Mục lục
Huyền Thoại Trở Về - Diệp Thu (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mì Beta: Kha

Người chơi đến gây rối không ít, nhưng không phải tất cả, trong đó vẫn còn những kẻ lý trí. Như cái tên vừa lên đánh một trận này,dù không thua trắng, bản thân gã cũng không khá hơn ai. Chẳng qua người ta không đến gây sự nên cũng không xấu hổ khi bị bẽ mặt. Không phải cái loại tự cho mình là nhất, thua liền mất sạch mặt mũi, thì có thua đấu trường nhiều hay ít cũng bình thường thôi.

Người nọ thua xong vẫn muốn đấu tiếp, Trần Quả cũng không ý kiến. Hắn chuẩn bị xong, Đường Nhu lại quyết đoán vào trận, vẫn ứng phó toàn lực, không bao lâu hắn ta lại quỳ.

“Lợi hại, quá lợi hại.” Người nọ khen thật lòng, khiến đám người muốn gây sự kia chả thoải mái tẹo nào. Nhưng còn cách nào khác? Người ta vốn không cùng hội với họ, trách được gì chứ? Hơn nữa thằng chả cứ chiến là bại, làm nổi bật sự lợi hại của chiến đội Hưng Hân, đó là điều chẳng ai mong muốn. Cả đám chỉ hi vọng chiến đội Hưng Hân yếu như sên, yếu đến mức đứa nhóc ba tuổi lấy chân đạp bừa bàn phím cũng có thể đánh bại. Chuyện này tất nhiên không thể xảy ra, nhưng đó quả thật là khát khao bây giờ của họ.

“Thằng cha này không phải người phe chúng đó chứ?” Suy nghĩ của con người không giới hạn, nghĩ ngay đến thuyết âm mưu. Thế mà cũng có đứa ủng hộ, gật gù bảo: “Chuẩn mẹ nó rồi.”

Trong khi cả bọn bàn tán, Trần Quả lại hỏi: “Còn ai không? Còn ai không? Sao thế, ban ngày tui thấy tích cực lắm mà?”

Trần Quả thắc mắc hỏi, nhưng ai cũng nhận ra sự chế nhạo và giễu cợt bên trong, kèm theo gương mặt đơn thuần không hợp tuổi thật của chị chủ Trần, lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.

“Chiến đội cô em có bao nhiêu người? Cứ solo mãi là ý gì? Đấu được lôi đài hay đoàn đội không?” Có người đột nhiên hỏi. Ông bạn này xoắn não một hồi mới chợt nghĩ ra chiến đội Hưng Hân không phải chỉ mời một cao thủ bảo kê hù dọa đấy chứ? Nếu vậy, chẳng phải chỉ cần một trận lôi đài hoặc đoàn đội là có thể vạch mặt đối phương rồi sao?

Hắn vừa dứt lời, không ít người lập tức hiểu ý. Cả đám nhanh chóng phấn khởi, có người không chờ Trần Quả trả lời đã hùa theo: “Đúng vậy, có đấu lôi đài hay đoàn đội không? Nhiều người mới vui chứ.”

“Được thôi.” Trần Quả mỉm cười.

Cả bọn nghe xong, tim chợt đập mạnh. Hỏng bét, xem ra người ta có tài thật, không phải cáo mượn oai hùm.

“Đấu lôi đài hay đoàn đội, mọi người cứ chọn đi há.” Trần Quả nói.

Nói đến mức này rồi bắt buộc phải lên thôi. Cả bọn lại bắt đầu đưa mắt nhìn nhau. Mọi người cùng tề tụ ở tiệm net này vì một nguyên, đa số không quen biết nhau, nên trình độ Vinh Quang của người khác thế nào cũng không rõ lắm, giờ muốn lập đội cũng không biết chọn ai. Đang trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người xưng phong: “Để tao lên.”

“Thêm tao nữa.”

“Tao nữa nè.”



Có người mở đầu, lập tức có người hăng hái nối gót. Trong giây lát đã có ba người chủ động ra trận, nhân số đấu lôi đài cuối cùng cũng đủ.

“Ba người, đấu lôi đài?” Trần Quả nói, gửi tin trong máy, phòng đấu trường nhanh chóng đổi sang hình thức lôi đài, sau Hàn Yên Nhu lại xuất hiện hai người, lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn và thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận.

