Vài ngày sau khi chuyện xảy ra, đứa cháu gái bảo bối của ông bị mất trí nhớ lại còn oan uổng người ta là một kẻ lừa đảo, lòng lang dạ sói.
"Đương nhiên là bởi vì hẳn đang lợi dụng tiểu Lê của chúng tai"
Ông Chung tức giận: "Con bé vẫn là một cô gái nhỏ chưa kết hôn, còn gọi một người đàn ông là chồng, có hợp lý không, bà nói đi."
"Lúc còn chưa kết hôn, không phải ông cũng không biết xấu hổ gọi tôi là vợ sao, bây giờ cũng không biết xấu hổ mà nói?"
“Chuyện này có thể giống nhau à?” Chung tổng dịu giọng, ho khan một tiếng: “Khi đó là do tôi khó kìm lòng nổi.”
"Làm sao ông biết Tiểu Lê có phải cũng là khó kìm lòng nổi hay không?”
Những lời này khiến ông Chung giật mình. Nửa ngày mới phản ứng được.
"Ý của bà là, Tiểu Lê của chúng ta đối với Phó Văn Thâm…"
"Tôi cũng là suy đoán, băng không con bé làm sao có thể cho rằng mình cùng Phó Văn Thâm đã kết hôn? Tại sao không phải người khác mà là Phó Văn Thâm?”
Ông Chung có chút không tin, nhướng mày: "Ngày đó ở Bồng Lai, lúc người nhà họ Phó đều có mặt, nhưng con bé lại nói không muốn đính hôn với Phó Văn Thâm."
Bà Chung không nhận ra mình đã rơi vào logic kì lạ "tại sao không đánh người khác, chỉ đánh bạn”, càng nghĩ bà càng cảm thấy có đạo lý.
“Lúc trước để cho con bé gặp mặt Phó Văn Thâm, cũng đều từ chối, hết lần này đến lần khác lấy lý do không muốn gặp. Đến khi hai gia đình gặp mặt ăn cơm mới đổi ý, ông không thấy kỳ lạ sao? "
Đúng lúc này, có người gõ cửa, Điền Ly một đường chạy tới thò đầu vào cửa, thở hổn hển nói: " chủ nhiệm Hoàng nói bên kia đã có kết quả, mời hai vị qua đó một chuyến."
Trong phòng họp, một số chuyên gia tư vấn đã có mặt.
Chủ nhiệm Hoàng ngồi đối diện với hai ông bà Chung và hắng giọng nói: “Căn cứ vào các kết quả kiểm tra khác nhau trong mấy ngày qua, cũng như hiểu biết của chúng tôi, đối với tình huống của Chung tiểu thư, về cơ bản chúng tôi có thể kết luận, trí nhớ của cô ấy bị mất thuộc kiểu mất trí nhớ tạm thời."
"Nói cách khác, cô ấy đã đem một đoạn trí nhớ không thuộc về mình thành ký ức của chính mình. Đoạn trí nhớ này. không liên quan gì đến cô ấy. Mọi người là người nhà có thể hiểu rõ chuyện này. Có thể cô ấy đã nghe người khác nói, nó cũng có thể là do được nhìn thấy từ TV, Internet, xem tiểu thuyết, v.v., chúng tôi cũng không có cách nào biết được nguồn gốc cụ thể."
Bà Chung hỏi: "Có cách nào điều trị không?"
"Hiện tại không có phương pháp điều trị cụ thể cho chứng mất trí nhớ tạm thời, chủ yếu là thông qua thuốc và liệu pháp tâm lý để điều trị."
Sắc mặt ông Chung lập tức tối sầm lại, ông cau mày: "Ý ông là, không có cách nào chữa trị?"
"Không phải là không có cách nào chữa, nhưng mất trí nhớ tạm thời không giống như cảm sốt. Uống thuốc, tiêm thuốc là khỏi bệnh. Trí nhớ là do bộ não con người tự tạo ra, chúng ta không có cách nào thay đổi nó. Chỉ có thể tận dụng hết các khả năng để giúp cô ấy hồi phục."
"Tình huống của Chung tiểu thư có chút đặc biệt."
Một chuyên gia khác nói: “Theo kiểm tra của chúng tôi, chức năng não bộ và cơ thể của cô ấy đều rất bình thường, cô ấy không có biểu hiện nhầm lẫn suy nghĩ như những bệnh nhân mắc chứng rối loạn trí nhớ nói chung thường mắc phải, chẳng hạn như hay quên, nói năng không mạch lạc. Ngược lại, tình trạng của cô ấy còn rất tốt. Khả năng tư duy của cô ấy thậm chí còn tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, logic rõ ràng và suy nghĩ cẩn thận."