“Tình hình rất gay go, trước chúng ta đã có ba nhà tìm thấy con BOSS này, thêm việc theo dõi ở cổng dịch chuyển thì còn ba nhà nữa đang phái người đến.” Vũ Tận Tri nói.
“Sáu nhà? Vậy cũng được, không nhiều lắm.” Diệp Tu nói.
Số công hội câu lạc bộ có sức cạnh tranh BOSS hoang dã luôn tầm trên dưới mười nhà, chỉ có sáu nhà tham dự là ít rồi.
“Sáu nhà chỉ là tạm thời.” Vũ Tận Tri nhắc nhở.
“Ừ, tui biết, cố để ý dọc đường. Ba nhà đến trước còn chưa ra tay sao?” Diệp Tu nói.
“Hiện giờ thì chưa, còn chưa tập hợp đủ đoàn.” Vũ Tận Tri nói.
“Là ba nhà nào đến trước?” Diệp Tu hỏi.
“Mưu Đồ Bá Đạo, Yên Vũ Lâu, Hô Khiếu Sơn Trang.” Vũ Tận Tri nói.
“So sánh thực lực của ba nhà này cụ thể thế nào?” Diệp Tu hỏi. Hiểu biết về tình hình trong game của hắn không tính là nhiều, hắn cũng chỉ biết mấy thứ hay được lưu truyền như kiểu ba nhà Lam Vũ, Vi Thảo và Bá Đồ khá mạnh, được vinh danh là ba công hội lớn. Diệp Tu tin chắc người của các công hội đang cạnh tranh biết rõ về chênh lệch thực lực cụ thể giữa các công hội nhiều hơn hắn.
Quả nhiên Vũ Tận Tri có thể trả lời hắn vấn đề này rành mạch: “Mưu Đồ Bá Đạo có vẻ mạnh hơn, hơn nữa nếu so sức chiến đấu về PK đoàn đội, ưu thế của Mưu Đồ Bá Đạo càng nổi bật. Còn so Yên Vũ Lâu và Hô Khiếu Sơn Trang, Hô Khiếu hẳn là nhỉnh hơn xíu.”
“Cách phối hợp đoàn tinh anh của ba nhà thì sao?” Diệp Tu hỏi.
“Chuyện này thì…” Vũ Tận Tri ậm ờ, Việt Tử Khuynh và Bạch Khê Lưu Cảnh cũng mắt to trừng mắt nhỏ. Tình báo về cách phối hợp của đoàn tinh anh muốn tìm cũng không khó, chỉ là mấy công hội vừa và nhỏ như họ chưa từng đối đầu trực diện với mấy công hội kia bao giờ. Bọn họ giết BOSS hoang dã còn bị kêu là “săn trộm”, nếu có thể đối đầu trực tiếp thì đã gọi là cướp rồi.
Tình báo về tinh anh của công hội không phải bọn họ không kiếm được, mà là không quá chú trọng mặt này. Ba người đều không đáp được, thành ra Trảm Lâu Lan lại thoát khỏi thế lép vế. Dự tính ban đầu khi gã lập chiến đội quả thực chẳng biết trời cao đất dày là gì, cứ thế mà nhằm thẳng quán quân, các công hội lớn bị gã to gan coi thành kẻ thù giả tưởng, còn chuẩn bị đâu ra đấy.
“Đại thần chờ chút tui gửi cho ông.” Trảm Lâu Lan vừa nói vừa lên QQ pm Diệp Tu, thoáng chốc đã gửi tài liệu sang, Diệp Tu nhận được nhìn qua, là thông tin về đoàn tinh anh của tất cả công hội câu lạc bộ, không chỉ là nghề nghiệp, còn có cả họ tên nhân vật.
“Tạm thời là thế.” Trảm Lâu Lan nói, không chắc 100% cũng là suy xét đến việc thành viên của đoàn đội không phải luôn cố định.
“Ừ, để tui xem nào.” Diệp Tu vừa tiếp tục để Ngộ Đạo Quân chạy nhanh, vừa nhìn lướt văn bản Trảm Lâu Lan gửi. Trảm Lâu Lan thu thập thông tin khá có tâm, nhiều đoàn tinh anh còn bị gã dòm ra trang bị. Có điều theo Diệp Tu thấy, trong một trận chiến đoàn đội quy mô lớn, tình báo moi đến cả chi tiết nhỏ như vậy là hơi thừa thãi, biết được cách phối hợp nghề nghiệp của đối phương là đủ rồi.
“Bây giờ trong ba nhà thì bên nào có nhân số đến nơi nhiều hơn?” Diệp Tu hỏi.
“Mưu Đồ Bá Đạo.” Vũ Tận Tri nói.
“Mưu Đồ Bá Đạo chắc sẽ tranh giết trước, chúng ta phải nhanh lên.” Diệp Tu phán đoán.
Không ai nghi ngờ, bốn hội trưởng lập tức bắt đầu thúc giục mọi người tăng tốc độ lên nhanh nhất. Chạy nhanh phải tiêu hao sức bền, không có nhân vật nào có thể chạy nhanh suốt một thời gian dài, cần phối hợp việc dùng thuốc hồi sức bền và thay đổi cách di chuyển để điều khiển tiết tấu. Vì thế khoảng cách giữa các nhân vật dần dần hình thành. Bọn Diệp Tu đương nhiên là chạy trước nhất. Diệp Tu chuyển góc nhìn, phát hiện Tay Nhỏ Lạnh Giá hóa ra cũng đuổi kịp.
“Không tệ à nha.” Diệp Tu tán thưởng.
“Trong tài liệu anh đưa có ghi, tôi nghĩ mình sẽ dùng đến nó nhanh thôi, nên trước giờ vẫn luôn luyện tập.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp bâng quơ.
Sở trường của Tay Nhỏ Lạnh Giá là quan sát và phán đoán tình hình, thao tác thì lại hoàn toàn không đáng nhắc tới. Chẳng qua nhờ tiếp xúc với trò chơi khá lâu, nên thao tác vẫn khá hơn người mới chơi như Muội Quang. Nên Diệp Tu cũng gửi Tay Nhỏ Lạnh Giá bản kế hoạch huấn luyện từng đưa cho Muội Quang trước đây. Thao tác của hai người còn chưa đủ tiêu chuẩn, con đường phải đi còn dài hơn cả Đường Nhu và Bánh Bao, khởi đầu của huấn luyện cũng khác.
Phương án huấn luyện Diệp Tu cho Tay Nhỏ Lạnh Giá có vẻ cơ bản, nhưng đồng thời cũng khá toàn diện. Như cách điều khiển tiết tấu và nâng cao hiệu quả việc sử dụng sức bền khi di chuyển là nội dung rất cơ bản, là một phần trong gói huấn luyện Diệp Tu cho cậu ta. Song Tay Nhỏ Lạnh Giá lại coi nó như trọng điểm luyện tập đầu tiên trong khi Diệp Tu chưa gợi ý gì, điều này cũng thể hiện sự tinh tế và sáng suốt của cậu ta. Hiển nhiên, cậu cho rằng việc đảm bảo tốc độ di chuyển trước sẽ giúp mình và những người trong đoàn ở cạnh nhau, sau đó mới tính tiếp đến chuyện phối hợp và những thứ khác. Cậu là một mục sư, chơi đánh lẻ tách khỏi đoàn đội thì chẳng khác gì vô dụng.
Mà hiện tại, Diệp Tu không biết cậu tăng cường luyện tập thế nào, cũng không biết cậu mất bao lâu mới nắm vững, tóm lại cậu hoàn toàn có thể đuổi kịp tốc độ di chuyển của bọn Diệp Tu, có thể hòa làm một với họ.
“Chuẩn, làm một mục sư, tính cơ động là cực kì quan trọng. Duy trì tính cơ động, phạm vi cậu khống chế sẽ càng lớn. Mục sư linh hoạt thì đoàn đội mới hoạt động linh hoạt được. Một mục sư đạt chuẩn sẽ không cần đội viên bỏ công tìm hắn, hắn sẽ luôn xuất hiện ở nơi nên xuất hiện nhất.” Diệp Tu thuận tiện dạy bảo một hồi.
“Bá Đồ ra tay rồi.” Vũ Tận Tri chợt nói.
Gã cũng nằm trong tốp dẫn đầu, dù sao gã cũng là một hội trưởng, hơn nữa trên thực tế, người chơi Thần Chi Lĩnh Vực đều để ý mấy thứ cơ bản này, chỉ có trình độ nắm giữ là khác biệt thôi.
“Quả nhiên.” Diệp Tu không ngạc nhiên, “Hai nhà kia có hành động gì?”
“Xông vào đánh luôn.” Vũ Tận Tri nói.
“Ba nhà hỗn chiến?” Diệp Tu hỏi.
“Thoạt nhìn là vậy.” Vũ Tận Tri cũng không ở hiện trường, chỉ nhận tin ở hiện trường gửi đến.
“Tranh thủ thời gian.” Diệp Tu cũng không nói gì khác, bây giờ còn chưa có mặt ở đó, nói gì cũng bằng không.
Đấu trường Dorak, xung quanh Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius, công hội ba nhà đã đang đánh nhau ầm ầm.
Mưu Đồ Bá Đạo ra tay trước, người của họ đến nhanh nhất, vì thế cũng chiếm nhiều nhất, hơn nữa với thực lực nhỉnh hơn, họ vốn không coi Yên Vũ Lâu và Hô Khiếu Sơn Trang ra gì. Hội trưởng Tưởng Du vừa ra lệnh, đoàn tinh anh liền xáp lá cà, bắt đầu tranh giết ngay và luôn. Mưu Đồ Bá Đạo không để ý hai nhà có ra tay hay không. Đám kia vừa có biến thì đã bị bọn họ úp sọt ngay. Với Mưu Đồ Bá Đạo, vừa giết BOSS vừa đỡ hai nhà này chỉ là chuyện nhỏ.
Mưu Đồ Bá Đạo quả thật có thực lực làm thế. Cái danh ba công hội lớn không phải phong cho có, từ số lượng người chơi, dự trữ của kho hàng công hội, vật liệu hiếm được tích luỹ hay sức chiến đấu của đoàn tinh anh, họ đều đứng hàng top. Bởi mấy thứ này vốn bổ trợ và chuyển động qua lại lẫn nhau. Đoàn tinh anh không có sức chiến đấu mạnh mẽ sao có thể cướp được nhiều vật liệu hiếm như vậy? Không có số lượng người chơi khổng lồ cũng không tích trữ nổi kho hàng khổng lồ như thế.
Tưởng Du phát hiệu lệnh xong, pháp sư nguyên tố Du Phong Điện của gã cũng xông vào đoàn chiến, tự mình ra tay cổ vũ sĩ khí. Pháp thuật ném ra liên tiếp, chuyên nhắm vào nguyên tố pháp sư bên Yên Vũ Lâu.
Nhân vật át chủ bài của chiến đội Yên Vũ chính là pháp sư nguyên tố, chịu ảnh hưởng này, người chơi pháp sư nguyên tố của công hội họ chiếm khá đông, trong đoàn tinh anh, pháp sư nguyên tố là công kích chủ lực rất quan trọng.
Nghề nghiệp kiểu pháo chiến như pháp sư, nếu tập trung tấn công sẽ gây sát thương vô cùng đáng sợ. Tưởng Du chính là pháp sư nguyên tố, biết rõ điều này nhưng gã không hề lùi bước, trái lại tự mình dẫn đầu các nghề công kích tầm xa đấu với đoàn pháp sư tinh anh của Yên Vũ.
Pháp sư nguyên tố của Yên Vũ Lâu xuất sắc nhất, nhưng mục sư của Mưu Đồ Bá Đạo lại mạnh nhất.
Hiện tượng người chơi phân bố theo sự ảnh hưởng của tuyển thủ và nhân vật ngôi sao thuộc chiến đội đã trở thành đặc điểm của các công hội lớn, thể hiện rõ rệt ở các đoàn tinh anh.
Có chi viện mạnh mẽ từ nhóm mục sư trình độ cao, Tưởng Du không hề sợ đọ phép với các pháp sư nguyên tố hùng mạnh của Yên Vũ Lâu, mà chiến thuật này của gã cũng cực kỳ chính xác, sau khi song phương giằng co,Yên Vũ Lâu dần đuối trước. Các nhà quyền pháp bên Mưu Đồ Bá Đạo sắc bén không cản nổi cứ như Hàn Văn Thanh mà họ sùng bái, giờ khắc này đều ảo tưởng mình chính là Quyền Hoàng, nhanh chóng phá tan đội hình của Yên Vũ, đám pháp sư nguyên tố chỉ chờ bị làm thịt ngay khi họ lại gần.
Yên Vũ Lâu không chiếm được lợi thế, chỉ huy bèn gấp rút kêu mọi người lùi về sau tránh sóng gió. Hội trưởng Yên Vũ Tỏa Lâu còn chưa đến nơi nữa.
Đánh lùi Yên Vũ Lâu nhanh chóng, Tưởng Du rất sảng khoái. Gã xoay góc nhìn chuẩn bị dạy dỗ tiếp đám Hô Khiếu Sơn Trang, thì ngờ đâu gã nhìn thấy một pháp sư nguyên tố đang đứng trên đỉnh cột đá trong đấu trường, mặc một bộ pháp bào màu xanh đen. Tưởng Du nhận được đó là pháp bào Thanh Vân, trang bị cam cấp 70. Người được mặc trang bị cam cấp 70 hiếm khi là dân đen lắm.
Nhưng người này… Công hội Hô Khiếu Sơn Trang, tên nhân vật là Phân Yên Cảnh.
Dù Hô Khiếu Sơn Trang không nằm trong ba công hội lớn, nhưng đó cũng là một nhà có sức cạnh tranh, có thể tạo dựng quan hệ. Trong công hội có cao thủ nổi danh nào, Tưởng Du đều nhận ra, thế mà gã lại không hề có ấn tượng với tên này. Nhìn tên này đứng tít trên cao, bộ dạng vênh váo tự đắc, Tưởng Du chợt tức giận không rõ lý do. Là hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo, Tưởng Du đã là một thằng đàn ông thành công đứng trên đỉnh trò chơi, bộ mày tưởng mặc một món đồ cam cấp 70, leo lên chỗ cao đứng là có thể hù được anh mày sao?
Không, tuyệt đối không thể.
Tưởng Du đang chuẩn bị hạ lệnh đánh tên khốn huênh hoang kia rơi xuống, thì tên pháp sư kia lại tranh ra tay trước, nhấc tay giơ pháp trượng, đánh một quả cầu lửa về phía nhân vật Du Phong Điện của Tưởng Du đang đứng bên dưới.