Mục lục
Huyền Thoại Trở Về - Diệp Thu (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cao thủ chuyên nghiệp, thật sự quá lợi hại” Lúc này, Trảm Lâu Lan cũng không kìm lòng được mà thốt lên.

Trong quá trình quan sát, đội của họ có hơi thiên vị tình cảm. Sau khi bị Hoàng Thiếu Thiên ngược đãi, cả bọn ngóng trông trận này Diệp Tu có thể chiến thắng, họ đã xem Diệp Tu như người nhà mình.

Ngay khi Dạ Vũ Thanh Phiền bị liên chiêu đánh lăn lộn không ngừng giữa không trung, ai trong số họ đều vui vẻ và thoải mái. Nhưng trừ lần đó ra, Trảm Lâu Lan lại cảm thấy mất mát.

Trận đấu với Hoàng Thiếu Thiên đã để lại ấn tượng sâu trong gã. Chơi Vinh Quang lâu như vậy, trải qua không ít trận PK, không có trận nào khiến gã xúc động nhiều đến thế.

Khoảnh khắc ấy khi đòn phản kích lật ngược tình thế bỗng xuất hiện, đẩy người ta ngã thẳng từ thiên đường xuống địa ngục trong thoáng chốc… Tuy kẻ bị đẩy là Trảm Lâu Lan, khiến gã vô cùng buồn bực, nhưng gã buộc phải thừa nhận chiêu này của Hoàng Thiếu Thiên thực sự quá lợi hại. Không chỉ giành được phần thắng của trận đấu, mà còn tổn thương sĩ khí đối thủ.

Nếu là trận chung kết chuyên nghiệp, bỗng chốc bị lật ngược tình thế như vậy, cảm giác chắc chắn còn khó chịu hơn cái chết, không biết phải mất bao lâu mới thoát được bóng ma tâm lý đó.

Cũng may đây chỉ là một trận đấu thông thường, Trảm Lâu Lan cũng không đến mức hộc máu. Nhưng ở một khắc kia gãđột nhiên hiểu ra, vì sao Vi Thảo chỉ bị Lam Vũ cướp ngôi một lần, vậy mà ôm thù sâu đến thế. Phương thức chiến đấu một kích trí mạng quyết toàntrận của Hoàng Thiếu Thiên, người bên ngoài xem phấn khích bao nhiêu, đương sự bị lật ngược tình thế lại đau khổ bấy nhiêu.

Trảm Lâu Lan hiện là người đứng xem, trên phương diện tình cảm cũng mong Diệp Tu thắng, nhưng từ tận đáy lòng, gã mơ hồ ngóng trông mình có thể thấy trường hợp tương tự một lần nữa.

Trong lúc vô thức, gã đã bị loại cảm giác này mê hoặc, gã thậm chí ảo tưởng mình có thể trở thành một tuyển thủ như vậy, đây sẽ trở thành chủ đề thẩm du tinh thần của gã trong một thời gian dài.

Thế nhưng, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên cứ lơ lửng mãi, điều này khiến gã hơi thất vọng. Thẳng đến khi chiêu Lạc Phượng Trảm đột nhiên giáng xuống ngang trời, cắt đứt liên kích của Quân Mạc Tiếu, Trảm Lâu Lan mới phấn khởi hơn hẳn, còn buột miệng tán thưởng. May là gã nói “cao thủ chuyên nghiệp” chứ không gọi thẳng tên Hoàng Thiếu Thiên. Điều này làm đồng bọn cứ nghĩ gã bị trận đấu kích động. Nếu thật sự hô hào Hoàng Thiếu Thiên cố lên, gã chắc chắn sẽ bị khinh bỉ như kẻ phản bội.

Lạc Phượng Trảm, kiếm dựng phượng đáp.

Hoàng Thiếu Thiên không chỉ thoát khỏi vòng vây khốn, mà còn đáp trả bằng một chiêu mạnh mẽ. Mức độ lơ lửng của Lạc Phượng Trảm rất thấp, đường kiếm hạ rất nhanh. Hình ảnh của chiêu Áo Choàng Bóng Đêm của Quân Mạc Tiếu còn chưa tan biến, Băng Vũ trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền đã trượt xuống, máu bắn tung hai bên, rực rỡ hơn đạn bắn nhiều. Cả người Quân Mạc Tiếu sáng rực như muốn xé thành hai nửa hệt dòng máu kia.

“Xiên Lên “

Hoàng Thiếu Thiên thét to, quả nhiên là chiêu Xiên Lên, Quân Mạc Tiếu bay lơ lửng.

Thế nhưng, Hoàng Thiếu Thiên lại không ỷ vào sự lơ lửng ấy. Liên chiêu không phải chỉ thi triển được trong tình thế lơ lửng, lơ lửng chỉ càng làm đối phương khó thoát khỏi vòng vây mà thôi. Nhưng tán nhân nhiều kỹ năng, thủ đoạn thoát khỏi lơ lửng rất nhiều, có bị lơ lửng không cũng chẳng quan tâm, miễn là vẫn đánh trúng đối thủ.

“Tam Đoạn Trảm”

Hoàng Thiếu Thiên kêu lên, lại thật sự là chiêu Tam Đoạn Trảm. Chiêu này thường được kiếm khách dùng để thoát thân hay di chuyển đến vị trí gần hơn, Hoàng Thiếu Thiên thao tác Dạ Vũ Thanh Phiền đi vòng quanh Quân Mạc Tiếu theo hình tam giác, tay chém ra ba lần, chém hết lên người Quân Mạc Tiếu.

“Đâm Liên Chớp. “

“Nguyệt Quang Trảm”

“Xiên Lên”

“Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm “

“Đâm Ngược Gió”

Tiếng hô hào không ngừng, nhưng đừng hiểu lầm, Hoàng Thiếu Thiên đã bắt đầu hô bậy rồi. Tên hắn hô và kỹ năng Dạ Vũ Thanh Phiền đánh ra trớt quớt nhau, hắn thấy tên nào hay thì mới gọi thôi. Nếu khán giả có thể nghe được giọng hắn, có khi còn nghe thấy tên kỹ năng của hệ Pháp Sư.



Mà lúc này, Hoàng Thiếu Thiên lại không spam tiếp như trước.

Một lúc làm hai chuyện vốn là thuộc tính của hắn. Nhưng chạm trán với đối thủ mạnh mẽ này, hắn buộc phải tập trung tất cả tốc độ tay vào thao tác kỹ năng.

Đây là cơ hội khó khăn lắm hắn mới giành được, hắn muốn tập trung hết sức lực gây thương tổn cực lớn cho Quân Mạc Tiếu. Vì nếu không, hắn sẽ bị đối thủ tìm được cơ hội đánh trả lần nữa, những cơ hội phản kích dựa vào may mắn thế này, có một lần chưa chắc sẽ có lần hai.

“Giết giết giết giết giết!!!”

Hoàng Thiếu Thiên gào bậy, hắn đã giết đến đỏ cả mắt. Nhưng thao tác vẫn cẩn thận tỉ mỉ, hắn muốn cố hết sức đảm bảo thao tác hoàn mỹ 100%. Chỉ như vậy, Diệp Thu mới không còn cơ hội phản kích.

Bóng kiếm chém loạn không ngừng. Những chiêu tấn công liên tiếp tụ tập lại, tất nhiên, chúng không giới hạn trong kỹ năng của kiếm khách. Công kích loại thường, ma kiếm sĩ, quỷ kiếm sĩ, cuồng kiếm sĩ, cứ là những nghề nghiệp thuộc hệ Kiếm Sĩ, kỹ năng dưới cấp 20 đều dùng chung, chọn hay bỏ thế nào tùy thuộc khả năng của mỗi người. Hoàng Thiếu Thiên đã qua cái thời xoắn xuýt nên học chiêu gì, thêm chiêu cấp thấp thế nào, tăng chiêu cấp cao ra sao từ lâu rồi. Hắn thuộc nằm lòng những tổ hợp kỹ năng mình đã tăng, không cần suy nghĩ combo nào đã liên tiếp ra chiêu. Điều hắn cần làm chỉ là bảo đảm sức tập trung, phải nhanh và ổn.

Bởi hắn biết, đối thủ không rơi vào tình trạng chậm thích ứng khi đối mặt tán nhân như hắn. Người này là vị đại thần được xứng danh Bách Khoa Toàn Thư, còn thứ gì trong Vinh Quang mà anh ta không hiểu chứ? Những liên chiêu của kiếm khách mình biết rõ, cũng chẳng phải là điều bí mật gì với người này, thậm chí vài ba chiêu còn do anh ta sáng tạo.

Hoàng Thiếu Thiên phát huy rất xuất sắc, nối tiếp màn biểu diễn liên chiêu của tán nhân, hắn liền biểu diễn liên chiêu của kiếm khách. Đám tuyển thủ nhà nghề vây xem kinh ngạc với màn phát huy xuất sắc của Hoàng Thiêu Thiên, bèn vỗ tay tán thưởng. Tuy nhiên, họ vẫn mong đợi đối thủ của Hoàng Thiếu Thiên hơn, họ muốn xem thử tán nhân có phương pháp mạnh mẽ nào đột phá vòng vây trong tình huống như vậy không. Nếu quả thật bị Hoàng Thiếu Thiên dùng liên chiêu kỳ tích này đánh chết, họ sẽ rất thất vọng, thà nhìn Hoàng Thiếu Thiên bị liên chiêu của tán nhân đập chết còn hơn. Ít ra có thể xem được nhiều bộ chiêu của tán nhân.

“Đù má” Ngay vào lúc này, Hoàng Thiếu Thiên chợt tức giận mắng to.

Hắn vẫn không thể đánh hoàn mỹ từ đầu tới cuối, hắn thất bại rồi.

Đối mặt với một đối thủ thường, đây có lẽ chưa phải thất bại, nhưng với tên trước mặt thì…

Không suy nghĩ nhiều, Hoàng Thiếu Thiên đã sẵn sàng ứng phó, việc hắn thấy đau khổ nhất chính là, đối mặt với tán nhân, hắn không tài nào đoán được đối phương sẽ dùng chiêu thức kỳ lạ gì.

Đắn đo tuy nhiều, nhưng trên sân, ngay cả nửa giây cũng không có.

Ô Thiên Cơ đột nhiên mở rộng, bung trước mặt Dạ Vũ Thanh Phiền.

“Móa mày!” Thế mà chơi chiêu “màn hình bảo hộ”, Hoàng Thiếu Thiên nổi giận.

“Chiêu thức đồng dạng vô ích với tui thôi.” Hoàng Thiếu Thiên kêu gào kiêm spam màn hình, đồng thời nhân vật nhanh chóng lui về sau.

Giây phút khẩn trương như vậy, thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫn spam được, nhiều người không nhịn được châm chọc: “Vờ lờ, Hoàng Thiếu Thiên, chú là thánh đấu sĩ à “

“Thánh đấu sĩ vàng chòm sao Sư Tử!” Có người biết cả cung hoàng đạo của Hoàng Thiếu Thiên.

“Cú đấm sấm sét!” Có tuyển thủ hiểu biết về thánh đấu sĩ hét lên.

Chiêu Hoàng Thiếu Thiên đánh ra không phải cú đấm sấm sét của thánh đấu sĩ vàng chòm sao Sư Tử, mà là tuyệt chiêu lớn nhất của kiếm khách trong Vinh Quang, đại chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm cấp 70.

“A đù, định tìm chết à!” Đám tuyển thủ nhất thời hô lên.

Trước đó, không có bất kỳ chiêu phụ nào, không có chiêu lừa tình gì, thế mà dám ra thẳng đại chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, quả thực chẳng khác gì cởi hết quần áo mời người đẩy ngã.



“Chờ chút, Diệp Thu dùngkhiên, giờ ổng cũng không thấy gì.” Ai đó đột nhiên phát hiện chuyện mới mẻ.

“Nhìn không thấy nhưng ổng nghe được mà. “

“Sao?”

Trong chớp mắt, mọi người chợt nghĩ tới một sự biến đổi nhỏ. Trận đấu thông thường, vốn Hoàng Thiếu Thiên đều dựa vào miệng pháo, nhưng giữa chừng hắn đột nhiên spam chữ.

Hắn có thể chuẩn bị thế phản công, vậy tất nhiên không phải do buồn chán, mà là do nhìn thấu đối thủ không hề nghe thấy mình.

Vì vậy lúc này, góc nhìn bị tán ô chắn ngang, âm thanh cũng không nghe được, tên kia chắc chắn không biết Hoàng Thiếu Thiên đang mặt dày sử dụng Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm một cách trần trụi trước mặt quần chúng.

Suy nghĩ trong đầu hàng vạn hàng nghìn, trên sân cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Ngay khi tất cả mọi người nghĩ như thế, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau Dạ Vũ Thanh Phiền.

Quân Mạc Tiếu vẫn bung ô chống đỡ, Hoàng Thiếu Thiên còn đang thao tác một chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm thật xinh đẹp, chuẩn bị xé nát đối thủ.

Tất cả mọi người im lặng, rủ nhau gửi emo [không đành lòng].

Hoàng Thiếu Thiên vẫn hồn nhiên không biết, mãi đến khi nhát kiếm đầu đâm xuống, xuyên qua ảnh phân thân trúng vào khoảng không, hắn mới kinh hãi phát giác.

Lần trước, toàn bộ liên chiêu là lơ lửng.

Bây giờ, toàn bộ liên chiêu đến từ phía sau, tất cả đều tấn công phần lưng.

“Móa đệch đệch ông anh nghe thấy à!” Hoàng Thiếu Thiên gầm thét cực lớn, định bụng làm thủng màng nhĩ của Diệp Tu, còn liên tục gửi lên kênh chung, muốn mọi ngưới biết tên kia đê tiện cỡ nào.

“Haiz haiz haiz.” Tất cả mọi người cùng thở dài, đây là thông minh quá sẽ bị thông minh hại a! Mọi người vừa cảm thán, vừa bội phục Diệp Thu có thể không phản ứng trước đòn công kích sóng âm của Hoàng Thiếu Thiên, đến cả Hoàng Thiếu Thiên cũng hiểu lầm Diệp Thu hoàn toàn không nghe gì.

Lúc này, Trảm Lâu Lan nghĩ mình cần lên tiếng chứng minh sự trong sạch cho đại thần Diệp Thu.


“Ổng không nghe được mà.” Trảm Lâu Lan nói.


“Trước khi xuống sân đấu, ổng bảo tui tắt chế độ giọng nói.” Trảm Lâu Lan là chủ phòng.


“Ý à…” Mọi người hiểu ra, xôn xao chê bai.


Trên sàn đấu, Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên cũng nhìn thấy tin nhắn trên kênh chung.


“Xấu xa thay đổi quy tắc phải báo cho tuyển thủ dự thi chứ!” Hoàng Thiếu Thiên khóc ròng nhìn Dạ Vũ Thanh Phiền của mình ngã xuống. Khó khăn lắm hắn mới quay được góc nhìn lại, liên kích ở lưng cũng khó đối phó như liên kích lơ lửng vậy. Lúc này đây, Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc không kịp chờ cơ hội gì đến nữa.


“Ủa? Chú em vẫn nói suốt à?” Diệp Tu thắng rồi mới gửi tin trên kênh chung.


Thằng nào thằng nấy câm lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK