Hạng mục lôi đài hiệp hai tổng chung kết, tướng thứ nhì đôi bên đều đã ra trận mà cả nhà thi đấu vẫn mải chìm đắm trong trận đầu.
Khi Mạc Phàm lên sân, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lan tỏa trên khán đài đội khách không vực dậy nổi sự im ắng đáng sợ bao trùm. Fan Luân Hồi sa sút sĩ khí, không còn tinh thần hò hét hay trêu chọc đối thủ.
Bầu không khí nhà thi đấu đôi khi rất ảnh hưởng đến phong độ tuyển thủ, nhất là các tuyển thủ thiếu cái đầu lạnh. Khán giả càng nhiệt tình, họ sẽ càng bung lụa dù đó là cổ vũ hay la ó. Đúng vậy, tất cả đều có thể trở thành động lực cho họ lên đồng.
Nhà thi đấu Luân Hồi lúc này rất ảm đạm. Chỉ mới đến tướng thứ hai, nhưng vì Chu Trạch Khải bại trận, fan đã cảm thấy tê tái như thua sạch hạng mục lôi đài.
Giữa bầu không khí chết chóc, Mạc Phàm lại cất bước nhẹ tênh, thản nhiên còn hơn cả mọi ngày.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu sau màn tải nhân vật. Hiệp hai không chọn bản đồ ngẫu nhiên như hiệp ba nên danh sách lôi đài đã báo từ sớm, Giang Ba Đào biết rất rõ đối thủ kế tiếp của mình là ai. Vậy mà trong lúc Hại Người Không Mệt chờ tải bản đồ, hắn lại thất thần chẳng khác gì fan Luân Hồi bên ngoài.
Diệp Tu chiến thắng Chu Trạch Khải, sau đó dùng 4% HP rút được 24% của Giang Ba Đào. Một thành tích có thể gọi là tuyệt vời nếu không phải đầu game thứ hai, Diệp Tu đã tự bơm máu cho mình và vào trận với cây máu nhiều hơn hẳn 4%.
Xét ra, Giang Ba Đào không hề đánh tệ. Vấn đề là hắn cứ lấn cấn mãi chuyện lúc bắt tay. Hắn tự cho rằng mình đã bắt thóp Diệp Tu, nhưng cuối cùng vẫn bị qua mặt. Dù thành công trấn thủ trận thứ hai, hắn không thể không thừa nhận: Tiền bối quả thật rất đáng sợ.
Giang Ba Đào không có ý xem thường Diệp Tu, chỉ là cuộc chiến đã bắt đầu từ màn bắt tay ấy. Một cuộc chiến tâm lý. Giang Ba Đào không ăn to nói lớn, cũng không chế giễu, mà chỉ dùng thái độ hơi troll để khiêu khích đối thủ. Bởi vì hắn biết, với những lão tướng nếm trải phong sương như Diệp Tu thì mấy câu châm chọc thô thiển chẳng có tác dụng gì. Trái lại, phải thâm một chút mới thể hiện được sự tự tin ở mình, khích đến tâm lý sâu bên trong họ.
Giang Ba Đào không phải tướng tiên phong Luân Hồi, nhưng là người giao lưu nhiều nhất với tướng tiên phong Hưng Hân. Hắn không đâm thóc cũng chẳng chọc gạo, thế mà sau đó Diệp Tu lại bảo muốn dạy hắn làm người. Có thể thấy, cách gây hấn không đau mà thốn của Giang Ba Đào rất thành công.
Mục đích của hắn cũng chỉ có thế, để khi vào gặp Chu Trạch Khải, Diệp Tu sẽ bị phân tâm hoặc thiếu kiên nhẫn vì mải lo nghĩ đến trận thứ hai. Thậm chí cho dù Diệp Tu đánh bại Chu Trạch Khải, cũng sẽ thơi vài tình trạng háo thắng quá mức khi đối đầu với hắn...
Tóm lại, Giang Ba Đào muốn phá hoại sức tập trung của Diệp Tu.
Diệp Tu vẫn bị khích tướng đấy, nhưng rồi kết quả là Chu Trạch Khải bại trận, Giang Ba Đào cũng nhận đủ bài học làm người mang tên "sự đáng sợ của tiền bối".
Giang Ba Đào bỗng cảm thấy hoang mang vô cùng. Vậy rốt cuộc, trò tâm lý chiến của mình có tác dụng hay không?
Nếu hai tướng có cách biệt đáng kể về trình, chút thôn thốn trong tâm lý đó có thể chả xi nhê gì, nhưng đối thủ của Diệp Tu là Chu Trạch Khải! Trình ngang ngửa mà!
Giang Ba Đào đành nghiêng về kết luận Diệp Tu không hề trúng chiêu khích tướng. Vậy lẽ nào, thái độ hậm hực của Diệp Tu là tung hỏa mù thôi sao?
Đây mới là "sự đáng sợ" thực thụ mà Giang Ba Đào phát hiện, là sự tinh vi trong từng chi tiết đến mức khó thể nhận ra. Tâm lý chiến là cuộc chiến phức tạp chẳng kém gì Vinh Quang đâu!
Khi ba chữ "tải hoàn tất" hiện lên, màn hình chuyển thành góc nhìn trong game. Kết thúc đếm ngược, Giang Ba Đào đã không còn thả hồn lang thang nữa.
Diệp Tu?
Ai cơ? Vụ gì? Không biết!
Hắn chỉ biết đối thủ trước mắt là Mạc Phàm, và mục tiêu duy nhất là đánh bại cậu ta. Đơn giản thế thôi!
Giang Ba Đào tập trung đầu óc về với trận đấu, về với đối tượng cần phải diệt trừ kế tiếp: Mạc Phàm của Hưng Hân, một tuyển thủ cực kỳ kiệm lời, rất kiên nhẫn và biết nhịn, đồng thời cũng bạo lực ở một số phương diện. Kỹ thuật chơi không theo khuôn phép, điển hình của xuất thân đường phố, nhưng đáng ngạc nhiên là đi hết cả vòng bảng vẫn không chịu sửa tật xấu này.
Giang Ba Đào đôi khi cũng tò mò Hưng Hân train lính mới kiểu gì mà chẳng thấy tí định hướng nào. Chẳng lẽ thả rông luôn hả trời? Quăng quật cho tự học thành tài? Sao các tân binh khác cùng đội lại không như vậy?
Một vấn đề không có câu trả lời, suy nghĩ nhiều chỉ vô ích. Chưa kể, hắn không phải kiểu người cố gắng truy cho bằng được nguyên nhân gốc rễ. Quan sát thực trạng hiện tại mới là thứ hắn cần.
Vô Lãng bắt đầu game bằng cách tiến thẳng ra giữa bản đồ, vừa đi vừa chat kênh chung: "Ra giữa? Đi vòng? Cám ơn."
Không thấy hồi đáp, Giang Ba Đào cũng không lạ. Sự thật là đến tận hôm nay, chưa một ai từng thấy Mạc Phàm chat câu nào trong trận chứ đừng nói là lời rác rưởi, nên Giang Ba Đào chỉ hú thử một câu rồi thôi. Hắn không hi vọng Mạc Phàm mở miệng vàng, và quyết định đó quả là sáng suốt.
Vô Lãng sắp tiến đến khu vực giữa bản đồ, nơi có cột thạch nhũ lớn nhất cả hang đá, nối liền mặt đất với nóc hang. Từ xa hắn đã xoay góc nhìn kiểm tra, nhưng hình như Hại Người Không Mệt không ở gần đây.
Trong 80% - 90% các trận đấu, Mạc Phàm đều di chuyển chiến thuật để tìm cơ hội đánh lén, xem ra trận này không ngoại lệ. Tuy nhiên, bản đồ đang đánh do Luân Hồi chọn, sẽ có lợi cho Luân Hồi và bất lợi cho Hưng Hân. Phương châm của bản đồ sân nhà là thế đấy, triệt để tạo điều kiện cho tướng phe mình và làm khó tướng địch đồng nghĩa với chọn bản đồ thành công.
Mạc Phàm chính là tướng địch có phong cách đánh bị bản đồ này kiềm hãm.
Biết đối thủ không cắt thẳng trung lộ, Giang Ba Đào thản nhiên khiển Vô Lãng tìm một vị trí ở yên chờ đợi.
Khu vực xung quanh có ba cột thạch nhũ với khoảng cách nhất định, muốn vượt qua để úp sọt mà không bị phát hiện là quá khó. Đấu pháp sở trường của Mạc Phàm xem như bị bóp chết từ trong trứng nước.
"Có cần tọa độ của tôi không?" Chọn được chỗ đẹp, Giang Ba Đào vừa xoay góc nhìn bốn phía vừa thử giao lưu với Mạc Phàm lần nữa.
Thật ra những lúc trên game, Mạc Phàm chịu nói hơn hẳn ngoài đời, mỗi tội khi thi đấu thì không có thói quen giao lưu với đối thủ, nhất là mấy chuyện thiếu iốt như này.
Tọa độ? Khỏi đâu, thấy rồi hỏi chi...
Phía sau một trong ba cột thạch nhũ gần Vô Lãng nhất, Hại Người Không Mệt đang núp lùm. Ngại vì khoảng cách xa, cậu kiên nhẫn ngồi chờ.
Ai ngờ Giang Ba Đào cũng ngồi chờ nốt.
Nếu hai đứa cùng dán mông xuống đất, đứa ăn thẻ chắc chắn là mình. Ấy là bài học mà Mạc Phàm đã khắc sâu trong từng thớ não.
Cậu âm thầm đếm giây, nhưng tên kia nhất quyết không nhích. Bó chiếu, thế thì mình phải nhích rồi.
Từ phía sau cột đá, Hại Người Không Mệt im ắng nhú đầu ra.
Nhờ liên tục xoay góc nhìn bốn phía, Vô Lãng lập tức phát hiện một luồng sáng lóe lên trước mặt: Một chiếc shuriken như lời chào hỏi từ Hại Người Không Mệt.
Vô Lãng lách mình né tránh, sải bước đồng thời quét liền một nhát kiếm rất ngọt. Hắn không trông mong đoản kiếm Thiên Liên có thể chém trúng đầu Hại Người Không Mệt, vì cậu ta chỉ ló đúng một chỏm tóc để ném chiêu chứ không hơn. Cổ tay khẽ vẩy, Thiên Liên quét ra một hit Kiếm Sóng Xoáy lượn vòng, cắt đến phía sau thạch nhũ.
Hại Người Không Mệt rụt người về, kiếm ninja hất lên vút vút vài phát, cậu đã trèo cao mấy mét, vững vàng ngồi xổm trên thanh kiếm cắm sâu trong cột. Góc nhìn của Vô Lãng không thấy được hành động này, nhưng hắn không vội đến gần. Ma kiếm sĩ hoàn toàn không phải dân cận chiến lành nghề, Vô Lãng bèn di chuyển ngang hòng kéo giãn tầm nhìn.
Khoảng cách giữa hai người đủ xa cho Hại Người Không Mệt trên cao lọt vào góc nhìn của hắn, và nếu điều đó xảy ra, pha tập kích sẽ biến thành trò cười khi Mạc Phàm quên béng đặc điểm nghề của đối thủ.
Nhưng bất ngờ thay, Hại Người Không Mệt không ở yên một chỗ. Vô Lãng di chuyển ngang, Hại Người Không Mệt cũng ôm thạch nhũ bò ngang, duy trì việc ẩn nấp.
Cậu ta đoán được Giang Ba Đào sẽ làm gì!
Dưới hàng ghế chiến đội Hưng Hân, các tuyển thủ như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang nở nụ cười mừng rỡ.
Mạc Phàm càng lúc càng ra dáng tuyển thủ chuyên nghiệp rồi. Dự đoán ý đồ đối thủ, từ đó thủ sẵn phương án xử lý, đây chính là lối suy nghĩ một tuyển thủ chuyên nghiệp nên có.
Mạc Phàm xuất thân đường phố nên lối chơi dân dã đã ám vào bản năng, không thể xóa bỏ. Nhưng lối suy nghĩ, ý thức và thái độ của cậu đang dần phát triển theo hướng chuyên. Cậu bắt đầu biết tính toán theo logic đánh giải, tư tưởng của một anh ve chai trong game càng lúc càng phai mờ. Có sự chuyển biến trên ý thức, cậu sẽ chầm chậm thay đổi kết cấu lối chơi theo hướng có lợi cho hoàn cảnh.
Diệp Tu không còn lo lắng quá nhiều cho tương lai cậu nhóc này nữa. Mạc Phàm không thích giao tiếp chứ chưa chắc không chịu thay đổi bản thân. Cậu có cách thích nghi của riêng mình, dù hơi khác biệt so với những tân binh ngoan ngoãn nghe lời. Cậu sẽ đi lòng vòng xa hơn một chút, nhưng kết quả cuối cùng tìm được sẽ thích hợp nhất, khiến cậu trở nên mạnh mẽ nhất.
"Tuổi trẻ thiệt tốt mà!" Có tiếng thổn thức bỗng cất lên từ Ngụy Sâm. Sự trưởng thành chậm rãi của Mạc Phàm, hắn cũng chứng kiến trong mắt. Hắn chỉ hận mình không còn cơ hội như thằng nhỏ này, chứ nếu còn ấy à, đừng nói rào cản giao tiếp gì gì, có chông gai vất vả hơn hắn cũng sẽ tìm đủ mọi cách vượt qua mà đi tiếp.
Trưởng thành, đó chính là cái hay nhất ở tuổi trẻ.