nghiệm tôi phong phú gấp trăm lần cô, mắt nhìn cũng chuẩn hơn cô, trình cô sao có thể đẩy tôi vào trạng thái mất kiểm soát được? Người mất kiểm soát trước sẽ là cô đấy! Kìa, lại sơ hở thấy chưa?
Lưỡi Kiếm Bão Táp!
Đại chiêu cuồn cuộn xộc tới, lưỡi kiếm lướt đi để lại vô số vệt kiếm màu lam trầm, chém về phía Hàn Yên Nhu. Xen giữa biển màu lam trầm đó, bỗng có mấy vệt đỏ rực như lửa bắn thẳng ra ngoài.
Sao Băng Bách Long?
Hàn Yên Nhu sơ hở đầy mình mà vẫn tiếp tục tấn công, xem ra đã quyết tâm vứt luôn phòng thủ. Vậy nhưng Sao Băng Bách Long có thể xuyên qua Lưỡi Kiếm Bão Táp của Dạ Vũ Thanh Phiền, một kỹ năng thường bắn ra theo hình cánh quạt lại được Hàn Yên Nhu gom vào một phạm vi nhỏ, khiến lực phá hoại càng thêm tập trung.
Rầm rầm rầm rầm rầm...
Những vệt màu lam và đỏ va chạm nhau liên tục trong quá trình đan xen, sau đó băng qua nhau. Đường Nhu không lùi bước, còn Hoàng Thiếu Thiên không thể chậm lại. Nếu phải ăn chiêu, thôi thì xin tí huyết đối thủ cho đỡ lỗ lã.
Phụt phụt phụt phụt...
Đôi bên cũng không ngừng gánh chịu thương tích. Máu bắn tung tóe, hòa vào nhau tràn màn hình.
Nếu xét lượng sát thương cuối, Hoàng Thiếu Thiên tấn công bằng cách nắm bắt sơ hở nên sẽ trội hơn Đường Nhu đã từ bỏ phòng ngự. Tuy nhiên, Hoàng Thiếu Thiên chẳng hề vui vẻ. Điều mà hắn muốn đạt đến là giữ máu càng đầy càng tốt. Pha trao đổi này không nằm trong dự định của hắn.
Thế tấn công của Hàn Yên Nhu vẫn chưa chịu dừng. Sao Băng Bách Long thu về, Hỏa Vũ Lưu Viêm tiếp tục vung tới.
Hoàng Thiếu Thiên duy trì bình tĩnh, không để một pha trao đổi ngoài dự tính làm mình khẩn trương.
Vẫn tăng tốc tiếp à?
Hắn đủ nhạy bén để cảm nhận thay đổi tiết tấu của đối thủ. Sau khi vứt bỏ hoàn toàn phòng ngự, mọi sức lực và tinh thần của Đường Nhu dốc trọn vào việc tấn công.
Sơ hở nhiều thấy rõ, to tát thấy rõ, đến mức Hoàng Thiếu Thiên bất ngờ không biết chọn cái nào, vì đâu đâu cũng là cơ hội vàng trong mắt hắn.
Nhưng điều đó có ý nghĩa không?
Nếu muốn lợi dụng, một sơ hở là quá đủ. Cùng lúc bày ra một đống cho hắn chọn, cũng có khác gì một sơ hở duy nhất đâu?
Phóng tay, Đường Nhu đánh phóng tay triệt để. Trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, Đường Nhu dám vứt sạch mọi cẩn thận cần có. Đối đầu với kẻ chủ nghĩa cơ hội mạnh nhất, một hay một trăm sai lầm cũng chuốc lấy kết cuộc như nhau mà thôi. Đường Nhu mặc kệ toàn bộ, tiết tấu của cô có thể gọi là tăng vọt.
Kiếm trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền cứ trúng lên người Hàn Yên Nhu, nhưng bản thân hắn cũng chịu ít nhiều sát thương bởi đối thủ đánh quá hăng.
Người chiếm ưu thế vẫn là Hoàng Thiếu Thiên, nhưng hắn đã chệch hướng với kế hoạch ban đầu.
Chiến thắng trận này là điều Hoàng Thiếu Thiên không chút nghi ngờ. Một người mắc sai lầm liên tục như Đường Nhu hiện tại sao có thể thắng nổi hắn? Song, muốn thắng cái người cố chấp tấn công đó, Hoàng Thiếu Thiên phải trả giá đắt bao nhiêu?
Bị lừa!
Hoàng Thiếu Thiên sực hiểu ra.
Ban đầu hắn dẫn dụ Đường Nhu tăng tiết tấu, cô cực kỳ phối hợp, Hoàng Thiếu Thiên nhìn mà sướng rơn. Đến lúc hắn cảm thấy tiết tấu vừa ý, Đường Nhu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tăng mãi tăng mãi, khiến hắn buộc phải tăng theo.
Nhưng cách làm của Đường Nhu rất thô sơ, Hoàng Thiếu Thiên không cho rằng mình sẽ gặp phiền phức. Hắn phát hiện Đường Nhu càng lúc càng lộ sơ hở, đồng thời đổi lấy thế tấn công càng lúc càng mạnh. Tinh thần và sức lực của cô dốc hết vào việc công kích.
Muốn tạo sức ép?
Mọi người cười khẩy. Tồn tại từng ấy sơ hở, sức ép tạo nên từ thế tấn công của Đường Nhu có thể lớn bao nhiêu?
Thế nhưng, Hoàng Thiếu Thiên trong trận mới biết rõ hơn hết thảy, rằng mình phiền to rồi.
Cái sự phiền không nằm ở trước mắt. Đánh bại Đường Nhu là chuyện không hề áp lực.
Cái sự phiền nằm ở phía sau cơ, khi Hoàng Thiếu Thiên đối mặt tuyển thủ Hưng Hân cuối cùng.
Đấu pháp của Đường Nhu không phải muốn giành về thắng lợi cho bản thân. Cô đang tranh thủ phần thắng cho tướng kế tiếp đội mình.
Thế tấn công của cô, so với lượng sát thương Dạ Vũ Thanh Phiền gây nên từ những cơ hội kia, thì quá bé nhỏ, nhưng cô bắt hắn phải trầy vi tróc vẩy một cách bất khả kháng.
Cô không thể chiến thắng Hoàng Thiếu Thiên, nhưng cô phá được kế hoạch của hắn.
Khi ngã xuống, Hàn Yên Nhu đã nói với mọi người một điều.
"Tôi thua, nhưng Hưng Hân thì không!"