Mục lục
Người Vợ Mất Trí Nhớ – Chung Lê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên có một người anh trai lớn hơn hai tuổi, cho nên tất cả danh tiếng đều là của anh trai, cúp mà nó giành được, những giải đấu mà nó thắng, Phó Văn Việt cũng đã từng giành được.

Phó Văn Việt trời sinh không phải là một hạt giống †ầm thường không có tài cán gì, ngược lại từ nhỏ cậu ta đã có thành tích vô cùng xuất sắc. Cậu ta càng xuất sắc, thì tảng đá đè trong lòng Nghiêm Đường càng nặng, cũng càng khiến bà ta khắc nghiệt hơn trong việc dạy dỗ Phó Văn Thâm.

Bà ta nhét đầy những quyển sách chưa đọc xong, những bài học chưa học xong, những bản nhạc piano. chưa luyện xong vào tuổi thơ anh…..ép anh phải trưởng thành nhanh hơn.

Có lúc bà ta cũng sẽ nghĩ có phải mình ép quá chặt không, nhưng khi nhìn thấy Phó Văn Việt, bà ta lại cảm thấy thời gian cấp bách.

Nghiêm Đường cũng không ngờ rằng, cuộc đời Phó Văn Việt sẽ kết thúc vào năm mười sáu tuổi.

Bà ta không cần ép Phó Văn Thâm cạnh tranh với anh trai nữa, nhưng lúc đó muốn dừng lại, thì đã là quá muộn rồi.

Đôi lúc nghĩ lại, bà ta cũng không chắc rằng việc mình làm rốt cuộc là đúng hay sai.

Có Chung Lê ở đây, bầu không khí trên bàn ăn “khi ăn không nói chuyện” mà nhà họ Phó hướng tới, đột nhiên trở nên sôi nổi hẳn lên.

Người nhà họ Phó hầu như không có thói quen gắp. thức ăn cho nhau, Chung Lê thì lại rất thích kết nối với mọi người bằng cách yêu cầu giúp đỡ.

“Chồng ơi, thịt cá có xương, anh giúp em lấy đi.”

“Mẹ, con muốn nếm thử món măng tây kia, có thể giúp con gắp một miếng không?”

“Ông nội, món canh cá kia ngon không?”

“Ngon.” Ông nội Phó tự động hiểu được ý cô: “Ông giúp cháu múc một bát?”

Vú bên cạnh vội vàng muốn tới giúp, nhưng Chung Lê đã đưa bát canh nhỏ trước mặt mình qua, cười híp mắt nói: “Cảm ơn ông nội.”

Ông nội Phó giúp cô múc canh, Chung Lê nếm thử một ngụm, sau đó phát ra tiếng “Ừm ~” thoải mái: “Thật sự ngon, ông nội quả nhiên không gạt người.”

Ông nội Phó nở nụ cười.

Ăn cơm xong, Phó Văn Thâm vốn được cha Phó Trường Vệ gọi tới thư phòng nói chuyện, sau khi kết thúc bước ra, thì gặp ông cụ.

Ông nội Phó đang đóng cửa sổ thông gió ở hành lang đều đặn mỗi ngày, ông ấy không thích để người khác hầu hạ, người thuê trong nhà rất ít, những chuyện có thể làm bản thân ông ấy đều tự làm.

Đang là mùa đông, gió đêm thổi rất lạnh, Phó Văn Thâm bước tới: “Để cháu.”

Ông nội Phó thấy liền bước sang một bên, nhìn anh thò tay, đóng hai cánh cửa sổ đang mở lại, tuyết đọng trên khung cửa sổ liền rơi ào xuống đất.

“Ông già Chung vẫn là rất có lòng, ông đã gặp ông ấy vài lần, ông ấy cũng không tiết lộ với ông dù chỉ là nửa chữ.”

Ông nội Phó chắp tay sau lưng nói: “Thảo nào gần đây hẹn ông ấy đi câu cá, ông ấy luôn nói có việc, hóa ra là chột dạ.”

Phó Văn Thâm đóng tất cả các cửa sổ trên hành lang, một bông tuyết rơi trên mu bàn tay anh, anh nhẹ nhàng hất ra, không tiếng động.

Ông nội Phó liếc anh: “Cháu phải suy nghĩ cho kỹ. Đợi tới lúc con bé khôi phục trí nhớ, nếu vẫn không cần cháu, thì ông nội cũng không giúp được cháu.”

Lúc Chung Lê bước ra từ toilet, thì gặp Phó Trường Định ở góc phòng, ông ta đang cho một con vẹt lông xanh ăn.

Cô tràn đây hào hứng đi tới nhìn, Phó Trường Định quay đầu nhìn cô, sau đó tiếp tục cầm thìa bạc đút.

Con vẹt này trông rất đặc biệt, toàn thân màu xanh biếc, đôi mắt như hai hạt đậu đen nhỏ, thấy cô tới, thì nghiêng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm cô.

“Nó rất đẹp." Chung Lê đợi nó ăn xong thức ăn, cẩn thận đưa ngón tay về phía con vẹt, thấy nó không chống cự, lúc này mới đặt nhẹ lên đầu nó, sờ hai lần, cảm giác rất trơn mịn.

Con vẹt nhảy lên mu bàn tay cô, Chung Lê nâng tay lên, để mặc nó đi lên vai mình dọc theo cánh tay.

Hai mắt cô sáng lên, cười nói: “Bác ơi, bác nhìn xem, nó thích cháu."

Phó Trường Định cười một tiếng. Cô gái nhỏ trẻ đẹp, nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống, ngôi nhà này đã lâu rồi không có không khí sinh hoạt tươi mới náo nhiệt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK