Mục lục
Huyền Thoại Trở Về - Diệp Thu (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dưa Beta: Kha

Trên bản đồ trái một nguồn nước nóng, phải một cái hố lửa, tất cả đều lộ ra xấu xí. Địa hình hiện ra trần trụi như vậy không ảnh hưởng gì đối với chiến đội Vô Cực, bọn họ vốn nắm rõ vị trí và phạm vi của những cạm bẫy được ghim dưới những lá cờ, nhưng đối với chiến đội Hưng Hân mà nói, điều này quả thực đã giúp họ rất nhiều. Họ không cần phải tốn nhiều suy nghĩ khi nhìn thấy mấy lá cờ, mấy cái hố rõ ràng như vậy chỉ cần tránh là xong.

Ảnh hưởng của địa hình không hoàn toàn vô hiệu, nhưng tuyển thủ cũng không cần hao tổn tinh thần quá mức ở phương diện này.

Ngũ Thần có kinh nghiệm chuyên nghiệp rất rõ sự khác biệt đấy, vì vậy trong nháy mắt đã hiểu rõ ý đồ của đối phương. Tình hình hiện giờ, chiến đội Hưng Hân bị vây đánh, nhưng thực ra bọn họ đang chuyển bị động thành chủ động, vừa vất vả chống đỡ, vừa tranh thủ thay đổi cả hoàn cảnh. Toàn bộ bản đồ đều bị xới tung, không còn giữ đặc điểm của Suối Nước Nóng Phủ Cờ nữa.

“Mọi người cẩn thận!” Ngũ Thần vội vàng truyền tin trong kênh trò chuyện.

Đối thủ không nhìn được kênh chiến đội của mình, nhưng người xem thì có thể. Tin nhắn vừa hiện lên, nhiều khán giả liền ngơ ngác. Chiến đội Vô Cực đang chiếm ưu thế rất lớn, thậm chí còn đổi công kích thay thế trị liệu, sức tấn công mạnh mẽ không gì cản nổi, vậy mà ngay lúc này lại cẩn thận cái gì?

Đừng nói khán giả, ngay cả tuyển thủ Vô Cực nhìn thấy câu nói bất thình lình của Ngũ Thần cũng chưa kịp hiểu.

“Gì cơ?”

Tuyển thủ nhà mình còn không hiểu nổi, để khán giả biết thì rất mất mặt. Nhưng đang chiến đấu ai lại để ý được nhiều, phải nhanh chóng hiểu rõ ý của Ngũ Thần mới là lẽ thường.

“Bản đồ không giống lúc trước nữa.” Ngũ Thần nói.

Khán giả còn chưa hiểu lắm, nhưng chiến đội Vô Cực dù không có kinh nghiệm của dân chuyên thì vẫn có trình độ, vừa nghe Ngũ Thần nhắc nhở, họ liền chú ý và nhanh chóng phát hiện vấn đề.

Trong số khán giả, đám người Gia Thế như Đào Hiên, Thôi Lập, Trần Dạ Huy nghe thế cũng lập tức nhận ra. Bọn họ vốn cảm thấy Diệp Thu không thể dễ dàng chịu thua như vậy, giờ mới thấy tên này quả nhiên có âm mưu, hoàn toàn không ngoài dự liệu của họ. Nhưng cái “không ngoài dự liệu” này chả làm cho người ta vui vẻ tẹo nào, mà còn khiến họ buồn phiền không thôi.

“Chú ý giữ vững khoảng cách, ai gần khu viện trợ nhất? Đổi trị liệu tiến vào.” Ngũ Thần quyết đoán ra chỉ thị tiếp theo.

“Gần nhất…là tôi…” Hà An buồn bực trả lời.

“Là anh thì cũng đi.” Ngũ Thần không do dự hạ lệnh. Cảm giác nguy cơ trong lòng hắn ngày càng tăng cao, giờ không phải lúc so xem ông có phải đứa chủ chốt trong trận hay không, phải nhanh chóng đổi mục sư về mới là quan trọng nhất.

Hà An đương nhiên cũng biết điều quan trọng này, gã cũng không phải một người vì danh lợi riêng mà bất chấp đội ngũ. Nên dù bực, gã vẫn vội vàng chạy đến khu viện trợ.

Một lá cờ phất ngang màn hình, một bóng người chợt xuất hiện đằng trước Anh Đi Rồi. Hà An nhìn thấy Bánh Bao Xâm Lấn, chiến đội Hưng Hân từng bỏ lỡ một điểm duy nhất cũng chính là vì thằng nhóc này, một tên mù đường khó hiểu.

“Cút!”

Hà An đang buồn bực vì bị đổi ra ngoài, thấy Bánh Bao Xâm Lấn cản đường liền bổ luôn một chiêu Động Kiếm Phá Đất.



Trong tất cả loại sóng kiếm lan tỏa, chiêu Động Kiếm Phá Đất ra chiêu nhanh nhất. Đường kiếm quét qua, đất đá bay loạn, hất thẳng về phía Bánh Bao Xâm Lấn.

Chỉ có điều khoảng cách giữa hai bên quá xa, cự ly của Động Kiếm Phá Đất có đủ cũng khó lòng trúng đối thủ, quả là xem thường người khác quá rồi.

Bánh Bao Xâm Lấn bước sang bên cạnh là né được ngay, sau lại ngứa tay ném một nắm cát.

Hà An thoáng chuyển góc nhìn, quyết ăn trọn nắm cát. Kỹ năng này ngoài hiệu quả gây mù thì tổn thương không hề đáng kể.

Đầu xoay đi dính cát, đầu xoay về… ăn gạch.

Hà An chóng cmn mặt.

Tên Bánh Bao Xâm Lấn này thế mà lại giấu viên gạch đằng sau nắm cát, gã không hề phát hiện chút nào. Hà An thầm may mắn, may mà mình chuyển góc nhìn về nhanh, nếu chậm hơn chút thì viên gạch sẽ nện vào sau gáy, chứ không phải đập vào mặt. Theo quy định của kĩ năng, nếu trúng công kích từ sau lưng sẽ bị 100%.

Nhưng một giây sau, Hà An phát hiện mình mừng hụt.

Bởi vì Anh Đi Rồi cũng bị choáng.

Bị gạch trúng vào đầu sẽ có 50% tỉ lệ bị choáng, giờ dính chưởng rồi, có trúng ở đâu cũng không quan trọng nữa.

Bánh Bao Xâm Lấn thừa cơ nhào tới trước mặt, Hà An nhìn chăm chú vào đồng hồ cát đang đếm ngược hiệu quả gây choáng, ngón tay sốt ruột cào phím và chuột.

Được rồi!

Hiệu quả bình thường của Ném Gạch thông thường là ba giây, nhưng thuộc tính tinh thần của nhân vật lại có mối liên hệ chặt chẽ với trạng thái debuff. Điểm tinh thần của ma kiếm sĩ thường tăng 3,5, cao hơn lưu manh 2,5, cộng thêm sự khác biệt về trang bị, dẫn đến điểm tinh thần chênh lệch cũng cao hơn một bậc. Hiệu quả gây choáng từ Ném Gạch của Bánh Bao đối với Anh Đi Rồi còn chưa đến hai giây.

Bánh Bao Xâm Lấn vừa xông tới trước mặt Anh Đi Rồi, hiệu quả gây choáng vừa hết. Anh Đi Rồi vung kiếm chém ra một chiêu Liệt Ba Trảm.

“Chú tưởng chú có thể khiến anh chóng mặt ba giây hả?” Gã nắm bắt thời cơ ra chiêu Liệt Ba Trảm khá hoàn mỹ, Bánh Bao không kịp né tránh, loại kĩ năng bắt lấy này không thể chống đỡ bằng công kích được, lập tức trúng chiêu, Hà An cũng đắc ý giễu cợt một câu.

“Thế mấy giây thì được?” Bánh Bao Xâm Lấn trả lời.

Hà An hơi giật mình.

Cần lời giải thích!

Mình đang mỉa mai nó cơ mà! Chẳng lẽ nó tưởng mình đang tán phét với nó sao?

Bánh Bao hỏi xong, Hà An không thể tiếp lời. Nói không nên lời đành phải thể hiện bằng hành động. Liệt Ba Trảm kết thúc, Bánh Bao Xâm Lấn rơi xuống, Anh Đi Rồi đã chém tới một chiêu Sóng Kiếm Lửa. Ngọn lửa lập tức bao trùm cả người Bánh Bao Xâm Lấn, hơn nữa Sóng Kiếm Lửa còn gây tác động rất mạnh, hiệu quả đánh lui cực kỳ rõ rệt.



Hà An chưa quên mục đích của mình là phải nhanh chóng chạy tới khu viện trợ thế chỗ cho mục sư.

“Hay lắm, ông giỏi đó.” Bánh Bao Xâm Lấn bị Sóng Kiếm Lửa cuốn bay tự nhiên lại khen ngợi Hà An. Nhưng lời khen tặng này nghe sao mà ngứa tai đến thế, cứ như mang hàm ý giễu cợt người khác ấy.

Có điều Hà An vẫn biết việc nào quan trọng, không để ý tới, Anh Đi Rồi gấp gáp phóng về phía trước. Vừa đi vài bước đã thấy Bánh Bao Xâm Lấn hét lớn trong kênh trò chuyện: “Xem gạch!”

Hà An vội vàng điều khiển Anh Đi Rồi lăn người, lại thấy Bánh Bao Xâm Lấn cười to trong kênh trò chuyện: “Há há, bị lừa rồi nhé.”

Hà An bốc hỏa! Không nhịn được nữa, gã bèn quay người bổ chiêu Sóng Kiếm Băng Sương xuống, nào ngờ vừa quay lại đã thấy một cánh tay vươn đến phía trước, thoáng cái đã nắm được cổ họng của Anh Đi Rồi, Sóng Kiếm Băng Sương vì thế cũng bị cắt đứt.

Tới nhanh thế á?

Hà An giật mình. Gã vẫn cho rằng Bánh Bao hẳn phải cách gã một khoảng, nào ngờ đối phương đã vọt thẳng đến phía sau gã. Lưu manh cũng không có kỹ năng nào gia tăng tốc độ di chuyển tức thời, gã nghĩ mãi, vấn đề chỉ có thể nằm ở chiêu Sóng Kiếm Lửa trước đó.

Bánh Bao Xâm Lấn cũng không hoàn toàn trúng chiêu Sóng Kiếm Lửa như Hà An đã tưởng, cậu ta đã tránh được Sóng Kiếm Lửa ngay lúc Liệt Ba Trảm kết thúc, chỉ một cú xoay người cũng có thể chống lại hiệu quả kĩ năng.

Hà An quá sơ suất, xét cho cùng, gã không quá coi trọng Bánh Bao Xâm Lấn, trong lòng gã, một tên thua trận vì không tìm thấy đường chẳng khác gì một thằng ngu cả. Nhưng bây giờ, gã lại như con chíp hôi bị thằng ngu này nắm gọn trong tay.

Khóa Yết Hầu là một kĩ năng cắt ngang, nhưng vì thuộc tính tinh thần, Bánh Bao Xâm Lấn không thể khống chế Anh Đi Rồi trong thời gian quá dài. Có điều cứ dùng liên tiếp một đấu pháp, Hà An cuối cùng cũng hiểu âm mưu của đối phương, đối thủ đang ngăn cản bọn họ đổi mục sư về trận.

E rằng Bánh Bao Xâm Lấn không phải kẻ duy nhất được cử đến cầm chân, có lẽ viện binh của đối phương cũng sắp tới trợ giúp rồi.

“Anh bị bao vây rồi, thay người đổi mục sư đi!” Hà An vội vàng hô to trong kênh trò chuyện. Tuy nhiên, lúc truyền tin gã lại có chút mừng thầm. Gã vốn không vui vẻ gì khi bị thay thế, mà giờ lại có một lý do vô cùng hợp lý để gã ở lại. Còn việc đối phương sẽ cản trở thế nào, gã cũng không quá lo lắng, cứ thu hút sự chú ý của Hưng Hân để giúp đồng bọn đổi mục sư về thôi mà!


“Qua giúp đi!” Ai ngờ Ngũ Thần lại đưa ra mệnh lệnh như vậy.


“Giúp gì nữa! Anh giữ chân bọn chúng, mấy đứa mau đi đổi mục sư vào!” Hà An hô to.


“Anh không giữ nổi.”


Hà An lập tức nổi giận, Ngũ Thần trả lời chắc chắn như thế chẳng nể mặt gã tẹo nào. Không giữ nổi? Ý là trình độ của mình không đủ chứ gì?


Khóa Yết Hầu không thể phong tỏa công kích của mục tiêu, bị Bánh Bao Xâm Lấn khóa cổ, Hà An vẫn thao tác Anh Đi Rồi mài không ít máu của Bánh Bao Xâm Lấn. Lúc kỹ năng sắp chấm dứt, gã đang tính ra đòn phủ đầu để Ngũ Thần nhìn rõ mình sẽ khống chế đối thủ như thế nào, thì đột nhiên hàng loạt kỹ năng chợt bay đến phía sau, thừa lúc hiệu quả Khóa Yếu Hầu vẫn còn mà cho Anh Đi Rồi một trận no đòn. Bánh Bao Xâm Lấn cũng chọn chuẩn thời cơ ra tay, Anh Đi Rồi bị đánh bay, lộn hai vòng trên mặt đất cũng không hóa giải được. Trong lúc lộn vòng, đối phương vẫn không hề ngừng tay. Hà An hoảng hồn nhìn thanh máu của Anh Đi Rồi trượt thẳng xuống, lăn xong mới ngước mắt nhìn lên.


Móa, đếu nổi thiệt! Chiến đội Hưng Hân “quan tâm” gã quá mức, cả năm nhân vật đều chạy tới đánh giáp lá cà mình gã. Năm đánh một không chột cũng què, gã tạch chỉ là chuyện chớp mắt mà thôi. Dù bên mình có đổi được mục sư vào thì đội ngũ cũng kém hơn một người, cực kì bất lợi. Giữ chân mà thế này thì trả giá quá lớn.


“Cứu!” Hà An không chút chần chừ, kêu cứu ngay và luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK