Lưu Hạo cũng là một kẻ đa đoan, thể nào lại không biết Trần Dạ Huy đã bắt đầu bất mãn với mình. Lúc này chợt vỗ vai Trần Dạ Huy cười nói, “Đi nào, tìm chỗ uống mấy chén, anh với cậu từ từ lo liệu.”
Lưu Hạo không muốn mất tên đồng bọn này, Trần Dạ Huy thăm dò xong thái độ của gã, bấy giờ cũng không nói gì thêm, hai người cùng ra ngoài.
Trong game, tin tức Quân Mạc Tiếu muốn lập công hội được bàn tán xôn xao đến mức bất kỳ công hội lớn nào cũng phải ghen ghét. Xôm tụ tới nhường này, không thể nghi ngờ đến khi Quân Mạc Tiếu lập được công hội thật, chẳng mấy chốc sẽ trở thành công hội quy mô nhất khu 10.
Sau khi tin tức lan đi, không ít người chơi đã bắt đầu canh me trang công hội, chờ lúc công hội của Quân Mạc Tiếu lên sàn. Đợi mãi đến khi trời tối, trong danh sách công hội mới thành lập vẫn không xuất hiện tên Quân Mạc Tiếu.
Quy định thành lập công hội của Vinh Quang, đầu tiên do hội trưởng gửi yêu cầu, sau đó thêm 30 người chơi ủng hộ là xong. Sau khi công hội thành lập, người ủng hộ sẽ trở thành thành viên công hội; mà 30 người cũng là số thành viên yêu cầu tối thiểu của mỗi công hội. Nếu công hội nào ít hơn 30 người, sẽ bắt đầu chịu đếm ngược 72 giờ. Sau 72 giờ vẫn chưa thêm đủ số người quy định, công hội tự động giải tán.
Giai đoạn ủng hộ thành lập công hội xem như thời gian dễ dàng gia nhập một công hội nhất. Nhiều người chơi thành lập công hội, thế nào cũng phải nghĩ cách góp đủ 30 người, nhưng danh tiếng Quân Mạc Tiếu vang vọng, đừng nói 30 người, 300 người cũng chẳng thành vấn đề. Điều mọi người lo lắng là sợ không cướp được vé ủng hộ cho công hội của hắn mà thôi. Vì chỉ cần đủ 30 người công hội sẽ tự động được thành lập, vé ủng hộ lúc đó tất nhiên chẳng còn.
Sau đó muốn vào được công hội phải tự mình đi xin, chờ đến khi nhân viên quản lý công hội đồng ý mới được vào. Tuy vậy, vào thời kỳ đầu mới thành lập chưa có danh tiếng gì, đa số đều chú trọng số lượng hơn hết, càng nhiều người tham gia càng tốt. Đến khi phát triển hơn, sau đó lại tiến hành lọc thành viên, chuyển sang coi trọng chất lượng.
Nhưng Quân Mạc Tiếu lập công hội làm sao bình thường như người khác. Hắn có danh tiếng, căn bản không cần số lượng để tạo thế, hoàn toàn có thể đốt cháy giai đoạn chuyển sang sàng lọc chất lượng. Bởi vậy, ba mươi vé ủng hộ càng thêm quý báu.
Chỉ là sau khi Quân Mạc Tiếu phát biểu xong liền lặn mất tăm. Người chơi ở đây nghi ngờ, thắc mắc, kết quả đến giờ cao điểm buổi tối, yêu cầu thành lập công hội của Quân Mạc Tiếu bất thình lình hiện ra giữa danh sách công hội mới thành lập.
Trong nháy mắt!
Chỉ một nháy mắt như vậy. Người chơi phát hiện mình còn chưa kịp loan báo, yêu cầu đã bốc hơi mất dạng. Trong nháy mắt đã có ba mươi người ủng hộ, công hội tự động được thành lập.
Khi tin tức hệ thống thông báo chúc mừng công hội mới thành lập xuất hiện, đông đảo người chơi mới bắt đầu chú ý.
Hưng Hân.
Tên công hội của Quân Mạc Tiếu. Các người chơi vừa thi nhau báo danh xin gia nhập, vừa tò mò không biết tên này có ý nghĩa gì. Tên tuổi không khí phách, đọc nghe cũng chẳng hay ho, khác hẳn những cái tên bá đạo mà đám người chơi thường vắt óc nghĩ ra. Không ai đoán ra ý nghĩa chân chính, cuối cùng chỉ có thể tổng kết rằng đây là sự khác biệt về khí chất giữa cao thủ và quần chúng nhân dân.
Công hội Hưng Hân được chú ý làm Trần Quả vô cùng kích động. Theo suy nghĩ của cô, đây chính là một khởi đầu tốt đẹp. Diệp Tu đang bận rộn xử lý đống yêu cầu xin tham gia, list tên dài dằng dặc khiến Trần Quả cực kỳ vui sướng. Chỉ hận không thể nhấn đồng ý hết, nhưng số lượng thành viên lại bị cấp độ công hội hạn chế. Công hội mới lập tất nhiên chỉ là công hội cấp 1, thành viên tối đa chỉ được 100 người.
Thêm ba mươi người ủng hộ, lúc này chỉ còn bảy mươi thành viên. Diệp Tu khốn khổ bơi trong bể danh sách, tìm kéo mấy người quen vào trước rồi tính sau.
Đường Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn. . . Tất nhiên khỏi bàn. Bạn bè cũ như Điền Thất, Nguyệt Trung Miên khi nghe nói cao thủ đại ca muốn lập công hội, quyết đoán rời khỏi Nguyệt Luân, tích cực sang đây chiếm chỗ. Dù 30 vé ủng hộ không cướp được, nhưng làm bạn bè, họ vẫn còn cửa sau để chui.
Phong Sơ Yên Mộc. . . Khi Diệp Tu kéo acc này vào, Trần Quả giật mình, xong lập tức phản ứng, “Đây có phải Tô Mộc Tranh không?”
“Đúng vậy!” Diệp Tu gật đầu.
“A a a. . .” Trần Quả hận mình không thể sang khu 10 chơi cùng, nghĩ lại Đường Nhu trước giờ đều được đánh phó bản, tán chuyện này nọ với Tô Mộc Tranh mà GATO không thôi.
“Chiến đội tương lai của chúng ta có cô ấy không?” Trần Quả hồi hộp hỏi.
“Cái này phải coi chị chứ, chị là chủ mà!” Diệp Tu cười.
“Mời không nổi đâu. . .” Trần Quả khóc không ra nước mắt, cô làm sao đỡ nổi lương thưởng dành cho tuyển thủ cấp bậc như Tô Mộc Tranh chứ. Điều kiện như mình hiện tại mà tổ chiến đội vào Liên minh đảm bảo bận tối mày tối mặt, không chừng chịu chưa được một năm đã rớt đài. May mà có Diệp Tu bên cạnh, Trần Quả được tiếp thêm không ít niềm tin. Nếu thật chỉ có mình cô, Trần Quả lập tức dự trước được kết cục bi đát.
“Ha ha, cứ từ từ, vẫn còn sớm mà.” Diệp Tu vẫn cười.
Không lẽ đến khi ấy Tô Mộc Tranh sẽ tự mình chuyển sang chiến đội của chúng ta sao? Trần Quả nghĩ miên man. Có Diệp Tu ở đây, Trần Quả cảm thấy khả năng này không hẳn là không thể, nhưng cô không dám chủ động hỏi, chỉ có thể giấu trông đợi vào lòng.
“Xong, thêm hết người quen. . .” Diệp Tu nhìn danh sách thành viên công hội, xong lại kiểm tra một lần, người đi cửa sau đã có mặt trong danh sách cả.
Kênh công hội trở nên huyên náo. Người chơi tụ tập một chỗ tranh thủ làm quen nhau. Mà những người chơi được hưởng vé ủng hộ mà vào công hội, có vài người cấp khá thấp, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Thành viên bình thường của công hội có thể nhìn thấy danh sách xin gia nhập công hội, chỉ không có quyền đồng ý mà thôi. Nhìn hàng dài người chơi cấp cao, mấy tay mơ cấp thấp xoắn ruột chẳng biết mình có thể nào bị đạp ra không.
“Chưa đầy mà, kéo tiếp đi chứ!” Trần Quả thấy Diệp Tu thêm hết người quen xong liền dừng lại, kéo xem danh sách thành viên công hội, khó hiểu nói.
“Đừng gấp! Tụi mình có điều kiện, không cần thêm bậy bạ, để tui nghĩ coi thêm ai thì được.” Diệp Tu nói.
“Cấp cao được rồi!” Trần Quả nói.
“Phải xem tương quan nghề nghiệp chứ. Nếu cả công hội cả trăm đứa toàn mục sư, cũng đâu hay đâu?” Diệp Tu cười.
“Ồ?” Trần Quả bắt đầu hiểu ý Diệp Tu, “Cậu muốn thành viên công hội cũng phân bố nghề nghiệp cân đối kiểu như một chiến đội à?”
“Không đến mức đấy cũng phải ở mức hợp lý, thế mới có lợi chứ.” Diệp Tu nói.