Diệp Tu lại tỏ ra rất kiên nhẫn chào hàng quảng cáo bản hướng dẫn của mình.
Đầu tiên vốn hắn tìm Lam Khê Các, nói là tiện tay bấm, nhưng thật ra cũng không hẳn vậy, chọn đại thì đúng hơn. Bán hướng dẫn khác với tự cày kỷ lục thuê. Cày thuê là dựa vào thực lực của Diệp Tu, nên công hội Nguyệt Luân be bé kia chỉ cần mời được Diệp Tu là có thể cướp kỷ lục dễ như bỡn.
Nhưng bán hướng dẫn thì không giống vậy.
Hướng dẫn xét cho cùng cũng là một dạng lý thuyết suông, làm được hay không lại là chuyện khác nữa. Giống như mấy cái phó bản nhỏ này vậy, người chơi lâu năm thằng nào lại không cố, nhưng vì sao kỷ lục vẫn cứ tập trung bên ba công hội lớn?
Thực lực! Dù có hướng dẫn, cũng phải cần bản lĩnh tương ứng mới có thể phát huy được.
Công hội lớn tất nhiên có ưu thế về nhân lực. Tỷ như tổ năm người Tưởng Du, Diệp Tu không nghi ngờ tụi này có thể chiếu theo hướng dẫn cày ra kỷ lục ngon lành.
Tụi này kỹ thuật tốt, thực lực mạnh, yêu cầu của hướng dẫn chấp hành cũng xuất sắc hơn người khác.
Công hội không có nhân tài? Tất nhiên sẽ kém hơn.
Giành Quân Mạc Tiếu đến đánh thay, cả đám đều tự tin như nhau; nhưng mua hướng dẫn tự cày, công hội trung bình như Yên Vũ Lâu phải cân nhắc nhiều chỗ.
Hội trưởng Yên Vũ Lâu thật ra cũng không nghi ngờ tính xác thực của hướng dẫn. Gã đang nghĩ chuyện nhân tài công hội còn nhiều thiếu thốn, bỗng dưng đi mua hướng dẫn lại không cách nào cày được kỷ lục tốt, vậy không phải làm chuyện ruồi bu sao?
Đó là chuyện không ai muốn, nên hội trưởng Yên Vũ Lâu đề nghị bảo hành, cho trả hàng lại.
Diệp Tu không chịu, nhưng hiểu được tâm trạng người kia, nên cũng không vội thúc ép. Nếu đổi sang công hội khác, hẳn cũng chung tâm trạng với hội trưởng Yên Vũ Lâu. Trong các công hội hiện tại, Yên Vũ Lâu cũng xem như một công hội có thực lực khá mạnh rồi.
“Hướng dẫn 100% ngon lành, cũng không yêu cầu thao tác phức tạp lắm đâu. Tập trung mấy đứa cao thủ luyện mấy lần là qua liền.” Diệp Tu tích cực quạt gió bên tai hội trưởng Yên Vũ Lâu.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hội trưởng Yên Vũ Lâu rốt cuộc cũng gượng đáp: “Được rồi!”
Vậy nên không nhiều lời nữa, Diệp Tu hỏi email của gã, sau đó mới lấy bản nghiên cứu do Muội Quang viết, thêm thắt cùng đấu pháp mới của mình, ngồi suy tưởng một chút thấy không vấn đề rồi mail sang cho người ta.
Hội trưởng Yên Vũ Lâu tất nhiên không đợi thêm, nhanh chóng đóng cửa sổ game đi nhận mail.
“Dài dữ!” Kéo nhìn sơ lược, hội trưởng Yên Vũ Lâu bị số trang đồ sộ làm hết hồn tại chỗ. Sau đó chuyển sang kiểm tra phần cuối của hướng dẫn.
Phần cuối hướng dẫn tất nhiên là chỉ dẫn giết BOSS chi tiết. Hội trưởng Yên Vũ Lâu kiểm tra xong, phát hiện cũng không phải lừa gạt kiểu “một nhát chém chết BOSS”, mới kéo lại đọc từ đầu.
Hội trưởng Yên Vũ Lâu dù sao cũng là một cao thủ lâu năm. Dù không bì được Diệp Tu, nhưng hướng dẫn đọc xong cũng thấm được chút ít. Được hai trang, thấy có vẻ không có vấn đề.
“Tui đọc chút ha.” Hội trưởng Yên Vũ Lâu vào game PM Quân Mạc Tiếu.
“Tự nhiên đê.” Diệp Tu không lo. Hướng dẫn không có vấn đề, công hội Yên Vũ Lâu có câu lạc bộ sau lưng, rất quan trọng chuyện hình tượng, sẽ không có vụ ăn xong quỵt luôn. Lúc này chỉ cần ngồi đợi hốt vật liệu là được rồi.
Sau đó hội trưởng Yên Vũ Lâu tìm được lỗi để bắt. Nhưng đáng tiếc người sai là hội trưởng đại nhân chứ không phải bản hướng dẫn. Lúc hỏi nghe Diệp Tu giải thích mới giật mình nhận ra, xấu hổ mấy lần.
Nhiều lần như vậy, cuối cùng hội trưởng Yên Vũ Lâu cũng đọc xong cả bản hướng dẫn.
Cũng may gã thật sự không nghĩ tới chuyện ăn quỵt, sau khi thấy hướng dẫn từ đầu đến đuôi đều ổn thỏa, hội trưởng Yên Vũ Lâu sảng khoái thanh toán vật liệu.
Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm.
Giá hướng dẫn này đúng là không cao bằng giá hắn bán thân. Chỉ là bây giờ bán thân không ai mua nữa. Sau khi giao dịch xong, Diệp Tu nhìn đồng hồ, sắp 11 giờ, đến giờ thay ca, vì vậy tắt game, còn mấy phút, chuyển sang lướt web.
Trong forum, Muội Quang đã đợi không kịp mà post lên hướng dẫn ngu ngốc về phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.
Hướng dẫn phó bản còn dài gấp mấy lần hướng dẫn đánh BOSS, làm nhiều người bảo lười không muốn đọc, nhưng lượng comment giễu cợt bên dưới đã ít đi trông thấy, khu bình luận bắt đầu xuất hiện người kinh ngạc, quỳ bái.
Phản ứng của mọi người so với hướng dẫn ngu ngốc đánh BOSS đúng là một trời một vực, Muội Quang lên QQ thể hiện lòng biết ơn của mình với Diệp Tu. Sau đó lại nhấn mạnh tiếp nữa muốn viết hướng dẫn phá đảo kỷ lục của phó bản Rừng Rậm Bừng Cháy.
.
Câu lạc bộ Bá Đồ.
Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Bạch Ngôn Phi. Ba tuyển thủ chuyên nghiệp sau khi đánh xong trận cũng không ở lại phòng làm việc của công hội, lập tức về đại bản doanh.
Không thể nghi ngờ, trận này với họ thật sự chẳng có tẹo kích thích nào.
Miễn bàn đến Trương Tân Kiệt và Bạch Ngôn Phi chọi bốn thằng tép riu.
Hàn Văn Thanh dù đánh với kẻ thù cũ Diệp Thu, nhưng Diệp Thu lại không chịu chơi hết mình. Không, không phải hết mình, chính xác là cả nhấc tay cũng lười nhấc.
Nếu bình thường Diệp Thu đánh đấm như vậy, Hàn Văn Thanh có thể nghĩ tên này giải nghệ rồi không còn như xưa. Nhưng Diệp Thu lại trình diễn một kỹ năng Quăng Ném hoàn hảo, làm Hàn Văn Thanh không biết làm sao.
Tên này, chỉ là chẳng thiết thắng trận đấu, nên mới không thèm tập trung làm gì thôi.
“Tại sao lại như vậy?” Trương Tân Kiệt vẫn không thể hiểu nổi, “Nhìn hành vi hôm nay của ổng, rõ ràng là muốn thua.”
“Tên này chẳng bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Hắn dứt khoát thua, chỉ có khả năng nếu thua càng được lợi nhiều hơn thắng.” Hàn Văn Thanh nói.
“Hay vì không có khả năng thắng?” Trương Tân Kiệt nói.
“Vậy thì từ đầu hắn đã không đồng ý.” Hàn Văn Thanh nói.
“Cho nên, từ lúc đồng ý đã quyết định sẽ thua.” Trương Tân Kiệt nói.
“Thua, hắn không phá kỷ lục của Mưu Đồ Bá Đạo, Mưu Đồ Bá Đạo cũng không làm khó hắn nữa. Có lẽ đây chính là mong muốn của hắn.”
“Như vậy thì có được gì chứ?” Trương Tân Kiệt khó hiểu.
“Thời gian.” Hàn Văn Thanh thản nhiên nói.
Trương Tân Kiệt giật mình, mơ hồ nhận ra thứ gì.
“Cậu nghĩ tên này muốn chuyển nghề sang chơi game thật à?” Hàn Văn Thanh nói.
“A. . .”
“Có lẽ sang năm, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại trên sân đấu chính thức đấy.” Hàn Văn Thanh nói, xong bỗng dưng cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải mình, tiếp theo, siết chặt nắm đấm.
.
Bên phòng làm việc của công hội trong game, mọi người vẫn đang ngơ ngẩn.
Lúc ba người Hàn Văn Thanh đi, Tưởng Du góp hết can đảm lên hỏi Quân Mạc Tiếu rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Trong lúc so tài, dù không nghe được Quân Mạc Tiếu nói gì, nhưng tất cả đều chú ý đến lời Hàn Văn Thanh, đều có cảm giác Hàn Văn Thanh quen biết Quân Mạc Tiếu.
“Diệp Thu.” Trước khi Hàn Văn Thanh đi đã bỏ lại cái tên này.
Bọn Tưởng Du khiếp sợ, cực kỳ kinh hãi.
Bọn hắn chưa từng nghĩ thì ra Quân Mạc Tiếu là một nhân vật lợi hại như vậy.
Nhưng cả đám cũng không có sùng bái Diệp Thu. Đây là tử địch của Bá Đồ. Dù vậy, bản lĩnh của tử địch cả giới Vinh Quang đều công nhận cả. Khi bọn Tưởng Du biết người đánh cả đám răng rơi đầy đất thì ra là đại thần như thế, trong lòng dường như cũng được xoa dịu.
Bại trong tay đại thần bậc này, ít nhất cũng không đến nỗi mất mặt.
Hơn nữa đội trưởng còn trả thù cho cả đám, bọn họ rất hưng phấn.
Nhưng kế hoạch tiếp theo không thể không sửa đổi đôi chút. Tưởng Du thông báo với Dạ Độ Hàn Đàm: “Giữ quan hệ tốt với Quân Mạc Tiếu là được rồi, không cần lôi kéo nữa.”
“Vì sao?” Dạ Độ Hàn Đàm khó hiểu, chưa được mấy phút hội trưởng đã quay ngoắt thế này.
“Biết Quân Mạc Tiếu là ai không?” Tưởng Du đáp, mấy phút trước gã cũng không biết, nên mới nghĩ chuyện chèo kéo. Nhưng giờ đã rõ Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, Tưởng Du cũng không tưởng tượng được phải bôn ba thế nào mới lôi được vị đại thần này sang bán mạng cho công hội kẻ thù.
“Ai vậy?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Diệp Thu.” Tưởng Du nhớ vẻ thản nhiên lơ đãng lúc đội trưởng Hàn Văn Thanh thốt ra cái tên này, thiệt sự là ngầu đéo đỡ được. Có thể dùng giọng không quan tâm để thốt lên cái tên đó, khắp Liên Minh cũng chỉ có mỗi đội trưởng nhà này có tư cách thôi. Tưởng Du thật sự rất muốn bắt chước, nhưng đáng tiếc giờ chỉ có thể gõ hai chữ bắn qua, hi vọng Dạ Độ Hàn Đàm có thể cảm nhận được chút hương vị ung dung thản nhiên của mình vậy!
Dạ Độ Hàn Đàm thật lâu sau cũng không trả lời.
Đến khi Tưởng Du nghi ngờ định hỏi, Dạ Độ Hàn Đàm cuối cùng cũng đáp. Một chữ duy nhất: Đệch.
“Nên miễn vụ lôi kéo đi!” Tưởng Du nói.
“Em hiểu rồi.” Dạ Độ Hàn Đàm đáp.
“Tối nay phó bản như cũ, vẫn tiếp Khe Núi Nhất Tuyến, sau khi tụi anh về, mấy chú cố gắng lên nhé.” Tưởng Du dặn dò mấy câu theo lệ trước lúc quay về.
“Cứ yên tâm!” Dạ Độ Hàn Đàm tràn đầy lòng tin. Trên đường phá bản không còn bóng dáng Quân Mạc Tiếu, mấy công hội xung quanh là chuyện muỗi.
Mười hai giờ đêm, tổ năm người Tưởng Du tập trung ở Khe Núi Nhất Tuyến, xuất phát về hướng phó bản.
Đây là đêm cuối cùng cả bọn ở lại khu 10, năm người bỗng cảm thấy bịn rịn lưu luyến.
“Thiệt ra khu mới cũng vui.” Kiếm khách nói.
“Khu 10 năm nay nhộn nhịp khỏi bàn.” Nhà quyền pháp không ngừng bảo.
“Tui lại nghĩ, không biết tới khi Diệp Thu lên tới Thần Chi Lĩnh Vực sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.” Tay thiện xạ nói.
Mọi người im lặng, cuối cùng mặt mũi không khỏi nhăn nhúm như khổ qua.
“Đậu móa, đang lúc cảm xúc tại sao phải nói cái này.” Nhà quyền pháp chửi ầm lên.
“Tui sai rồi. . .” Thiện xạ cũng tự khinh bỉ mình.
“Được rồi, giờ tập trung cày phó bản, hôm nay tụi mình đánh hết sức, đánh ra kỷ lục!” Tưởng Du kêu gọi.
“Rõ!!” Bốn người đồng thanh đáp.
Dù nghĩ đến chuyện khi Diệp Thu đến Thần Chi Lĩnh Vực làm mọi người đều rùng mình ớn lạnh, nhưng cũng không cản ngăn được sĩ khí hừng hực của năm người đêm nay.
Chỉ cần một lần, kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến lập tức bị phá.