Mục lục
Người Vợ Mất Trí Nhớ – Chung Lê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Lê: ?

Tiểu yêu tỉnh có đứng nhầm phe rồi không?

Chung Lê lại chiêm nghiệm câu nói này, nghi ngờ rằng Tống Thanh Mạn đang ngầm cảnh báo Phó Văn Thâm phải giữ thân như ngọc, đừng bất cẩn để cho cô vợ thật sự như mình cám dỗ.

Trong mắt Tống Thanh Mạn, có thể cô ta cảm thấy cô mới là kẻ phá hoại xen vào tình cảm của họ.

Đúng thật là ngang ngược.

Những người được ưu ái thực sự không có gì phải sợ.

Chung Lê đặt ly rượu xuống, nghiêng người dựa vào vai Phó Văn Thâm, và hỏi với giọng nũng nịu mà Tống Thanh Mạn có thể dễ dàng nghe thấy: "Ông xã, hôm nay đi làm anh có nhớ em không?"

Câu hỏi này vừa dứt, cả phòng trở nên có chút yên Tĩnh.

Hứa Dịch Châu toàn thân nổi da gà, bưng bình rượu đi qua bên kia, tránh xa cô ra.

Mấy người tóc vàng tóc xanh túm tụm vào nhau, cắn ngón tay và nhìn chằm chằm về phía đó.

Họ biết rằng Chung Lê rất giỏi làm nũng, biết Chung Lê là người phụ nữ của anh Thâm của họ.

Nhưng khi thấy Phó Văn Thâm là đối tượng để Chung Lê làm nũng thì cứ cảm thấy khá mâu thuẫn.

Nếu đổi hai người khác hỏi câu này thì là chuyện bình thường, đối với những cặp đôi khác nó thậm chí còn khiến người khác thấy sến súa, nhưng với Phó Văn Thâm thì…

Có lẽ là do hình tượng anh Thâm của bọn họ quá cao lớn ngang tàn và lạnh lùng, cứ cảm thấy lúc này anh sẽ thốt ra một câu lạnh lùng: “Mỗi một phút của tôi có thể kiếm vài tỷ, nhớ cô chỉ tổ phí thời gian của tôi."

Lời ghi chú của vợ yêu lần trước rõ ràng vẫn chưa khiến họ quen với mối liên hệ mới của Phó Văn Thâm và sự sến súa, khó có thể tưởng tượng rằng hai từ "nhớ em" sẽ được thốt ra từ miệng anh.

'Tống Thanh Mạn cũng sững người khi đưa ly rượu lên miệng, liếc nhìn hai người họ.

Phó Văn Thâm nhìn xuống Chung Lê đang dựa vào anh, cô hơi ngước đầu lên, sự dịu dàng trong ánh mắt thật mê đắm.

Buổi sáng, cô thoa hương thơm lên người anh, mùi không nồng mà thoang thoảng, rất lâu vẫn không bay mùi.

Cả ngày, Phó Văn Thâm ngồi ở bàn làm việc, luôn bị mùi hương quấy nhiễu, như thể anh vẫn đang ôm ai đó trong vòng tay.

Trong sự im lặng, chỉ nghe thấy Phó Văn Thâm trầm giọng nói: "Có nhớ."

'Tóc vàng véo tay tóc xanh. Tóc xanh nghiến chặt răng véo lại đùi cậu ta.

Chung Lê đã chuẩn bị sẵn câu nói tiếp theo sẽ nói gì, cô rất ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ này.

Biết phối hợp như vậy sao?

Cô cảm thấy ngờ vực, lập tức đưa ra suy đoán hợp. lý, chẳng lẽ cố ý nói lời này trước mặt tiểu yêu tinh để chọc cô ta ghen sao?

Cũng được, dù sao nó trùng hợp với mục đích gây chia rẽ của cô.

Cô lập tức ôm cánh tay Phó Văn Thâm một cách ngọt ngào và e thẹn: "Em cũng nhớ anh, cả ngày đều nghĩ đến anh."

"Vậy sao." Phó Văn Thâm nói.

Chung Lê ngọt ngào nói, "Vâng."

Tống Thanh Mạn không thể không nhìn, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía đó.

Chung Lê nhận thấy điều đó nên cô không tiếc công sức thể hiện tình cảm của mình.

Để gây chia rẽ tình cảm giữa Phó Văn Thâm và con tiểu yêu tỉnh, cô cũng đã hết sức cố gắng, cả buổi cô cứ dính lấy Phó Văn Thâm mà không hề đứng dậy.

Phó Văn Thâm không cảm thấy cô phiền phức, và cũng không đẩy cô ra mà kiên nhẫn phối hợp.

Ngay cả việc Chung Lê rủ anh cùng đi vệ sinh, anh cũng đồng ý.

Nhà vệ sinh ở ngay trong phòng, chỉ đi vòng qua một bức bình phong chưa đến 50 bước chân, cô giống như một đứa trẻ không biết đường cần được dìu dắt.

Phó Văn Thâm cũng thực sự đi cùng cô.

Đây có còn là anh Thâm lạnh lùng, lòng dạ sắt đá của họ không?

Lúc hai người cùng nhau rời đi, Tống Thanh Mạn lập †ức đi sang chỗ Hứa Dịch Châu hỏi: "Anh Thâm bị quỷ. ám à?"

Hứa Dịch Châu bình tĩnh như “Tôi đã nhìn thấu cuộc đời, đã trải qua mưa gió không còn mưu cầu gì nữa”: “Chẳng phải đã nói với em rồi sao, bây giờ cậu ấy là người đàn ông của vợ yêu, nên làm quen với việc đó đi. "

Lần thứ hai nghe thấy lời này, Tống Thanh Mạn vẫn không nhịn được và cười ra tiếng: "Em phải làm quen với tính cách mới của anh ấy, thật không thể tin được."

Cô ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vừa rồi khi cô ấy kể chuyện về Bloody Mary, hình như cô ấy liếc nhìn em một cái, có phải do em ảo giác không?”

“Cô ấy không nhìn tôi là được." Hứa Dịch Châu yêu cầu rất thấp, sau khi nói xong thì gật đầu: “Bây giờ cô ấy có chút vấn đề, không nhớ ai với ai cả, có gì em cũng đừng tưởng là thật."

“Được.” Tống Thanh Mạn cầm ly rượu lên uống một ngụm, trầm ngâm nhìn về phía nhà vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK