"Bắt nạt tớ? Làm sao có thể!" Mạnh Nghênh hất tóc, "Mặc dù là một người phụ nữ nhưng tớ có thể chỉ dùng một tay đã có thể ôm hai con chó lớn, anh ta chưa chắc đã đánh lại ta."
Chung Lê nghiêm túc gật đầu: "Tối hôm nay tớ muốn ăn thịt bò, cậu có thể biến ra cho tớ không?”
Mạnh Nghênh: "
"Cậu có nói với anh ta, cô gái trong bức thư là cậu không?" Chung Lê hỏi.
“Không.” Mạnh Nghênh nói: “Hiện tại tớ không muốn nhắc tới.”
“Vậy lúc anh ta kéo cậu ra ngoài, đã nói gì vậy?”
Mạnh Nghênh vừa rồi còn rất kiêu ngạo bỗng nhiên ấp úng: "Cũng không nói cái gì… Chỉ là…"
Chung Lê hỏi: "Anh ta có tỏ tình với cậu không?” Mạnh Nghênh: ! "Làm sao cái gì cậu cũng có thể đoán được?"
Chung Lê kiêu ngạo khịt mũi: "Ngu ngốc. Mọi thứ đều được viết trên mặt của cậu."
Mạnh Nghênh lập tức phóng to hình ảnh của mình trên camera, nhìn trái nhìn phải, trên dưới : "Sao tớ không nhìn thấy? Đây không phải chỉ là một khuôn mặt xinh đẹp sao? Này, làm sao trước đây tớ không phát hiện chứ? Gương mặt này rất xinh đẹp nha, trước camera cũng không thể chống đỡ được."
“Cậu không biết nếu hai người ở cùng một chỗ lâu ngày sẽ càng ngày càng giống nhau sao?” Chung Lê nói: “Là tớ rất xinh đẹp nên kéo theo giá trị nhan sắc của cậu, đây đều là công lao của tớ đó biết không bảo bối?"
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người lại kiêu ngạo và nhận hết công lao về mình theo phương diện này như vậy.
Mạnh Nghênh hai tay làm một trái tim lớn: "Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu."
Hai người đùa giỡn với nhau một lúc, nói đến chính sự, Chung Lê liền quay lại vấn đề chính.
"Mặc dù tớ cảm thấy anh ta không xứng với bảo bối của tớ, nhưng lại ngàn vàng khó mua có được ưa thích của cậu, Chung Lê nói tiếp, "Chỉ cần cậu thích anh ta, tớ không phải là không thể chấp nhận."
“Tớ còn chưa quyết định.” Mạnh Nghênh chán nản nói.
Tình cảm của người con gái luôn thơ mộng và đẹp đẽ nhưng lại mong manh, cô ấy từng yêu thầm Hứa Dịch Châu, nhưng sau đó lại tận mắt nhìn thấy anh ta và La Uyển Oánh ở cùng nhau, trái tim của cô ấy như bị vỡ vụn, bị những mảnh thủy tinh cứa vào da thịt, máu me đầm đìa.
"Không có chuyện gì, từ từ suy nghĩ, cậu thích anh ta lâu như vậy, để anh ta đợi thêm một chút cũng không sai." ngữ khí Chung Lê chậm rãi, có thể làm cho tâm tình của Mạnh Nghênh bình tĩnh lại.
Mạnh Nghênh lập tức bị thuyết phục: "Đúng vậy, chúng ta nhất định phải để cho anh ta ăn chút đau khổ mới được."
Cô ấy phát hiện ra mình phần nào hiểu được tâm trạng của Chung Lê lúc cô mới tỉnh dậy sau khi bị thương, tại sao lại kiên trì muốn hủy bỏ mối quan hệ giữa Phó Văn Thâm và bạch nguyệt quang của anh, đồng thời muốn lấy một nửa tài sản của anh .
Mạnh Nghênh ưỡn ngực nói: "Bảo bối, chúng ta hãy. cùng nhau vì trời, dạy cho anh ta và Phó Văn Thâm, hai tên cặn bã này một bài học!"
"Không, chồng tớ không phải là một tên cặn bã." Cũng chẳng biết từ lúc nào Chung Lê lại thay đổi suy nghĩ về Phó Văn Thâm, không còn muốn anh bị so sánh với Hứa Dịch Châu "Hứa Dịch Châu không liên quan đến chồng tớ."
Mạnh Nghênh:?
Không phải lúc trước mỗi ngày cô đều nói anh là tên cặn bã sao? Không phải tuần trước còn lén tìm luật sư muốn phân chia tài sản sao? Hôm qua không phải còn nói muốn ám sát chồng mình sao?
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Nghênh là: “Chồng cậu ở bên cạnh à?
"Anh ấy đang tắm." Chung Lê nói.
“Anh ta không có ở đây thì cậu nói điều này cho ai nghe?” Mạnh Nghênh không hiểu vì sao chỉ trong một đêm cô lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, không hiểu hỏi: “Tối hôm qua sau khi anh ta về nhà, anh ta đã bỏ bùa cậu rồi hả?”
Chung Lê không khỏi nhếch khóe miệng lên, xoay người nằm ở trên gối, gác chân lên, kể cho cô ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua cùng hôm nay.