Bên phía chủ nhiệm Hoàng chưa có kết quả kiểm tra nhưng Mạnh Nghênh quyết định tự mình thử nghiệm.
Cô kéo chiếc ghế về phía trước: “Chuyện của cậu và chồng cậu, kể lại cho tớ xem nào.”
Chung Lê nhìn cô một cách kì lạ và nghi ngờ: “Chuyện của tớ và anh ấy không phải cậu đã biết rồi sao?”
Chuyện tớ biết với chuyện cậu kể không hề giống nhau.
Mạnh Nghênh có một mẹo, cô đáp: “Tớ chỉ biết sơ qua thôi, còn chỉ tiết giữa hai người tớ lại không rõ. Không phải cậu định chia tay với hắn sau đó cương quyết báo thù à? Chuyện lớn như vậy, tớ phải biết rõ nguyên nhân hậu quả thì mới biết địch biết ta, để bày mưu tính kế cho cậu, vì cậu mà hi sinh quên mình, giúp cậu giãm đạp lên tên tra nam kia, xé xác mụ đàn bà kia, báo thù rửa hận cho cậu!”
Chung Lê không hề hoài nghi gì: “À……chuyện này, phải kể từ hai năm trước.”
“Trước khi nói, cậu bỏ điện thoại ra đây.”
Mạnh Nghênh rút điện thoại từ trong túi ra.
Chung Lê lại hỏi: “Cậu có số điện thoại của chồng tớ không?”
Nghe đến cách xưng hô này, Mạnh Nghênh vẫn không thể quen được, cảm giác đôi tai thuần khiết của mình bị rót độc trà vào vậy.
Cô nắm lấy đôi tai: “Có thì có.” “Gửi tin nhắn cho anh ấy” “Gửi tin nhắn cho hắn làm gì?”
Chung Lê hỏi ngược lại: “Gửi tin nhắn cho chồng tớ cũng cần lý do à?”
Mạnh Nghênh đang đấu tranh đến giây phút cuối: “Nói thật lòng, căn cứ theo tình hình hiện tại của cậu, xuất phát từ suy nghĩ cho tương lai của cậu, suy nghĩ cho bản thân cậu, đứng trên lập trường khách quan, tớ có ý kiến là……chúng ta đừng gửi nữa!”
Chung Lê đáp: “Nếu tên đàn ông tệ bạc kia trải qua những ngày tháng một cách thoải mái, vậy thì cả cậu và tớ đều phải chịu trách nhiệm.”
Tớ cũng muốn tốt cho cậu mà.
Mạnh Nghênh đảo mắt nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng cô cũng không vượt qua được bài thử nghiệm của chính mình, đành vứt điện thoại về phía trước: “Hay là cậu tự gửi đi.”
Chung Lê lắc lắc cánh tay phải đang bị băng bó: “Anh yêu ơi, em bị thương rồi.”
“Không phải em vẫn còn tay trái à.”
Lúc quan trọng nhất thì chồng yêu có tốt mấy cũng trốn tránh trách nhiệm.
Chung Lê: “Cái thứ gọi là hi sinh quên mình từng nói đâu?”
Mạnh Nghênh và Phó Văn Thâm nhờ Chung Lê mới tiếp xúc với nhau. Số điện thoại lưu trong máy cũng là Phó Văn Thâm gọi cho cô trong ngày Chung Lê xảy ra chuyện.
Cô mở danh bạ ra, tìm số Phó Văn Thâm, hai tay nâng điện thoại, cung kính để màn hình đối diện Chung Lê.
Chung Lê dùng tay trái không được thạo lắm, ngón tay thon dài, mềm mại gõ gõ trên màn hình, chậm rãi soạn tin nhắn trên màn hình.
Cuối cùng, cô ấn gửi tin nhắn.
Khi Mạnh Nghênh lấy lại điện thoại về, tình cờ, cô nhìn thấy giao diện tin nhắn chưa đăng xuất.
Dù ngay lập tức rời mắt đi với tốc độ nhanh nhất thế giới và nhanh chóng khóa màn hình, nhưng đáng tiếc là trong 0,01 giây đó, cô đã nhìn rõ nội dung tin nhắn.
“Anh Phó thân mến, có phải anh quên là anh có một người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc đang nằm trong bệnh viện không?”