Có điều lúc này Hưng Hân đã bị kẹp giữa ba chiến đội, một tình huống quá bị động. Nếu Diệp Tu là Bá Đồ và cũng nhận ra Yên Vũ với Hoàng Phong định làm gì, chắc chắn sẽ liên thủ với họ giải quyết Hưng Hân ngay và luôn.
Tính sao giờ?
Diệp Tu vừa cấp tốc suy nghĩ vừa xoay góc nhìn quan sát, bỗng phát hiện năm nhân vật Bá Đồ dường như muốn lùi lại khi thấy phía trước có người đánh nhau.
Chả lẽ họ muốn núp lùm rình cơ hội như mình lúc nãy?
Ngây thơ thế? Đã bị Hưng Hân bắt gặp, sao họ có thể yên ổn hôi của? Bá Đồ làm vậy đồng nghĩa với đẩy chính mình rơi vào tình cảnh của Hưng Hân: bánh mì kẹp thịt.
Logic quá đơn giản, Bá Đồ có cả bầy cáo già, lẽ nào lại không hiểu?
Tích tắc đó, một khả năng hiện lên trong đầu Diệp Tu: có khi nào mấy bố này tới giờ vẫn chưa biết luật chơi trong phó bản Sào Huyệt Bách Quỷ?
Không biết luật chơi, Bá Đồ cũng sẽ không biết mỗi đội cần phải làm gì trong phó bản, vì thế vẫn duy trì thái độ hệt như lần đầu gặp Hưng Hân: quan sát trước rồi tính. Không biết luật chơi, họ chẳng có lý do gì để lao vào đánh cả.
Phát hiện ra sự thật, Diệp Tu cảm thấy tiếc quá, tiếc quá xá, á há há há!
Hên xui may rủi là chuyện rất khó nói. Luật chơi trong Sào Huyệt Bách Quỷ rất dễ hiểu nếu bạn nhặt được Mảnh Mật Thất. Hưng Hân, Hô Khiếu, Hoàng Phong hay Yên Vũ liều sống liều chết với nhau là vì họ đều hiểu rõ luật chơi, chứng tỏ bốn nhà đều đã nhặt được một Mảnh Mật Thất. Nhưng Bá Đồ thì… xem ra có kẻ xui xẻo vẫn chưa gặp được boss nhỏ, chưa đánh ra Mảnh Mật Thất nên cũng chưa biết phải chơi thế nào.
“Sao Yên Vũ và Hoàng Phong lại đánh nhau thế nhờ?” Diệp Tu lập tức chớp lấy cơ hội, giả ngu thăm dò Bá Đồ. Đường Nhu, Bánh Bao và Mạc Phàm không có nhiều kinh nghiệm lăn lộn giang hồ như hắn, Diệp Tu vội vàng chat lên kênh đoàn đội nhắc nhở họ, tránh cho lộ tẩy.
“Không rõ.” Bên phía Bá Đồ, Trương Tân Kiệt đáp.
“Chắc chắn phải có lý do gì đặc biệt.” Diệp Tu nói.
“Nói thừa.” Trương Giai Lạc nói.
“Núp trước đã, nhanh lên.” Diệp Tu kêu.
Quả nhiên năm người Bá Đồ lùi lại ngay tắp lự, xem ra họ đã có ý định làm thế từ ban đầu. Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm. Hên không tin được! Hưng Hân đã thành công nhập hội ngây thơ lơ tơ mơ với Bá Đồ, có thể chạy chung luôn. Thế là hai đội mười người cùng nhau phắn cho xa khỏi chiến trường Hoàng Phong vs Yên Vũ và kiếm chỗ núp.
“Đợi tụi nó bem nhau xong, rồi mình…” Diệp Tu đội lên đầu một cái emo zâm đãng.
“Đê tiện!” Trương Giai Lạc nói.
“Bỉ ổi!” Lâm Kính Ngôn nói.
“Mấy ông không muốn?” Diệp Tu hỏi.
Người Bá Đồ câm nín tập thể. Sao không câm nín được, vì họ cũng muốn lắm chứ! Chạy tới chạy lui từ đầu đến giờ vẫn không biết nên làm gì, cuộc chiến giữa Yên Vũ và Hoàng Phong có lẽ sẽ cho họ được đáp án. Lúc này mà lộ diện, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Chờ bên đó đánh xong mình mới tới xem là phương án tốt nhất.
Thế nên Bá Đồ dứt khoát không thèm trả lời câu hỏi của Diệp Tu.
“Sao có vẻ như càng lúc càng đến gần mình, hai đội kia đánh kiểu gì vậy?” Lâm Kính Ngôn lắng tai nghe ngóng.
“Chẳng lẽ phát hiện ra mình rồi?” Diệp Tu vờ vịt nói.
Thật ra hắn biết rõ hai đội kia vẫn chưa. Hoàng Phong và Yên Vũ nhận được pm của Phương Duệ về vị trí núp lùm của Hưng Hân, bèn giả vờ vô tình tiếp cận vị trí đó trong lúc chiến nhau kịch liệt, xong bất ngờ bao vây Hưng Hân. Giờ tiếp cận rồi, bao vây bố ráp cả rồi, nhưng chả thấy bóng dáng Hưng Hân đâu.
Phương Duệ xờ lờ?
Tuy Phương Duệ rất bỉ bựa nhưng hắn chẳng có lý do gì để lừa cho Yên Vũ và Hoàng Phong chụp ếch cả, nên họ vẫn tin rằng Phương Duệ nói thật. Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất: Hưng Hân đã nhận ra ý đồ của họ và trốn mất dạng.
Yên Vũ và Hoàng Phong rơi vào một tình cảnh rất khó chịu. Có chắc là Hưng Hân trốn luôn không, hay tụi nó chỉ né cuộc tập kích của họ thôi? Có khi nào nó biết chắc mình vẫn sẽ tiếp tục đánh nhau nên kiếm chỗ khác núp chờ thời? Chưa nghĩ ra nên làm thế nào, đội trưởng hai nhà không có chỉ thị, các thành viên cũng chỉ đành tiếp tục tát yêu đội bạn. Sau đó họ phát hiện ở vị trí này, Hưng Hân chỉ có một đường chạy duy nhất.
Hai đội tạm thời thông đồng để diệt Hưng Hân, giờ không biết Hưng Hân đang ở đâu, họ cũng không dám yên tâm nhào vào bộp nhau. Nhưng có diễn sâu cũng không ý nghĩa gì nữa nên họ dứt khoát nghỉ luôn, đồng loạt đuổi theo Hưng Hân theo tuyến đường duy nhất ấy.“Ý, hết đánh rồi?”
Tiếng binh bốp chát hự đột nhiên ngưng bặt, Bá Đồ đang ngồi nghe mà ngạc nhiên.
“Đánh xong rồi? Không thể nào!” Trương Giai Lạc nói. Mới đó còn ầm ầm những âm thanh hỗn độn của đủ loại kỹ năng, lượng nhân vật còn sống rõ ràng không ít, chẳng lẽ một trong hai chiến đội focus hốt luôn chiến đội kia chỉ một nốt nhạc? Phi logic!
“Chắc phát hiện ra mình nên chạy qua đây?” Diệp Tu nói.
“Ai trong tụi mình chạy chậm đến mức bị nhìn thấy?” Lâm Kính Ngôn nói. Đến giờ phút này mà Bá Đồ vẫn còn ngu ngơ!
“Hỏi nhảm chi nữa? Giờ sao đây? Núp tiếp hay sao?” Diệp Tu nói.
“Đánh trước đánh sau đều là đánh.” Đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ tỏ thái độ. Tuy Bá Đồ vẫn chưa biết vì sao Yên Vũ và Hoàng Phong bem nhau, nhưng họ đã làm thế có nghĩa là luật chơi bắt buộc. Nếu như sớm muộn cũng phải đánh, lùi bước không phải phong cách của Bá Đồ.
“Nếu vậy mình nhào lên luôn đi, nhân lúc tụi nó chưa hồi máu!” Diệp Tu nói.
Bá Đồ cảm thấy quá đúng, đã quyết định rồi thì phải chớp lấy cơ hội hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn! Mười nhân vật cùng nhau quay đầu về hùng hổ bật ngược.
Hai phe nhanh chóng chạm mặt nhau trong đường hầm. Thấy Hưng Hân và Bá Đồ ào ào lao tới, Hoàng Phong và Yên Vũ trố cả mắt.
“Đệt! Dính bẫy!”
Hai đội hoảng hồn. Rõ ràng mình đang đuổi theo Hưng Hân mà, tự dưng Bá Đồ ở đâu chui ra thế này? Ủa ủa hổng phải 10 vs 5 quá ngon quá nhẹ nhàng hở? Sao giờ mua 1 tặng 1 thành 10 vs 10 rồi, ai mà đỡ kịp?! Đã vậy hai nhà mình còn vừa tát yêu nhau suốt một lúc lâu… Coi như chấp nhận luôn đi, nhưng nhìn đội hình phe kia kìa trời!
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn, Trương Giai Lạc, Trương Tân Kiệt…
Đội hình gì thế này?! Bây giờ khóc có kịp không? Hoàng Phong và Yên Vũ chẳng phải đội yếu trong Liên minh, nhưng so với đội hình này…
Đánh thế ếu nào?
Hoàng Phong và Yên Vũ còn đang suy nghĩ có nên té xỉu hay không, Hưng Hân và Bá Đồ đã ra tay nhanh như chớp, vỗ mặt ngay không cần chào hỏi gì sất. Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh bắn Pháo Hỏa Tiễn lên trời, đầu đạn nổ tung rơi xuống như mưa. Bên cánh trái, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu mở đường bằng Hào Long Phá Quân, bên cánh phải, Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc hất tay thành một đường ánh sáng thẳng tắp, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh lập tức biến mất trong đó. Khi bóng dáng anh hiện ra, đã là Mãnh Hổ Loạn Vũ xông vào giữa đội hình Hoàng Phong và Yên Vũ, khí thế càn quét thiên binh vạn mã.
Đợt tấn công do Hưng Hân và Bá Đồ liên thủ quá mạnh, quá nhanh, quá ác liệt. Yên Vũ và Hoàng Phong vốn cứ tưởng mình đang chiếm vị thế chủ đạo truy sát người ta, giờ đây rối loạn tiết tấu hết cả lên.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cũng nhảy vào cận chiến, nhưng góc nhìn lại không khóa chặt mục tiêu mà lia khắp bốn phía quan sát toàn cục. Tình thế bị động buộc hai đội phải điều chỉnh lâm thời để bảo vệ hai nhân vật giữ Mảnh Mật Thất, Diệp Tu tin rằng mình sẽ nhìn ra hai người đó là ai. Rất nhanh, hắn liền phát hiện đầu mối.
Tuy bị úp sọt, nhưng một chiến đội chuyên nghiệp vẫn biết phản ứng bài bản. Bên Yên Vũ cật lực kéo dài khoảng cách, ba em thiện xạ và Phong Thành Yên Vũ của Sở Vân Tú liên tục lùi về sau. Ba tay súng hình thành lưới hỏa lực đan xen, thể hiện rõ mồn một ý đồ bảo vệ Phong Thành Yên Vũ. Bên Hoàng Phong thì không thay đổi hẳn ra mặt, nhưng trọng điểm hộ giá của họ từ đầu đến chót vẫn luôn là Thiên Sứ Dịu Dàng.
Đáp án đã phơi bày trước mắt. Nhưng đó là mắt Diệp Tu mà thôi, còn Bá Đồ… Tiếc thay, đến lúc này họ vẫn không hay biết về sự tồn tại của Mảnh Mật Thất. Trong cách nhìn của họ, Hoàng Phong bảo vệ trị liệu là hành động quá bình thường, Yên Vũ yểm hộ Phong Thành Yên Vũ cũng cực kỳ hợp lý. Tính cơ động của thiện xạ vượt xa pháp sư nguyên tố nên nếu phải kéo dài khoảng cách lùi về sau, thiện xạ dĩ nhiên phải chiếu cố cho pháp sư nguyên tố rồi.
Diệp Tu bắt đầu báo cho năm người bên mình trên kênh đoàn đội, tuy vậy hắn tạm thời chưa có bất kỳ điều chỉnh chiến thuật nào. Hưng Hân vẫn tiếp tục phối hợp với Bá Đồ trong mục tiêu phang chết đối thủ, họ chỉ làm thêm một việc là không để hai nhân vật trọng điểm lọt khỏi tầm mắt mình.
Yên Vũ không mang trị liệu, tình thế hơi bị căng hơn Hoàng Phong. Trong cuộc hỗn chiến đông đến 20 người này, các tay đấm xa như họ không có đủ không gian hoạt động để giữ khoảng cách và di chuyển. Diệp Tu phát hiện Yên Vũ có dấu hiệu muốn rút chạy, vội lệnh cho Hưng Hân vòng ra sau chặn đường máu, đồng thời hô hào nhắc nhở Bá Đồ đừng để con cá nào lọt lưới.
Nghe hắn hô, Yên Vũ và Hoàng Phong nổi cơn điên.
Đúng là họ đang ở thế yếu thật đấy, nhưng đã có nhân vật nào ngã xuống chưa? Cục diện chỉ trong tình trạng giằng co và còn xa lắm mới đến mức thắng thua hiện rõ. Thế thì cá lọt lưới là wtf? Cá nào lọt lưới gì? Ai lưới ai cá?
Máu nóng xông lên đầu, cả hai đội đều sục sôi ý chí. Tuyển thủ nhà họ bùng nổ phát huy khiến sức chiến đấu hai phe cân bằng không ít.
“Câm cái miệng ông lại!” Bá Đồ chửi ít có dở. Lời rác rưởi kiểu gì mà đem đến tác dụng ngược thế này?
Phe Yên Vũ và Hoàng Phong đang ở thế yếu, vừa đánh vừa lúng túng do dự không biết nên tới luôn hay lùi về, nghe Diệp Tu nói xong một câu thì lên cơn liều mạng cho cá chết lưới rách luôn. Họ đều biết Hô Khiếu đã out khỏi cuộc chơi, giờ chỉ còn là màn tranh giành của bốn nhà đang có mặt. Nếu đánh một trận mà trực tiếp quyết thắng thua, vậy cũng khỏe!
Nghĩ thế, Yên Vũ và Hoàng Phong ôm chí phản công, mười tuyển thủ đánh như lên đồng. Dưới sự chuyển đổi tiết tấu đó, Yên Vũ và Hoàng Phong không hẹn mà cùng lơ là cháu VIP nhà mình.
Tróc Vân Thủ!
Diệp Tu ngay vào lúc này đã cực kỳ nham hiểm phóng ra đại chiêu.