Nhưng cậu chủ của bọn họ thì khác, dù sao anh cũng không có những tật xấu đó.
Nếu nhất định phải có một người xa hoa lãng phí trong gia đình này, vậy thì cũng cần có người phụ trách tiết kiệm.
Dì Ngô không "xa hoa" cũng không nấu một nồi cháo khác cho mình Phó Văn Thâm, mà mang cho anh một bát cháo Linh chi thơm ngon.
Phó Văn Thâm liếc nhìn bát cháo trắng sữa rắc những bông hoa quê khô xinh đẹp, không nói gì mà lặng. lẽ ăn sáng.
Chung Lê đang ăn chậm rãi ở phía đối diện, thuận
tiện trò chuyện với Mạnh Nghiên trên WeChat.
Li: [Sốc! Chủ tịch tập đoàn lạnh lùng kiêu ngạo lén lút ăn cháo dưỡng nhan của mỹ nhân]
Ying: [Hóa ra anh ấy đẹp trai như vậy là do có bảo dưỡng! ]
Li: [Tập thể dục và uống cháo làm đẹp, chồng tôi thực sự rất chăm chỉ]
Ying: [Đừng nói nữa, cậu đã thành công khơi gợi trí †ò mò của tớ rồi, tớ hận không thể chạy tới cởi quần áo của anh ấy ra để xem cơ bắp của anh ấy "vừa phải" đến mức nào]
Ly: [? Cái đó cậu có thể xem sao? ]
Ying: [xin lỗi, là tiểu nhân đã đi quá giới hạn] Li: [Tớ còn chưa được xem nữa[[ ủy khuất khóc lớn]] Ying: […]
Khi đồng hồ điểm chín giờ, Chung Lê ngẩng đầu nhìn lên, vào giờ này Phó Văn Thâm thường sẽ ra khỏi nhà.
Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cô và Phó Văn Thâm tình cờ khác nhau, cô sẽ không bao giờ gặp anh vào buổi sáng.
"Hôm nay anh không đến công ty sao?”
Phó Văn Thâm từ phía đối diện liếc nhìn cô: "Ở nhà với em."
Chung Lê ngoài miệng mỉm cười ngọt ngào nói: "Chồng thật tốt bụng."
Trong lòng lại nghi hoặc: cùng cô ở nhà? tên cặn bã này sao hôm nay lại chu đáo như vậy? Chẳng lẽ là tiểu yêu tinh đó có chuyện gì thả anh đi?
Vào ngày nghỉ, Phó Văn Thâm không hẳn là không có việc làm, anh còn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa vào buổi sáng còn có một cuộc họp video xuyên quốc. gia.
Khi anh họp trong phòng làm việc, Tina đã đến đúng giờ và hướng dẫn Chung Lê tập luyện trong phòng thể dục.
Sau khi thực hiện các động tác duỗi lưng cơ bản, gập lòng bàn chân, vặn cổ chân và vẹo eo, Tina lấy ra một sợi dây đàn hồi, hôm nay Tina sẽ dùng dây thun để cô tập sức bền cơ bắp.
Mỗi lần tập luyện một động tác mới, đó như là một cực hình mới đối với Chung Lê. Nhưng cô không thể tự xuống tay mới mình được, vì vậy Tina phải giúp đỡ, quấn dây chun dưới chân và từ hai bên kéo lại phía sau.
Ngay khi cô ấy vừa dùng lực, Chung Lê bị hất ngược ra sau như một chú gà con yếu ớt và ngã xuống đất.
"Đau quái"
'Tina vội vàng bước đến đỡ cô, Chung Lê nằm rạp trên mặt đất: "Khó quá, sao cuộc đời lại đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ là một cô gái xinh đẹp yếu đuối và đáng thương."
Tina dở khóc dở cười, muốn kéo cô đứng dậy tiếp tục, nhưng Chung Lê đã lăn nửa vòng trên mặt đất để biểu thị cự tuyệt.
Khóe mắt Tina liếc thấy có người đang đến gần, quay đầu lại thì thấy Phó Văn Thâm đang đứng ở cửa ra vào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác trắng đơn giản và quần tây đen, đôi mắt thâm thúy mà dáng vẻ rất đẹp trai, anh đang đứng ở cửa và lặng lẽ quan sát.
'Tina vội vàng từ ngồi trên mặt đất đứng lên, có chút thận trọng nói: "Phó tiên sinh." Chung Lê nghe thấy âm thanh này, ngay lập tức liếc nhìn ra cửa.
Phó Văn Thâm đứng ở cửa ra vào, và Chung Lê có thể nhìn ra biểu cảm trên mặt anh như đang xem một vở kịch.
Phó Văn Thâm nhìn cô một lúc, sau đó ý vị thâm thường mà nói: "Lăn trên mặt đất là cách tập thể dục của em?"
Xem thường ai đấy?
"Đó là cách tôi nghỉ ngơi."
Đột nhiên, không biết từ đâu nảy sinh ham muốn thắng thua, Chung Lê ngồi dậy và nói với Tina: "Tiếp tục đi"
Phó Văn Thâm có lẽ đã kết thúc cuộc họp, có chút rảnh rỗi, nên anh ung dung ở lại xem cô luyện tập.