Diệp Thu là kẻ gây họa, việc này Lưu Hạo nói hoàn toàn không sai. Vốn chỉ đánh một hai con BOSS, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói có thể là gánh nặng gì chứ? Tranh cướp lẫn nhau? Cho dù vậy cũng sẽ không đánh đến cường độ cao như thi đấu chuyên nghiệp.
Nhưng sự tồn tại của Diệp Thu đã thay đổi điều đó, người của Hưng Hân chuyên đi kiếm tuyển thủ chuyên nghiệp mà đánh, đánh đến khí thế. Đã vậy còn níu chặt không buông, mà nguy hiểm hơn, sau lưng hai phe đều có đoàn đội đi theo, cho nên muốn sớm chết về làng cũng không xong. Chiến đấu cường độ cao liên tục, toàn thân mệt mỏi đến cỡ nào có thể tưởng tượng được. Sau đó lại lên sân thi đấu, giải đấu chuyên nghiệp không cho phép sơ suất bất cứ điểm nào, không mắc sai lầm tới tấp mới lạ!
Những người ngồi trong cuộc họp này có ai không hiểu, có điều các vị đại thần đội trưởng đều không hé môi tiếng nào. Chủ yếu là không muốn đề cao oai phong của Diệp Thu thôi, chứ họ cũng thật sự đang nghĩ biện pháp để đối phó với sự quấy rối của Hưng Hân đó!
Chỉ riêng Lưu Hạo, bởi vì có ân oán đặc biệt với Diệp Thu, đã nhanh miệng nói thẳng ra.
Phùng Hiến Quân nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng lập tức hiểu rõ. Cuộc họp hôm nay vốn chính là nhằm vào các vị đội trưởng này, còn quản lí chiến đội thì chẳng liên quan gì đến thi đấu hay cướp BOSS cả, vấn đề về trạng thái không phải là việc mà quản lí có thể lên tiếng.
“Ha ha, Diệp Thu… cái tên này chẳng ai xa lạ nhỉ!” Phùng Hiến Quân nói.
“Thôi thì cũng đã quá quen rồi, vậy tôi nói thẳng ra luôn đi. Mọi người đang ngồi ở đây đều có nỗi lòng đặc biệt với Diệp Thu, tôi rất hiểu.”
“Văn Thanh, cậu và Diệp Thu là đối thủ cũ nhiều năm, bây giờ cậu ta cũng đã giải nghệ rồi, cậu vẫn không rũ bỏ được sao?” Phùng Hiến Quân cười, nhìn về phía Hàn Văn Thanh đầu tiên.
“Kiệt Hi, chỉ kém chút nữa thôi cậu đã có thể xây nên cả một vương triều như Diệp Thu, có phải đôi khi cũng trách sao vận khí của mình không bằng Diệp Thu, đối với cậu ta ít nhiều có chút không phục đúng không?” Phùng Hiến Quân lại nhìn về phía Vương Kiệt Hi của Vi Thảo.
“Còn Văn Châu nữa, Lý Hiên, Vân Tú, thế hệ hoàng kim các cô cậu, bọn trẻ các người hay nói thế nào ấy nhỉ? Ăn hành của Diệp Thu mà lớn? Ha ha, các cô cậu cũng không ưa Diệp Thu chứ gì?” Phùng Hiến Quân nhìn về phía ba vị đội trưởng.
“Những người còn lại ở đây, hoặc đều bị Diệp Thu rắc hành nuôi lớn, hoặc chỉ cần có được chút thành tích đáng để tự hào là ngay lập tức sẽ có người dội cho một chậu nước lạnh, lấy thành tích của Diệp Thu ra để so sánh, cho nên cũng không vui vẻ với Diệp Thu đâu nhỉ?”
“Tôi biết mà, tôi biết hết!” Phùng Hiến Quân cười.
Đa phần các nhân vật cấp đội trưởng đều có đầu óc hơn một chút so với tuyển thủ bình thường, ban đầu nghe thấy Phùng Hiến Quân điểm danh từng người thì ngạc nhiên sửng sốt, tới khi nghe xong, ai nấy dở khóc dở cười.
Bởi vì ý của Phùng Hiến Quân muốn nói rằng, họ vừa nhìn thấy Diệp Thu liền không thể nhịn nổi mà bám lấy hắn không buông. Nhưng thực tế là hoàn toàn trái ngược! Có ai không một lòng một dạ muốn cướp BOSS đâu, Diệp Thu mới là người dắt theo già trẻ lớn bé xuất hiện quấy phá bọn họ không ngừng đó.
Chủ tịch ơi, ông lộn chủ ngữ với vị ngữ hết rồi ha, tụi tui đều là bị động đó!
Một đám đội trưởng nhìn nhau không nói nên lời, rốt cuộc Lưu Hạo lại tiếp tục hùng hổ: “Hay là chúng ta cùng nhau liên thủ đi, chỉ cần nhìn thấy Diệp Thu thì lập tức bem sạch tụi nó rồi mới tính tiếp?”
Phùng Hiến Quân giận muốn phun lửa! Má nó, ông đây nói hết nửa ngày là muốn kêu chúng bây đừng cứ hễ thấy Diệp Thu liền lập tức mê muội, chúng bây hay quá, còn định đoàn kết toàn dân mê hẳn luôn không nghỉ, thành tâm thành ý muốn kiếm chuyện cho ông đây giải quyết đúng không?
Phùng Hiến Quân trợn mắt liếc Lưu Hạo, nhưng Lưu Hạo đang cao hứng sao mà thấy được. Lưu Hạo còn đang hăm hở chờ toàn dân hưởng ứng kìa!
Nhìn đám đội trưởng ai nấy đều cúi đầu suy nghĩ, Phùng Hiến Quân hết hồn, không lẽ tụi nó thật sự tính nối vòng tay lớn cùng nhau vô game săn Diệp Thu? Vậy ai đánh giải chuyên nghiệp? Không lẽ muốn liên minh tổ chức luôn hoạt động cho người chơi vào game xem các đại thần rượt bắt lẫn nhau thiệt hả?
“E hèm!” Phùng Hiến Quân hắng giọng một tiếng để mọi người chú ý đến mình, sau đó mới mở miệng: “Thật ra điều mà tôi muốn nói rất đơn giản, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, các chiến đội cần phải dốc chút sức vào game, việc này có thể hiểu được, đó cũng là đặc điểm kinh doanh của giải đấu Vinh Quang mình từ trước đến nay. Nhưng cho dù mọi người vào game thì cũng phải có kế hoạch rõ ràng, đừng chỉ vì tâm sự cá nhân mà để lỡ việc chính, rồi lại còn để ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu chính thức. Cái đó không nên! Cần phải nhớ rõ, năm nay là thời điểm tốt để tất cả mọi người đánh ra thành tích.”
Câu cuối của Phùng Hiến Quân không phải nói cho có. Mùa giải này, có vẻ như các chiến đội đều ôm chí thay đổi cải cách, vì thế họ đã tạo ra một mùa giải vô cùng rầm rộ. Các chiến đội đều muốn đạt được thành tích, dĩ nhiên giải đấu sẽ càng thêm đặc sắc, càng thêm đẹp mắt, sự phát triển của liên minh cũng sẽ càng thêm mạnh mẽ, cho nên Phùng Hiến Quân mới để tâm quá mức đến những việc nhỏ nhặt xảy ra trong mùa giải này.
“Vấn đề là, tình hình trước mắt không phải như vậy…” Lần này rốt cuộc các đội trưởng đã không còn im lặng nữa, người mở miệng trước là đội trưởng Dụ Văn Châu của chiến đội Lam Vũ.
“Việc mà chủ tịch nói thật ra chúng tôi đều hiểu rất rõ, cũng không phải mọi người không biết chừng mực.” Vương Kiệt Hi tiếp lời.
“Nhưng bây giờ là Diệp Thu đang chủ động gây sự.” Hàn Văn Thanh nói.
“Do đó tất cả mọi người đều không thể tập trung cướp BOSS mà phải phân tâm để đối phó với anh ta.” Lời này đến từ Vu Phong của Bách Hoa, nhìn qua rõ ràng là một người bị hại đến mức ấn tượng khó phai.
“Nếu ổng không phá bọn tôi, bọn tôi đã cám ơn trời đất, có ai mà lại đi chủ động chọc ổng chứ!” Đội trưởng Sở Vân Tú của Yên Vũ nói.
“Lần trước, Lý Tấn của chiến đội bọn tôi còn chưa ra khỏi thành, đã bị bên Diệp Thu nhào vào thịt rồi.” Đội trưởng Lý Hiên của Hư Không trong lúc tức giận đã chứng thực một tin đồn: Nhân vật bị Hưng Hân vây giết trong thành nghi ngờ là tài khoản phụ của tuyển thủ chuyên nghiệp. Khỏi nghi nữa, hàng thiệt đó.
“Căn bản là nhìn anh ta không giống như đến cướp BOSS, cứ như rắp tâm đi quấy rối.” Đội trưởng Đường Hạo của Hô Khiếu phát biểu.
“Chuyên nhắm thẳng vào tuyển thủ chuyên nghiệp của các đội.” Đội trưởng Dương Thông của Ba Lẻ Một Độ nói.
“Ừm…” Đội trưởng Luân Hồi, Chu Trạch Khải.
“Đoàn kết nhau hốt nó đi!” Lưu Hạo vội vàng nhắc lại đề nghị trước đó, nhưng lần này rốt cuộc đã thấy được chủ tịch trừng mắt. Lưu Hạo lập tức cho rằng tâm tư của mình bị chủ tịch nhìn thấu, vô ý thức rụt cổ lại, không dám ồn ào nữa.
“Cái thằng Diệp Thu này rốt cuộc đang muốn làm cái gì đây chứ!” Phùng Hiến Quân như đang lẩm bẩm một mình, nhưng mọi người đều nghe rất rõ.
“Cố ý quấy rối để thu hút sự chú ý của chúng tôi, tiện cho người của họ làm việc…” Vương Kiệt Hi đáp, đây là lời lí giải từ góc độ chiến thuật cướp BOSS. Nghe vậy dân tình đều dồn dập gật đầu. Hơn một tháng nay, các chiến đội lớn vẫn chưa nhìn ra sự thật là Diệp Thu đang dẫn quân farm kinh nghiệm từ bọn họ! Dù sao thì, hành vi của Hưng Hân nếu nhìn từ góc độ chiến thuật cướp BOSS mà nói là vô cùng logic và khoa học, cho nên chẳng ai tưởng tượng xa xôi làm gì. Họ đều cho rằng, thật ra Diệp Thu cũng đang làm chuyện đứng đắn đó chứ, chỉ có điều thủ đoạn làm chuyện đứng đắn của hắn lại liên lụy bọn họ thảm hại.
Chiến đội Hưng Hân tào lao của hắn bây giờ đang vào thời điểm nghỉ ngơi giữa vòng khiêu chiến, vừa rảnh vừa sung. Nhưng các chiến đội chuyên nghiệp thì khác, họ cần phải giữ trạng thái cao nhất để thi đấu chuyên nghiệp a! Tuần nào cũng tiêu hao tinh thần sức lực với Hưng Hân và Diệp Thu, dẫn tới chất lượng thi đấu chuyên nghiệp giảm hẳn.
May sao vẫn còn chút an ủi, trạng thái kém đi cũng không phải một hai nhà riêng biệt mà là tất cả mọi người. Cho nên trong tháng 2 này, chất lượng thi đấu tuy giảm nhưng có vẻ như kết cấu bảng xếp hạng lại không bị ảnh hưởng quá lớn. Tuyển thủ thì chỉ quan trọng thành tích, đối với việc kinh doanh phát triển gì đó của liên minh, họ sẽ không quá để tâm. Cho nên bây giờ, tuy ai nấy đều oán hận Diệp Thu, nhưng trên thực tế chẳng ai sốt ruột như Phùng Hiến Quân cả, có gì chết thì chết chung thôi mà!
“Block tài khoản của ổng đi!”
“Liên minh làm gì có quyền hạn đó?”
“Bỏ tư cách tham gia vòng khiêu chiến của tụi nó, để tụi nó khỏi chơi zâm nữa!”
“Đúng đúng, cái này hay nè, bỏ tư cách đê!”
Quỷ thần ơi, đám đội trưởng này còn giỡn được! Phùng Hiến Quân ngồi nghe mà lòng như lửa đốt. Dĩ nhiên liên minh có đủ quyền hạn để bãi bỏ tư cách tham dự vòng khiêu chiến của một chiến đội, nhưng quyền hạn đâu phải để sử dụng linh tinh, phải có trình tự với qui tắc chứ? Hưng Hân chưa hề làm gì để liên minh có lí do chính đáng bãi bỏ tư cách của người ta cả! Lí lẽ này tụi đội trưởng đâu phải không biết, cho nên thật ra chúng nó chỉ đang tán nhảm, đám trời đánh này ở ngoài miệng thì ra vẻ sầu não, nhưng trên thực tế chẳng đứa nào nghiêm túc nghĩ cách giải quyết vấn đề.
“Thật ra, tôi cảm thấy đề nghị lúc nãy của Lưu Hạo cũng coi như một biện pháp tốt.” Dụ Văn Châu đột nhiên mở miệng.
Phùng Hiến Quân ngạc nhiên nghĩ: “Ngay cả cậu cũng muốn kiếm chuyện với tôi hả?” Đúng là hầu hết các tuyển thủ sẽ không quan tâm về phương diện kinh doanh của liên minh, nhưng Phùng Hiến Quân không cảm thấy Dụ Văn Châu là kiểu tuyển thủ đó. Đây là nhân tài mà Phùng Hiến Quân rất chấm để tuyển vào các vị trí quản lí trong liên minh sau khi cậu ta giải nghệ. Sao cậu ta lại có thể đồng ý với Lưu Hạo?
Dụ Văn Châu tiếp tục nói: “Nhân số bên phía Diệp Thu có bao nhiêu, tất cả mọi người đều nắm rõ trong lòng rồi chứ?”
“Mười người.” Vương Kiệt Hi nói.
“Người đó cũng tính à?” Hàn Văn Thanh mở miệng.
“Anh nói Trục Yên Hà?” Vương Kiệt Hi hỏi. Rõ ràng những người ở đây đâu chỉ biết rõ số lượng, họ còn nhớ kỹ cả tên từng nhân vật trong Hưng Hân.
“Thực lực của Trục Yên Hà đúng là có hơi yếu, nhưng nếu tính ra, bên họ có thêm mấy người nữa cũng rất thường.” Vương Kiệt Hi nói.
“Tay Nhỏ Lạnh Giá?”
“Muội Quang?”
Gia phả cả nhà Hưng Hân bây giờ, đội trưởng các chiến đội mạnh nhất liên minh chỉ cần há miệng là kể vanh vách, mà mấy cái tên này còn là những người có trình độ kém nhất trong Hưng Hân nữa chứ. Đó gọi là gặp nhiều tới nhẵn cả mặt.
“Đừng quan tâm đến việc họ mạnh hay yếu, tóm lại họ có bấy nhiêu người, ý kiến của tôi là lần cướp BOSS kế tiếp, mỗi nhà đều tự giác một chút, chủ động phái một người ra, chúng ta lập một tổ chuyên đối phó với họ. Họ muốn dây dưa với mình, vậy không bằng mình chủ động dây dưa họ trước. Ai làm việc nấy, vậy sẽ đỡ phải bận tâm lãng phí tinh thần quá nhiều. Còn những người khác thì cứ tập trung cướp BOSS, cướp cho nhanh rồi giải tán cho nhanh, mọi người cảm thấy thế nào?”
Mặc dù Dụ Văn Châu hỏi mọi người, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phùng Hiến Quân. Phùng Hiến Quân thở phào, mỉm cười gật đầu. Dụ Văn Châu không hổ là nhân tài ông ta xem trọng, cách này đúng là nhất cử lưỡng tiện. Ai làm việc nấy, không phân tán sức lực. Best idea!
“Ừ, tôi thấy biện pháp của Văn Châu được đấy.” Phùng Hiến Quân tán thành, không đợi bất kì ai mở miệng trước, ông ta lập tức tỏ thái độ, ra sức thúc đẩy mọi người đồng ý.
Chủ tịch đã gật đầu, dĩ nhiên tất cả đều phải nể mặt. Thật ra cách của Dụ Văn Châu cũng không tệ, do đó mọi người liền tranh nhau bàn thêm chi tiết, trong đó Lưu Hạo bày mưu tính kế hăng say nhất, thêm mắm dặm muối đủ trò.
“Cái thằng này bộ tính đánh cho Hưng Hân phế luôn hả? Nhìn không ra nha, chú em đi lâu vậy rồi mà vẫn còn muốn lao tâm lao lực vì Gia Thế?” Lý Hiên đột nhiên nói một câu.
“Hả…? Làm gì có!” Lưu Hạo giật mình. Hắn cũng muốn đánh cho Hưng Hân tàn phế lắm đó, nhưng nếu nói là để giúp Gia Thế thì mơ đi! Đánh cho Gia Thế cũng phế luôn còn tạm nghe được! Nhưng dĩ nhiên không thể để ai biết được ý nghĩ lấy việc công trả thù riêng của mình, hắn nói: “Không lẽ có người thật sự cảm thấy cái chiến đội Hưng Hân này có thể tạo ra uy hiếp với Gia Thế cơ à?”
“Ha ha, chuyện thi đấu, ai dám nói chắc chứ?” Tất cả các đội trưởng đều cười.