"Diệp Tu, có người kiếm cậu!" Trần Quả đẩy cửa phòng huấn luyện, trong lòng có chút hóng hớt, không biết Diệp Tu sẽ phản ứng thế nào khi thấy bốn đại thần này đến thăm.
"Ai vậy?" Đáng thất vọng là Diệp Tu còn chẳng buồn ngước đầu nhìn.
"Tôi." Hàn Văn Thanh không chờ Trần Quả giới thiệu, tự mình trả lời luôn.
"Anh tới đây chi?" Diệp Tu hỏi.
"Thi đấu." Hàn Văn Thanh nói.
"Thi đấu xuống lầu, đi thẳng qua kia đường." Diệp Tu nói.
Dân tình câm nín.
Thi đấu là ngày mai. Rõ ràng Bá Đồ người ta đến thành phố H sớm một ngày, ngủ nghỉ một đêm để điều tiết trạng thái cơ mà.
"Mọi người ngồi đi!" Trần Quả chỉ đành hòa hoãn bầu không khí, dẫn bốn người đến chỗ sô pha kê sát bức tường.
"Đang train à?" Lâm Kính Ngôn không ngồi mà đi qua nhìn Hưng Hân tập luyện.
"Có đạo đức không vậy, coi lén người ta train hả?" Lúc này Diệp Tu mới chịu ngẩng đầu, vứt cho Lâm Kính Ngôn một ánh mắt khinh bỉ.
"Thế này tính là coi lén?" Lâm Kính Ngôn đách quan tâm, cứ cố tình nhìn.
Đúng lúc đó, Phương Duệ lỡ tay mắc sai lầm.
"Ha ha, cảm giác được áp lực từ sau lưng phải không?" Lâm Kính Ngôn cười.
Phương Duệ quay lại, dựng hai ngón giữa cho Lâm Kính Ngôn.
"Đổi nghề đánh khá lắm!" Nhưng Lâm Kính Ngôn bỗng thôi đùa giỡn, nghiêm túc nói.
"Khá thật mà, ha?" Phương Duệ tiếp lời.
Sau đó chẳng ai nói gì thêm.
Đồng đội cũ, đệ nhất lưu manh và đệ nhất đạo tặc, tổ hợp Tội Phạm nổi tiếng lẫy lừng, lần lượt từng người bị chiến đội vứt bỏ. Dù có gióng trống khua chiêng ra đi, e rằng cũng không cách nào bù đắp được mất mát trong lòng. Hôm nay gặp lại, một người đã về với Bá Đồ, kiên cường tỏa ra chút ánh sáng cuối cùng trước khi vụt tắt, một người gia nhập Hưng Hân mới thành lập, chấp nhận đổi nghề để góp thêm sức mạnh cho chiến đội. Tuy không còn là đồng đội, nhưng mục tiêu để họ dốc sức chiến đấu vẫn giống nhau như cũ. Từ đây về sau, họ sẽ phải đối mặt trong trận. Giấc mộng ngày xưa không thể tiếp tục cùng nhau thực hiện, một trong hai người buộc sẽ phải thức giấc.
Phần train của Phương Duệ bị bỏ dở giữa chừng, tiết mục phối hợp đoàn đội đang tiến hành cũng chỉ đành tạm ngưng. Diệp Tu đứng dậy nhìn bốn người: "Có gì không?"
"Không, ở gần đây nên đi lòng vòng, sẵn ghé xem thử." Trương Giai Lạc miệng nói đi lòng vòng, chân cũng bắt đầu lòng vòng thật. Hắn rảo khắp dàn máy trong phòng, cuối cùng dừng lại sát bên Diệp Tu, nhìn nhân vật trên màn hình chưa out game: Quân Mạc Tiếu, nhân vật đã mang sầu não đến với mọi đại thần, trung thần, tiểu thần trong giới chuyên nghiệp.
"Ê xê ra cho tui chơi thử cái đồ bỏ này coi." Trương Giai Lạc vừa nói vừa chen Diệp Tu khỏi ghế.
"Mắc dại quá ba, tính nhìn lén thuộc tính trang bị hả?" Diệp Tu đương nhiên không cho.
"Ha ha, đồ bỏ của ông còn mẹ gì bí mật nữa, ai cũng tính ra từ đời nào rồi." Trương Giai Lạc nói.
Thuộc tính trang bị bạc không hiển thị thật đấy, nhưng suốt một quãng thời gian dài trang bị của Quân Mạc Tiếu luôn là 1 bạc 12 cam, nhìn vào bảng chỉ số nhân vật và thuộc tính trang bị cam cũng không quá khó để tính ra biến số duy nhất là Ô Thiên Cơ.
"Xưa rồi Diễm, giờ lên cấp rồi chẳng lẽ còn đưa ông nhìn?" Diệp Tu nói.
"Thiệt hả? 75? Ghê vậy, tui coi tui coi." Trương Giai Lạc vẫn cứ chen. Nếu nói nghiêm túc, hành động của hắn dĩ nhiên là siêu siêu siêu sai. Trang bị bạc là bí mật chiến đội người ta, có ai đi giành xem kiểu này chứ? Trương Giai Lạc ỷ mình thân với Diệp Tu, mà Hưng Hân thì xuề xòa chưa đủ chuyên nghiệp, nên mới nhây nhớt.
"Đi đi ba, đi chỗ khác chơi." Diệp Tu ủi hắn qua một bên.
Trương Giai Lạc chỉ đành hầm hừ bỏ đi. Diệp Tu thấy thái độ của hắn mà bó tay: "Đừng nói mấy ông tới đây để xì pai nha! Tụi tui báo cảnh sát bây giờ."
"Báo cảnh sát? Mất mặt chết!" Bánh Bao bật dậy, quơ theo một bọc đồ uống đủ loại dưới gầm bàn. Cậu chàng nhanh chóng quấn chặt cái bọc thành vũ khí cầm trên tay, trông rất hùng hổ.
"Yên hết!" Trần Quả quát lên. Mệt óc vãi lều chứ! Cái đám đại thần này mọi thường cao cao tại thượng, đi tới đâu hào quang tóe sáng tới đó, fan như mình chỉ lo cúng bái mà quên mất một điều: Chẳng đứa nào hơn tuổi mình cả.
Sau tiếng gầm của sếp Trần, cả phòng huấn luyện đều ngoan ngoãn hẳn.
"Rốt cuộc tới đây làm gì?" Diệp Tu hỏi.
"Lâu quá không gặp, sẵn đi ngang ghé xem thử thôi." Trương Tân Kiệt đáp lời. Lúc nãy Trần Quả dắt bốn người qua sô pha, mỗi Trương Tân Kiệt là đàng hoàng ngồi xuống, giờ lại đàng hoàng hỏi gì đáp nấy. Trần Quả âm thầm than thở: Chỉ có mình người này là người tốt.
"Sao, bên tụi tui khá chứ? Có muốn chuyển qua không? Nhân lúc chị chủ tụi tui đang ở đây mau năn nỉ thử đi, không chừng tới kỳ chuyển nhượng mùa đông còn kịp đáp chuyến cuối đi giựt quán quân." Diệp Tu nói.
"Ông định kiếm thêm cái quán quân thật?" Trương Giai Lạc nói.
"Có ai lại không?" Diệp Tu nói, sau đó bồi thêm một câu, "Ý, ông thì không, ông phải bỏ chữ "thêm" đi mới đúng."
"Móa mài!" Trương Giai Lạc mắng. Trong phòng có bao nhiêu người chưa được quán quân, Tô Mộc Tranh nè, Phương Duệ nè, Lâm Kính Ngôn nè? Thế mà Diệp Tu chỉ điểm danh mình hắn, rõ ràng đang troll hắn có tận bốn á quân trong tay.
Tuy ông bà ta dạy không nên công kích cá nhân, nhưng khi đã chơi thân với nhau thì công kích cá nhân là một cái thú. Nó cũng giống như Trương Giai Lạc dám ngông nghênh đòi Diệp Tu cho coi trang bị vậy, chẳng qua cuối cùng không coi được mà còn bị Diệp Tu troll một cú bao thốn. Tức chết!
"Không gì quan trọng thì té mau đê, đừng làm phiền tụi tui train." Diệp Tu xua tay đuổi khách.
"Giờ này rồi anh còn train?" Trương Tân Kiệt nhíu mày. Đối với một người tuân thủ lịch huấn luyện như hắn, một ngày trước trận đấu vẫn còn ngồi train là chuyện khó lòng chấp nhận.
"Cậu thì biết đách gì!" Diệp Tu vứt câu này cho một trong các bậc thầy chiến thuật Vinh Quang, người đàn ông biết hơi bị nhiều.
Thế nhưng Trương Tân Kiệt chẳng hề phản bác, chỉ đứng dậy nói: "Xem ra các anh có chỗ cần phải tăng trình nhỉ!"
Trần Quả cả kinh. Chỉ bằng vào chút manh mối, Trương Tân Kiệt bất ngờ lật được nguyên bộ bài luôn. Người tốt duy nhất này... sao đáng sợ quá vậy?
"Không thích ứng được với tán nhân à?" Trương Tân Kiệt nhìn Tô Mộc Tranh và Phương Duệ.
"Bị cậu đoán cả rồi, còn hỏi chi nữa?" Diệp Tu trả lời trong bất đắc dĩ.
"Hi vọng chúng ta sẽ đánh một trận đẹp mắt." Trương Tân Kiệt nói.
"Sẽ." Diệp Tu nói.
"Ngày mai vào trận gặp." Hàn Văn Thanh để lại câu cuối, sau đó Bá Đồ cùng nhau đi mất.
"Xỉu, đúng thật là sẵn đi ngang ghé chào phát thôi à? Hết chuyện làm hả?" Thấy bốn người đã rời khỏi, Diệp Tu than trời.
"Họ đoán được hết luôn kìa." Trần Quả nhớ tới bản mặt nghiêm túc của Trương Tân Kiệt lúc đưa ra dự đoán trúng chóc tình cảnh Hưng Hân mình, cô tự dưng thấy rợn cả người.
"Đâu có khó đoán." Diệp Tu nói.
"Vậy làm sao giờ?" Trần Quả nói.
"Muốn thắng phần đoàn đội thì ít khả năng thật, nên solo là trọng điểm mình nên nhắm vào." Diệp Tu vừa nói vừa nhìn đồng hồ, "Sắp đến giờ rồi, mình cùng nghiên cứu đối thủ ngày mai đi."
"Chạy theo bắt về nghiên cứu?" Bánh Bao hỏi.
"Hả?" Diệp Tu belike wtf.
"Thì bốn người đó là đối thủ ngày mai mà?" Bánh Bao nói.
Diệp Tu bó tay. Sao Bánh Bao lên cơn nữa rồi?
Cả đội Hưng Hân qua phòng chiến thuật. Replay các trận thi đấu của Bá Đồ, đặc biệt là ba lượt đầu, đều được gom về sắp xếp. Trần Quả nghĩ, cứ để Diệp Tu mỗi ngày train xong lại phải tranh thủ giải quyết mấy chuyện lặt vặt thế này thì thật chẳng nên chút nào. Ngụy Sâm cũng giúp đỡ ít nhiều nhưng không đủ để giải phóng Diệp Tu hoàn toàn. Điều duy nhất khiến Trần Quả cảm thấy may mắn là hiện nay đã có Quan Dung Phi và Ngũ Thần, nếu không chắc Diệp Tu phải phân thành mấy bóng mới lo toan nổi lượng công việc của hai khâu đó.
Quả thật, quản lý chiến đội chuyên nghiệp là một việc chẳng dễ dàng gì! Thời gian gần đây Trần Quả đang mở rộng quy mô nhân sự. Bên phía công hội phát triển rất khá, hấp dẫn nhiều người tài về cộng tác giúp đỡ trong game. Tuy họ không ở cùng thành phố với Hưng Hân, nhưng làm việc trong game thì đâu cần, có sợi dây mạng là xong.
Bên phía phòng kỹ thuật, Trần Quả cũng muốn thuê thêm người. Cô khóa mục tiêu vào dàn nhân viên hậu cần của câu lạc bộ Gia Thế cũ, khó khăn lắm mới hỏi được Quan Dung Phi phương thức liên lạc của ba đồng nghiệp cũ, ai ngờ liên hệ mới biết họ không hề thất nghiệp. Họ vẫn đang làm việc cho Gia Thế! Tân Gia Thế!
Tân Gia Thế đã báo danh vòng khiêu chiến mùa giải này. Trần Quả tìm hiểu thử, phát hiện họ đang thẳng tiến vào vòng trong. Đội hình hiện hữu của Gia Thế lấy Khưu Phi làm trụ cột, xoay quanh là một vài học viên từ trại huấn luyện Gia Thế cũ. Vòng khiêu chiến năm nay không tồn tại thể loại boss cuối như Gia Thế năm ngoái, xu thế trở về như bình thường. Trần Quả thuận mắt lướt xem một lượt, còn phát hiện đối thủ cũ nhà mình là chiến đội Tru Tiên vốn đã giải tán, bỗng gom đâu ra một hội quay về đánh tiếp.
Dàn tuyển thủ cũ bao gồm Lâm Dịch bị ông chủ nhà văn kick ass, lúc trước được Trần Quả mời qua Hưng Hân, họ có bảo cần thêm thời gian suy nghĩ và rất lâu không liên hệ lại. Trần Quả hỏi thăm hai lần, họ đều tỏ vẻ không chắc chắn.
Đến khi mùa giải mới bắt đầu, Lâm Dịch mới gọi đến, nói mình và hai tuyển thủ khác của Tru Tiên quyết định gia nhập Hưng Hân, làm việc trong bộ phận công hội. Thấy vậy, Trần Quả cũng thông cảm cho tâm tư của Lâm Dịch. Hắn vẫn muốn làm một tuyển thủ chuyên nghiệp. Mùa hè vừa rồi, hắn vẫn chờ trông một cơ hội, nhưng rồi thất vọng khi mùa giải mới mở màn. Không thể tìm thấy một slot trong chiến đội nào, giấc mơ tuyển thủ chuyên nghiệp cứ thế mà chấm dứt. Thế nên Lâm Dịch mới liên hệ Hưng Hân, đội lên tên công hội, vào game làm việc.
Trình Lâm Dịch cao hơn hẳn người chơi bình thường, dễ dàng đảm nhiệm vai trò đội trưởng một đội, không ai dám khinh thường. Hắn nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Ngũ Thần.
Có sự giúp sức của mọi người, công hội Hưng Hân hiện nay phát triển rất ổn định. Đám Diệp Tu không còn vào game mass war nên Hưng Hân mất đi ưu thế mạnh vượt trội, nhưng thế lực ở các khu bình thường đều đã vào guồng quay khả quan. Vật liệu thường, vật liệu căn bản đang bắt đầu trên đường tích trữ. Quãng thời gian Diệp Tu còn lăn lộn ở Máy Chủ 10, bán mình làm công cho các công hội khác đổi lấy ít ỏi vật liệu phó bản, đã chỉ còn là những ngày xưa thân ái.