Cấp 27, kiếm khách.
Không ít người tìm kiếm tên Lưu Mộc xong, khí thế hung hãn lập tức bốc hơi, tất cả đồng lòng quay đầu trở lại, người chơi nào phản ứng chậm còn được đồng bọn tốt bụng nhắc nhở: “Không cần để ý đồ rác rưởi này, nhanh đuổi Quân Mạc Tiếu, đừng để hắn thoát.”
Đồ rác rưởi!!
Hoàng Thiếu Thiên thình lình nghe được mấy chữ đó, thoạt nhìn đúng là chỉ mình. Mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp với mấy lời rác rưởi đều có sức đề kháng cơ bản. Đối với thứ này thật ra ít ai thực sự bị khiêu khích. Hoàng Thiếu Thiên cũng vậy. Nhưng mỗi người sẽ có một cách phản ứng khác nhau, có người bình tĩnh cho qua, có người sẽ kịch liệt đáp trả. Với tư cách là dũng sĩ mạnh nhất trên mặt trận lời rác rưởi của Liên minh, người đàn ông có thể khiến Liên minh vì mình mà sửa đổi quy tắc, Hoàng Thiếu Thiên không thể nghi ngờ chính là loại thứ hai.
“Đù má!” Trong rừng cây hình như truyền lại tiếng ai vừa chửi.
“Thằng vừa nào nói “đồ rác rưởi” đứng lại cho tao, để tao dạy mày đồ rác rưởi là viết như thế nào.” Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên vậy mà quay đầu lại đuổi theo.
“Thằng nào thằng nào thằng nào? Chạy cái gì, một lũ cấp 33 sợ một kiếm khách 27 nhỏ nhoi? Nếu tao là đồ rác rưởi, tụi mày không phải là rác rưởi cũng không bằng? Rác rưởi cũng không bằng thì là thứ gì đây, là rác không thể tái chế, hoàn toàn không có giá trị, là phế vật! Chính xác, đúng là tụi đang chạy chúng mày đó! 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 14 tên rác rưởi, chạy thật ngay hàng thẳng lối ha! Xếp hàng bán cho ve chai sao? Nhưng tụi mày quên tụi mày bán ve chai cũng không ai thu hả? Nếu biết nhục thì đào mộ tự chôn đi! Đừng làm ô nhiễm môi trường nữa, mỗi giây tụi mày còn sống trên đời. . .”
“Mày câm miệng!!” Rốt cuộc có một người chơi chạy ra khỏi đội hình, là một kiếm khách giống Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng thật ra lúc này người muốn nhảy ra không chỉ có gã, gã chỉ nhanh chân hơn mấy kẻ khác, gã vừa lao ra vừa rít khiến Hoàng Thiếu Thiên khựng lại một chút. Một giây im lặng hiếm hoi giúp đám đông đang tăng xông tạm bình tĩnh lại.
“Hừ? Hồi nãy là mày sao? Rất tốt, cũng là một kiếm khách, cơ mà kiếm khách của mày và kiếm khách của người ta hình như không giống nhau lắm, nhìn bộ dạng gấp gáp xông lên chịu chết này này, chẳng lẽ mày chính là kẻ mà truyền thuyết vẫn gọi là. . .” Chỗ này chơi chữ dùng đồng âm nên nói chuyện có chút không hay, Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng chỉnh định dạng font, sau lời này trên đầu lập tức hiện lên một cái bóng thoại cực bự, hai chữ dùng size 25 – max fontsize của Vinh Quang, còn in đậm thật là đậm: “TIỆN KHÁCH”.
“TIỆN KHÁCH”
“TIỆN KHÁCH”
“TIỆN KHÁCH”
“TIỆN KHÁCH”
. . . .
Hai tay Hoàng Thiếu Thiên bao nhanh, chỉ một chốc sau, một đống bong bóng thoại “tiện khách” với cỡ chữ bự nhất bay đầy trời. Kiếm khách cấp 33 giận điên người, không nói hai lời lập tức rút kiếm ra chém tới.
Lời rác rưởi chính là như vậy, cơ bản đều là chọc ngoáy, móc xỉa, thậm chí công kích cá nhân. Với cao thủ lời rác rưởi Hoàng Thiếu Thiên, mấy cái này chẳng cần chuẩn bị, không cần cảm xúc, thậm chí với hòn đá ven đường hắn cũng có thể mở miệng mắng không ngừng.
Cũng không phải do mang thù hằn gì nhau, đây chỉ là một loại thói quen lúc đánh nhau của hắn. Trong trận đấu chính thức, hắn chỉ có thể thể hiện bằng việc đánh chữ, nhưng bây giờ trong game, dùng giọng thật nên mức độ công phá càng thêm mạnh. Hơn nữa người chơi tầm thường làm sao chịu thấu sức công phá cấp độ cao của loại lời rác rưởi này. Không nói chất lượng ra sao, quan trọng ở chỗ đã bật ra là liên thanh không dứt.
Dùng thuật ngữ game để nói, lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên không phải đại chiêu, sát thương tức thời không cao, nhưng là liên chiêu, nước sông cuồn cuộn, chảy liên miên không nghỉ. Khiến người ta sinh ra một loại xúc động muốn giết hắn, để cho hắn câm ngay lập tức.
Phần lời rác rưởi sau công kích chủ yếu nhằm vào tên kiếm khách này, mấy người chơi khác không bị điểm danh tâm trạng tốt hơn hẳn, không còn kích động nữa. Nhìn kiếm khách phóng vọt về sau, cả đám rất nhanh đã tỉnh táo lại.