Trong lúc đó, Hô Khiếu Sơn Trang nhìn pháp sư chiến đấu bị Tróc Vân Thủ kéo ngược về mà như được gợi ý. Đồng đội được miễn trừ thương tổn, không thể dùng kỹ năng kéo người về, thế nên pháp sư chiến đấu kia chắc chắn bị đá khỏi đội tạm thời. Nghĩ như vậy, Mã Đạp Tây Phong một mặt hô hào khí công sư trong đoàn gấp rút cứu người, một mặt đá Triệu Vũ Triết ra khỏi đoàn đội.
Còn Phân Yên Cảnh lúc này đã bị Tróc Vân Thủ kéo roẹt về bên này, không đợi hắn hạ cánh, Ngọn Lửa Thần Thánh đã bu lên người.
Dịch Chuyển Tức Thời giờ chỉ còn là điều xa vời, lúc phép thuật bị phong ấn, nhân vật nào cũng chỉ còn là những gã vũ phu động tay động chân. Pháp sư nguyên tố lại là những nhân vật truy cầu tốc độ làm phép chứ không phải đánh đấm. Nếu bảo họ giơ pháp trượng múa vài bài quyền, tuy chưa đến mức slow motion, nhưng chắc chắn sẽ khiến đám cận chiến không nhịn nổi. Dù nghề cận chiến có dùng những món vũ khí chậm như trọng kiếm hay chiến mâu, họ cũng sẽ bù thuộc tính “tốc độ tấn công” ở những trang bị khác, quả thực chẳng mấy ai có thể chậm được như pháp sư nguyên tố.
Triệu Vũ Triết có là tuyển thủ chuyên nghiệp, tự tin vào kỹ thuật của mình thế nào, thân là pháp sư nguyên tố cũng sẽ phòng sẵn mấy chiêu đối phó trường hợp bị người áp sát. Ngay khoảnh khắc bị Tróc Vân Thủ bắt lấy và dính Ngọn Lửa Thần Thánh, hắn dứt khoát đổi luôn vũ khí. Pháp trượng chậm nhất được thay bằng gậy phép nhanh nhất, tốc độ tăng lên đáng kể. Sau đó hắn đẩy chuột, Phân Yên Cảnh té oạch đầy ngoạn mục, cuối cùng giẫy đành đạch trên đất.
Tiếp đấy là câu hỏi đầy kinh ngạc của Ngộ Đạo Quân ở phía trước: “Tân binh xuất sắc nhất thật à? Lạc Hoa Chưởng cũng là kỹ năng đó, chú em không biết tác dụng của Ngọn Lửa Thần Thánh à?”
Triệu Vũ Triết ngồi trước máy tính đỏ bừng mặt.
Ngay lúc này, não hắn cũng đã xoắn lại thành đống rồi. Khi bị áp sát, hắn vì gấp rút muốn thoát thân nên thay đổi vũ khí, thao tác Lạc Hoa Chưởng, định bụng hất văng mấy đứa ở trước mặt rồi tính tiếp. Nên quên béng luôn tác dụng của cái kỹ năng Ngọn Lửa Thần Thánh kia.
Khác với chiêu Phong Ấn Ma Pháp chỉ phong ấn được các kỹ năng pháp thuật của pháp sư nguyên tố. Skill này không có tác dụng với kỹ năng vật lý của pháp sư chiến đấu. Còn Ngọn Lửa Thần Thánh có thể phong ấn tất cả kỹ năng,.
Triệu Vũ Triết không hề nhầm lẫn hai chiêu, màn chơi dại vừa rồi chỉ do não tạm ngừng hoạt động mà thôi. Chiêu Lạc Hoa Chưởng tiếp đó tất nhiên không chưởng ra được, nhân vật chỉ có thể giật giật như bị kinh phong, càng phát hờn hơn là cảnh này còn bị cái tên trước mặt chứng kiến hết…
Phân Yên Cảnh cạp đất trong tiếng cười vang.
Nhờ sai lầm trọng đại trước đó, Triệu Vũ Triết quê đến mức mất tập trung. Pháp sư chiến đấu của Hàn Yên Nhu đã nhân cơ hội dùng Viên Vũ Côn quất Phân Yên Cảnh nằm bẹp dưới đất, đám người chơi cũng thừa dịp chen chân nhào lên, cảnh tượng trông nhộn nhịp vô cùng. Mà Triệu Vũ Triết cũng nhận được tin Mã Đạp Tây Phong đá hắn khỏi đội từ hệ thống, hắn cũng đoán được ý gã, không hề hiểu lầm gì. Nhưng ngay khi hắn chuyển góc nhìn, xung quanh Phân Yên Cảnh chỉ toàn người với người, Tróc Vân Thủ cũng không phải Cách Sơn Đả Ngưu, sao có thể xuyên qua biển người chộp được hắn chứ?
Triệu Vũ Triết muốn giẫy giụa lần cuối, gậy phép trong tay vung lên.
Những đòn tấn công bình thường mang tính tự do rất cao, người chơi có thể tự mình điều khiển, cú vung này của Triệu Vũ Triết trông chẳng khác gì chiêu Bá Toái của pháp sư chiến đấu. Tất nhiên nó không thể mạnh mẽ và cương quyết như Bá Toái, nhưng hiệu quả đốn giò vẫn còn đó. Đáng tiếc cú quét ngang của hắn chỉ mới mở màn đã bị chiến mâu cắm xuống đất của pháp sư chiến đấu Đường Nhu chặn cứng.
Pháp sư chiến đấu này chắc chắn không phải kẻ yếu.
Chờ Triệu Vũ Triết ngẫm nghĩ tường tận thì đã quá trễ, hàng họ của đám người chơi đua nhau ập xuống, thoáng chốc diệt gọn hắn. Dưới góc nhìn của linh hồn, Triệu Vũ Triết dường như nhìn thấy lũ ác ôn kia cướp giật trang bị rơi ra từ người hắn. Còn Hô Khiếu Sơn Trang thì sao? Nhóm khí công sư vừa tập trung lên hàng đầu vẫn còn đang lơ ngơ tìm kiếm mục tiêu. Mã Đạp Tây Phong vung tay lên, lính Hô Khiếu Sơn Trang xông lên xáp lá cà, nhưng với Triệu Vũ Triết, người đã chết, chuyện đã hết… Hắn nào còn mặt mũi quay trở về chứ. Có trách thì trách mình quá sơ suất, coi thường chốn game online này.
Triệu Vũ Triết thoát game, nhân vật cũng không thèm hồi sinh.
Đây cũng không phải nhân vật của hắn, là tài sản của công hội, dùng xong vẫn phải trả cho Mã Đạp Tây Phong. Hắn định tranh thủ ngày nghỉ đại náo game online, kết quả vừa xuất quân đã thất bại thảm hại, tạch những hai lần… Trong ngần ấy người chơi của Hô Khiếu Sơn Trang, có ai chết hai lần không?
Triệu Vũ Triết không còn muốn thể hiện gì trong game nữa, đứng chung với những người chơi này chỉ làm hắn thêm ê chề, ngay cả trả thẻ tài khoản thế nào hắn còn thấy bối rối nữa đây. Rồi người bên văn phòng công hội sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào? Triệu Vũ Triết ngồi ngẩn ngơ trước máy tính.
Người Hô Khiếu Sơn Trang nổi điên nhào hết lên, Diệp Tu vội vàng gửi lệnh trong đội: “Tản ra trước đã, chờ xem bọn chúng có bỏ đi hay không?”
Trước đó, Nghĩa Trảm Thiên Hạ lùi xuống phòng thủ tạo nên một khoảng cách nhất định, giờ đối mặt Hô Khiếu Sơn Trang bất chợt xông lên, cuối cùng họ cũng có thể giả vờ đánh mấy cái rồi giải tán như ba công hội còn lại.
Người Hô Khiếu Sơn Trang vừa xông lên đã thấy thi thể của Phân Yên Cảnh nằm thẳng cẳng. Đám fan trung thành thấy cảnh này tức hộc máu, riêng Mã Đạp Tây Phong là lập tức liếc sang danh sách bạn tốt, ầy, đồng chí Tiểu Triệt out game rồi, chắc thằng nhỏ shock lắm đây.
Mà sự tức giận của đám thành viên đoàn tinh anh cũng không nằm trong phạm vi khống chế của Mã Đạp Tây Phong nữa, đây không phải vì lợi ích, mà là vì tôn nghiêm. Tuyển thủ chiến đội bị làm gỏi, mọi người muốn báo thù.
“Ầy, lỗ nặng rồi…” Mã Đạp Tây Phong thở dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn lũ đàn em tức giận tìm Nghĩa Trảm Thiên Hạ tính sổ, nhưng đúng lúc này, gã cũng phát hiện ba công hội Việt Vân, Chiêu Hoa và Hạ Vũ đang manh động.
Thế đếu nào?
Ban đầu, ba công hội phối hợp nhường nhịn vì cứ tưởng Hô Khiếu Sơn Trang chuẩn bị rút quân, nào ngờ cái đám này quyết không chịu thua, bảo quân đồng minh như họ sao có thể bỏ qua được?
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống, người chơi của ba công hội đồng loạt ra tay…
Hơn một tiếng trôi qua, Triệu Vũ Triết còn đang chết lặng. Trong giới chuyên nghiệp này, hắn không quá oai phong, nhưng cũng chưa từng ê chề đến vậy. Vì cớ gì vào game lại ăn hành ngập mặt?
Còn đang ngơ ngác, tiếng gõ cửa chợt vang lên, Triệu Vũ Triết giật mình nghe ngóng, đúng là cửa phòng mình.
Vào ngày nghỉ, câu lạc bộ cũng cho phép tuyển thủ nghỉ lại trong ký túc xá, song đa số đều lựa chọn rời đi, về nhà hoặc du lịch. Ngay cả muốn chơi Vinh Quang cũng không cần phải chết dí ở đây. Bên Hô Khiếu, ngoài Triệu Vũ Triết, thì không còn tuyển thủ nào khác, người có thể gõ cửa phòng mình bây giờ…
Triệu Vũ Triết đứng dậy mở cửa, quả nhiên nhìn thấy hội trưởng Mã Đạp Tây Phong. Thoáng chốc, hắn không biết nên nói gì.
Mã Đạp Tây Phong vẫn kiên trì gõ cửa. Triệu Vũ Triết không những out game, mà còn không lên mạng, Mã Đạp Tây Phong có thể hiểu tâm trạng lúc này của hắn. Chính vì vậy gã buộc phải tới đây. Tuy bộ phận công hội của họ không cần chịu trách nhiệm về tâm lý của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng Mã Đạp Tây Phong chính là fan cuồng của Hô Khiếu. Tân binh xuất sắc nhất đội chịu đả kích, gã cảm thấy mình cần có trách nhiệm đứng ra an ủi, hơn nữa gã còn biết ở đây chỉ còn một mình Triệu Vũ Triết thôi.
Cửa vừa mở, Triệu Vũ Triết quả nhiên trông cực kỳ suy sụp, khác xa vẻ hớn hở khi tới lấy thẻ tài khoản ban sáng.
“À… Anh thấy cậu logout mãi không onl lại, nên tới đây xem thử.” Mã Đạp Tây Phong nói.
“Tình hình sao rồi?” Triệu Vũ Triết hỏi.
“Thương vong vô số.” Mã Đạp Tây Phong ăn ngay nói thật. Triệu Vũ Triết hy sinh, bốn công hợp hợp thể, Hô Khiếu Sơn Trang đỡ bằng niềm tin. Huống chi lúc ấy có quá nhiều người mất bình tĩnh. Cuối cùng Hô Khiếu Sơn Trang rủ nhau chết chùm, Mã Đạp Tây Phong đáp “thương vong vô số” cũng chỉ là nói giảm nói tránh rồi đó.
Triệu Vũ Triết cũng không hỏi kỹ, chỉ bất chợt ngẩn người thêm một hồi, thậm chí quên mất mời Mã Đạp Tây Phong vào phòng.
“E hèm…” Mã Đạp Tây Phong buộc phải ho mấy tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngập này: “Có gì đâu, chuyện thường trong game ấy mà.”
“Huống chi bốn công hội kia còn chơi hợp thể, thêm sự góp tay của lão cao thủ yêu quái như Diệp Thu nữa. Đừng nói chỉ mình Hô Khiếu Sơn Trang, ba công hội khác rơi vào tình thế ấy cũng sẽ như vậy thôi.” Mã Đạp Tây Phong khuyên nhủ, nhằm giảm bớt nỗi ê chề trong lòng Triệu Vũ Triết. Gã biết rõ, tên tân binh xuất sắc này cứ tưởng mình vào game sẽ làm vua một cõi, nào ngờ hắn ta ôm hận chết hai lần. Lần đầu còn kiếm cớ do lạc loài, lần thứ hai hắn đứng ngay đầu đội ngũ luôn. Chưa kể đến tuyển thủ chuyên nghiệp, đám hội trưởng như Trảm Lâu Lan của Nghĩa Trảm Thiên Hạ hay Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo mà rơi vào hoàn cảnh ấy cũng sẽ mất sạch mặt mũi. Hơn nữa, tuyển thủ chuyên nghiệp còn cao quý hơn hội trưởng nhiều.
“Anh. . . không cần an ủi tôi.” Triệu Vũ triết không ngốc, hắn biết mục đích đến đây của Mã Đạp Tây Phong.
“Ừm…” Mã Đạp Tây Phong cũng không dám nói nhiều, Triệu Vũ Triết quá cao ngạo, gã sợ mình nói một hồi người ta lại nhầm thành thương hại, thế thì phản tác dụng mất.
“Tóm lại. . . cố lên há!” Mã Đạp Tây Phong chỉ có thể an ủi một câu vụng về như thế. Gã có thể xử lý vấn đề mâu thuẫn trong nội bộ công hội một cách dễ dàng, nhưng bảo gã an ủi tâm lý tuyển thủ kiểu này, chính gã cũng luống cuống tay chân.
“Tên lưu manh và pháp sư chiến đấu đi chung với chúng là ai? Tôi thấy hai đứa nó không có tên công hội như Ngộ Đạo Quân của Diệp Thu.” Triệu Vũ Triết dợm hỏi.
“À, hai đứa đó dùng clone đó. Nhân vật gốc của tên lưu manh là Bánh Bao Xâm Lấn, còn của pháp sư chiến đấu kia là Hàn Yên Nhu. Hai người kia đều theo chân Diệp Thu từ khu 10 qua đây.” Mã Đạp Tây Phong cũng chú ý đến hai kẻ này, dòm nghề là kết luận ngay.
“Bánh Bao Xâm Lấn và Hàn Yên Nhu à?” Triệu Vũ Triết thầm nhớ kỹ, đồng thời chỉ tay về phía mặt bàn: “Tôi dùng acc Phân Yên Cảnh kia tiếp thì có sao không?”
“Được chứ, không sao cả.” Mã Đạp Tây Phong vội vàng đáp.