Vừa nhìn thế trận của đối phương, nhiều người lập tức thấy không ổn.

Hàn Yên Nhu xếp đầu tiên. Trình độ của cô thừa sức diệt gọn hai người. Đánh trận thứ ba với trạng thái gần như đầy HP, một chọi ba chẳng có vấn đề gì. Hàn Yên Nhu quá pro, nếu đấu lôi đài không qua được cửa của cô, thực lực người phía sau không thể vạch trần được. Cũng không biết ba người lên lượt này thế nào, chắc mạnh hơn hai người lúc trước, có thể đánh bại Hàn Yên Nhu nhỉ?

Bất giác, chuyện mọi người quan tâm không phải đấu lôi đài có thể thắng hay không, mà là ba người có thể đánh bại Hàn Yên Nhu trong trận đầu tiên hay không.

Nào ngờ dự đoán của cả bọn lại trở thành sự thật. Ba người chơi ra trận bị Hàn Yên Nhu hạ đo ván liên tục. Trình độ của cả ba quả thật nhỉnh hơn hai người trước đó, nhưng cả lũ xếp hàng ra trận cũng chỉ có thể kéo nửa cây máu của Hàn Yên Nhu. Cứ thế này, thử tính theo kiểu thiếu logic thì Hàn Yên Nhu một chọi sáu cũng không thành vấn đề.

Một chọi ba cũng làm được rồi, dù không tin thì Hàn Yên Nhu vẫn là cao thủ. Với người chơi bình thường, một chọi ba còn thừa nửa cây máu thường chỉ là chuyện xảy ra khi lão làng đánh gà mờ. Trình độ cô nàng rõ ràng hơn hẳn bọn họ. Quả nhiên, tiệm net Hưng Hân có chuẩn bị trước mới dám làm trò con bò, thế mà cả bọn cứ thách thức như vậy, quá ngây thơ rồi.

Trần Quả hỏi tiếp có ai muốn đấu đoàn đội không, một lúc sau vẫn không ai lên tiếng. Cuối cùng có người nói toẹt ra mình có thể đổi người, không đấu với Hàn Yên Nhu nữa không.

Sau khi người nọ được Trần Quả thoải mái phê chuẩn và chết dưới gạch của tên lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn kia, mọi người rốt cuộc cũng tin rằng: Trình bọn họ đọ không nổi Hưng Hân, người ta có chuẩn bị thì làm sao dễ dàng bị đo ván được.

Tối hôm đó cũng chỉ còn những người không thuộc phe quấy rối đứng ra so đấu thử, sau cùng đều hậm hực khen ngợi Hưng Hân lợi hại. Những kẻ ném gạch không nói một lời, tất cả những câu mỉa mai trước đó cũng biến mất tăm.

Trần Quả nhìn có vẻ yên tĩnh rồi, hỏi liên tiếp ba tiếng “Còn ai không?”, thấy không có phản ứng mới sai người thu màn chiếu, sau đó thông báo với mọi người: “Hoan nghênh ngày mai quay lại.”

Hội gây rối bực bội, không có cao thủ, ngày mai quay lại có ích gì?

Tối đó cả lũ cụt hứng quay về. Bọn họ gần như rời đi cùng lúc, không làm mất mặt người ta được còn ở lại làm gì? Bọn họ cũng không phải đến vì tham mấy thứ miễn phí, căm ghét tiệm net Hưng Hân còn không hết ấy chứ.

Ra khỏi tiệm net, một lũ người lập tức bắt đầu quang quác mắng chửi. Nhưng cho dù chửi rủa thế nào cũng phải thừa nhận tiệm net Hưng Hân tìm được chỗ dựa không tầm thường, hạng quèn như họ không xử lý nổi. Nhất thời, mọi người lại bàn nhau về cao thủ mình biết, chém gió không biên giới ai kia ai kia mình quen lợi hại cỡ nào, một ngón tay cũng có thể hạ tám Hàn Yên Nhu vân vân.



Bố thằng nào quan tâm mấy đứa chém gió, nếu nghiêm túc thật thì còn biết đường xem xét thử có phải cao thủ đánh bại được Hưng Hân không. Kiểu mặt dày vô sỉ láo toét như này thật ngứa mắt ếu chịu được.

Sau cùng, mấy người chơi thoạt nhìn chín chắn và đáng tin đều để lại phương thức liên lạc, chuẩn bị kéo cao thủ mình quen đến làm bẽ mặt Hưng Hân.

Ngày hôm sau tiệm net Hưng Hân vẫn náo nhiệt như trước, hôm qua mới đánh lui một đám, hôm nay lại có thêm hội khác đến gây rối. Chuyện lặp lại như ngày đầu tiên, sáng sớm đã có không ít người châm chọc chiến đội của tiệm net Hưng Hân. Trần Quả vẫn bình tĩnh, bảo rằng buổi tối có thể so tài thử.

Chờ đến buổi tối, đám người hí hửng chuẩn bị xem Hưng Hân bẽ mặt đều bị phản damage, uể oải ra về. Sau khi rời khỏi còn hùa nhau nói xấu, cùng nghĩ xem mình có quen cao thủ nào có thể diệt gọn đám kia chỉ bằng một ngón tay không.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư…

Đa số đều hổ báo xông vào, ủ ê đi ra. Đến ngày thứ năm, chuyện về tiệm net Hưng Hân được lan truyền trên mạng, gây sự chú ý lớn. Một nhóm người ở ngay đối diện câu lạc bộ Gia Thế dám lập chiến đội chuẩn bị khiêu chiến giới chuyên nghiệp, chuyện nghe hấp dẫn vô cùng

Chẳng qua ngay từ đầu, đến cả người truyền tin lên mạng cũng xem đây là trò đùa, ai nấy đều cười nhạo tiệm net ất ơ chơi liều này. Tuyên truyền bằng cách ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ không biết đắc tội lượng lớn fan Vinh Quang sẽ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình? Hay chúng cho rằng có danh tiếng rồi sẽ ăn nên làm ra, tiếng thơm hay tiếng thối cũng đách thèm quan tâm?

Mọi người vừa cười nhạo vừa trông ngóng Hưng Hân bị bẽ mặt.


Kết quả một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày trôi qua. Ngày thứ năm, dần có nhiều người không chịu nổi nữa: Hưng Hân có tài thật ư? Thậm chí có người theo thuyết âm mưu, cho rằng chiến đội Gia Thế đang bày trò tạo scandal. Dù sao độ thu hút của Gia Thế chắc chắn sẽ bị giảm mạnh sau khi tham gia vòng khiêu chiến. Tự mình PR kiểu này cũng là một cách hay.


Trên mạng còn đang bàn tán xôn xao, tối ngày thứ năm rốt cục cũng xuất hiện vài anh tài. Những tên này đều là cao thủ mà đám người thất bại hôm trước khó khăn lắm mới mời được.


Lại nói, người giới này dễ gặp mặt nhau. Khách của ba ngày đầu đều là người chơi thường, không quen biết nhau, nhưng ôm cùng mục đích đi tìm cao thủ, hẹn tới hẹn lui rốt cuộc cũng tề tụ hết lại. Trong số đó cũng có vài cao thủ theo dõi trước trên mạng, được người mời thì tự cảm thấy mình nên ra mặt bình ổn.


Anh nghĩ, tôi nghĩ, gặp nhau rồi thì chúng ta cùng nghĩ. Đắn đo suy tư mãi, hơn bảy giờ tối ngày thứ năm, tiệm net Hưng Hân liền quy tụ tám cao thủ trong truyền thuyết, nếu đấu đoàn đội còn dư hẳn hai người.


Tuy không bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, tám người vẫn là những nhân vật tiếng tăm trong Vinh Quang, báo ID xong lại tự tán thán lẫn nhau. Lúc này, những kẻ mời những người này còn đang bận làm ôsin, quên tiệt mấy ngày trước mình đã ủ rủ thế nào khi rời khỏi Hưng Hân. Mãi đến khi nhìn thấy Trần Quả, mới có người bỗng trở nên vênh váo khiêu chiến lần nữa ngay.


Tám cao thủ cũng được người ta giới thiệu đây là chủ tiệm net Hưng Hân. Cả đám bất chợt mắt sáng rỡ, gái đẹp kìa bây ơi!


Ngay lập tức, một kẻ trong cả đám lao đến chỗ tên ôsin vừa đi tìm Trần Quả nhanh như điện. Tên ôsin nọ thấy vậy đành phải giới thiệu trước: “Ảnh là Anh Lãng Tử của tiệm net Phi Vân, chắc chị chủ cũng biết chứ nhở?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK