Một giáo viên trong văn phòng bị bong gân mắt cá chân trước khi xuất phát, vì vậy Mạnh Nghênh phải tạm thời đảm nhận nhiệm vụ ghi hình.
Chiếc Hasselblad H6D của cô bị người em họ năn nỉ cho mượn cách đây hai tuần, gọi điện thoại đòi thì người em họ đã nhanh lẹ trả lời ngày mai sẽ trả lại.
Ngày hôm sau, chờ đến chiều vẫn không thấy đến, Mạnh Nghênh lại gọi điện thoại hỏi, cậu ta nói hôm nay quá bận không thể về nhà, ngày mai sẽ đem đến trả.
Hứa ngày này qua ngày khác, mỗi lần đều có mỗi lý do khác nhau, vài ngày sau thì điện thoại không gọi được nữa.
Mạnh Nghênh chạy thẳng đến chỗ cậu ta thường hẹn gặp bạn bè, véo vào tai cậu ta và hỏi thẳng: "Máy ảnh của chị đâu?"
"Chị họ có gì từ từ nói!" người em họ đang cầm cây gậy thụt bi da nhăn nhó nói, "Em cho một người bạn mượn máy rồi, không ngờ cậu ta lại cho bạn gái mượn để quay phim, mấy hôm nay cậu ta và bạn gái đang đòi chia tay, em cũng không đòi lại được, thật sự em không cố ý không trả lại cho chị đâu!"
"Ai bảo cậu cho người khác mượn máy của chị?” Mạnh Nghênh tức giận, "Nếu không phải nể mặt cô của cậu thì chị sẽ không cho cậu mượn đâu, cậu có biết chiếc máy ảnh giá bao nhiêu tiền không mà cho người khác mượn?"
"Cũng chỉ là một cái máy ảnh thôi mà, chắc chắn sẽ trả lại cho chị thôi, hai người bọn họ mới cãi nhau mấy ngày, chờ em…"
“Chị phải chờ cậu nữa sao, cậu bảo tổng biên tập chờ chị được không?” Mạnh Nghênh tức giận nói: “Hôm nay, bây giờ, chị phải đi quay hình ngay lập tức, nếu không có máy ảnh, chị dùng cái đầu trống rỗng của cậu để quay à?"
Em họ: “Chị có nhiều máy như vậy, sao lại phải dùng cái máy này?”
"Mặc kệ chị."
Mạnh Nghênh vơ lấy chiếc gối đánh cho người em họ một trận, cậu ta ôm đầu chạy vòng ra phía trước ghế sô pha, Mạnh Nghênh ném chiếc gối qua đó, cậu ta nhanh nhẹn né được, chiếc gối đập vào đầu một người
đang ngồi giữa ghế sô pha.
Người đó lấy chiếc gối ra để lộ ra khuôn mặt khiến Mạnh Nghênh lập tức im bặt.
Hứa Dịch Châu đặt gối sang một bên, hỏi cô: "Máy ảnh gì?"
Người em họ vội vàng trả lời: "Hasselblad H6D." Nói xong cậu ta quay sang nói với Mạnh Nghênh:
"Em biết giá mà, cũng chỉ khoảng 200 ngàn thôi, cùng lắm thì em đền cho chị một chiếc."
Hứa Dịch Châu nói: "Tôi có một cái, cô lấy dùng trước đi."
"Không cần đâu." Mạnh Nghênh nói, "Cũng không nhất định phải dùng chiếc máy ảnh đó, tôi còn có một chiếc Leica…"
Người em họ không phục: "Vậy sao chị còn đuổi đánh em?”
Mạnh Nghênh nhặt một chiếc gối khác ném về phía cậu ta, lần này trúng ngay đích, cậu ta ôm mặt rên rỉ ngã xuống.
Hứa Dịch Châu nói: "Cô chạy đến đây để đòi cậu ta, chẳng phải là vì lần quay phim này cần Hasselblad sao?"
Mạnh Nghênh cứng họng.
Hứa Dịch Châu đứng bật dậy, cầm chìa khóa xe: "Đi nào, nhà tôi rất gần."
Mạnh Nghênh do dự vài giây, nhưng cuối cùng tầm quan trọng của công việc đã thắng thế.
Đến chỗ Hứa Dịch Châu lấy máy ảnh, anh lại hỏi: "Cô ở Trung Thành Việt Phủ sao?”
Mạnh Nghênh nói đúng vậy, anh nói, "Tôi đưa cô về." Mạnh Nghênh: "Không…"
Cô còn chưa nói xong chữ cần thì Hứa Dịch Châu đã bước ra cửa trước.
Sau khi đến Trung Thành Việt Phủ, Mạnh Nghênh xuống xe và quay lại nói: "Tôi sẽ trả lại máy ảnh cho anh khi sử dụng xong."
Hứa Dịch Châu gác một tay lên vô lăng, ngồi dựa vào ghế và nói: "Không vội."
Anh liếc nhìn khu chung cư phía sau cô, "Tháng sau tôi sẽ chuyển đến đây, đến lúc đó trả cũng được."
Mạnh Nghênh sửng sốt: "Anh sẽ chuyển đến đây sao?"
Hứa Dịch Châu: "Thái độ gì vậy, không chào đón tôi sao?"
Thực sự thì không chào đón cho lắm, Mạnh Nghênh cố nặn ra một nụ cười khách sáo và đóng cửa xe lại.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay phim và trở về từ Tân Cương, Mạnh Nghênh vẫn trả lại máy ảnh trước thời hạn.
Cô không trực tiếp đi mà nhờ Trình Vũ Ngũ mang cho anh.